Chương 41:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Thiệu Cảnh xúi giục Chu Mạt nhỏ tuổi nhất.
Chu Mạt bị gọi tên, nghe vậy sợ tới mức trong nháy mắt cậu nhảy ra xa năm mét, trốn kĩ, điên cuồng lắc đầu: "Không đùa đâu! Anh Lạc sẽ giết tôi mất.”
Đừng tưởng rằng cậu còn nhỏ tuổi mà dễ lừa gạt, cậu nhỏ nhưng không ngốc.
Mấy người đùn đẩy nhau, ai cũng không dám nhận công việc nguy hiểm này. Cuối cùng Thôi Ngu bình tĩnh gõ cửa.
Một lần, trong phòng không hề có động tĩnh gì.
Bình thường, họ đánh thức người này cũng rất khó, tiếp tục gõ.
Hai lần, vẫn không có động tĩnh gì.
Bình thường cho dù mới lên giường chưa được nửa tiếng thì Lạc Dã cũng không dễ bị gọi dậy.
Ba lần, bốn lần, năm lần...
Bọn họ gõ cửa liên tục suốt mười phút, trong phòng mới truyền ra một chút động tĩnh. Mấy người nghe loáng thoáng thấy có tiếng nói chuyện.
Tiếng gõ cửa không đánh thức Lạc Dã, nhưng đánh thức Sơ Điều.
Nơi này là chỗ ở của Lạc Dã, chắc canh cô không biết người đang gõ cửa bên ngoài phòng là ai, cho nên Sơ Điều cũng không lập tức đáp lại. Hơn nữa cô cũng không đứng dậy nổi, hiện tại cô còn bị Lạc Dã đè lên người đến mức không nhúc nhích được.
Người ngoài cửa rất kiên trì, tiếng gõ cửa không ngừng, như thể “anh không mở cửa tôi sẽ không dừng gõ”. Vì vậy bất đắc dĩ, Sơ Điều chỉ có thể lựa chọn đánh thức Lạc Dã.
"A Dã, có người tới gõ cửa." Cô ghé vào tai anh và nói.
Đôi tai mẫn cảm bị luồng không khí ấm áp thổi qua, người đàn ông lập tức ngứa ngáy liền nghiêng đầu né tránh.
Động tác né tránh của anh làm cho Sơ Điều có thể hơi nhúc nhích một chút. Cô cử động cả tay, chân, cố chạm vào những chỗ mẫn cảm trên cơ thể của anh để đánh thức anh. Miệng cũng nói với anh: "A Dã! Có người tìm anh! Mau dậy đi!”
Sơ Điều biết đụng chạm vào chỗ nào trên cơ thể của anh thì anh sẽ không chịu nổi. Chỉ chốc lát sau, cô đã khiến anh không chịu nổi ngứa ngáy, miễn cưỡng bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu. Anh đã tỉnh một chút, nhưng mí mắt mãi không mở ra được. Vẻ mặt nhăn nhó, giống như có thể nổi giận bất cứ lúc nào. Cánh tay giữ eo cô vô thức siết chặt hơn để tỏ vẻ trừng phạt.
Giọng nói của anh khàn khàn, rõ ràng là đang kìm nén tức giận: "Đừng nhúc nhích!”
Sơ Điều bị anh đột nhiên tăng lực tay, khiến thắt lưng cô bị đau. Bên ngoài tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập, giống như có chuyện gấp gáp, khiến cô cũng sốt ruột theo. Hơn nữa cô lại bị đối xử thô lỗ như vậy, trong lúc nhất thời tủi thân đến đỏ mắt.
“Bên ngoài có người gõ cửa, anh buông em ra đi!” Nước mắt rơm rớm, cô đưa tay bẻ ngón tay anh đang siết chặt vào thắt lưng mình. Người này không tỉnh táo không biết khống chế sức lực, cô cảm thấy thắt lưng sắp bị anh bẻ gãy.
"Lạc Dã! Anh làm em đau quá!" Giọng nói mềm mại vì gấp gáp và uất ức mà không tự chủ bật khóc, tố cáo tội ác của anh.
Lạc Dã vẫn còn đang buồn ngủ, ý thức mơ màng không rõ lập tức bị tiếng khóc này đánh thức. Thật sự đối với anh, nó có tác dụng hơn bất kì phương pháp đánh thức nào.
Thậm chí, anh cũng không cần tốn thời gian tỉnh táo, giống như bị người ta đấm một cái vào thẳng mặt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên bừng tỉnh, anh hoảng hốt mất một lúc, không biết mình đang ở đâu. Cho đến khi anh nhận ra thứ mình đang ôm trong lòng có cảm giác “thoải mái’ không hề giống như gối ôm thông thường. Bên cạnh đó, còn một bàn tay nhỏ bé mềm mại, yếu ớt dùng sức cạy ngón tay anh. Anh mới ngơ ngác cúi đầu.
Sơ Điều làm thế nào cũng không cạy được bàn tay đang khóa chặt lấy thắt lưng của cô, tủi thân ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt đang rũ xuống của người đàn ông. Cô bĩu môi, đôi mắt lấp lánh nước như ngâm trong mưa mùa xuân, giọng nói mang đầy vẻ ấm ức: "Đau...”
Nếu như vừa rồi nói là bị người ta đấm một phát, thì bây giờ cảm giác của Lạc Dã chính là bị sét đánh.
Thân thể anh cứng đờ, không nhúc nhích, tình huống trước mắt hoàn toàn vượt ra ngoài khả năng tiếp thu của anh: động tác bọn họ ôm nhau thân mật, hai người đều quần áo xộc xệch, hơn nữa thiếu nữ còn khóc nói "đau".
Những chi tiết này đều làm cho anh như bị sét đánh, hoàn toàn không nhớ ra tối hôm qua mình có làm chuyện cầm thú gì với cô không.
Ban đầu, Sơ Điều dùng mọi cách cũng đều không thể cạy nổi tay của anh. Nhưng lúc này, Lạc Dã đối mặt với ánh mắt ấm ức, trách móc của cô gái nhỏ, ngón tay lập tức cứng ngắc buông ra. Anh không khống chế được mà luống cuống.
Anh chỉ nhớ rõ tối hôm qua bọn họ nằm trên một cái giường, nhưng cách rất xa. Còn chuyện sau này vì sao trở thành như bây giờ thì anh hoàn toàn không nhớ rõ, càng không biết mình đã làm chuyện gì.
Chu Mạt bị gọi tên, nghe vậy sợ tới mức trong nháy mắt cậu nhảy ra xa năm mét, trốn kĩ, điên cuồng lắc đầu: "Không đùa đâu! Anh Lạc sẽ giết tôi mất.”
Đừng tưởng rằng cậu còn nhỏ tuổi mà dễ lừa gạt, cậu nhỏ nhưng không ngốc.
Mấy người đùn đẩy nhau, ai cũng không dám nhận công việc nguy hiểm này. Cuối cùng Thôi Ngu bình tĩnh gõ cửa.
Một lần, trong phòng không hề có động tĩnh gì.
Bình thường, họ đánh thức người này cũng rất khó, tiếp tục gõ.
Hai lần, vẫn không có động tĩnh gì.
Bình thường cho dù mới lên giường chưa được nửa tiếng thì Lạc Dã cũng không dễ bị gọi dậy.
Ba lần, bốn lần, năm lần...
Bọn họ gõ cửa liên tục suốt mười phút, trong phòng mới truyền ra một chút động tĩnh. Mấy người nghe loáng thoáng thấy có tiếng nói chuyện.
Tiếng gõ cửa không đánh thức Lạc Dã, nhưng đánh thức Sơ Điều.
Nơi này là chỗ ở của Lạc Dã, chắc canh cô không biết người đang gõ cửa bên ngoài phòng là ai, cho nên Sơ Điều cũng không lập tức đáp lại. Hơn nữa cô cũng không đứng dậy nổi, hiện tại cô còn bị Lạc Dã đè lên người đến mức không nhúc nhích được.
Người ngoài cửa rất kiên trì, tiếng gõ cửa không ngừng, như thể “anh không mở cửa tôi sẽ không dừng gõ”. Vì vậy bất đắc dĩ, Sơ Điều chỉ có thể lựa chọn đánh thức Lạc Dã.
"A Dã, có người tới gõ cửa." Cô ghé vào tai anh và nói.
Đôi tai mẫn cảm bị luồng không khí ấm áp thổi qua, người đàn ông lập tức ngứa ngáy liền nghiêng đầu né tránh.
Động tác né tránh của anh làm cho Sơ Điều có thể hơi nhúc nhích một chút. Cô cử động cả tay, chân, cố chạm vào những chỗ mẫn cảm trên cơ thể của anh để đánh thức anh. Miệng cũng nói với anh: "A Dã! Có người tìm anh! Mau dậy đi!”
Sơ Điều biết đụng chạm vào chỗ nào trên cơ thể của anh thì anh sẽ không chịu nổi. Chỉ chốc lát sau, cô đã khiến anh không chịu nổi ngứa ngáy, miễn cưỡng bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu. Anh đã tỉnh một chút, nhưng mí mắt mãi không mở ra được. Vẻ mặt nhăn nhó, giống như có thể nổi giận bất cứ lúc nào. Cánh tay giữ eo cô vô thức siết chặt hơn để tỏ vẻ trừng phạt.
Giọng nói của anh khàn khàn, rõ ràng là đang kìm nén tức giận: "Đừng nhúc nhích!”
Sơ Điều bị anh đột nhiên tăng lực tay, khiến thắt lưng cô bị đau. Bên ngoài tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập, giống như có chuyện gấp gáp, khiến cô cũng sốt ruột theo. Hơn nữa cô lại bị đối xử thô lỗ như vậy, trong lúc nhất thời tủi thân đến đỏ mắt.
“Bên ngoài có người gõ cửa, anh buông em ra đi!” Nước mắt rơm rớm, cô đưa tay bẻ ngón tay anh đang siết chặt vào thắt lưng mình. Người này không tỉnh táo không biết khống chế sức lực, cô cảm thấy thắt lưng sắp bị anh bẻ gãy.
"Lạc Dã! Anh làm em đau quá!" Giọng nói mềm mại vì gấp gáp và uất ức mà không tự chủ bật khóc, tố cáo tội ác của anh.
Lạc Dã vẫn còn đang buồn ngủ, ý thức mơ màng không rõ lập tức bị tiếng khóc này đánh thức. Thật sự đối với anh, nó có tác dụng hơn bất kì phương pháp đánh thức nào.
Thậm chí, anh cũng không cần tốn thời gian tỉnh táo, giống như bị người ta đấm một cái vào thẳng mặt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên bừng tỉnh, anh hoảng hốt mất một lúc, không biết mình đang ở đâu. Cho đến khi anh nhận ra thứ mình đang ôm trong lòng có cảm giác “thoải mái’ không hề giống như gối ôm thông thường. Bên cạnh đó, còn một bàn tay nhỏ bé mềm mại, yếu ớt dùng sức cạy ngón tay anh. Anh mới ngơ ngác cúi đầu.
Sơ Điều làm thế nào cũng không cạy được bàn tay đang khóa chặt lấy thắt lưng của cô, tủi thân ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt đang rũ xuống của người đàn ông. Cô bĩu môi, đôi mắt lấp lánh nước như ngâm trong mưa mùa xuân, giọng nói mang đầy vẻ ấm ức: "Đau...”
Nếu như vừa rồi nói là bị người ta đấm một phát, thì bây giờ cảm giác của Lạc Dã chính là bị sét đánh.
Thân thể anh cứng đờ, không nhúc nhích, tình huống trước mắt hoàn toàn vượt ra ngoài khả năng tiếp thu của anh: động tác bọn họ ôm nhau thân mật, hai người đều quần áo xộc xệch, hơn nữa thiếu nữ còn khóc nói "đau".
Những chi tiết này đều làm cho anh như bị sét đánh, hoàn toàn không nhớ ra tối hôm qua mình có làm chuyện cầm thú gì với cô không.
Ban đầu, Sơ Điều dùng mọi cách cũng đều không thể cạy nổi tay của anh. Nhưng lúc này, Lạc Dã đối mặt với ánh mắt ấm ức, trách móc của cô gái nhỏ, ngón tay lập tức cứng ngắc buông ra. Anh không khống chế được mà luống cuống.
Anh chỉ nhớ rõ tối hôm qua bọn họ nằm trên một cái giường, nhưng cách rất xa. Còn chuyện sau này vì sao trở thành như bây giờ thì anh hoàn toàn không nhớ rõ, càng không biết mình đã làm chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.