Chương 508: Rời đi
Mộc Tâm
09/07/2020
Kể từ sau ngày Lâm Tuyền rời đi, cuộc sống của tôi đã trở nên yên tĩnh.
Một tháng sau, văn phòng của chúng tôi dọn đến tầng cao nhất của Hào Thiên.
Lý Hào Kiệt đã treo một tấm biển logo rất lớn của văn phòng tôi ở bên ngoài tòa nhà Hào Thiên.
Chuyện này còn một lần trở thành đề tài bàn tán của các trang mạng xã hội.
Mà bụng của tôi cũng càng ngày càng lớn lên.
Mấy ngày nay, chỉ cần Lý Hào Kiệt không có chuyện gì quá quan trọng, anh đều sẽ ở cùng với tôi.
Thiểm Thiểm hình như cũng ý thức được sinh mạng nhỏ trong bụng tôi rất yếu đuối, cho nên cũng rất ngoan ngoãn.
Cơ bản có chuyện gì của mình thì thằng bé đều tự mình làm, cũng không cần tôi phải quá quan tâm.
Nhưng lần này mang thai không giống với lần trước.
Tôi đã hơn ba mươi tuổi, bất kể là do tuổi tác hay sức khỏe đều được tính là sản phụ lớn tuổi.
Cho nên cảm giác lần này mang thai khác hẳn với lần trước.
Lần này, giai đoạn ốm nghén lúc đầu của tôi không tính là nhiều, hơn nữa đứa trẻ cũng xem như nghe lời, nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất tệ.
Bất luận là ăn trưa, ăn tối, thậm chí là ăn sáng, tôi đều buồn ngủ muốn chết.
Chuyện tôi ngủ ngồi ngay trước laptop đã trở nên thường xuyên.
Bởi vì trạng thái tinh thần không tốt nên tôi phải giảm bớt lượng công việc và ngủ nhiều hơn để bổ sung trạng thái cho mình.
Mãi đến khi tôi mang thai tới tháng thứ năm thì tình hình này mới đỡ hơn.
Vào tháng thứ năm, tôi phải đi bệnh viện kiểm tra và thuận tiện lấy máu xét nghiệm giới tính của thai nhi.
Lý Hào Kiệt rất bận rộn. Đến ngày lấy kết quả, cho dù anh nói sẵn lòng đi với tôi nhưng tôi vẫn từ chối.
Đồng thời tôi hứa với anh, nếu nhận được kết quả thì tôi sẽ nói cho anh biết đầu tiên.
Sáng sớm, tôi lại tới bệnh viện kiểm tra, đồng thời lấy kết quả xét nghiệm.
Quả nhiên giống như Thiểm Thiểm nói, trong bụng của tôi thật sự là một bé gái!
Nhìn thấy kết quả, trong lòng tôi vô cùng kích động và cầm điện thoại gọi cho Lý Hào Kiệt.
Điện thoại đổ chuông hết một phút vẫn không có ai nghe máy.
Tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang bận nên cúp điện thoại, tự mình lái xe trở về công ty.
Nhưng tôi vừa tới đường để đi vào hầm để xe lại thấy bị kẹt xe một đoạn xa.
Tôi chờ một lúc mới phát hiện chiếc xe phía trước không hề có dấu hiệu di chuyển, tài xế của chiếc xe đó cũng đã xuống xe đi kiểm tra tình hình.
Tôi cũng xuống theo.
Từ chỗ tôi kẹt xe đến lối vào hầm để xe của công ty chỉ có hơn một trăm mét.
Tôi đi mấy bước đã đến được lối vào của hầm gửi xe.
Nhưng khi đi đến phía trước, tôi mới phát hiện lối vào của hầm để xe đã bị mấy người chặn lại.
Cho dù có đám đông vây kín nhưng tôi vẫn có thể nghe bên trong có giọng một người phụ nữ kêu khóc: “Tổng giám đốc Lý, tôi cầu xin ngài đại nhân đại lượng tha cho con gái tôi. Con bé thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!"
Cho dù đã lâu không nghe được giọng nói này nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi quen tai.
Tôi chen về phía trước một chút, xuyên qua khe hở nhìn thấy người chặn ở đó là Cung Vân!
Bà ta đứng ở đó một mình ngăn cản chiếc xe của Lý Hào Kiệt, bản thân nằm ở trên đầu xe.
Mái tóc bà ta rối bời, nước mắt tràn ra làm lớp trang điểm trên mặt trở nên lem luốc.
Tôi không nhịn được mà nghi ngờ.
Sao lại thế này? Mấy tháng trước Lý Hào Kiệt mới tìm người cứu Lâm Kiến Thành, lẽ nào lại xảy ra vấn đề gì sao? Sao bà ta lại tới gây chuyện thế?
Tôi lùi lại phía sau cho đám người che phía trước tôi, không để cho bà ta nhìn thấy mình.
Kết quả, tôi vừa rời khỏi đám người thì điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Đó là số riêng của tôi. Tôi liếc nhìn và thấy là Lý Hào Kiệt gọi tới. Tôi thoáng nhìn về chiếc xe của anh, nhưng cửa sổ xe đóng lại nên tôi không biết anh có nhìn thấy tôi không.
Tôi nhận nghe và còn chưa lên tiếng, anh đã nói trước: “Quay về trong xe đi."
"Sao vậy?"
Tôi không cam lòng hỏi.
Tôi nghĩ, không phải chuyện này có liên quan đến mình chứ?
Lại nói, nhà họ Lâm cũng xem như là nhà lớn, nhưng gần đây tôi cảm thấy nhà này càng lúc càng kỳ lạ rồi.
Từ chuyện Lâm Tuyền tìm tên côn đồ tới đập Studio, đến Cung Vân không để ý tới thể diện mà làm ầm ĩ ở cửa công ty là biết.
"Em không cần phải xen vào, cứ về nhà trước đi. Anh sẽ giải quyết chuyện ở đây."
Lý Hào Kiệt không trả lời vấn đề của tôi mà bảo tôi rời đi.
Tôi nhìn vào trong và do dự một lát mới gật đầu: “Được rồi, vậy anh phải chú ý an toàn đấy."
Tôi đang mang thai, nếu chẳng may ở đây đột nhiên xảy ra hỗn loạn, tôi bị đụng một cái thì không gánh nổi hậu quả đâu.
Khi tôi lùi lại, Dương Trung từ một đường tắt phía sau chạy tới, nói: “Bà Cung, bà xác định muốn làm ầm ĩ ở đây sao?"
Cung Vân nhìn thấy Dương Trung nhưng không để ý tới, vẫn nói với Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, nói một cách nghiêm khắc thì Sa Điệp và Lâm Tuyền chính là chị em cùng ba khác mẹ. Cậu làm như vậy cũng chính là giết chị của nó đấy! Cậu xem như nể mặt quan hệ huyết thống mà bỏ qua cho con bé đi! Con bé thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau sẽ không dám nữa đâu."
Lâm Tuyền rốt cuộc đã làm gì vậy?
Tôi lại nghe điện thoại của Dương Trung đổ chuông. Anh ta cầm điện thoại lên nghe một lúc rồi nói với Cung Vân: “Bà Cung, tổng giám đốc Lý nói, nếu như lần này không phải ngài ấy sớm bố trí tai mắt thì bây giờ Sa Điệp đã là một xác hai mạng người rồi. Khi Lâm Tuyền làm chuyện này còn chẳng để ý tới quan hệ huyết thống, bây giờ ngài ấy cũng không nhất thiết phải bận tâm."
Quả nhiên có liên quan đến tôi à?
Trong lòng của tôi chợt căng thẳng.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ Lâm Tuyền muốn giết tôi nhưng bị Lý Hào Kiệt phát hiện trước à?
Tôi lùi lại thêm mấy bước nhưng không định rời đi.
Từ vị trí này, tôi có thể xác định Cung Vân chắc chắn không nhìn thấy tôi.
Cung Vân hình như càng khóc lớn hơn: “Đúng, đúng, đúng, con bé chỉ nhất thời hồ đồ nhưng nó cũng là thanh mai trúc mã của cậu, cho dù không có tình cảm gì thì cậu cứ coi như nể tình đã lớn lên cùng nhau, có thể, có thể..."
Cung Vân nói đến đây, bản thân cũng không thể nói được nữa.
Tôi không biết bà ta nghĩ thế nào, có phải bà ấy cảm thấy mình yêu cầu như vậy có phần quá đáng hay không.
Dương Trung im lặng một lúc lâu.
Một lát sau, tôi nghe Dương Trung nói: “Tổng giám đốc Lý nói, ngài ấy sẽ suy nghĩ và có thể rút lại đơn kiện. Nhưng trong vòng một tuần, cô Lâm Tuyền phải ra nước ngoài, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể về nước. Bằng không, ngài ấy sẽ tính cả vốn lẫn lời, cùng truy tố."
Dương Trung ở bên cạnh Lý Hào Kiệt đã nhiều năm.
Từ năm đó khi còn là thiếu niên non trẻ, đến bây giờ đã làm trợ lý đặc biệt trưởng thành thận trọng.
Khi anh ta nói chuyện, giọng điệu cũng có vài phần giống với Lý Hào Kiệt.
Cho nên khi Dương Trung truyền lời, tôi còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ Lý Hào Kiệt nói như thế nào.
Cung Vân nghe xong cũng im lặng một lúc lâu mới nói: “Được, được..."
Tôi đang muốn tiếp tục nghe thì thấy điện thoại báo có tin nhắn.
Tôi cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình là một tin nhắn do Lý Hào Kiệt gửi đến, chỉ có hai chữ (rời đi.)
Số lượng từ càng ít thì chứng tỏ tâm trạng của anh lại càng tệ.
Tôi biết, chắc Lý Hào Kiệt đã nhìn thấy tôi cho nên mới tức giận.
Tôi vội vàng lùi lại vài bước và quay trở về trên xe.
Thật may xe sau cách xe của tôi rất xa.
Tôi quay đầu xe và vội vàng rời khỏi đó.
Nhưng bây giờ vẫn là buổi sáng nên tôi không về nhà mà đỗ xe ở trong bãi đỗ xe gần đó, sau đó đi tới công ty bằng cửa trước.
Có lẽ bởi vì văn phòng của chúng tôi độc lập nên khi tôi đi vào trong, tất cả mọi người còn đang làm việc, hình như không có ai thảo luận về chuyện phía dưới.
"Cốc cốc cốc."
Tôi ngồi xuống không được nửa giờ lại có người gõ cửa.
Tôi không đóng cửa nên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang đứng ở cửa rồi.
Một tháng sau, văn phòng của chúng tôi dọn đến tầng cao nhất của Hào Thiên.
Lý Hào Kiệt đã treo một tấm biển logo rất lớn của văn phòng tôi ở bên ngoài tòa nhà Hào Thiên.
Chuyện này còn một lần trở thành đề tài bàn tán của các trang mạng xã hội.
Mà bụng của tôi cũng càng ngày càng lớn lên.
Mấy ngày nay, chỉ cần Lý Hào Kiệt không có chuyện gì quá quan trọng, anh đều sẽ ở cùng với tôi.
Thiểm Thiểm hình như cũng ý thức được sinh mạng nhỏ trong bụng tôi rất yếu đuối, cho nên cũng rất ngoan ngoãn.
Cơ bản có chuyện gì của mình thì thằng bé đều tự mình làm, cũng không cần tôi phải quá quan tâm.
Nhưng lần này mang thai không giống với lần trước.
Tôi đã hơn ba mươi tuổi, bất kể là do tuổi tác hay sức khỏe đều được tính là sản phụ lớn tuổi.
Cho nên cảm giác lần này mang thai khác hẳn với lần trước.
Lần này, giai đoạn ốm nghén lúc đầu của tôi không tính là nhiều, hơn nữa đứa trẻ cũng xem như nghe lời, nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất tệ.
Bất luận là ăn trưa, ăn tối, thậm chí là ăn sáng, tôi đều buồn ngủ muốn chết.
Chuyện tôi ngủ ngồi ngay trước laptop đã trở nên thường xuyên.
Bởi vì trạng thái tinh thần không tốt nên tôi phải giảm bớt lượng công việc và ngủ nhiều hơn để bổ sung trạng thái cho mình.
Mãi đến khi tôi mang thai tới tháng thứ năm thì tình hình này mới đỡ hơn.
Vào tháng thứ năm, tôi phải đi bệnh viện kiểm tra và thuận tiện lấy máu xét nghiệm giới tính của thai nhi.
Lý Hào Kiệt rất bận rộn. Đến ngày lấy kết quả, cho dù anh nói sẵn lòng đi với tôi nhưng tôi vẫn từ chối.
Đồng thời tôi hứa với anh, nếu nhận được kết quả thì tôi sẽ nói cho anh biết đầu tiên.
Sáng sớm, tôi lại tới bệnh viện kiểm tra, đồng thời lấy kết quả xét nghiệm.
Quả nhiên giống như Thiểm Thiểm nói, trong bụng của tôi thật sự là một bé gái!
Nhìn thấy kết quả, trong lòng tôi vô cùng kích động và cầm điện thoại gọi cho Lý Hào Kiệt.
Điện thoại đổ chuông hết một phút vẫn không có ai nghe máy.
Tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang bận nên cúp điện thoại, tự mình lái xe trở về công ty.
Nhưng tôi vừa tới đường để đi vào hầm để xe lại thấy bị kẹt xe một đoạn xa.
Tôi chờ một lúc mới phát hiện chiếc xe phía trước không hề có dấu hiệu di chuyển, tài xế của chiếc xe đó cũng đã xuống xe đi kiểm tra tình hình.
Tôi cũng xuống theo.
Từ chỗ tôi kẹt xe đến lối vào hầm để xe của công ty chỉ có hơn một trăm mét.
Tôi đi mấy bước đã đến được lối vào của hầm gửi xe.
Nhưng khi đi đến phía trước, tôi mới phát hiện lối vào của hầm để xe đã bị mấy người chặn lại.
Cho dù có đám đông vây kín nhưng tôi vẫn có thể nghe bên trong có giọng một người phụ nữ kêu khóc: “Tổng giám đốc Lý, tôi cầu xin ngài đại nhân đại lượng tha cho con gái tôi. Con bé thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!"
Cho dù đã lâu không nghe được giọng nói này nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi quen tai.
Tôi chen về phía trước một chút, xuyên qua khe hở nhìn thấy người chặn ở đó là Cung Vân!
Bà ta đứng ở đó một mình ngăn cản chiếc xe của Lý Hào Kiệt, bản thân nằm ở trên đầu xe.
Mái tóc bà ta rối bời, nước mắt tràn ra làm lớp trang điểm trên mặt trở nên lem luốc.
Tôi không nhịn được mà nghi ngờ.
Sao lại thế này? Mấy tháng trước Lý Hào Kiệt mới tìm người cứu Lâm Kiến Thành, lẽ nào lại xảy ra vấn đề gì sao? Sao bà ta lại tới gây chuyện thế?
Tôi lùi lại phía sau cho đám người che phía trước tôi, không để cho bà ta nhìn thấy mình.
Kết quả, tôi vừa rời khỏi đám người thì điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Đó là số riêng của tôi. Tôi liếc nhìn và thấy là Lý Hào Kiệt gọi tới. Tôi thoáng nhìn về chiếc xe của anh, nhưng cửa sổ xe đóng lại nên tôi không biết anh có nhìn thấy tôi không.
Tôi nhận nghe và còn chưa lên tiếng, anh đã nói trước: “Quay về trong xe đi."
"Sao vậy?"
Tôi không cam lòng hỏi.
Tôi nghĩ, không phải chuyện này có liên quan đến mình chứ?
Lại nói, nhà họ Lâm cũng xem như là nhà lớn, nhưng gần đây tôi cảm thấy nhà này càng lúc càng kỳ lạ rồi.
Từ chuyện Lâm Tuyền tìm tên côn đồ tới đập Studio, đến Cung Vân không để ý tới thể diện mà làm ầm ĩ ở cửa công ty là biết.
"Em không cần phải xen vào, cứ về nhà trước đi. Anh sẽ giải quyết chuyện ở đây."
Lý Hào Kiệt không trả lời vấn đề của tôi mà bảo tôi rời đi.
Tôi nhìn vào trong và do dự một lát mới gật đầu: “Được rồi, vậy anh phải chú ý an toàn đấy."
Tôi đang mang thai, nếu chẳng may ở đây đột nhiên xảy ra hỗn loạn, tôi bị đụng một cái thì không gánh nổi hậu quả đâu.
Khi tôi lùi lại, Dương Trung từ một đường tắt phía sau chạy tới, nói: “Bà Cung, bà xác định muốn làm ầm ĩ ở đây sao?"
Cung Vân nhìn thấy Dương Trung nhưng không để ý tới, vẫn nói với Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, nói một cách nghiêm khắc thì Sa Điệp và Lâm Tuyền chính là chị em cùng ba khác mẹ. Cậu làm như vậy cũng chính là giết chị của nó đấy! Cậu xem như nể mặt quan hệ huyết thống mà bỏ qua cho con bé đi! Con bé thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau sẽ không dám nữa đâu."
Lâm Tuyền rốt cuộc đã làm gì vậy?
Tôi lại nghe điện thoại của Dương Trung đổ chuông. Anh ta cầm điện thoại lên nghe một lúc rồi nói với Cung Vân: “Bà Cung, tổng giám đốc Lý nói, nếu như lần này không phải ngài ấy sớm bố trí tai mắt thì bây giờ Sa Điệp đã là một xác hai mạng người rồi. Khi Lâm Tuyền làm chuyện này còn chẳng để ý tới quan hệ huyết thống, bây giờ ngài ấy cũng không nhất thiết phải bận tâm."
Quả nhiên có liên quan đến tôi à?
Trong lòng của tôi chợt căng thẳng.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ Lâm Tuyền muốn giết tôi nhưng bị Lý Hào Kiệt phát hiện trước à?
Tôi lùi lại thêm mấy bước nhưng không định rời đi.
Từ vị trí này, tôi có thể xác định Cung Vân chắc chắn không nhìn thấy tôi.
Cung Vân hình như càng khóc lớn hơn: “Đúng, đúng, đúng, con bé chỉ nhất thời hồ đồ nhưng nó cũng là thanh mai trúc mã của cậu, cho dù không có tình cảm gì thì cậu cứ coi như nể tình đã lớn lên cùng nhau, có thể, có thể..."
Cung Vân nói đến đây, bản thân cũng không thể nói được nữa.
Tôi không biết bà ta nghĩ thế nào, có phải bà ấy cảm thấy mình yêu cầu như vậy có phần quá đáng hay không.
Dương Trung im lặng một lúc lâu.
Một lát sau, tôi nghe Dương Trung nói: “Tổng giám đốc Lý nói, ngài ấy sẽ suy nghĩ và có thể rút lại đơn kiện. Nhưng trong vòng một tuần, cô Lâm Tuyền phải ra nước ngoài, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể về nước. Bằng không, ngài ấy sẽ tính cả vốn lẫn lời, cùng truy tố."
Dương Trung ở bên cạnh Lý Hào Kiệt đã nhiều năm.
Từ năm đó khi còn là thiếu niên non trẻ, đến bây giờ đã làm trợ lý đặc biệt trưởng thành thận trọng.
Khi anh ta nói chuyện, giọng điệu cũng có vài phần giống với Lý Hào Kiệt.
Cho nên khi Dương Trung truyền lời, tôi còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ Lý Hào Kiệt nói như thế nào.
Cung Vân nghe xong cũng im lặng một lúc lâu mới nói: “Được, được..."
Tôi đang muốn tiếp tục nghe thì thấy điện thoại báo có tin nhắn.
Tôi cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình là một tin nhắn do Lý Hào Kiệt gửi đến, chỉ có hai chữ (rời đi.)
Số lượng từ càng ít thì chứng tỏ tâm trạng của anh lại càng tệ.
Tôi biết, chắc Lý Hào Kiệt đã nhìn thấy tôi cho nên mới tức giận.
Tôi vội vàng lùi lại vài bước và quay trở về trên xe.
Thật may xe sau cách xe của tôi rất xa.
Tôi quay đầu xe và vội vàng rời khỏi đó.
Nhưng bây giờ vẫn là buổi sáng nên tôi không về nhà mà đỗ xe ở trong bãi đỗ xe gần đó, sau đó đi tới công ty bằng cửa trước.
Có lẽ bởi vì văn phòng của chúng tôi độc lập nên khi tôi đi vào trong, tất cả mọi người còn đang làm việc, hình như không có ai thảo luận về chuyện phía dưới.
"Cốc cốc cốc."
Tôi ngồi xuống không được nửa giờ lại có người gõ cửa.
Tôi không đóng cửa nên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang đứng ở cửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.