Chương 13: Buổi học đầu tiên
Lạc Y Thần
23/11/2016
Cố Nguyên Hy được giáo viên hướng dẫn vào lớp vừa đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Những bạn nhỏ trong lớp nghe thấy tiếng chuông, rất ngoan ngoãn tìm chỗ của mình ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên bảng chờ giáo viên bước vào.
Cố Nguyên Hy đảo mắt nhìn xung quanh một chút, không nói gì mà cúi đầu đứng yên một bên, chờ đợi giáo viên giới thiệu.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp - Lạc Kiến Minh là một người mới ra trường không lâu, nhưng kinh nghiệm giảng dạy lại không tệ chút nào. Lúc này anh ta đang đứng một chỗ âm thầm lâu mồ hôi. Anh ban đầu nghe nói học sinh mới vào lớp mình là con riêng của tân phu nhân Diệp gia thì cũng không chú tâm cho lắm. Tuy Diệp gia là gia tộc lớn mạnh nhưng giữa con riêng và con ruột dĩ nhiên hình thành khoảng cách. Đó là chưa kể đến tranh đấu ngầm của hai người con, một thiếu gia chân chính làm sao có thể trơ mắt nhìn một người không biết từ đâu tới trạn đoạt vị trí thiếu gia với mình. Tâm tình dĩ nhiên sẽ thấy không cam lòng, người có mắt một chút đều biết là nên coi trọng bên nào.
Lạc Kiến Minh vẫn suy nghĩ như vậy cho đến khi nhìn thấy thái độ của đại thiếu gia Diệp gia đối với học trò mới của mình, nghe nói tên là Cố Nguyên Hy, vô cùng mật thiết. Quả thật, ánh mắt dịu dàng cùng ôn nhu giống như có thể gom cả thế giới vào tặng cho người kia làm anh không khỏi rùng mình một cái. Nhìn hai người đó từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng anh em tình thâm làm anh luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà không đúng ở chỗ nào thì nhất thời không có cách nào lí giải được.
Chẳng qua, nguyên nhân đằng sau là gì dường như lúc này không còn quan trọng nữa. Đại thiếu gia Diệp gia đã lên tiếng bảo vệ, bọn họ nếu như đối đãi với người kia không tốt, phỏng chừng là tai họa rất nhanh sẽ giáng xuống trên đầu. Lạc Kiến Minh thật sự không dám đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn, vậy nên đương nhiên là phải cố gắng lo liệu cho ông trời con này thật tốt rồi.
Lạc Kiến Minh đem mọi chuyện xảy ra từ sáng đến giờ sắp xếp trong đầu, nhanh chóng đưa ra kết luận đúng đắn. Anh âm thầm gật mạnh đầu, được lắm, cứ như vậy mà làm đi!
" Được rồi, tất cả mọi người, hôm nay trước khi bắt đầu tiết học mới, thầy muốn giới thiệu với các em một bạn học mới. Bạn ấy có tên là Cố Nguyên Hy, các em cố gắng giúp đỡ bạn mới nhiều nhiều nha! Được rồi, Cố Nguyên Hy, em có thể giới thiệu cho bạn cùng lớp biể một chút về em được không?"
Lạc Kiến Minh cười nói với cả lớp, sau lại quay đầu nhìn Cố Nguyên Hy bày ra một vẻ mặt dịu dàng nhất có thể. Chỉ là Cố Nguyên Hy nghe anh nói chỉ ngẩng đầu lên, giương đôi mắt đẹp như cánh hoa anh đào nhìn anh nhưng lại không nói một câu nào. Thái độ cường ngạnh như thế khiến cho anh nhất thời bị nghẹn, đành phải cười trừ bỏ qua.
" Ha ha, xem ra bạn học mới còn hơi ngại ngùng, được rồi, như vậy thầy sẽ tìm cho em ở một vị trí thích hợp nha! Ừm, bạn học Hoắc ngồi ở dãy hai bàn ba nhường chỗ ngồi cho bạn mới có được hay không?"
Lạc Kiến Minh nhìn vòng quanh lớp học cố gắng kiếm vị trí đẹp mắt nhất cho Cố Nguyên Hy. Ngồi đầu không phải không được nhưng chủ yếu đều là học sinh giỏi, anh còn chưa biết lịch học của cậu thế nào, nếu tùy tiện xếp lên đầu dễ khiến cậu bị áp lực. Ngồi cuối lại cũng không thể, phía dưới chủ yếu là những nhị thái tổ quậy phá không cản nổi, mà Cố Nguyên Hy dù không mang mác nhị thiếu Diệp gia nhưng nhìn qua cũng biết không phải là dạng người thích đàn đúm quậy phá. Bởi vậy, vị trí hợp nhất chính là ở giữa. Vừa vặn dãy hai bàn ba có Diêu Hoa Hoa là một cô bé rất đáng yêu, để cậu ngồi ở đó cậu nhất sẽ định rất hài lòng.
" Thầy, vị trí này em ngồi lâu rồi, phía cuối còn bàn tại sao không để bạn mới ngồi ạ?"
Hoắc Công nghe nói bị chuyển chỗ cách xa Diêu Hoa Hoa lập tức đứng dậy không hài lòng hét to. Nhưng danh hào nhà họ Hoắc so với nhà họ Diệp dĩ nhiên không thể xếp bằng, bởi vậy kiến nghị của cậu bé nhanh chóng bị ánh mắt nghiêm khắc của Lạc Kiến Minh chiếu tới làm cho tắt ngấm, tâm không cam tình không nguyện ôm cặp rời khỏi Diêu Hoa Hoa, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Cố Nguyên Hy trừng mắt một cái. Hừ, cậu cứ chờ mà xem, dám cướp chỗ của tôi!
Cố Nguyên Hy không hề hay biết mình bị Hoắc Công ghi thù, cậu nghe nói được xếp chỗ lập tức ôm cặp đi đến vị trí thầy nói, bên cạnh từ sớm để có một bạn nữ ngồi sẳn.
Diêu Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Hy, trong đôi mắt to tròn long lanh ánh lên ý tứ đánh giá người trước mặt, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, trừ việc có vẻ quá gầy yếu thì từ gương mặt đến thần thái đều tỏa ra một loại khí chất khiến người ta dễ chịu. Đứa bé bảy tuổi chưa biết gì về yêu hay là không, nhưng đối với những người thuận mắt rõ ràng vẫn dễ có ấn tượng hơn một chút.
" Này, cậu tên là Cố Nguyên Hy, họ Cố là Cố gia sản xuất gỗ có đúng hay không?"
Diêu Hoa Hoa nhìn Cố Nguyên Hy, đôi mắt mở to tò mò hỏi. Cố Nguyên Hy đối với câu hỏi của bạn cùng bàn thì hơi nhíu lại chân mày, lắc nhẹ đầu, sau đó lấy sách vở ra chuẩn bị bài học mới. Sách vở này là do Aann Nguyên Thần đặc biệt chuậ bị cho cậu, bìa cũng là anh viết, nhìn nét chữ cứng cáp đẹp đẽ dàn ra trên nhãn giấy, khóe môi Cố Nguyên Hy không tự giác cong lên thành một nụ cười. Nể tình anh viết bìa cho cậu, cậu dù chán ghét người ở đây nhìn người ta chỉ bằng gia thế cũng vẫn cố gắng học thật tốt.
Diêu Hoa Hoa nhìn thấy Cố Nguyên Hy không để ý đến mình, gương mặt xinh xắn liền đỏ lên, bĩu môi hừ một tiếng quay đầu nhìn lên bảng. Thật là một người không thú vị, so với Hoắc Công nhàm chán kia còn đáng ghét hơn!
Cố Nguyên Hy đảo mắt nhìn xung quanh một chút, không nói gì mà cúi đầu đứng yên một bên, chờ đợi giáo viên giới thiệu.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp - Lạc Kiến Minh là một người mới ra trường không lâu, nhưng kinh nghiệm giảng dạy lại không tệ chút nào. Lúc này anh ta đang đứng một chỗ âm thầm lâu mồ hôi. Anh ban đầu nghe nói học sinh mới vào lớp mình là con riêng của tân phu nhân Diệp gia thì cũng không chú tâm cho lắm. Tuy Diệp gia là gia tộc lớn mạnh nhưng giữa con riêng và con ruột dĩ nhiên hình thành khoảng cách. Đó là chưa kể đến tranh đấu ngầm của hai người con, một thiếu gia chân chính làm sao có thể trơ mắt nhìn một người không biết từ đâu tới trạn đoạt vị trí thiếu gia với mình. Tâm tình dĩ nhiên sẽ thấy không cam lòng, người có mắt một chút đều biết là nên coi trọng bên nào.
Lạc Kiến Minh vẫn suy nghĩ như vậy cho đến khi nhìn thấy thái độ của đại thiếu gia Diệp gia đối với học trò mới của mình, nghe nói tên là Cố Nguyên Hy, vô cùng mật thiết. Quả thật, ánh mắt dịu dàng cùng ôn nhu giống như có thể gom cả thế giới vào tặng cho người kia làm anh không khỏi rùng mình một cái. Nhìn hai người đó từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng anh em tình thâm làm anh luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà không đúng ở chỗ nào thì nhất thời không có cách nào lí giải được.
Chẳng qua, nguyên nhân đằng sau là gì dường như lúc này không còn quan trọng nữa. Đại thiếu gia Diệp gia đã lên tiếng bảo vệ, bọn họ nếu như đối đãi với người kia không tốt, phỏng chừng là tai họa rất nhanh sẽ giáng xuống trên đầu. Lạc Kiến Minh thật sự không dám đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn, vậy nên đương nhiên là phải cố gắng lo liệu cho ông trời con này thật tốt rồi.
Lạc Kiến Minh đem mọi chuyện xảy ra từ sáng đến giờ sắp xếp trong đầu, nhanh chóng đưa ra kết luận đúng đắn. Anh âm thầm gật mạnh đầu, được lắm, cứ như vậy mà làm đi!
" Được rồi, tất cả mọi người, hôm nay trước khi bắt đầu tiết học mới, thầy muốn giới thiệu với các em một bạn học mới. Bạn ấy có tên là Cố Nguyên Hy, các em cố gắng giúp đỡ bạn mới nhiều nhiều nha! Được rồi, Cố Nguyên Hy, em có thể giới thiệu cho bạn cùng lớp biể một chút về em được không?"
Lạc Kiến Minh cười nói với cả lớp, sau lại quay đầu nhìn Cố Nguyên Hy bày ra một vẻ mặt dịu dàng nhất có thể. Chỉ là Cố Nguyên Hy nghe anh nói chỉ ngẩng đầu lên, giương đôi mắt đẹp như cánh hoa anh đào nhìn anh nhưng lại không nói một câu nào. Thái độ cường ngạnh như thế khiến cho anh nhất thời bị nghẹn, đành phải cười trừ bỏ qua.
" Ha ha, xem ra bạn học mới còn hơi ngại ngùng, được rồi, như vậy thầy sẽ tìm cho em ở một vị trí thích hợp nha! Ừm, bạn học Hoắc ngồi ở dãy hai bàn ba nhường chỗ ngồi cho bạn mới có được hay không?"
Lạc Kiến Minh nhìn vòng quanh lớp học cố gắng kiếm vị trí đẹp mắt nhất cho Cố Nguyên Hy. Ngồi đầu không phải không được nhưng chủ yếu đều là học sinh giỏi, anh còn chưa biết lịch học của cậu thế nào, nếu tùy tiện xếp lên đầu dễ khiến cậu bị áp lực. Ngồi cuối lại cũng không thể, phía dưới chủ yếu là những nhị thái tổ quậy phá không cản nổi, mà Cố Nguyên Hy dù không mang mác nhị thiếu Diệp gia nhưng nhìn qua cũng biết không phải là dạng người thích đàn đúm quậy phá. Bởi vậy, vị trí hợp nhất chính là ở giữa. Vừa vặn dãy hai bàn ba có Diêu Hoa Hoa là một cô bé rất đáng yêu, để cậu ngồi ở đó cậu nhất sẽ định rất hài lòng.
" Thầy, vị trí này em ngồi lâu rồi, phía cuối còn bàn tại sao không để bạn mới ngồi ạ?"
Hoắc Công nghe nói bị chuyển chỗ cách xa Diêu Hoa Hoa lập tức đứng dậy không hài lòng hét to. Nhưng danh hào nhà họ Hoắc so với nhà họ Diệp dĩ nhiên không thể xếp bằng, bởi vậy kiến nghị của cậu bé nhanh chóng bị ánh mắt nghiêm khắc của Lạc Kiến Minh chiếu tới làm cho tắt ngấm, tâm không cam tình không nguyện ôm cặp rời khỏi Diêu Hoa Hoa, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Cố Nguyên Hy trừng mắt một cái. Hừ, cậu cứ chờ mà xem, dám cướp chỗ của tôi!
Cố Nguyên Hy không hề hay biết mình bị Hoắc Công ghi thù, cậu nghe nói được xếp chỗ lập tức ôm cặp đi đến vị trí thầy nói, bên cạnh từ sớm để có một bạn nữ ngồi sẳn.
Diêu Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Hy, trong đôi mắt to tròn long lanh ánh lên ý tứ đánh giá người trước mặt, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, trừ việc có vẻ quá gầy yếu thì từ gương mặt đến thần thái đều tỏa ra một loại khí chất khiến người ta dễ chịu. Đứa bé bảy tuổi chưa biết gì về yêu hay là không, nhưng đối với những người thuận mắt rõ ràng vẫn dễ có ấn tượng hơn một chút.
" Này, cậu tên là Cố Nguyên Hy, họ Cố là Cố gia sản xuất gỗ có đúng hay không?"
Diêu Hoa Hoa nhìn Cố Nguyên Hy, đôi mắt mở to tò mò hỏi. Cố Nguyên Hy đối với câu hỏi của bạn cùng bàn thì hơi nhíu lại chân mày, lắc nhẹ đầu, sau đó lấy sách vở ra chuẩn bị bài học mới. Sách vở này là do Aann Nguyên Thần đặc biệt chuậ bị cho cậu, bìa cũng là anh viết, nhìn nét chữ cứng cáp đẹp đẽ dàn ra trên nhãn giấy, khóe môi Cố Nguyên Hy không tự giác cong lên thành một nụ cười. Nể tình anh viết bìa cho cậu, cậu dù chán ghét người ở đây nhìn người ta chỉ bằng gia thế cũng vẫn cố gắng học thật tốt.
Diêu Hoa Hoa nhìn thấy Cố Nguyên Hy không để ý đến mình, gương mặt xinh xắn liền đỏ lên, bĩu môi hừ một tiếng quay đầu nhìn lên bảng. Thật là một người không thú vị, so với Hoắc Công nhàm chán kia còn đáng ghét hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.