Chương 7: Tỏ tình
Tttlinh
11/03/2023
Trận thi đấu thể dục thể thao càng ngày đến gần, đây là một ngày lễ cực kì quan trọng đối với nhà trường. Ở nhà thi đấu, hai đội bóng đang tập thử với nhau, tuy không thi chính thức nhưng lại thu hút biết bao phái nam và nữ.
Khương Triết là thầy giáo thể dục, tất nhiên mỗi khi rảnh rỗi cũng sẽ có mặt ở đây. Bên cạnh còn có một cô giáo mới vào trường, được học sinh đồn đại rằng cả hai rất thân thiết.
Bạch Ninh Kiều ngồi một nơi rất xa anh nhưng ánh mắt lúc nào cũng tò mò liếc nhìn về phía anh, đây không phải là cảm giác nhớ nhung chỉ là đang để ý hai người bọn họ.
- Ninh Kiều, Bạch Ninh Kiều. Ngồi xem nam đánh bóng mà cậu nhìn đi đâu đấy.
Quách Lộ ngồi bên cạnh cô cũng là bạn lâu năm của cô, cũng giống như bao người khác muốn ghép cặp Bạch Ninh Kiều và nam thần bóng rổ Vệ Phong, chỉ là không lố lăng như những người khác.
- Không có, tôi đang nhìn đội bóng mà.
Từ xa Khương Triết cũng đưa mắt nhìn cô, nhìn thấy nụ cười tươi sáng thuần khiết của cô lúc đội bóng chuyền thắng vẫn y nguyên như ngày nào.
Lúc nhỏ cô thua anh năm tuổi, trí nhớ cũng không hẳn là quá tốt, hơn nữa cô còn là một đứa bé và rất ham chơi, cũng không có ấn tượng gì với Khương Triết.
Còn anh thì khác, anh ấn tượng với nụ cười rạng rỡ và mơ hồ của cô, không quan tâm những gì xung quanh, nụ cười với những điều tích cực và mới mẻ, như thể cô bé đó đang sống trong một cuộc sống vô cùng hạnh phúc vậy.
- Anh Khương, anh là thầy giáo thể dục, chắc là sẽ rất thích những hoạt động thể thao như thế này đúng không?
Cô giáo mới tên là Hồ Ý, chỉ trừ vẻ ngoài có hơi ưa nhìn thì không có gì đặc biệt cả. Mỗi khi rảnh một chút hay vô tình gặp mặt, cô luôn tìm cách để bắt chuyện với Khương Triết, cũng là nghề nhà giáo nên anh cũng rất lịch sự trong việc làm quen và giao tiếp.
- Tất nhiên rồi, anh lúc còn đi học anh cực kì thích môn thể dục, ngay cả trong giờ giải lao anh cũng từng tập luyện không ngừng nghỉ. Cũng không hẳn là vì chăm chỉ, mà là đam mê.
- Em cũng muốn nhìn thấy anh chơi thể thao một lần nhỉ.
- Khi nào rảnh anh sẽ chơi cho em thấy.
Suốt cuộc trò chuyện Bạch Ninh Kiều luôn nhìn chằm chằm vào cặp đôi mà biết bao học sinh ngưỡng mộ đó, trong ánh mắt lộ rõ chút thất vọng.
Đúng lúc ấy Khương Triết đưa mắt nhìn qua cô, cả hai chạm mắt nhau, tuy khoảng cách rất xa nhưng có vẻ hai trái tim như nam châm hút lại gần nhau. Tim cô đập loạn lên như tiếng trống lân trong lần biểu diễn, cả người đột nhiên nóng lên.
Cô đưa mắt né tránh, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về cái nhìn đó, chỉ là một cái chạm mắt lại khiến bản thân như rơi vào lưới tình.
Không chú ý, một quả bóng đang lao một cách chóng mặt tới thằng về phía Bạch Ninh Kiều.
- Bạch Ninh Kiều...
Cả đám có trong nhà thì đấu há hốc mồm nhìn cô, đang chờ đợi sự phản ứng từ cô, lúc quả bóng đến gần thì đã không kịp nữa.
Đột nhiên, một bàn chân to và dài đưa lên đá quả bóng ấy đi, đây như một màn anh hùng cứu mỹ nhân vậy, khiến học sinh nữ mắt như A mồm chứ O cảm thán.
- Em có sao không?
Là Khương Triết, là thầy giáo mà vừa nãy đã nhìn cô, Bạch Ninh Kiều đưa mắt nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ không rời mắt.
Cô không nói nên lời, đầu óc mê muội không ngủ nhưng giống như đang ngủ, vẫn chưa hề thức tỉnh vì người trước mặt.
Quách Lộ đẩy nhẹ cánh tay cô, khiến cô mới ngộ ra lễ phép trả lời.
- Dạ không ạ, em cám ơn thầy.
- Lần sau nhớ chú ý chút.
Cô không đáp lại chỉ gật đầu, Khương Triết đi ra khỏi nhà thi đấu, anh không đi một mình còn có cả Hồ Ý theo sau.
Lúc này Vệ Phong từ nhà thi đấu đi vào, gặp mặt phải Khương Triết đang bước ra.
- Em chào thầy ạ.
- Ừm..
Anh đưa mắt nhìn về phía Vệ Phong, trên tay cậu học sinh này còn cầm cả một bó hoa và một hộp quà. Trong đầu nhảy sổ, chắc chắn là muốn tỏ tình một nữ sinh nào đó, khả năng cao sẽ là Bạch Ninh Kiều.
Bước chân cậu ấy dừng lại trước mặt cô khiến cô sững sờ, Bạch Ninh Kiều đứng dậy theo phản xạ, ánh mắt có vẻ rất hồi hộp.
- Bạch Ninh Kiều, từ rất lâu rồi, đã hai năm, anh đã thích em... và hiện tại bây giờ anh cũng rất thích em. Tình cảm của anh không biết nên nói thế nào, mong rằng em sẽ chấp nhận tình cảm ấy, em làm bạn gái của anh nha.
????⬅⬅⬅
Khương Triết là thầy giáo thể dục, tất nhiên mỗi khi rảnh rỗi cũng sẽ có mặt ở đây. Bên cạnh còn có một cô giáo mới vào trường, được học sinh đồn đại rằng cả hai rất thân thiết.
Bạch Ninh Kiều ngồi một nơi rất xa anh nhưng ánh mắt lúc nào cũng tò mò liếc nhìn về phía anh, đây không phải là cảm giác nhớ nhung chỉ là đang để ý hai người bọn họ.
- Ninh Kiều, Bạch Ninh Kiều. Ngồi xem nam đánh bóng mà cậu nhìn đi đâu đấy.
Quách Lộ ngồi bên cạnh cô cũng là bạn lâu năm của cô, cũng giống như bao người khác muốn ghép cặp Bạch Ninh Kiều và nam thần bóng rổ Vệ Phong, chỉ là không lố lăng như những người khác.
- Không có, tôi đang nhìn đội bóng mà.
Từ xa Khương Triết cũng đưa mắt nhìn cô, nhìn thấy nụ cười tươi sáng thuần khiết của cô lúc đội bóng chuyền thắng vẫn y nguyên như ngày nào.
Lúc nhỏ cô thua anh năm tuổi, trí nhớ cũng không hẳn là quá tốt, hơn nữa cô còn là một đứa bé và rất ham chơi, cũng không có ấn tượng gì với Khương Triết.
Còn anh thì khác, anh ấn tượng với nụ cười rạng rỡ và mơ hồ của cô, không quan tâm những gì xung quanh, nụ cười với những điều tích cực và mới mẻ, như thể cô bé đó đang sống trong một cuộc sống vô cùng hạnh phúc vậy.
- Anh Khương, anh là thầy giáo thể dục, chắc là sẽ rất thích những hoạt động thể thao như thế này đúng không?
Cô giáo mới tên là Hồ Ý, chỉ trừ vẻ ngoài có hơi ưa nhìn thì không có gì đặc biệt cả. Mỗi khi rảnh một chút hay vô tình gặp mặt, cô luôn tìm cách để bắt chuyện với Khương Triết, cũng là nghề nhà giáo nên anh cũng rất lịch sự trong việc làm quen và giao tiếp.
- Tất nhiên rồi, anh lúc còn đi học anh cực kì thích môn thể dục, ngay cả trong giờ giải lao anh cũng từng tập luyện không ngừng nghỉ. Cũng không hẳn là vì chăm chỉ, mà là đam mê.
- Em cũng muốn nhìn thấy anh chơi thể thao một lần nhỉ.
- Khi nào rảnh anh sẽ chơi cho em thấy.
Suốt cuộc trò chuyện Bạch Ninh Kiều luôn nhìn chằm chằm vào cặp đôi mà biết bao học sinh ngưỡng mộ đó, trong ánh mắt lộ rõ chút thất vọng.
Đúng lúc ấy Khương Triết đưa mắt nhìn qua cô, cả hai chạm mắt nhau, tuy khoảng cách rất xa nhưng có vẻ hai trái tim như nam châm hút lại gần nhau. Tim cô đập loạn lên như tiếng trống lân trong lần biểu diễn, cả người đột nhiên nóng lên.
Cô đưa mắt né tránh, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về cái nhìn đó, chỉ là một cái chạm mắt lại khiến bản thân như rơi vào lưới tình.
Không chú ý, một quả bóng đang lao một cách chóng mặt tới thằng về phía Bạch Ninh Kiều.
- Bạch Ninh Kiều...
Cả đám có trong nhà thì đấu há hốc mồm nhìn cô, đang chờ đợi sự phản ứng từ cô, lúc quả bóng đến gần thì đã không kịp nữa.
Đột nhiên, một bàn chân to và dài đưa lên đá quả bóng ấy đi, đây như một màn anh hùng cứu mỹ nhân vậy, khiến học sinh nữ mắt như A mồm chứ O cảm thán.
- Em có sao không?
Là Khương Triết, là thầy giáo mà vừa nãy đã nhìn cô, Bạch Ninh Kiều đưa mắt nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ không rời mắt.
Cô không nói nên lời, đầu óc mê muội không ngủ nhưng giống như đang ngủ, vẫn chưa hề thức tỉnh vì người trước mặt.
Quách Lộ đẩy nhẹ cánh tay cô, khiến cô mới ngộ ra lễ phép trả lời.
- Dạ không ạ, em cám ơn thầy.
- Lần sau nhớ chú ý chút.
Cô không đáp lại chỉ gật đầu, Khương Triết đi ra khỏi nhà thi đấu, anh không đi một mình còn có cả Hồ Ý theo sau.
Lúc này Vệ Phong từ nhà thi đấu đi vào, gặp mặt phải Khương Triết đang bước ra.
- Em chào thầy ạ.
- Ừm..
Anh đưa mắt nhìn về phía Vệ Phong, trên tay cậu học sinh này còn cầm cả một bó hoa và một hộp quà. Trong đầu nhảy sổ, chắc chắn là muốn tỏ tình một nữ sinh nào đó, khả năng cao sẽ là Bạch Ninh Kiều.
Bước chân cậu ấy dừng lại trước mặt cô khiến cô sững sờ, Bạch Ninh Kiều đứng dậy theo phản xạ, ánh mắt có vẻ rất hồi hộp.
- Bạch Ninh Kiều, từ rất lâu rồi, đã hai năm, anh đã thích em... và hiện tại bây giờ anh cũng rất thích em. Tình cảm của anh không biết nên nói thế nào, mong rằng em sẽ chấp nhận tình cảm ấy, em làm bạn gái của anh nha.
????⬅⬅⬅
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.