Chương 19:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Từ xưa đến nay Bành thành luôn là đầu mối giao thông quan trọng, đặc biệt là có nhiều tuyến đường sắt chính, Bành thành cũng đã bố trí công nhân sửa chữa tuyến đường sắt này ngay sau khi an toàn để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng thanh chiếu lên cánh đồng cỏ khô mọc um tùm bên đường.
Vi Hào ngáp một hơi, nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên con đê bên cạnh.
Nước da trắng nhạt, đẹp trai không tì vết, lạnh lùng hờ hững lại có chút xấu xa khoe khoang ngông cuồng, đuôi mắt mệt mỏi giương lên nhuốm màu hồng nhạt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quá mức này anh đều không nhịn được nghĩ nếu như anh là con gái thì hẳn là rất được lòng tụi con trai.
Nhưng chỉ cần đối phương mở mắt ra thì sẽ lập tức phá hỏng hết tất cả ảo tưởng của anh ấy, bởi vì gương mặt này ở trên người một tên cờ hó tính tình không khác gì kẻ xảo trá.
Giống như lúc này, đuôi mắt cánh hoa đào hơi nhếch lên, trong đôi mắt ấy tràn đầy lạnh lẽo, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, lời nói ra khỏi miệng cũng khiến người ta chẳng hiểu nổi.
"Buồn nôn”
Vi Hào: "?”
Anh nói gì? Tên cờ hó đó nói gì cơ?
Anh vậy mà nói buồn nôn!
Được rồi, hành động tưởng tượng anh em tốt của mình thành con gái đúng là có hơi buồn nôn thật.
Nhưng đây cũng không phải lý do tên chó này có thể xúc phạm xu hướng tính dục của anh!
Anh ấy rõ ràng chỉ trần thuật một cách khách quan về ngoại hình thực sự quá ưa nhìn này của anh thôi.
Vi Hào lựa chọn chiến thuật đánh trống lảng, vươn tay gãi vết muỗi đốt sưng to trên cánh tay: "Ở đây nhiều muỗi quá, cắn ngứa chết đi được, đúng là có độc.”
Ngay cả muỗi hình như cũng đã tiến hóa, đầu con nào con nấy còn lớn hơn con ruồi.
Mắt thấy Lạc Dã dường như vẫn không bị ảnh hưởng gì cả, vùng da lộ ra ngoài cũng còn nguyên vẹn, anh buồn bực hỏi: "Sao muỗi không cắn cậu?”
Lạc Dã liếc nhìn anh rồi nhàn nhạt dời đi, dưới ánh trăng sáng một con muỗi to đang bay đến chiếc cổ trắng trẻo thon dài của anh, chỉ là còn chưa kịp đến gần đã bị bốc hơi thành mảnh vụn hoặc là nóng cong thành nhang muỗi.
Vi Hào: "...”
Suýt nữa thì quên mất, đây là người đàn ông thân tự mang thần khí diệt muỗi.
"A Kiệt và Hầu Tử đi lâu vậy rồi mà còn chưa thấy về, tôi sắp chết đói rồi.”
Vi Hào nhìn lên phía trên, bọn họ lúc này đang ngồi trên đập nước dưới đường ray, chỉ có thể nhìn thấy cây cầu mới vừa sửa xong trên đường ray Cao Thiết, xe của họ đang đậu ở trạm Cao Thiết cách chỗ này khá xa.
Đi tuần tra đêm sẽ hơi đói nhưng lại để quên bữa tối trong xe, hai người Trọng Văn Kiệt và Hầu Tuấn quay lại lấy.
Vi Hào đứng dậy, vừa định đi xem thử hai người đó làm gì mà chậm thế thì thấy cách vị trí của bọn họ không xa có một chùm ánh sáng đỏ rực kéo theo cái đuôi bỗng chốc bay lên, ngay lập tức thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Vi Hào thoáng sửng sốt, nhanh chóng nhận ra đây là tín hiệu cầu cứu khi bị biến chủng tấn công.
Lúc này Trọng Văn Kiệt và Hầu Tuấn trượt xuống dốc cầm đồ thở hổn hển đến bên cạnh Lạc Dã, bọn họ cũng nhìn thấy pháo sáng.
"Nó ở điểm C, rất gần với chúng ta." Trọng Văn Kiệt nói chắc nịch.
Trước khi lên đường anh ấy đã ghi chú lại vị trí của các chốt tuần tra gần đó, họ đang ở gần điểm C, chỉ cần băng qua một đường hầm là tới.
Thông thường thì sau khi thấy tín hiệu cầu cứu, tiểu đội tổ tác chiến sẽ lập tức đến chi viện, nhưng đây là khu vực ngoài, cho dù đội ở gần đây dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó cũng phải mất chút thời gian, đáng tiếc trong khoảng thời gian này có thể có quá nhiều biến số.
Vi Hào than thở: "Chờ mấy người tổ tác chiến đến thì người tuần tra điểm C đoán chắc đã lạnh thây rồi.”
Không phải là bọn họ không gặp phải biến chủng tấn công trong lúc tuần tra nhưng do có Lạc Dã ở đây, lần nào cũng có thể hoá nguy thành an, các đội khác lại không may mắn như vậy, luôn có một vài đội có thương vong.
Mặc dù đồng tình với những người đó, nhưng đám người Vi Hào cũng không có suy nghĩ gì khác, Lạc Dã rất mạnh nhưng Lạc Dã không phải vạn năng, bản thân bọn họ đều là gánh nặng, mặt mũi đâu mà để Lạc Dã bất chấp nguy hiểm đi cứu người khác, bọn họ phải tự biết nặng nhẹ.
Cho nên mấy người họ cảm khái mấy câu thì như không có chuyện gì xảy ra ngồi xổm xuống chia thức ăn đêm.
Mặc dù Tào Viên luôn âm thầm gây khó khăn cho bọn họ nhưng về vấn đề ăn uống lại không thể đối xử nghiêm khắc, bởi vì đồ ăn trong căn cứ đều do tổ quản lý vật tư phân phát, không cần Tào Viên nhúng tay vào, anh ta có ý định vơ vét và cắt xén cũng không có cách.
Nhờ phúc của Lạc Dã, mặc dù anh từ chối thiện chí thăng chức của Lý tướng quân sẵn sàng ở lại đội tuần tra làm một đội trưởng nho nhỏ, nhưng về mặt cơm nước vẫn là đãi ngộ cho dị năng giả bậc ba vì vậy thức ăn ngon hơn người thường một chút.
Nhiệm vụ tuần tra lần này đội họ có bốn người, ba người còn lại được cho nghỉ ngơi tại căn cứ.
Bữa tối bao gồm bánh bao và một ly mì ăn liền, trước khi đi ra ngoài Trọng Văn Kiệt đã dùng phích để lấy nước nóng, họ ngâm mì chín cắm nĩa vào rồi đưa cho Lạc Dã đang ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn về phía xa.
"A Dã, cho này.”
Lạc Dã quay đầu liếc nhìn ly mì đang bốc khói nghi ngút trước mặt, sau đó lại nhìn đến mấy cái bánh bao nguội cứng ngắc khuất sau mấy người họ, ánh mắt bình tĩnh đầy lạnh lùng.
Cơm được căn cứ phân phát một ngày hai bữa, mỗi tuần phát một lần, tiết kiệm một chút cũng chỉ có thể đủ năm phần no.
Mà vì nguyên nhân Lạc Dã, đội của họ sẽ được phân nhiều hơn một chút, nhưng do nhu cầu năng lượng của Lạc Dã nên chút thức ăn này vốn không đủ cho anh ăn, cho nên những người khác luôn cố gắng để lại những thứ tốt nhất cho anh, không chỉ chia phần anh nhiều hơn mà còn cho lấy thức ăn riêng của mình chia đều cho anh.
Họ đều cho rằng tính tình của Lạc Dã sẽ không để ý những chi tiết này.
Mấy người Vi Hào bị anh nhìn có chút kinh hãi, nhưng rốt cuộc Lạc Dã cũng không nói gì, cầm lấy ly mì vô cảm ăn hai miếng rồi ném cho bọn họ.
Tình cha con chung phòng ba năm, bọn họ hiểu nhau nhất cho nên Lạc Dã không cần nói gì thêm thì ba người kia ngoan ngoãn cầm lấy ly mì kia tôi một miếng cậu một miếng tranh nhau mà ăn, bánh bao nguội cứng xé ra ngâm nước nóng, không chút khách khí.
"Không biết thời kỳ tồi tệ này kéo dài tới khi nào đây." Vi Hào nhìn cảnh tượng khói lửa ngút trời ở đằng xa cảm thán nói.
Hầu Tuấn bưng ly mì cướp được ăn đến ngụm canh cuối cùng, đang định vùi đầu uống cạn nước thì từ khóe mắt anh nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, một khối đen dày đặc lơ lửng trên bầu trời, từ xa đến gần, cứ như thể đang tiến về phía họ.
"Đờ mờ, cái quái gì thế kia.”
Ly mì trên tay rơi xuống, Hầu Tuấn tái mặt khi nhìn những thứ dày đặc kia ùn ùn kéo đến dường như nhấn chìm cả bầu trời.
Vo veee...
Tiếng vo ve ngày càng gần, mặt trăng trên bầu trời bị che khuất như thể bị nuốt chửng. Một bầy quái vật có kích thước bằng những đứa trẻ sơ sinh, trên lưng có cánh và vòi hút đang bay lượn phía trên bọn họ, che phủ trời trăng, tốc độ cực nhanh. Còn có thể thấy ở một số quái vật ở giữa vẫn đang ôm chân tay đầm đìa máu, chẳng khác gì “lương khô” được đem về tổ.
Đây chính là cuộc tấn công của biến chủng, mà bọn họ ở lân cận cũng không vì may mắn mà thoát nạn.
"Oẹ...”
Những gì Hầu Tuấn vừa ăn vì ảnh hưởng trực tiếp đến thị giác nên lập tức nôn hết ra ngoài.
Vi Hào và Trọng Văn Kiệt cũng mấp máy môi vài lần, sau đó nôn ra một chuỗi "cầu vồng".
"Đầu tụi nó to kinh, bỏ đầu chắc có hẳn một mâm thịt...”
Vi Hào chùi nước đắng mà mình nôn ra, còn có tâm trạng nói đùa.
Trọng Văn Kiệt sau khi nôn xong mặt tái nhợt: "Muốn ăn thì tự cậu ăn đi.”
Những biến chủng này vừa huyết tẩy điểm C qua đây, mặc dù bộ kỹ thuật đã khẳng định rằng những loài biến dị này chỉ cần chế biến sạch sẽ thì cũng không khác gì thịt gà vịt ngỗng ăn thường ngày, khi cần thiết có thể dùng làm thức ăn. Con người đang vô cùng đói thì cái gì cũng dám ăn nhưng hạ miệng với mấy con ruồi thế này, khẩu vị anh không có nặng tới vậy.
Đội quân biến chủng phủ kín bầu trời sà xuống, nhắm vào mấy con người trông có vẻ yếu ớt không chịu nổi một đòn bên dưới, dâng lên bao vây lấy bọn họ.
Ngày càng nhiều biến chủng lao xuống, gần như bao lấy mặt đất thành một cái kén.
Và ngay lúc cái kén được hình thành, một ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên từ bên dưới, chói mắt hơn cả ánh lửa báo hiệu chiếu sáng nửa bầu trời khi nãy, xé toạc cái kén từ bên trong. Khoảnh khắc phá vỡ cái kén thành từng mảnh, vô số ruồi nhặng bị ngọn lửa thiêu chín rơi xuống lộp bộp như mưa.
Đám Vi Hào quỳ trên mặt đất, nhìn cơ thể biến chủng đang tản ra mùi thịt nướng trước mặt, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân muốn nếm thử.
Không xuống miệng được.
Lạc Dã đã đánh bại toàn bộ quân đoàn biến chủng chỉ bằng một đòn.
Ba người lại ngồi dậy, nhìn người đàn ông lãnh đạm, không cảm xúc, vô cùng mạnh mẽ đang đứng dưới ánh lửa.
Sức mạnh của anh chắc canh là rào cản an toàn nhất, nhưng không biết là tốt hay xấu khi để anh tiếp tục như thế này.
Anh giống như một thứ vũ khí lạnh băng không có tình cảm.
Không biết nóng lạnh, không biết đau đớn, vô dục vô cầu.
Dục hỏa Tu La, ngọc diện Diêm vương.
Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng thanh chiếu lên cánh đồng cỏ khô mọc um tùm bên đường.
Vi Hào ngáp một hơi, nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên con đê bên cạnh.
Nước da trắng nhạt, đẹp trai không tì vết, lạnh lùng hờ hững lại có chút xấu xa khoe khoang ngông cuồng, đuôi mắt mệt mỏi giương lên nhuốm màu hồng nhạt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quá mức này anh đều không nhịn được nghĩ nếu như anh là con gái thì hẳn là rất được lòng tụi con trai.
Nhưng chỉ cần đối phương mở mắt ra thì sẽ lập tức phá hỏng hết tất cả ảo tưởng của anh ấy, bởi vì gương mặt này ở trên người một tên cờ hó tính tình không khác gì kẻ xảo trá.
Giống như lúc này, đuôi mắt cánh hoa đào hơi nhếch lên, trong đôi mắt ấy tràn đầy lạnh lẽo, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, lời nói ra khỏi miệng cũng khiến người ta chẳng hiểu nổi.
"Buồn nôn”
Vi Hào: "?”
Anh nói gì? Tên cờ hó đó nói gì cơ?
Anh vậy mà nói buồn nôn!
Được rồi, hành động tưởng tượng anh em tốt của mình thành con gái đúng là có hơi buồn nôn thật.
Nhưng đây cũng không phải lý do tên chó này có thể xúc phạm xu hướng tính dục của anh!
Anh ấy rõ ràng chỉ trần thuật một cách khách quan về ngoại hình thực sự quá ưa nhìn này của anh thôi.
Vi Hào lựa chọn chiến thuật đánh trống lảng, vươn tay gãi vết muỗi đốt sưng to trên cánh tay: "Ở đây nhiều muỗi quá, cắn ngứa chết đi được, đúng là có độc.”
Ngay cả muỗi hình như cũng đã tiến hóa, đầu con nào con nấy còn lớn hơn con ruồi.
Mắt thấy Lạc Dã dường như vẫn không bị ảnh hưởng gì cả, vùng da lộ ra ngoài cũng còn nguyên vẹn, anh buồn bực hỏi: "Sao muỗi không cắn cậu?”
Lạc Dã liếc nhìn anh rồi nhàn nhạt dời đi, dưới ánh trăng sáng một con muỗi to đang bay đến chiếc cổ trắng trẻo thon dài của anh, chỉ là còn chưa kịp đến gần đã bị bốc hơi thành mảnh vụn hoặc là nóng cong thành nhang muỗi.
Vi Hào: "...”
Suýt nữa thì quên mất, đây là người đàn ông thân tự mang thần khí diệt muỗi.
"A Kiệt và Hầu Tử đi lâu vậy rồi mà còn chưa thấy về, tôi sắp chết đói rồi.”
Vi Hào nhìn lên phía trên, bọn họ lúc này đang ngồi trên đập nước dưới đường ray, chỉ có thể nhìn thấy cây cầu mới vừa sửa xong trên đường ray Cao Thiết, xe của họ đang đậu ở trạm Cao Thiết cách chỗ này khá xa.
Đi tuần tra đêm sẽ hơi đói nhưng lại để quên bữa tối trong xe, hai người Trọng Văn Kiệt và Hầu Tuấn quay lại lấy.
Vi Hào đứng dậy, vừa định đi xem thử hai người đó làm gì mà chậm thế thì thấy cách vị trí của bọn họ không xa có một chùm ánh sáng đỏ rực kéo theo cái đuôi bỗng chốc bay lên, ngay lập tức thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Vi Hào thoáng sửng sốt, nhanh chóng nhận ra đây là tín hiệu cầu cứu khi bị biến chủng tấn công.
Lúc này Trọng Văn Kiệt và Hầu Tuấn trượt xuống dốc cầm đồ thở hổn hển đến bên cạnh Lạc Dã, bọn họ cũng nhìn thấy pháo sáng.
"Nó ở điểm C, rất gần với chúng ta." Trọng Văn Kiệt nói chắc nịch.
Trước khi lên đường anh ấy đã ghi chú lại vị trí của các chốt tuần tra gần đó, họ đang ở gần điểm C, chỉ cần băng qua một đường hầm là tới.
Thông thường thì sau khi thấy tín hiệu cầu cứu, tiểu đội tổ tác chiến sẽ lập tức đến chi viện, nhưng đây là khu vực ngoài, cho dù đội ở gần đây dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó cũng phải mất chút thời gian, đáng tiếc trong khoảng thời gian này có thể có quá nhiều biến số.
Vi Hào than thở: "Chờ mấy người tổ tác chiến đến thì người tuần tra điểm C đoán chắc đã lạnh thây rồi.”
Không phải là bọn họ không gặp phải biến chủng tấn công trong lúc tuần tra nhưng do có Lạc Dã ở đây, lần nào cũng có thể hoá nguy thành an, các đội khác lại không may mắn như vậy, luôn có một vài đội có thương vong.
Mặc dù đồng tình với những người đó, nhưng đám người Vi Hào cũng không có suy nghĩ gì khác, Lạc Dã rất mạnh nhưng Lạc Dã không phải vạn năng, bản thân bọn họ đều là gánh nặng, mặt mũi đâu mà để Lạc Dã bất chấp nguy hiểm đi cứu người khác, bọn họ phải tự biết nặng nhẹ.
Cho nên mấy người họ cảm khái mấy câu thì như không có chuyện gì xảy ra ngồi xổm xuống chia thức ăn đêm.
Mặc dù Tào Viên luôn âm thầm gây khó khăn cho bọn họ nhưng về vấn đề ăn uống lại không thể đối xử nghiêm khắc, bởi vì đồ ăn trong căn cứ đều do tổ quản lý vật tư phân phát, không cần Tào Viên nhúng tay vào, anh ta có ý định vơ vét và cắt xén cũng không có cách.
Nhờ phúc của Lạc Dã, mặc dù anh từ chối thiện chí thăng chức của Lý tướng quân sẵn sàng ở lại đội tuần tra làm một đội trưởng nho nhỏ, nhưng về mặt cơm nước vẫn là đãi ngộ cho dị năng giả bậc ba vì vậy thức ăn ngon hơn người thường một chút.
Nhiệm vụ tuần tra lần này đội họ có bốn người, ba người còn lại được cho nghỉ ngơi tại căn cứ.
Bữa tối bao gồm bánh bao và một ly mì ăn liền, trước khi đi ra ngoài Trọng Văn Kiệt đã dùng phích để lấy nước nóng, họ ngâm mì chín cắm nĩa vào rồi đưa cho Lạc Dã đang ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn về phía xa.
"A Dã, cho này.”
Lạc Dã quay đầu liếc nhìn ly mì đang bốc khói nghi ngút trước mặt, sau đó lại nhìn đến mấy cái bánh bao nguội cứng ngắc khuất sau mấy người họ, ánh mắt bình tĩnh đầy lạnh lùng.
Cơm được căn cứ phân phát một ngày hai bữa, mỗi tuần phát một lần, tiết kiệm một chút cũng chỉ có thể đủ năm phần no.
Mà vì nguyên nhân Lạc Dã, đội của họ sẽ được phân nhiều hơn một chút, nhưng do nhu cầu năng lượng của Lạc Dã nên chút thức ăn này vốn không đủ cho anh ăn, cho nên những người khác luôn cố gắng để lại những thứ tốt nhất cho anh, không chỉ chia phần anh nhiều hơn mà còn cho lấy thức ăn riêng của mình chia đều cho anh.
Họ đều cho rằng tính tình của Lạc Dã sẽ không để ý những chi tiết này.
Mấy người Vi Hào bị anh nhìn có chút kinh hãi, nhưng rốt cuộc Lạc Dã cũng không nói gì, cầm lấy ly mì vô cảm ăn hai miếng rồi ném cho bọn họ.
Tình cha con chung phòng ba năm, bọn họ hiểu nhau nhất cho nên Lạc Dã không cần nói gì thêm thì ba người kia ngoan ngoãn cầm lấy ly mì kia tôi một miếng cậu một miếng tranh nhau mà ăn, bánh bao nguội cứng xé ra ngâm nước nóng, không chút khách khí.
"Không biết thời kỳ tồi tệ này kéo dài tới khi nào đây." Vi Hào nhìn cảnh tượng khói lửa ngút trời ở đằng xa cảm thán nói.
Hầu Tuấn bưng ly mì cướp được ăn đến ngụm canh cuối cùng, đang định vùi đầu uống cạn nước thì từ khóe mắt anh nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, một khối đen dày đặc lơ lửng trên bầu trời, từ xa đến gần, cứ như thể đang tiến về phía họ.
"Đờ mờ, cái quái gì thế kia.”
Ly mì trên tay rơi xuống, Hầu Tuấn tái mặt khi nhìn những thứ dày đặc kia ùn ùn kéo đến dường như nhấn chìm cả bầu trời.
Vo veee...
Tiếng vo ve ngày càng gần, mặt trăng trên bầu trời bị che khuất như thể bị nuốt chửng. Một bầy quái vật có kích thước bằng những đứa trẻ sơ sinh, trên lưng có cánh và vòi hút đang bay lượn phía trên bọn họ, che phủ trời trăng, tốc độ cực nhanh. Còn có thể thấy ở một số quái vật ở giữa vẫn đang ôm chân tay đầm đìa máu, chẳng khác gì “lương khô” được đem về tổ.
Đây chính là cuộc tấn công của biến chủng, mà bọn họ ở lân cận cũng không vì may mắn mà thoát nạn.
"Oẹ...”
Những gì Hầu Tuấn vừa ăn vì ảnh hưởng trực tiếp đến thị giác nên lập tức nôn hết ra ngoài.
Vi Hào và Trọng Văn Kiệt cũng mấp máy môi vài lần, sau đó nôn ra một chuỗi "cầu vồng".
"Đầu tụi nó to kinh, bỏ đầu chắc có hẳn một mâm thịt...”
Vi Hào chùi nước đắng mà mình nôn ra, còn có tâm trạng nói đùa.
Trọng Văn Kiệt sau khi nôn xong mặt tái nhợt: "Muốn ăn thì tự cậu ăn đi.”
Những biến chủng này vừa huyết tẩy điểm C qua đây, mặc dù bộ kỹ thuật đã khẳng định rằng những loài biến dị này chỉ cần chế biến sạch sẽ thì cũng không khác gì thịt gà vịt ngỗng ăn thường ngày, khi cần thiết có thể dùng làm thức ăn. Con người đang vô cùng đói thì cái gì cũng dám ăn nhưng hạ miệng với mấy con ruồi thế này, khẩu vị anh không có nặng tới vậy.
Đội quân biến chủng phủ kín bầu trời sà xuống, nhắm vào mấy con người trông có vẻ yếu ớt không chịu nổi một đòn bên dưới, dâng lên bao vây lấy bọn họ.
Ngày càng nhiều biến chủng lao xuống, gần như bao lấy mặt đất thành một cái kén.
Và ngay lúc cái kén được hình thành, một ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên từ bên dưới, chói mắt hơn cả ánh lửa báo hiệu chiếu sáng nửa bầu trời khi nãy, xé toạc cái kén từ bên trong. Khoảnh khắc phá vỡ cái kén thành từng mảnh, vô số ruồi nhặng bị ngọn lửa thiêu chín rơi xuống lộp bộp như mưa.
Đám Vi Hào quỳ trên mặt đất, nhìn cơ thể biến chủng đang tản ra mùi thịt nướng trước mặt, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân muốn nếm thử.
Không xuống miệng được.
Lạc Dã đã đánh bại toàn bộ quân đoàn biến chủng chỉ bằng một đòn.
Ba người lại ngồi dậy, nhìn người đàn ông lãnh đạm, không cảm xúc, vô cùng mạnh mẽ đang đứng dưới ánh lửa.
Sức mạnh của anh chắc canh là rào cản an toàn nhất, nhưng không biết là tốt hay xấu khi để anh tiếp tục như thế này.
Anh giống như một thứ vũ khí lạnh băng không có tình cảm.
Không biết nóng lạnh, không biết đau đớn, vô dục vô cầu.
Dục hỏa Tu La, ngọc diện Diêm vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.