Chương 217: Người phân theo nhóm, vật hợp theo loài, đàn ong cặn bã đi cùng với nhau
Mộc Tâm
17/05/2019
Lý Hào Kiệt vừa dứt lời, không chỉ Khương Thanh mà cả tôi cũng sững người.
Rất rõ ràng, người đàn ông ấy đã sớm phát hiện Khương Thanh đang nói dối.
Hình như lúc mới ra khỏi cửa, anh có gửi đi một đoạn tin nhắn, nhưng tôi không để tâm nhiều. Có lẽ đoạn tin nhắn đó là anh gửi cho Ngô Tiến An.
Đến nơi, tôi đi đón Khương Thanh, anh cũng chỉ đến cạnh xe nói một câu.
Làm thế nào anh ấy phát hiện được vậy?
Sắc mặt của Khương Thanh không được ổn, nhưng chị ấy không có ý định thừa nhận, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn thẳng vào Lý Hào Kiệt: “Cái gì mà diễn trò? Vốn dĩ tôi bị người khác quấy rầy, hơn nữa tôi gọi người chị em của tôi tới chứ đâu có gọi anh, nói năng kiểu gì vậy?”
“Ồ, vậy thì tốt.” Lý Hào Kiệt thản nhiên nói: “Tôi đã ở căn phòng này được một tháng, cô có thể ở tạm, đợi khi nào chắc chắn không còn ai quấy rầy nữa thì hẵng về.”
Dường như mọi lời nói của Khương Thanh đều nằm trong dự liệu của anh ta.
Khương Thanh nhìn tôi với vẻ mặt cầu cứu.
Tôi hiểu được phần nào ý của chị ấy, lên tiếng: “Hay là... để chị ấy ở lại chỗ của chúng ta, ngày nào em cũng ở một mình nên thấy vô cùng buồn tẻ, hơn nữa gần đây anh cũng rất bận...”
“Không được...”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lý Hào Kiệt cắt lời: “Ở đâu cũng được, riêng nhà chúng ta thì không.”
“Vậy để cô ấy ở lại nhà của tôi đi!” Khương Thanh nói thẳng: “Dù sao cô ấy cũng nói anh không thường ở nhà, ở chỗ của tôi, tôi có thể bầu bạn cùng cô ấy. Khi nào anh muốn gặp cô ấy thì gọi một tiếng là được.”
Khương Thanh nói rồi, kéo tôi đang đứng cạnh Lý Hào Kiệt về bên cạnh chị ấy.
Hai tay cứ bám chặt lấy tôi, không có ý gì muốn buông ra.
“...Cũng được.”
Lý Hào Kiệt im lặng một lúc, đột nhiên đồng ý.
Lời của người đàn ông ấy vừa ra khỏi miệng, tôi vẫn có chút cảm thấy không thể tin được.
Lẽ nào...
“Ồ, nếu như anh Lý đây đã đồng ý rồi thì tôi đưa người đi đây.” Khương Thanh kéo tôi đi ra ngoài.
“Đợi một chút.”
“Sao vậy, anh Lý thấy hối hận rồi sao?”
Khương Thanh quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Mắt của tôi cũng dính chặt lên người Lý Hào Kiệt, bộ mặt anh bày ra vẻ thờ ơ, dường như không có bất kỳ một chút cảm xúc gì, cứ như người bị lôi đi không phải là bạn gái của anh vậy.
Chẳng khác gì một người xa lạ.
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt sâu hun hút giếng cổ ngàn năm, không một chút gợn sóng, chỉ mở miệng nói đơn giản: “Để Tiến An đưa hai người đi đi. Đồ của cô ấy tôi sẽ tìm người chuyển qua cho.”
Tôi nói không nên lời, nhìn Lý Hào Kiệt.
Tâm trạng vô cùng phức tạp, nặng nề.
Điệu bộ của người đàn ông ấy giống như... đang chờ tôi rời đi vậy.
Ngô Tiến An nghe thấy lời của Lý Hào Kiệt nhanh chóng đứng dậy: “Được, được, tôi tiễn.”
Nói rồi hắn cầm áo đi ra bên ngoài, ra đến nơi, kéo cánh cửa rồi làm động tác “mời” với chúng tôi.
Tôi vẫn đứng đơ người ra đó, Khương Thanh kéo tôi: “Đi thôi, còn nhìn cái gì nữa. Người ta cũng đang mong cho em rời đi rồi đấy, em không nhìn thấy sao?”
Dường như mấy lời nói của chị ấy làm tôi bừng tỉnh, chỉ nhìn Lý Hào Kiệt, lúng ta lúng túng lên tiếng: “Vậy em đi đây.”
“Đi đi.”
Lý Hào Kiệt chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đã nguội lạnh rồi.
Tôi bị Khương Thanh lôi lên xe, Ngô Tiến An cũng nhìn ra được vấn đề, nói: “A, cô Tống, tôi cảm thấy việc quan trọng lúc này chính là cô nên tiến hành phẫu thuật. Gương mặt cô như này ở bên ngoài đeo khẩu trang còn được, ở nhà cô không thể nào cũng mang nó được. Anh của tôi chắc chắn vì lý do này mà không muốn về nhà.”
“Tôi biết rồi.”
Là vì việc này sao? Tôi đâu có biết.
Khương Thanh lườm hắn một cái: “Anh cứ tập trung lái xe đi, đừng có nhắc đến tên đàn ông xấu xa đấy nữa.”
“Không phải, tôi có sao nói nấy thôi.”
“Có sao nói nấy cái con khỉ! Đàn ông cặn bã chính là đàn ông cặn bã. Duyên Khanh nhà tôi thành ra như này là do ai? Còn không phải do anh ta sao! Anh ta thì hay rồi, chán ghét cơ đấy. Haha!”
“Người đàn ông nào cũng sẽ chán ghét thôi, ai lại không thích gái đẹp chứ.”
“Tôi nhổ vào, tôi thấy hai người đúng là người phân theo nhóm, vật hợp theo loài, đàn ông cặn bã đi cùng với nhau.”
Khương Thanh và Ngô Tiến An cứ lời qua tiếng lại suốt đường về.
Tôi ngồi bên cạnh nghe được, đột nhiên cảm thấy hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng ở trước cửa nhà Khương Thanh.
Hắn đưa chúng tôi đến tận dưới lầu, mặt dày nói: “Aiya, tôi cực khổ đưa hai cô đến tận đây, lẽ nào không mời tôi lên nhà uống ly cà phê được sao?”
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn đòi uống cà phê, anh không sợ đột tử lúc ngủ à?”
Khương Thanh lườm hắn ta, chẳng có ý muốn mời lên nhà.
Nhưng Ngô Tiến An lại không hề tức giận: “Aiya, cô như này không phải là đang lo cho tôi sao?”
“Lo cho anh? Ha ha! Tôi thật sự không muốn cho anh lên nhà đấy.”
Khương Thanh thẳng thắn nói.
Ngô Tiến An không cam tâm: “Không phải cô nói là tên kia chặn cô ở cầu thang sao? Ngộ nhỡ hắn vẫn còn ở đó thì tính sao? Để tôi lên cùng hai người, như vậy tôi cũng dễ ăn nói hơn.”
Nói cho cùng, Ngô Tiến An vẫn muốn làm khách.
“Ha ha. Theo tôi thấy thì anh định trở thành kẻ quấy rối nhỉ?”
“Sao có thể chứ? Tôi đất từ trước đến nay chỉ bị người khác quấy rối thôi.”
“Đấy là người ta nhóm ngó gia tài của anh. Ngoài tiền ra anh chẳng có chút sức hút nào cả.”
Hai người cứ kẻ chọc người xoáy.
Tôi nhận thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng xong nổi, bèn lên tiếng giải quyết: “Không phải Khương Thanh không muốn mời anh lên chơi mà vì nhà chị ấy có chút bừa bộn. Đợi lần sau tôi giúp chị ấy dọn dẹp rồi anh hãy đến.”
“À.” Ngô Tiến An nghe xong lập tức bình thường trở lại: “Chỉ có chị dâu tốt với tôi. Được rồi, lần sau dọn dẹp xong xuôi nhớ gọi cho tôi đấy.”
“Ừ.”
truyện được up trên app mê tình truyện
Tôi nghiêm túc trả lời.
Ngô Tiến An vừa rời khỏi, Khương Thanh kéo tôi nói: “Sao em lại nói giúp anh ta như vậy?”
“Có đâu, em thấy anh ta cũng dễ thương đấy chứ.”
“Chỉ sợ em nhìn bọn đàn ông cặn bã nhiều rồi, thị lực suy giảm.”
Khương Thanh xổ toẹt.
Lên lầu, Khương Thanh lôi ra một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, vừa giúp tôi bóc chiếc bàn chải đánh răng, vừa hỏi: “Em thấy sao về việc này? Lý Hào Kiệt vui vẻ đồng ý cho em đi như vậy, sợ rằng có tính toán từ trước rồi.”
“Chắc là vậy.” Tôi gượng cười: “Có điều, nếu ngày ngày em phải đối mặt với khuôn mặt ấy, quả thật em cũng chẳng thể nuốt trôi cơm.”
Tôi cầm bàn chải vừa được bóc ra bước vào phòng tắm.
Tôi tháo khẩu trang ra đứng trước gương, nhìn phần mặt bên trái của mình.
Phần thịt nhăn nheo, xấu xí và khó coi đến lạ thường.
Lý Hào Kiệt có thể chịu đựng được lâu như vậy thật không dễ dàng gì.
“Đừng nhìn nữa, bây giờ đúng là không được đẹp, chỉ cần điều trị tốt, sau đó chúng ta đi làm phẫu thuật thẩm mĩ cho thật đẹp, khiến cho tên Lý Hào Kiệt kia hối hận đến chết.”
Khương Thanh tựa người vào cửa nhà tắm, nhìn tôi với vẻ mặt thương tiếc.
Anh ấy sẽ hối hận sao?
Lý Hào Kiệt xuất sắc như vậy, là người có tất cả mọi thứ, sao có thể chỉ vì một người như tôi mà hối hận, áy náy được?
Tôi không dám để Khương Thanh lo lắng thêm chị, nhìn chị, nở một nụ cười: “Ừ, khiến anh ta hối hận.”
Ngày thứ hai, toàn bộ đồ đạc của tôi đều được Lý Hào Kiệt gửi tới.
Có tổng cộng bốn người giúp chuyển đồ, ngoài quần áo, giày dép, túi xách mà anh mua cho thì còn có dụng cụ vẽ tranh của tôi.
Tôi đang xoay xở với núi đồ, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đưa cho tôi chiếc dây chuyền.
Nhìn thấy thứ có hình dáng giống mặt cười kia, nhất thời tôi cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Rất rõ ràng, người đàn ông ấy đã sớm phát hiện Khương Thanh đang nói dối.
Hình như lúc mới ra khỏi cửa, anh có gửi đi một đoạn tin nhắn, nhưng tôi không để tâm nhiều. Có lẽ đoạn tin nhắn đó là anh gửi cho Ngô Tiến An.
Đến nơi, tôi đi đón Khương Thanh, anh cũng chỉ đến cạnh xe nói một câu.
Làm thế nào anh ấy phát hiện được vậy?
Sắc mặt của Khương Thanh không được ổn, nhưng chị ấy không có ý định thừa nhận, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn thẳng vào Lý Hào Kiệt: “Cái gì mà diễn trò? Vốn dĩ tôi bị người khác quấy rầy, hơn nữa tôi gọi người chị em của tôi tới chứ đâu có gọi anh, nói năng kiểu gì vậy?”
“Ồ, vậy thì tốt.” Lý Hào Kiệt thản nhiên nói: “Tôi đã ở căn phòng này được một tháng, cô có thể ở tạm, đợi khi nào chắc chắn không còn ai quấy rầy nữa thì hẵng về.”
Dường như mọi lời nói của Khương Thanh đều nằm trong dự liệu của anh ta.
Khương Thanh nhìn tôi với vẻ mặt cầu cứu.
Tôi hiểu được phần nào ý của chị ấy, lên tiếng: “Hay là... để chị ấy ở lại chỗ của chúng ta, ngày nào em cũng ở một mình nên thấy vô cùng buồn tẻ, hơn nữa gần đây anh cũng rất bận...”
“Không được...”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lý Hào Kiệt cắt lời: “Ở đâu cũng được, riêng nhà chúng ta thì không.”
“Vậy để cô ấy ở lại nhà của tôi đi!” Khương Thanh nói thẳng: “Dù sao cô ấy cũng nói anh không thường ở nhà, ở chỗ của tôi, tôi có thể bầu bạn cùng cô ấy. Khi nào anh muốn gặp cô ấy thì gọi một tiếng là được.”
Khương Thanh nói rồi, kéo tôi đang đứng cạnh Lý Hào Kiệt về bên cạnh chị ấy.
Hai tay cứ bám chặt lấy tôi, không có ý gì muốn buông ra.
“...Cũng được.”
Lý Hào Kiệt im lặng một lúc, đột nhiên đồng ý.
Lời của người đàn ông ấy vừa ra khỏi miệng, tôi vẫn có chút cảm thấy không thể tin được.
Lẽ nào...
“Ồ, nếu như anh Lý đây đã đồng ý rồi thì tôi đưa người đi đây.” Khương Thanh kéo tôi đi ra ngoài.
“Đợi một chút.”
“Sao vậy, anh Lý thấy hối hận rồi sao?”
Khương Thanh quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Mắt của tôi cũng dính chặt lên người Lý Hào Kiệt, bộ mặt anh bày ra vẻ thờ ơ, dường như không có bất kỳ một chút cảm xúc gì, cứ như người bị lôi đi không phải là bạn gái của anh vậy.
Chẳng khác gì một người xa lạ.
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt sâu hun hút giếng cổ ngàn năm, không một chút gợn sóng, chỉ mở miệng nói đơn giản: “Để Tiến An đưa hai người đi đi. Đồ của cô ấy tôi sẽ tìm người chuyển qua cho.”
Tôi nói không nên lời, nhìn Lý Hào Kiệt.
Tâm trạng vô cùng phức tạp, nặng nề.
Điệu bộ của người đàn ông ấy giống như... đang chờ tôi rời đi vậy.
Ngô Tiến An nghe thấy lời của Lý Hào Kiệt nhanh chóng đứng dậy: “Được, được, tôi tiễn.”
Nói rồi hắn cầm áo đi ra bên ngoài, ra đến nơi, kéo cánh cửa rồi làm động tác “mời” với chúng tôi.
Tôi vẫn đứng đơ người ra đó, Khương Thanh kéo tôi: “Đi thôi, còn nhìn cái gì nữa. Người ta cũng đang mong cho em rời đi rồi đấy, em không nhìn thấy sao?”
Dường như mấy lời nói của chị ấy làm tôi bừng tỉnh, chỉ nhìn Lý Hào Kiệt, lúng ta lúng túng lên tiếng: “Vậy em đi đây.”
“Đi đi.”
Lý Hào Kiệt chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đã nguội lạnh rồi.
Tôi bị Khương Thanh lôi lên xe, Ngô Tiến An cũng nhìn ra được vấn đề, nói: “A, cô Tống, tôi cảm thấy việc quan trọng lúc này chính là cô nên tiến hành phẫu thuật. Gương mặt cô như này ở bên ngoài đeo khẩu trang còn được, ở nhà cô không thể nào cũng mang nó được. Anh của tôi chắc chắn vì lý do này mà không muốn về nhà.”
“Tôi biết rồi.”
Là vì việc này sao? Tôi đâu có biết.
Khương Thanh lườm hắn một cái: “Anh cứ tập trung lái xe đi, đừng có nhắc đến tên đàn ông xấu xa đấy nữa.”
“Không phải, tôi có sao nói nấy thôi.”
“Có sao nói nấy cái con khỉ! Đàn ông cặn bã chính là đàn ông cặn bã. Duyên Khanh nhà tôi thành ra như này là do ai? Còn không phải do anh ta sao! Anh ta thì hay rồi, chán ghét cơ đấy. Haha!”
“Người đàn ông nào cũng sẽ chán ghét thôi, ai lại không thích gái đẹp chứ.”
“Tôi nhổ vào, tôi thấy hai người đúng là người phân theo nhóm, vật hợp theo loài, đàn ông cặn bã đi cùng với nhau.”
Khương Thanh và Ngô Tiến An cứ lời qua tiếng lại suốt đường về.
Tôi ngồi bên cạnh nghe được, đột nhiên cảm thấy hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng ở trước cửa nhà Khương Thanh.
Hắn đưa chúng tôi đến tận dưới lầu, mặt dày nói: “Aiya, tôi cực khổ đưa hai cô đến tận đây, lẽ nào không mời tôi lên nhà uống ly cà phê được sao?”
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn đòi uống cà phê, anh không sợ đột tử lúc ngủ à?”
Khương Thanh lườm hắn ta, chẳng có ý muốn mời lên nhà.
Nhưng Ngô Tiến An lại không hề tức giận: “Aiya, cô như này không phải là đang lo cho tôi sao?”
“Lo cho anh? Ha ha! Tôi thật sự không muốn cho anh lên nhà đấy.”
Khương Thanh thẳng thắn nói.
Ngô Tiến An không cam tâm: “Không phải cô nói là tên kia chặn cô ở cầu thang sao? Ngộ nhỡ hắn vẫn còn ở đó thì tính sao? Để tôi lên cùng hai người, như vậy tôi cũng dễ ăn nói hơn.”
Nói cho cùng, Ngô Tiến An vẫn muốn làm khách.
“Ha ha. Theo tôi thấy thì anh định trở thành kẻ quấy rối nhỉ?”
“Sao có thể chứ? Tôi đất từ trước đến nay chỉ bị người khác quấy rối thôi.”
“Đấy là người ta nhóm ngó gia tài của anh. Ngoài tiền ra anh chẳng có chút sức hút nào cả.”
Hai người cứ kẻ chọc người xoáy.
Tôi nhận thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng xong nổi, bèn lên tiếng giải quyết: “Không phải Khương Thanh không muốn mời anh lên chơi mà vì nhà chị ấy có chút bừa bộn. Đợi lần sau tôi giúp chị ấy dọn dẹp rồi anh hãy đến.”
“À.” Ngô Tiến An nghe xong lập tức bình thường trở lại: “Chỉ có chị dâu tốt với tôi. Được rồi, lần sau dọn dẹp xong xuôi nhớ gọi cho tôi đấy.”
“Ừ.”
truyện được up trên app mê tình truyện
Tôi nghiêm túc trả lời.
Ngô Tiến An vừa rời khỏi, Khương Thanh kéo tôi nói: “Sao em lại nói giúp anh ta như vậy?”
“Có đâu, em thấy anh ta cũng dễ thương đấy chứ.”
“Chỉ sợ em nhìn bọn đàn ông cặn bã nhiều rồi, thị lực suy giảm.”
Khương Thanh xổ toẹt.
Lên lầu, Khương Thanh lôi ra một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, vừa giúp tôi bóc chiếc bàn chải đánh răng, vừa hỏi: “Em thấy sao về việc này? Lý Hào Kiệt vui vẻ đồng ý cho em đi như vậy, sợ rằng có tính toán từ trước rồi.”
“Chắc là vậy.” Tôi gượng cười: “Có điều, nếu ngày ngày em phải đối mặt với khuôn mặt ấy, quả thật em cũng chẳng thể nuốt trôi cơm.”
Tôi cầm bàn chải vừa được bóc ra bước vào phòng tắm.
Tôi tháo khẩu trang ra đứng trước gương, nhìn phần mặt bên trái của mình.
Phần thịt nhăn nheo, xấu xí và khó coi đến lạ thường.
Lý Hào Kiệt có thể chịu đựng được lâu như vậy thật không dễ dàng gì.
“Đừng nhìn nữa, bây giờ đúng là không được đẹp, chỉ cần điều trị tốt, sau đó chúng ta đi làm phẫu thuật thẩm mĩ cho thật đẹp, khiến cho tên Lý Hào Kiệt kia hối hận đến chết.”
Khương Thanh tựa người vào cửa nhà tắm, nhìn tôi với vẻ mặt thương tiếc.
Anh ấy sẽ hối hận sao?
Lý Hào Kiệt xuất sắc như vậy, là người có tất cả mọi thứ, sao có thể chỉ vì một người như tôi mà hối hận, áy náy được?
Tôi không dám để Khương Thanh lo lắng thêm chị, nhìn chị, nở một nụ cười: “Ừ, khiến anh ta hối hận.”
Ngày thứ hai, toàn bộ đồ đạc của tôi đều được Lý Hào Kiệt gửi tới.
Có tổng cộng bốn người giúp chuyển đồ, ngoài quần áo, giày dép, túi xách mà anh mua cho thì còn có dụng cụ vẽ tranh của tôi.
Tôi đang xoay xở với núi đồ, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đưa cho tôi chiếc dây chuyền.
Nhìn thấy thứ có hình dáng giống mặt cười kia, nhất thời tôi cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.