Chương 35:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Lạc Dã từ trên cao nhìn xuống nhìn cô mấy giây, ngay khi Sơ Điều bĩu môi sắp khóc, anh đột nhiên dời tầm mắt, lấy cái đèn đặt trên giếng nhét vào tay cô, đuổi cô đi với vẻ không kiên nhẫn: “Lấy đi.”
Sơ Điều nhìn đèn trong tay, khịt mũi: “Vậy anh thì sao?”
“Không sao cả, không cần.” Đi lẹ đi.
Anh âm thầm nói thêm một câu trong lòng.
“Em sợ ở một mình …” Sơ Điều lại nói.
Người thanh niên im lặng, không khí đông lạnh trong chốc lát.
Đôi mắt Sơ Điều ứa nước, vô tội nhìn anh.
Lạc Dã bực bội cào cào mái tóc mình.
Bực bội vì bản thân anh động kinh dẫn người phiền phức này về .
Nhưng khi mở miệng lại là thỏa hiệp: “Cô cầm đèn, qua đó ngồi.”
Phía trước là một dãy phòng, dưới phòng có hành lang gấp khúc, Sơ Điều cầm đèn ngoan ngoãn đi đến bậc thang bằng gỗ rồi ngồi xuống, đặt cây đèn ở một bên, ôm đầu gối nhìn anh không chớp mắt.
Ngày thường không có ai Lạc Dã sẽ tùy ý mặc quần đùi một chút còn được, hiện tại có một cô gái nhìn chằm chằm, dù thế nào thì anh cũng không thể đứng cạnh giếng tắm rửa một cách thản nhiên nổi.
Căn phòng phía sau Sơ Điều là phòng tắm, trong phòng có thau tắm và bể tắm, khác với phòng tắm hiện đại hóa trong phòng ngủ, phòng tắm này hoàn toàn mô phỏng phòng tắm thời cổ đại.
Lạc Dã lấy chân móc cái thùng gỗ dùng để đổ nước tắm bên cạnh giếng, múc đầy hai thùng nước, hai tay cầm hai cái, gân xanh nổi lên, đường cong cơ bắp hiện rõ, tràn đầy sức mạnh.
Anh đi ngang qua người Sơ Điều, đá văng cửa gỗ trong phòng tắm, đi đến sau bình phong.
Sơ Điều nhìn quần áo treo trên khúc gỗ cạnh giếng, đứng dậy chạy tới ôm lấy rồi nhét vào lòng Lạc Dã khi anh đi ra ngoài: “Em lấy giúp anh rồi nè.”
Lạc Dã sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại trở lại như thường xoay người đi vào.
Cửa phòng tắm không đóng chặt, có thể mượn ánh đèn yếu ớt xuyên qua bình phong.
Sau bình phong truyền đến tiếng nước, Sơ Điều ngồi ở trên bậc thang gãi gãi cổ, phồng mặt nhìn bốn phía từ sân tới nóc nhà treo một hình mặt trăng khuyết.
Hóa ra quá khứ anh là người như này.
Lúc này anh hẳn là còn có rất nhiều bạn, tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng so với lúc gặp anh sau này thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Không đúng, anh vẫn luôn là người dịu dàng.
Chẳng qua sau này không biết anh đã trải qua cái gì mà không hề tin tưởng bất kỳ ai, lạnh lùng quái gở, hung ác tàn nhẫn, giống như một con sói hung ác cô độc, âm thầm một mình, đi một mình, giấu hết tất cả dịu dàng, vô cùng lạnh lùng.
Cô muốn thay đổi trải nghiệm khiến anh trở nên không tốt, ngăn chặn anh giẫm lên vết xe đổ tiềm tàng nguy hiểm, bảo hộ sự dịu dàng của anh, làm bạn với anh, lại lần nữa phá hồ băng, mang mùa xuân trở lại.
Kiếp này, đổi lại cô đến bảo vệ anh.
Tiếng nước trong phòng ngừng lại, Sơ Điều quay đầu lại, một lát sau người đàn ông cầm khăn lông hơi cúi đầu lau tóc đi ra từ sau bình phong, tóc nửa ướt dính vào trán, đôi mắt nhìn xuống trông hơi lười nhác, không biết có phải bị dính nước hay không mà mặt mày cũng nhu hòa hơn một chút.
Áo phông trắng quần đùi, trên chân đi dép lê, rõ ràng dáng vẻ trông rất tùy ý thậm chí ngẫu hứng, Sơ Điều lại nhìn rất si mê.
Ông xã đẹp trai quá.
Ông xã đẹp trai nhất trên đời.
Sơ Điều ôm mặt, tầm mắt lưu luyến trên khuôn mặt và nơi được quần áo che đậy của người đàn ông.
Ánh mắt có thể nói rất trần trụi trắng trợn táo bạo không thèm che giấu.
Lạc Dã khẽ dừng lại, sau đó lại đi ra với sắc mặt như bình thường, khi xuống cầu thang vạt áo bị nhẹ nhàng kéo lấy.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái ngồi ở bậc thang.
“Em cũng muốn tắm rửa.” Sơ Điều nói ra yêu cầu của mình.
Ánh mắt anh tối sầm, không nói gì quay trở về phòng tắm, cầm thùng nước gánh hai xô nước đi vào, suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Đủ chưa?”
Sơ Điều có chút buồn rầu, hai xô nước thì đủ để con trai tắm rồi, còn gội được đầu, nhưng đối với con gái thì hiển nhiên là không đủ.
Lạc Dã nghĩ cũng biết không đủ, anh mang cái thùng gỗ lâu không dùng tới ở sau bình phong ra, đầu tiên là rửa sạch, sau đó đổ nước vào, rồi lại múc thêm bốn xô nước, đổ đầy thùng tắm, còn hai thùng thừa thì để lại bên ngoài.
Sơ Điều đứng ở một bên nhìn người đàn ông bận trước bận sau múc nước, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Ừm, A Dã tốt nhất.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lá rụng: Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật boy.
Đột nhiên phát hiện Lạc Dã cùng và “Lá rụng” cùng âm tiết ha ha ha.
Sơ Điều nhìn đèn trong tay, khịt mũi: “Vậy anh thì sao?”
“Không sao cả, không cần.” Đi lẹ đi.
Anh âm thầm nói thêm một câu trong lòng.
“Em sợ ở một mình …” Sơ Điều lại nói.
Người thanh niên im lặng, không khí đông lạnh trong chốc lát.
Đôi mắt Sơ Điều ứa nước, vô tội nhìn anh.
Lạc Dã bực bội cào cào mái tóc mình.
Bực bội vì bản thân anh động kinh dẫn người phiền phức này về .
Nhưng khi mở miệng lại là thỏa hiệp: “Cô cầm đèn, qua đó ngồi.”
Phía trước là một dãy phòng, dưới phòng có hành lang gấp khúc, Sơ Điều cầm đèn ngoan ngoãn đi đến bậc thang bằng gỗ rồi ngồi xuống, đặt cây đèn ở một bên, ôm đầu gối nhìn anh không chớp mắt.
Ngày thường không có ai Lạc Dã sẽ tùy ý mặc quần đùi một chút còn được, hiện tại có một cô gái nhìn chằm chằm, dù thế nào thì anh cũng không thể đứng cạnh giếng tắm rửa một cách thản nhiên nổi.
Căn phòng phía sau Sơ Điều là phòng tắm, trong phòng có thau tắm và bể tắm, khác với phòng tắm hiện đại hóa trong phòng ngủ, phòng tắm này hoàn toàn mô phỏng phòng tắm thời cổ đại.
Lạc Dã lấy chân móc cái thùng gỗ dùng để đổ nước tắm bên cạnh giếng, múc đầy hai thùng nước, hai tay cầm hai cái, gân xanh nổi lên, đường cong cơ bắp hiện rõ, tràn đầy sức mạnh.
Anh đi ngang qua người Sơ Điều, đá văng cửa gỗ trong phòng tắm, đi đến sau bình phong.
Sơ Điều nhìn quần áo treo trên khúc gỗ cạnh giếng, đứng dậy chạy tới ôm lấy rồi nhét vào lòng Lạc Dã khi anh đi ra ngoài: “Em lấy giúp anh rồi nè.”
Lạc Dã sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại trở lại như thường xoay người đi vào.
Cửa phòng tắm không đóng chặt, có thể mượn ánh đèn yếu ớt xuyên qua bình phong.
Sau bình phong truyền đến tiếng nước, Sơ Điều ngồi ở trên bậc thang gãi gãi cổ, phồng mặt nhìn bốn phía từ sân tới nóc nhà treo một hình mặt trăng khuyết.
Hóa ra quá khứ anh là người như này.
Lúc này anh hẳn là còn có rất nhiều bạn, tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng so với lúc gặp anh sau này thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Không đúng, anh vẫn luôn là người dịu dàng.
Chẳng qua sau này không biết anh đã trải qua cái gì mà không hề tin tưởng bất kỳ ai, lạnh lùng quái gở, hung ác tàn nhẫn, giống như một con sói hung ác cô độc, âm thầm một mình, đi một mình, giấu hết tất cả dịu dàng, vô cùng lạnh lùng.
Cô muốn thay đổi trải nghiệm khiến anh trở nên không tốt, ngăn chặn anh giẫm lên vết xe đổ tiềm tàng nguy hiểm, bảo hộ sự dịu dàng của anh, làm bạn với anh, lại lần nữa phá hồ băng, mang mùa xuân trở lại.
Kiếp này, đổi lại cô đến bảo vệ anh.
Tiếng nước trong phòng ngừng lại, Sơ Điều quay đầu lại, một lát sau người đàn ông cầm khăn lông hơi cúi đầu lau tóc đi ra từ sau bình phong, tóc nửa ướt dính vào trán, đôi mắt nhìn xuống trông hơi lười nhác, không biết có phải bị dính nước hay không mà mặt mày cũng nhu hòa hơn một chút.
Áo phông trắng quần đùi, trên chân đi dép lê, rõ ràng dáng vẻ trông rất tùy ý thậm chí ngẫu hứng, Sơ Điều lại nhìn rất si mê.
Ông xã đẹp trai quá.
Ông xã đẹp trai nhất trên đời.
Sơ Điều ôm mặt, tầm mắt lưu luyến trên khuôn mặt và nơi được quần áo che đậy của người đàn ông.
Ánh mắt có thể nói rất trần trụi trắng trợn táo bạo không thèm che giấu.
Lạc Dã khẽ dừng lại, sau đó lại đi ra với sắc mặt như bình thường, khi xuống cầu thang vạt áo bị nhẹ nhàng kéo lấy.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái ngồi ở bậc thang.
“Em cũng muốn tắm rửa.” Sơ Điều nói ra yêu cầu của mình.
Ánh mắt anh tối sầm, không nói gì quay trở về phòng tắm, cầm thùng nước gánh hai xô nước đi vào, suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Đủ chưa?”
Sơ Điều có chút buồn rầu, hai xô nước thì đủ để con trai tắm rồi, còn gội được đầu, nhưng đối với con gái thì hiển nhiên là không đủ.
Lạc Dã nghĩ cũng biết không đủ, anh mang cái thùng gỗ lâu không dùng tới ở sau bình phong ra, đầu tiên là rửa sạch, sau đó đổ nước vào, rồi lại múc thêm bốn xô nước, đổ đầy thùng tắm, còn hai thùng thừa thì để lại bên ngoài.
Sơ Điều đứng ở một bên nhìn người đàn ông bận trước bận sau múc nước, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Ừm, A Dã tốt nhất.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lá rụng: Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật boy.
Đột nhiên phát hiện Lạc Dã cùng và “Lá rụng” cùng âm tiết ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.