Chương 50:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Đường kính của miệng giếng không rộng, mà tay chân của anh dài, chống ở hai bên thành giếng trượt xuống, mặt nước cũng chỉ cách đất có hơn một mét, anh chỉ trượt xuống hai cái vươn tay là có thể móc tới cái xô rồi.
Sau khi nhặt cái xô lên, Lạc Dã đổ đầy xô nước để cho Sơ Điều rửa mặt cho thật sạch.
Lạc Dã bóc một cái bàn chải đánh răng chưa dùng đến đưa cho cô, sau đó hai người ngồi xổm bên cạnh một vòng bậc đá thấp bên cạnh giếng cùng nhau đánh răng.
Tuy rằng ngày đầu tiên gặp mặt nhiều lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng Sơ Điều vẫn cảm thấy rất vui.
Chỉ cần quay trở về bên cạnh anh, dù thế giới bên ngoài có hỗn loạn tới mức nào thì cô vẫn cảm thấy cực kỳ yên tâm.
...
Đoàn người quay trở lại sảnh chính đã ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi.
Chờ hơn mười phút, hai bóng người đến muộn xoay người vòng qua cửa thùy hoa giữa hai viện, nhóm người vẫn đang cầm bát trên tay đã cất tiếng chào hỏi bọn họ.
Sơ Điều nhút nhát nắm lấy vạt áo của anh, trốn ở phía sau, làm một cái đuôi nhỏ bám dính. Cô chỉ vui vẻ thoải mái ở trước mặt những người mình quen biết, còn những người này tuy là bạn bè của Lạc Dã, nhưng cô lại không quen biết, đối với sự nhiệt tình của mọi người lại càng không biết phải làm sao.
Vốn là bàn ăn bảy chỗ giờ đã được kê thêm một chiếc ghế nữa, hai ghế trống được vị trí nối liền với nhau.
Lạc Dã đem theo cái đuôi của mình đi về phía chỗ ngồi ngồi xuống, ánh mắt hờ hững liếc nhìn những người khác.
Những đôi mắt như có như không ở trên người Sơ Điều đánh giá ngay lập tức đều thu hồi lại, tất cả đều giả bộ vùi đầu ăn cơm.
Sơ Điều thận trọng ngồi vào chỗ của mình, cả buổi chỉ dám đưa đôi mắt mong chờ nhìn Lạc Dã bên cạnh mình.
Lạc Dã đặt một bát canh đến trước mặt cô, nói: "Uống canh trước đi.”
Sơ Điều cúi đầu nhìn xuống bát, là một bát canh gà tần hầm thuốc bắc đầy ắp, mặt trên nước canh nổi một lớp mỡ thơm ngào ngạt, thịt gà dưới canh cũng đầy đến nửa bát.
Một đường này từ Lương Châu đến Bành thành kéo dài gần nửa năm, chưa nói đến thịt gà tươi như vậy, đến cả nước canh có dính chút mỡ cô cũng rất ít khi được ăn, đa số đều là gặm lương khô. Trên đường đi không tiện dừng lại quá lâu để đun lửa nấu cơm, muốn ăn đồ ăn nóng thực sự không dễ.
Mặc dù vậy, Sơ Điều cũng hiểu được sự quý giá của đồ ăn, đặc biệt là những đồ ăn này đều thuộc về Lạc Dã và đồng đội của anh cùng chia sẻ, làm sao một người ngoài không có đóng góp gì như cô lại có thể thoải mái dùng đồ ăn thức uống của bọn họ được, cô tới tìm anh cũng không phải để cọ ăn cọ uống.
Điều này không công bằng với những người khác.
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự đẩy bát qua trước mặt Lạc Dã, nói nhỏ: "Em có đồ ăn rồi.”
Một đường này cô đi qua vài thị trấn thôn xóm, trên đường sẽ xem xét tình hình mà thu thập một số vật tư, mấy người các cô chỉ có ít người, tương đối mà nói thì không thiếu lương thực, thậm chí còn dư dả. Có lúc vận khí không tốt không tìm được vật tư hoặc là bị vây ở một chỗ vài ngày thì cũng có thể vượt qua khó khăn bằng lương thực tích trữ được.
Động tác xới cơm của Lạc Dã hơi dừng một chút, anh cau mày nhìn qua, muốn nói gì đó nhưng đối mặt với gương mặt nghiêm túc của cô lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh liếc nhìn bát canh bị đẩy trở về không động đậy, đang suy nghĩ đến ý đồ của cô.
Ngược lại là Thôi Ngu đã nhìn ra được lo lắng và suy nghĩ của Sơ Điều trước, cô ấy chống cằm, nói: "Bình thường chúng tôi không có thức ăn ngon như vậy, tất cả đều là nhờ có Lạc Dã.”
Quả nhiên Sơ Điều quay đầu nhìn qua, Thôi Ngu tiếp tục nói: "Lạc Dã là đại công thần của Cổ Lâu, Cổ Lâu có thể bình yên như bây giờ phần lớn là nhờ anh ấy. Cho nên phần thưởng mà căn cứ thưởng cho anh ấy đều là những thứ tốt nhất, giống như gà đen này, những người khác không có đãi ngộ đó, cho nên mới nói chúng tôi được hưởng lợi từ ánh sáng của anh ấy.”
Sơ Điều có thể cảm nhận được Thôi Ngu là đặc biệt nói cho mình nghe, muốn cô yên tâm thưởng thức đồ ăn, bởi vì phần lớn đồ ăn đều do Lạc Dã có được, cho nên không tồn tại chuyện chia sẻ đồ ăn của người khác.
Mà với tư cách là "bạn gái" của Lạc Dã, cô có thể yên tâm dùng thức ăn mà anh tự nguyện chia sẻ với cô.
Sơ Điều cảm kích nhìn Thôi Ngu một cái, sau đó không còn gánh nặng tâm lý mà chuyển bát canh gà trở về, cầm bát sứ lên thổi nguội canh, từng ngụm từng ngụm nhỏ thưởng thức.
Không phải cô yên tâm thoải mái cảm thấy chỉ cần là đồ của Lạc Dã thì cô đều có thể dùng, mà chỉ là đã quá hiểu rõ tính cách của Lạc Dã, một số hành động của anh cũng đang cho thể hiện cho cô thấy một điều - ở một khía cạnh nào đó thì hiện tại có thể không cần phải khách khí với anh.
Lạc Dã không hiểu tại sao, cái người một giây trước còn không nguyện ý ăn một giây sau nghe xong một tràng lời nói của Thôi Ngu lại đồng ý rồi, nhưng cũng đỡ phiền phức cho anh phải tìm lời thuyết phục, cho nên anh cũng không nói gì.
Sơ Điều đã có một bữa trưa no nê và thịnh soạn nhất trong nửa năm qua, trước đây mẹ Chu làm người nấu ăn cho tư gia, tay nghề xem như không tồi. Ăn cơm xong mọi người cùng nhau thu dọn bát đũa, Sơ Điều cũng muốn giúp nhưng lại bị đẩy ra khỏi khu vực rửa bát.
Mẹ Chu: "Đi đi đi, trẻ con qua một bên chơi đi.”
Sơ Điều: "...”
Cô ngơ ngác nhìn Lạc Dã, người cũng không được phép tham gia hoạt động rửa bát này.
Lạc Dã thong thả ngồi xuống chiếc bàn dưới gốc cây du già trong sân, thần sắc tự nhiên như thường.
Chu Mạt trong lúc rửa bát trộm lười biếng, thấy cô đang nhìn Lạc Dã bèn cười hì hì nói: "Cô có biết tại sao anh Lạc lại không được phép rửa bát không?”
Sơ Điều thật sự không biết, mang theo vẻ mặt mê man hỏi: "Tại sao?”
“Bởi vì đã có hơn vài chục cái bát bị vỡ trong tay của anh Lạc rồi, nhiều nhất là có một lần, một ngày vỡ năm cái, chúng tôi suýt nữa còn không có bát ăn cơm.” Chu Mạt trắng trợn đem lịch sử đen của anh Lạc nhà mình bóc mẽ ra hết.
Sơ Điều há hốc miệng, quả thật không ngờ A Dã toàn năng không gì không làm được trong đầu cô hóa ra cũng có việc làm không tốt.
Nhưng ở kiếp trước thật sự là rất ít khi thấy anh rửa bát, hoặc có lẽ cô cũng không để ý lắm đến những chi tiết này.
Sơ Điều nắm chặt tay.
Dù A Dã cũng có những chuyện anh không am hiểu lắm, nhưng trong trái tim cô, anh vĩnh viễn luôn là người hoàn hảo nhất.
Sau khi nhặt cái xô lên, Lạc Dã đổ đầy xô nước để cho Sơ Điều rửa mặt cho thật sạch.
Lạc Dã bóc một cái bàn chải đánh răng chưa dùng đến đưa cho cô, sau đó hai người ngồi xổm bên cạnh một vòng bậc đá thấp bên cạnh giếng cùng nhau đánh răng.
Tuy rằng ngày đầu tiên gặp mặt nhiều lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng Sơ Điều vẫn cảm thấy rất vui.
Chỉ cần quay trở về bên cạnh anh, dù thế giới bên ngoài có hỗn loạn tới mức nào thì cô vẫn cảm thấy cực kỳ yên tâm.
...
Đoàn người quay trở lại sảnh chính đã ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi.
Chờ hơn mười phút, hai bóng người đến muộn xoay người vòng qua cửa thùy hoa giữa hai viện, nhóm người vẫn đang cầm bát trên tay đã cất tiếng chào hỏi bọn họ.
Sơ Điều nhút nhát nắm lấy vạt áo của anh, trốn ở phía sau, làm một cái đuôi nhỏ bám dính. Cô chỉ vui vẻ thoải mái ở trước mặt những người mình quen biết, còn những người này tuy là bạn bè của Lạc Dã, nhưng cô lại không quen biết, đối với sự nhiệt tình của mọi người lại càng không biết phải làm sao.
Vốn là bàn ăn bảy chỗ giờ đã được kê thêm một chiếc ghế nữa, hai ghế trống được vị trí nối liền với nhau.
Lạc Dã đem theo cái đuôi của mình đi về phía chỗ ngồi ngồi xuống, ánh mắt hờ hững liếc nhìn những người khác.
Những đôi mắt như có như không ở trên người Sơ Điều đánh giá ngay lập tức đều thu hồi lại, tất cả đều giả bộ vùi đầu ăn cơm.
Sơ Điều thận trọng ngồi vào chỗ của mình, cả buổi chỉ dám đưa đôi mắt mong chờ nhìn Lạc Dã bên cạnh mình.
Lạc Dã đặt một bát canh đến trước mặt cô, nói: "Uống canh trước đi.”
Sơ Điều cúi đầu nhìn xuống bát, là một bát canh gà tần hầm thuốc bắc đầy ắp, mặt trên nước canh nổi một lớp mỡ thơm ngào ngạt, thịt gà dưới canh cũng đầy đến nửa bát.
Một đường này từ Lương Châu đến Bành thành kéo dài gần nửa năm, chưa nói đến thịt gà tươi như vậy, đến cả nước canh có dính chút mỡ cô cũng rất ít khi được ăn, đa số đều là gặm lương khô. Trên đường đi không tiện dừng lại quá lâu để đun lửa nấu cơm, muốn ăn đồ ăn nóng thực sự không dễ.
Mặc dù vậy, Sơ Điều cũng hiểu được sự quý giá của đồ ăn, đặc biệt là những đồ ăn này đều thuộc về Lạc Dã và đồng đội của anh cùng chia sẻ, làm sao một người ngoài không có đóng góp gì như cô lại có thể thoải mái dùng đồ ăn thức uống của bọn họ được, cô tới tìm anh cũng không phải để cọ ăn cọ uống.
Điều này không công bằng với những người khác.
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự đẩy bát qua trước mặt Lạc Dã, nói nhỏ: "Em có đồ ăn rồi.”
Một đường này cô đi qua vài thị trấn thôn xóm, trên đường sẽ xem xét tình hình mà thu thập một số vật tư, mấy người các cô chỉ có ít người, tương đối mà nói thì không thiếu lương thực, thậm chí còn dư dả. Có lúc vận khí không tốt không tìm được vật tư hoặc là bị vây ở một chỗ vài ngày thì cũng có thể vượt qua khó khăn bằng lương thực tích trữ được.
Động tác xới cơm của Lạc Dã hơi dừng một chút, anh cau mày nhìn qua, muốn nói gì đó nhưng đối mặt với gương mặt nghiêm túc của cô lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh liếc nhìn bát canh bị đẩy trở về không động đậy, đang suy nghĩ đến ý đồ của cô.
Ngược lại là Thôi Ngu đã nhìn ra được lo lắng và suy nghĩ của Sơ Điều trước, cô ấy chống cằm, nói: "Bình thường chúng tôi không có thức ăn ngon như vậy, tất cả đều là nhờ có Lạc Dã.”
Quả nhiên Sơ Điều quay đầu nhìn qua, Thôi Ngu tiếp tục nói: "Lạc Dã là đại công thần của Cổ Lâu, Cổ Lâu có thể bình yên như bây giờ phần lớn là nhờ anh ấy. Cho nên phần thưởng mà căn cứ thưởng cho anh ấy đều là những thứ tốt nhất, giống như gà đen này, những người khác không có đãi ngộ đó, cho nên mới nói chúng tôi được hưởng lợi từ ánh sáng của anh ấy.”
Sơ Điều có thể cảm nhận được Thôi Ngu là đặc biệt nói cho mình nghe, muốn cô yên tâm thưởng thức đồ ăn, bởi vì phần lớn đồ ăn đều do Lạc Dã có được, cho nên không tồn tại chuyện chia sẻ đồ ăn của người khác.
Mà với tư cách là "bạn gái" của Lạc Dã, cô có thể yên tâm dùng thức ăn mà anh tự nguyện chia sẻ với cô.
Sơ Điều cảm kích nhìn Thôi Ngu một cái, sau đó không còn gánh nặng tâm lý mà chuyển bát canh gà trở về, cầm bát sứ lên thổi nguội canh, từng ngụm từng ngụm nhỏ thưởng thức.
Không phải cô yên tâm thoải mái cảm thấy chỉ cần là đồ của Lạc Dã thì cô đều có thể dùng, mà chỉ là đã quá hiểu rõ tính cách của Lạc Dã, một số hành động của anh cũng đang cho thể hiện cho cô thấy một điều - ở một khía cạnh nào đó thì hiện tại có thể không cần phải khách khí với anh.
Lạc Dã không hiểu tại sao, cái người một giây trước còn không nguyện ý ăn một giây sau nghe xong một tràng lời nói của Thôi Ngu lại đồng ý rồi, nhưng cũng đỡ phiền phức cho anh phải tìm lời thuyết phục, cho nên anh cũng không nói gì.
Sơ Điều đã có một bữa trưa no nê và thịnh soạn nhất trong nửa năm qua, trước đây mẹ Chu làm người nấu ăn cho tư gia, tay nghề xem như không tồi. Ăn cơm xong mọi người cùng nhau thu dọn bát đũa, Sơ Điều cũng muốn giúp nhưng lại bị đẩy ra khỏi khu vực rửa bát.
Mẹ Chu: "Đi đi đi, trẻ con qua một bên chơi đi.”
Sơ Điều: "...”
Cô ngơ ngác nhìn Lạc Dã, người cũng không được phép tham gia hoạt động rửa bát này.
Lạc Dã thong thả ngồi xuống chiếc bàn dưới gốc cây du già trong sân, thần sắc tự nhiên như thường.
Chu Mạt trong lúc rửa bát trộm lười biếng, thấy cô đang nhìn Lạc Dã bèn cười hì hì nói: "Cô có biết tại sao anh Lạc lại không được phép rửa bát không?”
Sơ Điều thật sự không biết, mang theo vẻ mặt mê man hỏi: "Tại sao?”
“Bởi vì đã có hơn vài chục cái bát bị vỡ trong tay của anh Lạc rồi, nhiều nhất là có một lần, một ngày vỡ năm cái, chúng tôi suýt nữa còn không có bát ăn cơm.” Chu Mạt trắng trợn đem lịch sử đen của anh Lạc nhà mình bóc mẽ ra hết.
Sơ Điều há hốc miệng, quả thật không ngờ A Dã toàn năng không gì không làm được trong đầu cô hóa ra cũng có việc làm không tốt.
Nhưng ở kiếp trước thật sự là rất ít khi thấy anh rửa bát, hoặc có lẽ cô cũng không để ý lắm đến những chi tiết này.
Sơ Điều nắm chặt tay.
Dù A Dã cũng có những chuyện anh không am hiểu lắm, nhưng trong trái tim cô, anh vĩnh viễn luôn là người hoàn hảo nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.