Chương 50: Quán bar
Tttlinh
11/03/2023
Xử lí xong chỗ ông Lãnh, Khương Triết lái xe đến thắng quán bar, là có người hẹn gặp anh nói chuyện cho ra lẽ.
- Sao lại hẹn tôi tới đây.
Thiếu niên với khuôn mặt non nớt ngồi bên cạnh anh cười nhạt, tay cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn rồi đặt ly thủy tinh xuống phát ra thành tiếng. Khuôn mặt như học sinh mà tâm hồn thì như một thú dữ, Lý Trực nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm mình, nói chuyện không dành chút tôn trọng nào.
- Chẳng phải thầy muốn biết người gây ra vụ tai nạn cho Kiều Kiều nhà thầy sao? Sao thầy không tìm thẳng đến tôi, tôi mạnh dạn nói cho thầy biết, tôi là người làm tất cả chuyện này đó.
Lý Trực đứng lên, trên người có chút men rượu, lời nói cũng không còn tỉnh táo. Hai tay dang ra giữa không trung như cảm thấy mình vừa làm một việc nào đó đáng tự hào và vẻ vang vậy.
Khương Triết thẳng tay đấm vào mặt Lý Trực một cái khiến cậu ta không đứng vững, nhìn thấy dáng vẻ tức giận kia của kẻ thù, Lý Trực cười ngặt nghẽo.
- Mày dám, sao mày có thể dám làm như vậy hả?
Anh nổi trận lôi đình, nắm lấy cổ áo của Lý Trực rồi xách mạnh lên.
- Tao nói rồi, làm gì thì làm, động đến Bạch Ninh Kiều thì tao sẽ không nương tay đâu.
Hai người họ xảy ra chút xung đột gây chú ý cho mọi người xung quanh, nhưng tiếng nhạc quá lớn, cũng không mấy ai để ý đến hai người bọn họ.
- Bấy nhiêu đó có đáng là gì so với một mạng người hả? Ông nội của tôi.... ông ấy chẳng phải là do người của SF dồn vào con đường chết hay sao?
Khuôn mặt nghênh ngang của Lý Trực thoáng chút đau khổ, đã rất lâu cậu mới nói đến chuyện này, thường ngày cậu không chia sẻ với ai, cũng không ai nhắc đến chuyện không vui dù chỉ là một chữ.
SF là tổ chức xã hội đen nổi tiếng ở Đức, chi nhánh cũng gần như phủ rộng khắp Châu Á. Trước đây gia đình Lý Trực qua Đức để cho cậu du học, sẵn tiện bàn chuyện làm ăn nhưng không may kí hợp đồng thất bại, công ty gần như phá sản.
Không còn cách nào khác, ông nội Lý Trực cũng là chủ tịch tập đoàn Lý thị ra mặt mượn tiền xã hội đen để trả nợ, lúc ấy ông ta cũng đang bị bệnh tim.
Mà những tháng ngày ấy, Khương Triết chỉ là đàn em mới vào chưa hay biết gì. Lý Trực điều tra ra được trong tổ chức SF có người cùng quốc tịch với mình, để biết thêm về SF cậu ta đã tiếp cận Khương Triết từ đó nảy sinh mâu thuẫn đến tận bây giờ.
Cho dù anh đã về nước, mối hận thù trong người Lý Trực vẫn không thể nguôi ngoai, cậu ta từ đầu đã quyết sẽ không tha cho bất kì kẻ nào, miễn là người của SF thì sẽ trừ khử hết.
- Tôi nói rồi, cậu muốn tôi lặp lại sao? Lúc ông nội của cậu mất tôi chỉ mới vào SF được 1 tháng thôi, tôi không liên quan đến chuyện này.
- Nhưng anh cũng từng là người ở SF, tôi đã từng thề rằng, cho dù để một người chạy thoát, tôi cũng sẽ bắt bằng được.
- Chắc là cậu không biết gì rồi? Kiến thức về SF của cậu còn hạn hẹp lắm.
Khương Triết vỗ vai Lý Trực sau đó liền rời đi, từ khi vừa mới bước vào, anh đã thấy một người đàn ông nhỏ con đứng lấp ló nơi góc khuất, trên tay luôn cầm chiếc điện thoại để chụp ảnh.
- Lý Trực, bảo người của cậu có chụp ảnh thì chụp đẹp đẹp một chút, đứng ở chỗ khó thấy nhất ấy, đừng đứng trước mặt như vậy, tôi ngứa mắt lắm. Mà cậu muốn đưa tấm hình ấy cho ai thì đưa, tôi sẽ lật ngược tình thế cho cậu xem mở mang tầm mắt.
Lý Trực một lần nữa gài bẫy Khương Triết thất bại, một giáo viên mà lại tới quán bar, nếu truyền đến tai hiệu trưởng thì có lẽ cái chức vụ mà Khương Triết đang giữ sẽ bay màu. Nhưng cậu đã đánh giá quá thấp con người của anh rồi.
????⬅⬅⬅
- Sao lại hẹn tôi tới đây.
Thiếu niên với khuôn mặt non nớt ngồi bên cạnh anh cười nhạt, tay cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn rồi đặt ly thủy tinh xuống phát ra thành tiếng. Khuôn mặt như học sinh mà tâm hồn thì như một thú dữ, Lý Trực nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm mình, nói chuyện không dành chút tôn trọng nào.
- Chẳng phải thầy muốn biết người gây ra vụ tai nạn cho Kiều Kiều nhà thầy sao? Sao thầy không tìm thẳng đến tôi, tôi mạnh dạn nói cho thầy biết, tôi là người làm tất cả chuyện này đó.
Lý Trực đứng lên, trên người có chút men rượu, lời nói cũng không còn tỉnh táo. Hai tay dang ra giữa không trung như cảm thấy mình vừa làm một việc nào đó đáng tự hào và vẻ vang vậy.
Khương Triết thẳng tay đấm vào mặt Lý Trực một cái khiến cậu ta không đứng vững, nhìn thấy dáng vẻ tức giận kia của kẻ thù, Lý Trực cười ngặt nghẽo.
- Mày dám, sao mày có thể dám làm như vậy hả?
Anh nổi trận lôi đình, nắm lấy cổ áo của Lý Trực rồi xách mạnh lên.
- Tao nói rồi, làm gì thì làm, động đến Bạch Ninh Kiều thì tao sẽ không nương tay đâu.
Hai người họ xảy ra chút xung đột gây chú ý cho mọi người xung quanh, nhưng tiếng nhạc quá lớn, cũng không mấy ai để ý đến hai người bọn họ.
- Bấy nhiêu đó có đáng là gì so với một mạng người hả? Ông nội của tôi.... ông ấy chẳng phải là do người của SF dồn vào con đường chết hay sao?
Khuôn mặt nghênh ngang của Lý Trực thoáng chút đau khổ, đã rất lâu cậu mới nói đến chuyện này, thường ngày cậu không chia sẻ với ai, cũng không ai nhắc đến chuyện không vui dù chỉ là một chữ.
SF là tổ chức xã hội đen nổi tiếng ở Đức, chi nhánh cũng gần như phủ rộng khắp Châu Á. Trước đây gia đình Lý Trực qua Đức để cho cậu du học, sẵn tiện bàn chuyện làm ăn nhưng không may kí hợp đồng thất bại, công ty gần như phá sản.
Không còn cách nào khác, ông nội Lý Trực cũng là chủ tịch tập đoàn Lý thị ra mặt mượn tiền xã hội đen để trả nợ, lúc ấy ông ta cũng đang bị bệnh tim.
Mà những tháng ngày ấy, Khương Triết chỉ là đàn em mới vào chưa hay biết gì. Lý Trực điều tra ra được trong tổ chức SF có người cùng quốc tịch với mình, để biết thêm về SF cậu ta đã tiếp cận Khương Triết từ đó nảy sinh mâu thuẫn đến tận bây giờ.
Cho dù anh đã về nước, mối hận thù trong người Lý Trực vẫn không thể nguôi ngoai, cậu ta từ đầu đã quyết sẽ không tha cho bất kì kẻ nào, miễn là người của SF thì sẽ trừ khử hết.
- Tôi nói rồi, cậu muốn tôi lặp lại sao? Lúc ông nội của cậu mất tôi chỉ mới vào SF được 1 tháng thôi, tôi không liên quan đến chuyện này.
- Nhưng anh cũng từng là người ở SF, tôi đã từng thề rằng, cho dù để một người chạy thoát, tôi cũng sẽ bắt bằng được.
- Chắc là cậu không biết gì rồi? Kiến thức về SF của cậu còn hạn hẹp lắm.
Khương Triết vỗ vai Lý Trực sau đó liền rời đi, từ khi vừa mới bước vào, anh đã thấy một người đàn ông nhỏ con đứng lấp ló nơi góc khuất, trên tay luôn cầm chiếc điện thoại để chụp ảnh.
- Lý Trực, bảo người của cậu có chụp ảnh thì chụp đẹp đẹp một chút, đứng ở chỗ khó thấy nhất ấy, đừng đứng trước mặt như vậy, tôi ngứa mắt lắm. Mà cậu muốn đưa tấm hình ấy cho ai thì đưa, tôi sẽ lật ngược tình thế cho cậu xem mở mang tầm mắt.
Lý Trực một lần nữa gài bẫy Khương Triết thất bại, một giáo viên mà lại tới quán bar, nếu truyền đến tai hiệu trưởng thì có lẽ cái chức vụ mà Khương Triết đang giữ sẽ bay màu. Nhưng cậu đã đánh giá quá thấp con người của anh rồi.
????⬅⬅⬅
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.