Chương 325: Một kẻ sống, một kẻ chết
Mộc Tâm
09/07/2020
Đến cửa, hầu hết vệ sĩ đều ở lại bên ngoài, đi theo chúng tôi chỉ còn bốn người. Chúng tôi vào thang máy, không đi lên trên mà xuống dưới, đến tầng B4.
Cửa thang máy mở ra, Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt đều đi ra, tôi cũng đi theo.
Trước mắt tôi là một căn phòng rất rộng, hình như là một phòng nghỉ, bên trong có bàn bi-a, quầy bar, phi tiêu, bàn chơi bóng đá vân vân. Giữa phòng có ba chiếc sô pha màu đen cực lớn, trung tâm là một bàn trà, trên bàn bày biện trái cây, và... một khẩu súng lục đời cổ.
Tôi lục lọi trí nhớ của mình, loại súng này hình như là súng ngắn ổ xoay! Tôi lập tức ý thức được chuyện sắp tới sẽ xảy ra là gì.
Tôi bước tới giang hai tay ra chắn trước hai người và lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, đừng cược cái này!”
Giờ thì tôi đã hiểu lời La Anh Kiệt nói rồi! Gì mà lấy bản thân mình ra để đặt cược!
Trò cá cược dùng đến súng ngắn ổ xoay chỉ có một thôi, đó là cò quay Nga!
Trong súng ngắn chỉ có duy nhất một viên đạn, sau khi chuyển động trục xoay, nhắm bắn vào người tham gia rồi luân phiên nổ súng, người trúng đạn sẽ là người thua cuộc.
Trò cá cược này quá tàn nhẫn quá đáng sợ! Nếu trên thế giới này có phân cấp bậc những trò may rủi thì cò quay Nga là trò tàn nhẫn nhất!
Không được! Không thể được!
Nhưng lúc này, hai vệ sĩ đi tới khống chế tôi và áp giải sang một bên.
“Thả tôi ra!”
Một người phụ nữ như tôi thì sao địch lại mấy tay vệ sĩ chuyên nghiệp này!
Dù vậy tôi vẫn liều chết giãy dụa: “Buông ra! Đừng! Hai người đừng làm vậy! Tôi xin hai người đấy!”
Lý Trọng Mạnh nhìn về phía Lý Hào Kiệt: “Kiệt, cược cái này đi, nếu cháu không muốn thì giờ vẫn còn kịp đấy.”
Xem ra Lý Hào Kiệt không biết trò cược sẽ là cò quay Nga.
“Đi đi!” Tôi cuống cuồng quát lên.
Nhưng Lý Hào Kiệt chẳng có lấy chút sợ hãi nào, anh nhìn tôi và nói: “Đi rồi thì khác nào nhận thua chứ, chi bằng cứ cược một phen xem sao.”
“Được.” Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Nếu đã vậy thì cò quay Nga thôi, chắc không cần phải nhắc lại quy tắc đâu nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người đứng đối mặt nhau, trên gương mặt họ không tỏ ra sợ hãi chút nào.
Tôi thì sắp tan vỡ luôn rồi: “Đừng mà! Xin hai người đấy! Đừng cược cái này, gì cũng được cả, hay là hai người lấy tôi ra để cược đi! Ai thắng thì tôi sẽ theo người đó cả đời!”
Tôi nói xong, Lý Trọng Mạnh bèn quay đầu nhìn tôi, trên môi anh ta vẫn là nụ cười mỉm cố hữu: “Đúng vậy, dù cược gì thì kết quả cũng như nhau thôi.”
“Không như nhau!”
Kết quả của ván cược này là lựa chọn mà tôi không thể không theo! Sẽ có một người phải chết!
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi bằng đôi mắt có chút đau lòng: “Tiểu Điệp, giờ em đang sợ phải không? Sợ người chết là nó mà không phải anh đúng không?”
“Không phải vậy! Xin hai người, đừng ai chết cả!”
Nước mắt tôi không kiềm được mà tuôn rơi, tôi sắp phát điên mất rồi, tôi thật sự không biết chuyện sẽ thành ra thế này. Sớm biết như vậy thì tôi nhất định sẽ không quay về Vĩnh An, sẽ không gặp lại Lý Hào Kiệt, cả đời trốn chui trốn lủi ở thị trấn Tô!
Lý Hào Kiệt cũng nhìn tôi, khẽ nhíu mày: “Đừng khóc, sẽ xong ngay thôi.”
“Đừng!”
Tại sao cứ nhất thiết một người phải chết chứ?
Lúc này, La Anh Kiệt đi tới bàn trà, lấy khăn lau ra tỉ mẩn lau chiếc súng ngắn ổ xoay rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Hai anh có di ngôn nào không? Hay nói luôn đi, chút nữa đạn xuyên thẳng vào đầu là chết luôn đấy, không kịp nói gì đâu.”
Chết luôn ư? Không có cơ hội cứu chữa luôn ư? Đừng!
Khi hai người đàn ông ấy cùng nhìn về phía tôi, tôi muốn bịt chặt tai lại không nghe gì hết, tôi không muốn họ phải chết, song hai tên vệ sĩ giữ chặt lấy tôi khiến tôi không nhúc nhích được.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dịu dàng mỉm cười: “Nếu người đó là anh, vậy em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt nhé.”
“Không! Tôi không muốn, tôi không thể chăm sóc tốt cho bản thân được, tôi không thể làm gì cả...”
Tôi cố ý nói vậy và lặp lại mãi không dứt. Tôi không muốn Lý Trọng Mạnh chết.
Lý Hào Kiệt thấy phản ứng của tôi thì khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thăm thẳm nhuốm lên vẻ đau buồn, mãi sau anh mới nói: “Quên anh đi.”
Di ngôn của anh chỉ có ba chữ, quên anh đi, nước mắt của tôi tràn ra không ngừng nổi.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Anh bảo em phải quên anh thế nào đây? Em đã yêu anh những hai mươi năm, anh bảo em phải quên thế nào chứ? Em đã dành cả nửa cuộc đời này để yêu anh, em phải làm sao mới có thể quên anh được?”
Không quên được! Sao tôi có thể quên được chứ! Tôi sắp phát điên rồi.
Nước mắt đã làm mờ tầm mắt của tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy thứ gì, tôi van xin nài nỉ: “Van hai người, bỏ đi, tôi đi, tôi không đi theo ai hết, tôi đi được không? Tôi không bao giờ xuất hiện trong thế giới của hai người nữa, chỉ cần hai người đừng chết là được!”
Dù là ai chết thì tôi cũng không chấp nhận được...
“Bắt đầu đi.” Lý Hào Kiệt nhìn La Anh Kiệt.
Lý Trọng Mạnh cũng nhìn theo.
Không ai nhìn tôi.
La Anh Kiệt lắp đạn vào súng ngay trước mắt mọi người rồi xoay loạn lên, vừa xoay vừa nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thể làm trò chơi này càng thêm thú vị hơn.”
Anh ta vừa nói vừa đi đến cạnh tôi.
Lý Hào Kiệt căng thẳng: “Anh muốn làm gì? Đừng làm tổn thương cô ấy!”
Tôi cũng nhìn La Anh Kiệt, không hiểu anh ta định làm gì.
La Anh Kiệt lắc đầu: “Ai lại làm thế, tôi không làm tổn thương cô ấy đâu, làm ăn phải giữ chữ tín chứ.”
Anh ta nói xong bèn thưởng thức chiếc súng ngắn trong tay.
“Anh định làm gì?” Tôi cảnh giác nhìn anh ta.
La Anh Kiệt để súng cách xa tôi nửa mét rồi nói: “Hay là để cô Tống mở màn nhé, cô quyết định nhắm bắn ai trước đi.”
Tôi quyết định bắn ai đầu tiên ư? Bắn xong phát này thì bắn người kia, vậy thì khác nào quyết định ai là người chết?
Tôi hoảng sợ nhìn La Anh Kiệt.
Nhưng Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt đều không nói gì, hai người họ dường như cũng đồng ý với ý kiến này, hoặc trong mắt họ, tôi quyết định việc họ sống hay chết càng dễ chấp nhận hơn.
“Có vẻ hai vị đây đều đồng ý.” La Anh Kiệt đưa súng ngắn đến gần tôi hơn.
Tôi nhìn khẩu súng trước mặt mà tim nguội lạnh. Tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ đến nước này.
Tôi phải quyết định ư?
Cũng tốt thôi.
Tôi gật đầu: “Được, buông tôi ra, để tôi.”
La Anh Kiệt nhìn hai tên vệ sĩ, hai người nọ hiểu ý buông tôi ra.
Cuối cùng thì hai tay tôi cũng được tự do, tôi muốn chạy đến trước mặt hai người đàn ông kia, nhưng vừa cử động đã lại bị khống chế.
Hai vệ sĩ được huấn luyện bài bản nên phản ứng cực nhanh.
Suy tính của tôi bị hủy diệt trong nháy mắt.
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
La Anh Kiệt khẽ nhếch môi: “Cô Tống đừng chơi trò đấy với tôi, ở đây cả trong cả ngoài đều có người hết, hôm nay không chơi thì đừng hòng ai ra khỏi đây!”
Cửa thang máy mở ra, Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt đều đi ra, tôi cũng đi theo.
Trước mắt tôi là một căn phòng rất rộng, hình như là một phòng nghỉ, bên trong có bàn bi-a, quầy bar, phi tiêu, bàn chơi bóng đá vân vân. Giữa phòng có ba chiếc sô pha màu đen cực lớn, trung tâm là một bàn trà, trên bàn bày biện trái cây, và... một khẩu súng lục đời cổ.
Tôi lục lọi trí nhớ của mình, loại súng này hình như là súng ngắn ổ xoay! Tôi lập tức ý thức được chuyện sắp tới sẽ xảy ra là gì.
Tôi bước tới giang hai tay ra chắn trước hai người và lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, đừng cược cái này!”
Giờ thì tôi đã hiểu lời La Anh Kiệt nói rồi! Gì mà lấy bản thân mình ra để đặt cược!
Trò cá cược dùng đến súng ngắn ổ xoay chỉ có một thôi, đó là cò quay Nga!
Trong súng ngắn chỉ có duy nhất một viên đạn, sau khi chuyển động trục xoay, nhắm bắn vào người tham gia rồi luân phiên nổ súng, người trúng đạn sẽ là người thua cuộc.
Trò cá cược này quá tàn nhẫn quá đáng sợ! Nếu trên thế giới này có phân cấp bậc những trò may rủi thì cò quay Nga là trò tàn nhẫn nhất!
Không được! Không thể được!
Nhưng lúc này, hai vệ sĩ đi tới khống chế tôi và áp giải sang một bên.
“Thả tôi ra!”
Một người phụ nữ như tôi thì sao địch lại mấy tay vệ sĩ chuyên nghiệp này!
Dù vậy tôi vẫn liều chết giãy dụa: “Buông ra! Đừng! Hai người đừng làm vậy! Tôi xin hai người đấy!”
Lý Trọng Mạnh nhìn về phía Lý Hào Kiệt: “Kiệt, cược cái này đi, nếu cháu không muốn thì giờ vẫn còn kịp đấy.”
Xem ra Lý Hào Kiệt không biết trò cược sẽ là cò quay Nga.
“Đi đi!” Tôi cuống cuồng quát lên.
Nhưng Lý Hào Kiệt chẳng có lấy chút sợ hãi nào, anh nhìn tôi và nói: “Đi rồi thì khác nào nhận thua chứ, chi bằng cứ cược một phen xem sao.”
“Được.” Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Nếu đã vậy thì cò quay Nga thôi, chắc không cần phải nhắc lại quy tắc đâu nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người đứng đối mặt nhau, trên gương mặt họ không tỏ ra sợ hãi chút nào.
Tôi thì sắp tan vỡ luôn rồi: “Đừng mà! Xin hai người đấy! Đừng cược cái này, gì cũng được cả, hay là hai người lấy tôi ra để cược đi! Ai thắng thì tôi sẽ theo người đó cả đời!”
Tôi nói xong, Lý Trọng Mạnh bèn quay đầu nhìn tôi, trên môi anh ta vẫn là nụ cười mỉm cố hữu: “Đúng vậy, dù cược gì thì kết quả cũng như nhau thôi.”
“Không như nhau!”
Kết quả của ván cược này là lựa chọn mà tôi không thể không theo! Sẽ có một người phải chết!
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi bằng đôi mắt có chút đau lòng: “Tiểu Điệp, giờ em đang sợ phải không? Sợ người chết là nó mà không phải anh đúng không?”
“Không phải vậy! Xin hai người, đừng ai chết cả!”
Nước mắt tôi không kiềm được mà tuôn rơi, tôi sắp phát điên mất rồi, tôi thật sự không biết chuyện sẽ thành ra thế này. Sớm biết như vậy thì tôi nhất định sẽ không quay về Vĩnh An, sẽ không gặp lại Lý Hào Kiệt, cả đời trốn chui trốn lủi ở thị trấn Tô!
Lý Hào Kiệt cũng nhìn tôi, khẽ nhíu mày: “Đừng khóc, sẽ xong ngay thôi.”
“Đừng!”
Tại sao cứ nhất thiết một người phải chết chứ?
Lúc này, La Anh Kiệt đi tới bàn trà, lấy khăn lau ra tỉ mẩn lau chiếc súng ngắn ổ xoay rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Hai anh có di ngôn nào không? Hay nói luôn đi, chút nữa đạn xuyên thẳng vào đầu là chết luôn đấy, không kịp nói gì đâu.”
Chết luôn ư? Không có cơ hội cứu chữa luôn ư? Đừng!
Khi hai người đàn ông ấy cùng nhìn về phía tôi, tôi muốn bịt chặt tai lại không nghe gì hết, tôi không muốn họ phải chết, song hai tên vệ sĩ giữ chặt lấy tôi khiến tôi không nhúc nhích được.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dịu dàng mỉm cười: “Nếu người đó là anh, vậy em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt nhé.”
“Không! Tôi không muốn, tôi không thể chăm sóc tốt cho bản thân được, tôi không thể làm gì cả...”
Tôi cố ý nói vậy và lặp lại mãi không dứt. Tôi không muốn Lý Trọng Mạnh chết.
Lý Hào Kiệt thấy phản ứng của tôi thì khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thăm thẳm nhuốm lên vẻ đau buồn, mãi sau anh mới nói: “Quên anh đi.”
Di ngôn của anh chỉ có ba chữ, quên anh đi, nước mắt của tôi tràn ra không ngừng nổi.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Anh bảo em phải quên anh thế nào đây? Em đã yêu anh những hai mươi năm, anh bảo em phải quên thế nào chứ? Em đã dành cả nửa cuộc đời này để yêu anh, em phải làm sao mới có thể quên anh được?”
Không quên được! Sao tôi có thể quên được chứ! Tôi sắp phát điên rồi.
Nước mắt đã làm mờ tầm mắt của tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy thứ gì, tôi van xin nài nỉ: “Van hai người, bỏ đi, tôi đi, tôi không đi theo ai hết, tôi đi được không? Tôi không bao giờ xuất hiện trong thế giới của hai người nữa, chỉ cần hai người đừng chết là được!”
Dù là ai chết thì tôi cũng không chấp nhận được...
“Bắt đầu đi.” Lý Hào Kiệt nhìn La Anh Kiệt.
Lý Trọng Mạnh cũng nhìn theo.
Không ai nhìn tôi.
La Anh Kiệt lắp đạn vào súng ngay trước mắt mọi người rồi xoay loạn lên, vừa xoay vừa nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thể làm trò chơi này càng thêm thú vị hơn.”
Anh ta vừa nói vừa đi đến cạnh tôi.
Lý Hào Kiệt căng thẳng: “Anh muốn làm gì? Đừng làm tổn thương cô ấy!”
Tôi cũng nhìn La Anh Kiệt, không hiểu anh ta định làm gì.
La Anh Kiệt lắc đầu: “Ai lại làm thế, tôi không làm tổn thương cô ấy đâu, làm ăn phải giữ chữ tín chứ.”
Anh ta nói xong bèn thưởng thức chiếc súng ngắn trong tay.
“Anh định làm gì?” Tôi cảnh giác nhìn anh ta.
La Anh Kiệt để súng cách xa tôi nửa mét rồi nói: “Hay là để cô Tống mở màn nhé, cô quyết định nhắm bắn ai trước đi.”
Tôi quyết định bắn ai đầu tiên ư? Bắn xong phát này thì bắn người kia, vậy thì khác nào quyết định ai là người chết?
Tôi hoảng sợ nhìn La Anh Kiệt.
Nhưng Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt đều không nói gì, hai người họ dường như cũng đồng ý với ý kiến này, hoặc trong mắt họ, tôi quyết định việc họ sống hay chết càng dễ chấp nhận hơn.
“Có vẻ hai vị đây đều đồng ý.” La Anh Kiệt đưa súng ngắn đến gần tôi hơn.
Tôi nhìn khẩu súng trước mặt mà tim nguội lạnh. Tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ đến nước này.
Tôi phải quyết định ư?
Cũng tốt thôi.
Tôi gật đầu: “Được, buông tôi ra, để tôi.”
La Anh Kiệt nhìn hai tên vệ sĩ, hai người nọ hiểu ý buông tôi ra.
Cuối cùng thì hai tay tôi cũng được tự do, tôi muốn chạy đến trước mặt hai người đàn ông kia, nhưng vừa cử động đã lại bị khống chế.
Hai vệ sĩ được huấn luyện bài bản nên phản ứng cực nhanh.
Suy tính của tôi bị hủy diệt trong nháy mắt.
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
La Anh Kiệt khẽ nhếch môi: “Cô Tống đừng chơi trò đấy với tôi, ở đây cả trong cả ngoài đều có người hết, hôm nay không chơi thì đừng hòng ai ra khỏi đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.