Chương 44:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Kiếp trước A Dã không thích căn cứ, cô cũng vậy.
Mặc dù cô biết rất ít về giai đoạn này trong quá khứ của anh nhưng dù thế nào đi nữa, đời này cô chắc canh sẽ bảo vệ anh, cô nhất định sẽ không để kẻ nào làm hại được anh.
Sơ Điều cẩn thận leo lên giường, nhìn sườn mặt của anh một lúc lâu rồi hôn nhẹ lên má anh.
“A Dã, em sẽ bảo vệ anh.”
Người đàn ông trên giường lại chẳng nghe được gì.
“Cộc cộc ——”
Bên ngoài lại có người đến gõ cửa, nhưng lần này âm thanh gõ cửa rất nhỏ, dường như sợ sẽ gây ồn đến người bên trong nên người đến chỉ gõ thử hai lần rồi không gõ tiếp nữa.
Sơ Điều nhẹ nhàng dùng đầu gối di chuyển để xuống giường. Cô gãi gãi phần da thịt hơi ngứa phía sau cổ, nơi đó đã có một đốm đỏ. Thân thể cô khá là thu hút muỗi, tối hôm qua lúc ngồi trong sân đã bị vài con muỗi cắn, cũng chẳng biết vì sao đã vào thu rồi mà muỗi vẫn còn hoành hành ngang ngược như vậy.
Người ngoài cửa vẫn chưa rời đi nhưng cũng không gõ cửa nữa. Sơ Điều suy đoán ý định của đối phương một chút rồi do dự đi tới.
Nơi đây ngoại trừ A Dã thì cô chẳng biết ai cả. Bây giờ A Dã đang ngủ, cô vô cùng cẩn thận mở cửa ra một khe nhỏ, để lộ một con mắt nhìn ra bên ngoài.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ cao ráo, thân hình đầy đặn, chững chạc và trí thức. Cô ấy có đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn và phong cách có chút lười biếng, trông cô chuẩn xác là một người đẹp không thể chê vào đâu được.
Có lẽ là phải chờ lâu, ngón tay cô ấy kẹp một điếu thuốc vừa dài vừa nhỏ, khẽ nghiêng người phun mây nhả khói, khuôn mặt hờ hững đầy vẻ quyến rũ, cả người đều như được bao phủ bởi một bầu không khí u ám khiến Sơ Điều nhìn thấy liền không nhịn được mà cảm thấy kinh diễm.
Nhưng cô cũng chỉ thầm khen ngợi cô ta một câu người đẹp, cũng không nởi vậy mà buông lỏng sự cảnh giác, cách một cánh cửa nhỏ giọng hỏi cô ta: “Cho hỏi, chị tìm ai vậy ạ?”
Nghe thấy giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của cô, Thôi Ngu dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng vào con mắt đề phòng của cô gái nhỏ. Cô cười cười, chỉ xuống chiếc vali nhỏ dưới chân: “Chắc hẳn em không có quần áo mặc vừa người, chỗ tôi có ít quần áo đã giặt rồi nhưng chưa từng mặc qua, tôi nghĩ có thể là em sẽ cần nên có thu gom một ít rồi mang đến đây cho em mặc.”
Khi đến đây vào sáng sớm Thôi Ngu đã thấy cô vẫn đang mặc một chiếc áo choàng tắm của nam giới không hợp với thân người.
So với mấy tên đàn ông thần kinh thô thì Thôi Ngu là phái nữ sẽ cẩn thận hơn một chút.
“...Cảm ơn.”
Sơ Điều đúng là tắm rửa xong liền không có quần áo thay nên cô cũng không từ chối, nói cảm ơn nhưng vẫn không mở cửa hoặc đi ra ngoài.
Giống như một chú thỏ con đang cảnh giác canh giữ hang ổ của mình, khi bố mẹ đi vắng thì không được phép mở cửa cho người lạ.
Thôi Ngu không nhịn được mà che mặt nở nụ cười, cảm thấy mình hình dung ra cái hình tượng này thật là kỳ quái.
Đây còn không phải là chú thỏ nhỏ đáng thương và ngây thơ bị con sói lớn xấu xa Lục Dã bắt về hang ổ à?
Sơ Điều không hiểu cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa đang cười cái gì. Cô cẩn thận vừa lùi về phía sau từng bước vừa nói cảm ơn: “Cảm ơn, chị cứ để ở đó là được rồi.”
Chờ cô ấy đi rồi thì cô lại ra lấy.
Thôi Ngu ngừng cười nhưng từ nét mặt vẫn nhìn ra được sự sung sướng. Cô cũng không ép buộc chú thỏ nhỏ này phải mở cửa, chỉ thân thiện giới thiệu một chút về bản thân mình: “Em không cần phải sợ, tôi tên là Thôi Ngu, lớn hơn em vài tuổi, em có thể gọi tôi là chị Ngu. Tôi là đồng đội của Lạc Dã nên tôi sẽ không làm hại em.”
“Đồng đội của Lạc Dã”, những lời này của cô ngay lập tức khiến lăng kính trong Sơ Điều lọc Thôi Ngu vào bên người tốt.
Kiếp trước lúc cô gặp được Lạc Dã thì anh chỉ có một mình, bên cạnh không có người thân cũng không có bạn bè. Về sau đi lang thang trên đường hoặc đi ngang qua các căn cứ gặp vài người quen của anh, hơn nữa nhìn qua là người không tệ lắm. Mặc dù anh chưa bao giờ thừa nhận bọn họ là bạn bè nhưng Sơ Điều biết những người đó đều những người rất tốt.
Kiếp trước lúc cô gặp được anh đã quá muộn nên cô không biết rõ lắm về những gì xảy ra trong quá khứ của anh. May mắn là kiếp này cô đã có thể tham gia vào cuộc sống của anh từ rất sớm, vậy nên cô muốn biết về anh nhiều hơn nữa.
Thấy cô có vẻ rất quan tâm về những thứ liên quan đến Lạc Dã, Thôi Ngu thử thăm dò, cố gắng tăng lớn lợi thế: “Em muốn biết chuyện về Lạc Dạ không?”
Thật sự thì vấn đề này có sức quyến rũ khá là lớn nhưng Sơ Điều vẫn nhẫn nhịn, cô lắc đầu từ chối. Kiếp trước hai người bọn cô ở bên nhau lâu như vậy cô cũng chưa từng hỏi về quá khứ của anh, một đời này cô cũng không cần phải biết chuyện của anh từ miệng người khác.
Mặc dù cô biết rất ít về giai đoạn này trong quá khứ của anh nhưng dù thế nào đi nữa, đời này cô chắc canh sẽ bảo vệ anh, cô nhất định sẽ không để kẻ nào làm hại được anh.
Sơ Điều cẩn thận leo lên giường, nhìn sườn mặt của anh một lúc lâu rồi hôn nhẹ lên má anh.
“A Dã, em sẽ bảo vệ anh.”
Người đàn ông trên giường lại chẳng nghe được gì.
“Cộc cộc ——”
Bên ngoài lại có người đến gõ cửa, nhưng lần này âm thanh gõ cửa rất nhỏ, dường như sợ sẽ gây ồn đến người bên trong nên người đến chỉ gõ thử hai lần rồi không gõ tiếp nữa.
Sơ Điều nhẹ nhàng dùng đầu gối di chuyển để xuống giường. Cô gãi gãi phần da thịt hơi ngứa phía sau cổ, nơi đó đã có một đốm đỏ. Thân thể cô khá là thu hút muỗi, tối hôm qua lúc ngồi trong sân đã bị vài con muỗi cắn, cũng chẳng biết vì sao đã vào thu rồi mà muỗi vẫn còn hoành hành ngang ngược như vậy.
Người ngoài cửa vẫn chưa rời đi nhưng cũng không gõ cửa nữa. Sơ Điều suy đoán ý định của đối phương một chút rồi do dự đi tới.
Nơi đây ngoại trừ A Dã thì cô chẳng biết ai cả. Bây giờ A Dã đang ngủ, cô vô cùng cẩn thận mở cửa ra một khe nhỏ, để lộ một con mắt nhìn ra bên ngoài.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ cao ráo, thân hình đầy đặn, chững chạc và trí thức. Cô ấy có đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn và phong cách có chút lười biếng, trông cô chuẩn xác là một người đẹp không thể chê vào đâu được.
Có lẽ là phải chờ lâu, ngón tay cô ấy kẹp một điếu thuốc vừa dài vừa nhỏ, khẽ nghiêng người phun mây nhả khói, khuôn mặt hờ hững đầy vẻ quyến rũ, cả người đều như được bao phủ bởi một bầu không khí u ám khiến Sơ Điều nhìn thấy liền không nhịn được mà cảm thấy kinh diễm.
Nhưng cô cũng chỉ thầm khen ngợi cô ta một câu người đẹp, cũng không nởi vậy mà buông lỏng sự cảnh giác, cách một cánh cửa nhỏ giọng hỏi cô ta: “Cho hỏi, chị tìm ai vậy ạ?”
Nghe thấy giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của cô, Thôi Ngu dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng vào con mắt đề phòng của cô gái nhỏ. Cô cười cười, chỉ xuống chiếc vali nhỏ dưới chân: “Chắc hẳn em không có quần áo mặc vừa người, chỗ tôi có ít quần áo đã giặt rồi nhưng chưa từng mặc qua, tôi nghĩ có thể là em sẽ cần nên có thu gom một ít rồi mang đến đây cho em mặc.”
Khi đến đây vào sáng sớm Thôi Ngu đã thấy cô vẫn đang mặc một chiếc áo choàng tắm của nam giới không hợp với thân người.
So với mấy tên đàn ông thần kinh thô thì Thôi Ngu là phái nữ sẽ cẩn thận hơn một chút.
“...Cảm ơn.”
Sơ Điều đúng là tắm rửa xong liền không có quần áo thay nên cô cũng không từ chối, nói cảm ơn nhưng vẫn không mở cửa hoặc đi ra ngoài.
Giống như một chú thỏ con đang cảnh giác canh giữ hang ổ của mình, khi bố mẹ đi vắng thì không được phép mở cửa cho người lạ.
Thôi Ngu không nhịn được mà che mặt nở nụ cười, cảm thấy mình hình dung ra cái hình tượng này thật là kỳ quái.
Đây còn không phải là chú thỏ nhỏ đáng thương và ngây thơ bị con sói lớn xấu xa Lục Dã bắt về hang ổ à?
Sơ Điều không hiểu cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa đang cười cái gì. Cô cẩn thận vừa lùi về phía sau từng bước vừa nói cảm ơn: “Cảm ơn, chị cứ để ở đó là được rồi.”
Chờ cô ấy đi rồi thì cô lại ra lấy.
Thôi Ngu ngừng cười nhưng từ nét mặt vẫn nhìn ra được sự sung sướng. Cô cũng không ép buộc chú thỏ nhỏ này phải mở cửa, chỉ thân thiện giới thiệu một chút về bản thân mình: “Em không cần phải sợ, tôi tên là Thôi Ngu, lớn hơn em vài tuổi, em có thể gọi tôi là chị Ngu. Tôi là đồng đội của Lạc Dã nên tôi sẽ không làm hại em.”
“Đồng đội của Lạc Dã”, những lời này của cô ngay lập tức khiến lăng kính trong Sơ Điều lọc Thôi Ngu vào bên người tốt.
Kiếp trước lúc cô gặp được Lạc Dã thì anh chỉ có một mình, bên cạnh không có người thân cũng không có bạn bè. Về sau đi lang thang trên đường hoặc đi ngang qua các căn cứ gặp vài người quen của anh, hơn nữa nhìn qua là người không tệ lắm. Mặc dù anh chưa bao giờ thừa nhận bọn họ là bạn bè nhưng Sơ Điều biết những người đó đều những người rất tốt.
Kiếp trước lúc cô gặp được anh đã quá muộn nên cô không biết rõ lắm về những gì xảy ra trong quá khứ của anh. May mắn là kiếp này cô đã có thể tham gia vào cuộc sống của anh từ rất sớm, vậy nên cô muốn biết về anh nhiều hơn nữa.
Thấy cô có vẻ rất quan tâm về những thứ liên quan đến Lạc Dã, Thôi Ngu thử thăm dò, cố gắng tăng lớn lợi thế: “Em muốn biết chuyện về Lạc Dạ không?”
Thật sự thì vấn đề này có sức quyến rũ khá là lớn nhưng Sơ Điều vẫn nhẫn nhịn, cô lắc đầu từ chối. Kiếp trước hai người bọn cô ở bên nhau lâu như vậy cô cũng chưa từng hỏi về quá khứ của anh, một đời này cô cũng không cần phải biết chuyện của anh từ miệng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.