Chương 66: Khiêu khích
Tttlinh
11/03/2023
Mấy tuần này Bạch Ninh Kiều đi học như bình thường, tuy mọi thứ diễn ra rất bình yên nhưng cảm giác trước kia vốn đã mất. Không có cảm giác được bảo vệ che chở, bị mất đi cảm giác giác vẻ ngây thơ vốn có, trông cô cứ như một cỗ máy, dần dần khép kín với cả thế gian.
- Kiều Kiều, đi ăn trưa không?
- Tôi không đi đâu, tôi bận làm bài tập rồi.
- Vậy tôi mua cho cậu nha, cậu ăn gì?
- Gì cũng được, ăn được là được.
Bạch Ninh Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào đống sách vở rồi ghi ghi chép chép, không phải cô không thích Quách Lộ, chỉ là "bài tập" đã chiếm lấy đầu óc của cô, cô không ngăn cản mà ngược lại rất thích như vậy, chỉ có làm và học mới khiến cô quên đi quá khứ và người đàn ông kia.
Quách Lộ vừa mới bước ra khỏi lớp, một số nam sinh trong lớp với vẻ mặt khó chịu đi về phía Bạch Ninh Kiều.
- Bạch Ninh Kiều cậu không thấy lớp bên cạnh thách thức lớp mình hay sao? Còn nói lớp mình sợ thua nên không dám thi đấu nữa. Cậu có thôi cái bộ dạng sợ sệt ấy đi không?
- Tôi chỉ là lớp phó, không phải lớp trưởng, tôi không quản được.
- Nhưng mà Tề Minh bị ốm phải nghỉ học, chuyện này cậu phải tự quyết chứ.
- Tôi thấy Lưu Doãn nói đúng đó, Bạch Ninh Kiều, cậu nên vì thể diện của lớp mình một chút đi có được không?
Bạch Ninh Kiều thở dài một hơi, đúng lúc ấy đám nam sinh lớp kế bên đã tìm tới tận cửa.
- Này, không dám đấu thì nói thẳng ra, sao phải vòng vo như vậy. Tụi bay xem, bọn chúng hèn hạ chưa kìa.
Lưu Doãn - người đứng đầu đội thể thao của lớp lên tiếng, ánh mắt có chút tức giận. Hành động vô cùng mạnh bạo.
Cậu vứt bóng rổ đang cầm trên tay xuống, ánh mắt đùng đùng sát khí nhìn vào tên cầm đầu lớp bên.
- Má... tụi mày bớt thách thức cái kiểu khinh thường đó đi, đã là kẻ đứng sau thì mãi mãi vẫn là đứng sau thôi.
- Đứng sau? Mày đang nói lớp của mày đó hả?
- Thành tích học tập có lớp nào cao hơn lớp tôi, về hoạt động thi đua có lớp nào cao hơn lớp tôi, ngay cả nề nếp lớp cậu cũng chỉ đứng có hạng 2. Mà hạng 2 và hạng 1 chênh lệch nhau cả chục điểm, đừng vì thắng trận đá bóng lần trước mà kiêu ngạo.
Bạch Ninh Kiều cũng không chịu đựng nổi, cô đi đến trước mặt tên khốn đang khiêu khích kia, khoanh tay trước ngực.
Tuy bản thân cô có chút khép kín hơn trước nhưng để lớp chịu đựng sự sỉ vả như vậy là một thiệt thòi lớn.
- Tôi giả làm lơ không quan tâm nên các cậu ăn hiếp lớp tôi có đúng không?
Nam sinh lớp bên nhìn cô từ trên xuống dưới, lúc này mới nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai.
- À... Bạch Ninh Kiều đúng không? Lớp phó học tập lớp A1 đúng không? Nói cũng mạnh miệng lắm đó nhưng mà vẫn không thể che dấu nổi cái "hèn" trên người cậu.
- Ăn nói hơi quá đáng rồi đó.
Bạch Ninh Kiều nhướn mày, ánh mắt cứng rắn nhìn tên khốn lớp bên đang cậy đông hiếp yếu.
- ... Lớp tôi sĩ số có thể ít hơn lớp cậu nhưng về mặt chiến thì hơn đó, nếu như cậu không biết được lui thì đừng trách chúng tôi ác.
- Bạch Ninh Kiều, cậu đang dọa chúng tôi sao?
Cậu ta nhìn vào bạn học cùng lớp đang đứng phía sau mình rồi cười lớn, nụ cười khinh bỉ như đang vả vào mặt học sinh lớp A1.
Lưu Doãn không nhẫn nhịn được, tự trọng và thể diện cậu ấy khá cao nên bị người khác cười vào mặt thì rất khó để chấp nhận.
Cậu đi đến nắm lấy cổ áo của tên đứng đầu A2, khuôn mặt bực tức hiện rõ, cả người toàn thân nóng lên như lửa đốt.
- Này, đừng có làm hành động quá đáng, nếu không tôi không bỏ qua cho cậu đâu.
Nam sinh hung hãn kia hất mạnh bàn tay Lưu Doãn đang nắm chặt lấy cổ áo mình, không hề sợ sệt, cậu ta tiến lên một bước, mặt đối mặt buông lời thách thức.
- Tôi chỉ muốn lớp cậu chơi bóng rổ với lớp tôi thôi, khó khăn đến vậy sao? Đừng nói là bản thân cậu hèn nhát nên không dám chơi đó chứ.
Cùng lúc ấy Quách Lộ đi từ căn tin về lớp, thấy một đám đông tụ tập trước cửa phòng học mình, cô đi qua đám đông và nghe được cuộc nói chuyện nghẹt thở đó.
Vừa hay trên tay cô đang cầm ly nước đó, Quách Lộ giả vờ vấp ngã chân và đổ ngay ly nước vào người đám nam sinh đang ăn hiếp lớp cô.
- Má.... con khốn nào vậy?
- Xin lỗi nha, là tôi cố ý đó.
- Nhỏ này, mày dám.
- Lạnh chết đi được.
Một tên khác đi lên muốn cho Quách Lộ một bài học, nam sinh lớp cô liền đứng ra ngăn cản.
- Ăn hiếp ai chứ ăn hiếp con gái lớp A1 phải bước qua xác nam sinh A1, nghe rõ chưa?
- Được lắm, để xem lớp mày đoàn kết được bao lâu.
- Kiều Kiều, đi ăn trưa không?
- Tôi không đi đâu, tôi bận làm bài tập rồi.
- Vậy tôi mua cho cậu nha, cậu ăn gì?
- Gì cũng được, ăn được là được.
Bạch Ninh Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào đống sách vở rồi ghi ghi chép chép, không phải cô không thích Quách Lộ, chỉ là "bài tập" đã chiếm lấy đầu óc của cô, cô không ngăn cản mà ngược lại rất thích như vậy, chỉ có làm và học mới khiến cô quên đi quá khứ và người đàn ông kia.
Quách Lộ vừa mới bước ra khỏi lớp, một số nam sinh trong lớp với vẻ mặt khó chịu đi về phía Bạch Ninh Kiều.
- Bạch Ninh Kiều cậu không thấy lớp bên cạnh thách thức lớp mình hay sao? Còn nói lớp mình sợ thua nên không dám thi đấu nữa. Cậu có thôi cái bộ dạng sợ sệt ấy đi không?
- Tôi chỉ là lớp phó, không phải lớp trưởng, tôi không quản được.
- Nhưng mà Tề Minh bị ốm phải nghỉ học, chuyện này cậu phải tự quyết chứ.
- Tôi thấy Lưu Doãn nói đúng đó, Bạch Ninh Kiều, cậu nên vì thể diện của lớp mình một chút đi có được không?
Bạch Ninh Kiều thở dài một hơi, đúng lúc ấy đám nam sinh lớp kế bên đã tìm tới tận cửa.
- Này, không dám đấu thì nói thẳng ra, sao phải vòng vo như vậy. Tụi bay xem, bọn chúng hèn hạ chưa kìa.
Lưu Doãn - người đứng đầu đội thể thao của lớp lên tiếng, ánh mắt có chút tức giận. Hành động vô cùng mạnh bạo.
Cậu vứt bóng rổ đang cầm trên tay xuống, ánh mắt đùng đùng sát khí nhìn vào tên cầm đầu lớp bên.
- Má... tụi mày bớt thách thức cái kiểu khinh thường đó đi, đã là kẻ đứng sau thì mãi mãi vẫn là đứng sau thôi.
- Đứng sau? Mày đang nói lớp của mày đó hả?
- Thành tích học tập có lớp nào cao hơn lớp tôi, về hoạt động thi đua có lớp nào cao hơn lớp tôi, ngay cả nề nếp lớp cậu cũng chỉ đứng có hạng 2. Mà hạng 2 và hạng 1 chênh lệch nhau cả chục điểm, đừng vì thắng trận đá bóng lần trước mà kiêu ngạo.
Bạch Ninh Kiều cũng không chịu đựng nổi, cô đi đến trước mặt tên khốn đang khiêu khích kia, khoanh tay trước ngực.
Tuy bản thân cô có chút khép kín hơn trước nhưng để lớp chịu đựng sự sỉ vả như vậy là một thiệt thòi lớn.
- Tôi giả làm lơ không quan tâm nên các cậu ăn hiếp lớp tôi có đúng không?
Nam sinh lớp bên nhìn cô từ trên xuống dưới, lúc này mới nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai.
- À... Bạch Ninh Kiều đúng không? Lớp phó học tập lớp A1 đúng không? Nói cũng mạnh miệng lắm đó nhưng mà vẫn không thể che dấu nổi cái "hèn" trên người cậu.
- Ăn nói hơi quá đáng rồi đó.
Bạch Ninh Kiều nhướn mày, ánh mắt cứng rắn nhìn tên khốn lớp bên đang cậy đông hiếp yếu.
- ... Lớp tôi sĩ số có thể ít hơn lớp cậu nhưng về mặt chiến thì hơn đó, nếu như cậu không biết được lui thì đừng trách chúng tôi ác.
- Bạch Ninh Kiều, cậu đang dọa chúng tôi sao?
Cậu ta nhìn vào bạn học cùng lớp đang đứng phía sau mình rồi cười lớn, nụ cười khinh bỉ như đang vả vào mặt học sinh lớp A1.
Lưu Doãn không nhẫn nhịn được, tự trọng và thể diện cậu ấy khá cao nên bị người khác cười vào mặt thì rất khó để chấp nhận.
Cậu đi đến nắm lấy cổ áo của tên đứng đầu A2, khuôn mặt bực tức hiện rõ, cả người toàn thân nóng lên như lửa đốt.
- Này, đừng có làm hành động quá đáng, nếu không tôi không bỏ qua cho cậu đâu.
Nam sinh hung hãn kia hất mạnh bàn tay Lưu Doãn đang nắm chặt lấy cổ áo mình, không hề sợ sệt, cậu ta tiến lên một bước, mặt đối mặt buông lời thách thức.
- Tôi chỉ muốn lớp cậu chơi bóng rổ với lớp tôi thôi, khó khăn đến vậy sao? Đừng nói là bản thân cậu hèn nhát nên không dám chơi đó chứ.
Cùng lúc ấy Quách Lộ đi từ căn tin về lớp, thấy một đám đông tụ tập trước cửa phòng học mình, cô đi qua đám đông và nghe được cuộc nói chuyện nghẹt thở đó.
Vừa hay trên tay cô đang cầm ly nước đó, Quách Lộ giả vờ vấp ngã chân và đổ ngay ly nước vào người đám nam sinh đang ăn hiếp lớp cô.
- Má.... con khốn nào vậy?
- Xin lỗi nha, là tôi cố ý đó.
- Nhỏ này, mày dám.
- Lạnh chết đi được.
Một tên khác đi lên muốn cho Quách Lộ một bài học, nam sinh lớp cô liền đứng ra ngăn cản.
- Ăn hiếp ai chứ ăn hiếp con gái lớp A1 phải bước qua xác nam sinh A1, nghe rõ chưa?
- Được lắm, để xem lớp mày đoàn kết được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.