Chương 37:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Trong tưởng tượng của cô, sau khi tìm được anh, bọn họ nên liều chết triền miên ba ngày ba đêm, chỉ có hoạt động va chạm tứ chi cực hạn như vậy mới có thể an ủi sự trống vắng, hãi hùng và đau đớn hồi lâu của linh hồn cô.
Nhưng hiển nhiên, tình huống hiện tại là kết quả không tính tốt nhất nhưng cũng không tính là xấu nhất trong dự kiến của cô.
Cho nên cô chỉ có thể ngẫm lại, tưởng tượng thấy anh cởi bỏ quần áo, leo lên bờ vai anh, trầm luân ở trong dục vọng của anh.
Ánh mắt sáng quắc kia rất khó để người ta bỏ qua, Lạc Dã quay đầu lại nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, nhíu mày, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không biết xưng hô như thế nào.
Anh còn không biết cả tên cô, đúng thật là hoang đường.
Nhưng ngược lại, cô gái nhỏ liếm liếm môi, chủ động nói: “Em muốn uống nước.”
Lạc Dã uống xong nước, rũ mắt thuận miệng trả lời: “Tự qua đây lấy.”
Sơ Điều đi tới, tự nhiên mà cầm cái ly dùng một lần mà Lạc Dã vừa uống xong, anh còn đang chuẩn bị ném vào thùng rác, cô khom lưng múc nước, sau đó uống vào chỗ vừa nãy anh uống qua.
Tay Lạc Dã cứng đờ, ánh mắt nhìn nàng có chút thâm thúy phức tạp.
Sơ Điều uống nước từng chút một, hơi nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của anh, tựa như không biết chính mình đã làm sai cái gì, khó hiểu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
Động tác của cô tự nhiên đến nỗi như đây là việc đương nhiên, thậm chí trên mặt cô còn không nhìn ra một tia ngụy trang và cố tình khiêu khích nào.
Vừa ngây thơ vừa dâm dục, cái sự ngây thơ này nên chết đi là vừa.
“Không có gì.” Người đàn ông khẽ thở dài.
Mặc kệ cô có cố tình hay không đều không sao cả.
Sau khi uống nước xong, hai người cùng lâm vào yên tĩnh.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, còn không có sofa.
Sơ Điều ngồi ở mép giường, Lạc Dã thân cao chân dài ngồi ở trên cái ghế duy nhất trong phòng, hai người không tiếng động mặt đối mặt.
Lúc về vốn dĩ đã rất muộn, lại còn cứ như vậy thì trời cũng sắp sáng rồi.
Sơ Điều nhịn không được ngáp một cái, bò lên trên giường, lăn vào bên trong nằm nghiêng, sau đó chân thành mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện giường, vỗ vỗ bên cạnh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt nói: “A Dã, nên đi ngủ rồi.”
Cô thật sự không có một chút cảnh giác gì về vấn đề nam nữ sao? Hay là cảm thấy anh sẽ không làm gì cô?
Lạc Dã rất muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dù sao thì cô luôn luôn có đủ loại lời nói khiến anh cạn lời.
Lạc Dã ôm cánh tay ngồi trên ghế không nhúc nhích, thanh âm vững vàng trầm tĩnh: “Cô ngủ của cô đi.”
Sơ Điều thấy anh không tới, xoa xoa mắt, cơn buồn ngủ lại tập kích, cuối cùng cô cũng không tanhg nổi buồn ngủ, mí mắt trầm trầm, giọng nói mềm nhẹ hàm hồ mà nói: “Ngủ ngon, A Dã.”
Câu ngủ ngon vừa dịu dàng vừa nũng nịu, giống như đã nói qua vô số lần.
Lồng ngực Lạc Dã nổi lên sự khác thường vi diệu, nhưng anh chỉ cho rằng đã sử dụng dị năng quá nhiều khiến cho thân thể bị tiêu hao quá mức nên tim mới đập nhanh, cũng không để sự khác thường đường đột ấy vào trong lòng.
Trong phòng thực yên tĩnh, không khác gì bình thường, nhưng trên giường nhiều ra một cái bọc nhỏ cùng nhịp hô hấp lạ làm cái buổi đêm cực kỳ bình thường này trở nên không hề bình thường.
Bấc đèn dầu dưới đất cạnh mép giường cháy lập lòe, cô gái nhỏ ngủ say trên giường hơi hơi mở miệng hô hấp, giơ tay gãi gãi cổ, hơi hơi trở mình.
Ở trên giường của một người đàn ông xa lạ mà lại có thể ngủ không hề phòng bị đến vậy, Lạc Dã không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
Nếu như gặp người khác thì chỉ sợ đã sớm bị ăn đến mức xương cốt không còn.
Cũng không biết là một cô gái nhỏ vô tư đến vậy lớn lên như thế nào.
Có thể nhìn ra, hoàn cảnh của cô cũng không tính là quá gian khổ, ít nhất là từ trong miệng Thiệu Cảnh biết được, khi cô mới xuất hiện là đang một mình cưỡi xe chạy loạn ở trong thành phố.
Lá gan lớn như vậy, ở trước mặt anh lại là bộ dạng sợ này sợ kia, yêu kiều mềm mại yếu đuối gió thổi qua liền ngã.
Nếu không phải cách cô xuất hiện quá “Không đơn giản”, cái thân thể nho nhỏ cùng bộ dạng ngây thơ bẩm sinh này đúng thực là dễ làm người sinh ra ý muốn bảo vệ, cũng cực dễ dàng thu được sự tin tưởng của người khác.
Tuy Lạc Dã còn không biết thứ cảm xúc không tên của mình với cô là từ đâu đến nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức không phòng bị gì với một người không rõ lai lịch, bị thứ cảm xúc không tên kia chi phối đến mức mất đi chính mình, dễ dàng tin tưởng vào đôi ba câu của cô, anh vẫn luôn giữ lại vài phần nghi ngờ với cô.
Tuy rằng cô rất đặc biệt, nhưng anh sẽ không trở thành những kẻ bị dục vọng thao túng, trở thành động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đầu óc mụ mị toàn sắc dục, hơn nữa, anh không có hứng thú với trẻ em vị thành niên.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lạc Dã: Tôi không có hứng thú với trẻ vị thành niên.
TTZZ: Tin tưởng mị, cậu sẽ thấy đau ở trên mặt vào một tương lai không xa.
Hiện tại mị đã lập vài cái flag tự cho là lý trí, đều sẽ trở thành hiện trường bất đắc dĩ phải tự vả mặt sau này.
Nhưng hiển nhiên, tình huống hiện tại là kết quả không tính tốt nhất nhưng cũng không tính là xấu nhất trong dự kiến của cô.
Cho nên cô chỉ có thể ngẫm lại, tưởng tượng thấy anh cởi bỏ quần áo, leo lên bờ vai anh, trầm luân ở trong dục vọng của anh.
Ánh mắt sáng quắc kia rất khó để người ta bỏ qua, Lạc Dã quay đầu lại nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, nhíu mày, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không biết xưng hô như thế nào.
Anh còn không biết cả tên cô, đúng thật là hoang đường.
Nhưng ngược lại, cô gái nhỏ liếm liếm môi, chủ động nói: “Em muốn uống nước.”
Lạc Dã uống xong nước, rũ mắt thuận miệng trả lời: “Tự qua đây lấy.”
Sơ Điều đi tới, tự nhiên mà cầm cái ly dùng một lần mà Lạc Dã vừa uống xong, anh còn đang chuẩn bị ném vào thùng rác, cô khom lưng múc nước, sau đó uống vào chỗ vừa nãy anh uống qua.
Tay Lạc Dã cứng đờ, ánh mắt nhìn nàng có chút thâm thúy phức tạp.
Sơ Điều uống nước từng chút một, hơi nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của anh, tựa như không biết chính mình đã làm sai cái gì, khó hiểu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
Động tác của cô tự nhiên đến nỗi như đây là việc đương nhiên, thậm chí trên mặt cô còn không nhìn ra một tia ngụy trang và cố tình khiêu khích nào.
Vừa ngây thơ vừa dâm dục, cái sự ngây thơ này nên chết đi là vừa.
“Không có gì.” Người đàn ông khẽ thở dài.
Mặc kệ cô có cố tình hay không đều không sao cả.
Sau khi uống nước xong, hai người cùng lâm vào yên tĩnh.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, còn không có sofa.
Sơ Điều ngồi ở mép giường, Lạc Dã thân cao chân dài ngồi ở trên cái ghế duy nhất trong phòng, hai người không tiếng động mặt đối mặt.
Lúc về vốn dĩ đã rất muộn, lại còn cứ như vậy thì trời cũng sắp sáng rồi.
Sơ Điều nhịn không được ngáp một cái, bò lên trên giường, lăn vào bên trong nằm nghiêng, sau đó chân thành mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện giường, vỗ vỗ bên cạnh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt nói: “A Dã, nên đi ngủ rồi.”
Cô thật sự không có một chút cảnh giác gì về vấn đề nam nữ sao? Hay là cảm thấy anh sẽ không làm gì cô?
Lạc Dã rất muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dù sao thì cô luôn luôn có đủ loại lời nói khiến anh cạn lời.
Lạc Dã ôm cánh tay ngồi trên ghế không nhúc nhích, thanh âm vững vàng trầm tĩnh: “Cô ngủ của cô đi.”
Sơ Điều thấy anh không tới, xoa xoa mắt, cơn buồn ngủ lại tập kích, cuối cùng cô cũng không tanhg nổi buồn ngủ, mí mắt trầm trầm, giọng nói mềm nhẹ hàm hồ mà nói: “Ngủ ngon, A Dã.”
Câu ngủ ngon vừa dịu dàng vừa nũng nịu, giống như đã nói qua vô số lần.
Lồng ngực Lạc Dã nổi lên sự khác thường vi diệu, nhưng anh chỉ cho rằng đã sử dụng dị năng quá nhiều khiến cho thân thể bị tiêu hao quá mức nên tim mới đập nhanh, cũng không để sự khác thường đường đột ấy vào trong lòng.
Trong phòng thực yên tĩnh, không khác gì bình thường, nhưng trên giường nhiều ra một cái bọc nhỏ cùng nhịp hô hấp lạ làm cái buổi đêm cực kỳ bình thường này trở nên không hề bình thường.
Bấc đèn dầu dưới đất cạnh mép giường cháy lập lòe, cô gái nhỏ ngủ say trên giường hơi hơi mở miệng hô hấp, giơ tay gãi gãi cổ, hơi hơi trở mình.
Ở trên giường của một người đàn ông xa lạ mà lại có thể ngủ không hề phòng bị đến vậy, Lạc Dã không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
Nếu như gặp người khác thì chỉ sợ đã sớm bị ăn đến mức xương cốt không còn.
Cũng không biết là một cô gái nhỏ vô tư đến vậy lớn lên như thế nào.
Có thể nhìn ra, hoàn cảnh của cô cũng không tính là quá gian khổ, ít nhất là từ trong miệng Thiệu Cảnh biết được, khi cô mới xuất hiện là đang một mình cưỡi xe chạy loạn ở trong thành phố.
Lá gan lớn như vậy, ở trước mặt anh lại là bộ dạng sợ này sợ kia, yêu kiều mềm mại yếu đuối gió thổi qua liền ngã.
Nếu không phải cách cô xuất hiện quá “Không đơn giản”, cái thân thể nho nhỏ cùng bộ dạng ngây thơ bẩm sinh này đúng thực là dễ làm người sinh ra ý muốn bảo vệ, cũng cực dễ dàng thu được sự tin tưởng của người khác.
Tuy Lạc Dã còn không biết thứ cảm xúc không tên của mình với cô là từ đâu đến nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức không phòng bị gì với một người không rõ lai lịch, bị thứ cảm xúc không tên kia chi phối đến mức mất đi chính mình, dễ dàng tin tưởng vào đôi ba câu của cô, anh vẫn luôn giữ lại vài phần nghi ngờ với cô.
Tuy rằng cô rất đặc biệt, nhưng anh sẽ không trở thành những kẻ bị dục vọng thao túng, trở thành động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đầu óc mụ mị toàn sắc dục, hơn nữa, anh không có hứng thú với trẻ em vị thành niên.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lạc Dã: Tôi không có hứng thú với trẻ vị thành niên.
TTZZ: Tin tưởng mị, cậu sẽ thấy đau ở trên mặt vào một tương lai không xa.
Hiện tại mị đã lập vài cái flag tự cho là lý trí, đều sẽ trở thành hiện trường bất đắc dĩ phải tự vả mặt sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.