Chương 16: Phản đối quyết liệt
Lạc Y Thần
23/11/2016
" Ư... "
Cố Nguyên Hy ở trên giường thoáng cau mày rên một tiếng, ngón tay hơi động đậy chạm vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu kia. Chủ nhân của bàn tay nắm chặt chính là Ân Nguyên Thần, lúc này anh đang mừng như điên, vội vàng nhấc tay cậu lên dùng hai tay ôm trọn lấy, nói.
" Hy nhi tỉnh!"
Cha Ân mẹ Cố cũng nghe được tiếng kêu khẽ của Cố Nguyên Hy. Hai người cùng tiến gần lại bên giường, chờ đợi trông thấy cậu mở mắt. Bởi vậy nên khi Cố Nguyên Hy vừa tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên không phải là trần nhà trắng muốt mà chính là ba người đang dùng biểu tình mong chờ mòn mỏi nhìn cậu.
" Em tỉnh rồi?"
Ân Nguyên Thần mở đầu ba người nói, khóe môi căng thẳng rốt cuộc cũng có thể nở nụ cười. Sự thực là từ lúc Cố Nguyên Hy ngất đi, anh chưa từng thả lỏng một chút nào. Em ấy tỉnh, thật tốt quá.
Cố Nguyên Hy mím mím môi, tính cách cậu từ nhỏ đã lạnh nhạt nên lúc này cậu không biết phải biểu đạt cảm xúc như thế nào. Chỉ có thể ngớ ngác nhìn người ta, hai mắt xinh đẹp mở ra to tròn khiến tâm trạng thả lỏng của mọi người lần nữa căng ra.
" Không phải là bị chấn thương nên phát ngốc rồi chứ?"
Cha Ân là người đầu tiên bật ra câu nói này, ngay lập tức thấy sắc mặt của Ân Nguyên Thần tái đi rõ ràng, vội vàng tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ bé của Cố Nguyên Hy, trừng trừng nhìn cha Ân. Hy nhi là bị thương ở bụng, sao có thể ảnh hưởng đến đầu óc được? Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng, bàn tay theo bản năng vươn ra xoa bóp đầu của cậu.
Cố Nguyên Hy bị Ân Nguyên Thần xoa bóp đến độ nhăn mặt nhíu mày, đến mức không chịu đựng được nữa phải né đầu ra, bàn tay nhỏ vươn ra kéo kéo vạt áo của anh.
" Đã không sao rồi!"
" Thật sự không sao chứ?"
Ân Nguyên Thần nghe được Cố Nguyên Hy nói, tâm tình loạn rốt cuộc có thể bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn phải hỏi lại, mãi đến khi Cố Nguyên Hy gật gật đầu mới hoàn toàn an tâm.
Hai người bên này là một bộ ngọt ngào mật mật, bên kia cha Ân và mẹ Cố nhìn nhau, ánh mắt có một niềm vui không thể che giấu. Ân Nguyên Thần quan tâm Cố Nguyên Hy như vậy hẳn là không từ chối dự định vủa họ đâu đúng không?
" Nguyên Thần, cha có chuyện muốn nói với con. Nhân có mặt Nguyên Hy, cha muốn bàn về việc để Nguyên Hy theo họ Ân, trở thành con cháu thực sự của Ân gia..."
Ân Nguyên Thần ban đầu còn không biết cha Ân có dự định gì, đợi đến khi nghe được sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nặng nề phủ quyết.
" Không thể!"
Cố Nguyên Hy ở trên giường thoáng cau mày rên một tiếng, ngón tay hơi động đậy chạm vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu kia. Chủ nhân của bàn tay nắm chặt chính là Ân Nguyên Thần, lúc này anh đang mừng như điên, vội vàng nhấc tay cậu lên dùng hai tay ôm trọn lấy, nói.
" Hy nhi tỉnh!"
Cha Ân mẹ Cố cũng nghe được tiếng kêu khẽ của Cố Nguyên Hy. Hai người cùng tiến gần lại bên giường, chờ đợi trông thấy cậu mở mắt. Bởi vậy nên khi Cố Nguyên Hy vừa tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên không phải là trần nhà trắng muốt mà chính là ba người đang dùng biểu tình mong chờ mòn mỏi nhìn cậu.
" Em tỉnh rồi?"
Ân Nguyên Thần mở đầu ba người nói, khóe môi căng thẳng rốt cuộc cũng có thể nở nụ cười. Sự thực là từ lúc Cố Nguyên Hy ngất đi, anh chưa từng thả lỏng một chút nào. Em ấy tỉnh, thật tốt quá.
Cố Nguyên Hy mím mím môi, tính cách cậu từ nhỏ đã lạnh nhạt nên lúc này cậu không biết phải biểu đạt cảm xúc như thế nào. Chỉ có thể ngớ ngác nhìn người ta, hai mắt xinh đẹp mở ra to tròn khiến tâm trạng thả lỏng của mọi người lần nữa căng ra.
" Không phải là bị chấn thương nên phát ngốc rồi chứ?"
Cha Ân là người đầu tiên bật ra câu nói này, ngay lập tức thấy sắc mặt của Ân Nguyên Thần tái đi rõ ràng, vội vàng tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ bé của Cố Nguyên Hy, trừng trừng nhìn cha Ân. Hy nhi là bị thương ở bụng, sao có thể ảnh hưởng đến đầu óc được? Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng, bàn tay theo bản năng vươn ra xoa bóp đầu của cậu.
Cố Nguyên Hy bị Ân Nguyên Thần xoa bóp đến độ nhăn mặt nhíu mày, đến mức không chịu đựng được nữa phải né đầu ra, bàn tay nhỏ vươn ra kéo kéo vạt áo của anh.
" Đã không sao rồi!"
" Thật sự không sao chứ?"
Ân Nguyên Thần nghe được Cố Nguyên Hy nói, tâm tình loạn rốt cuộc có thể bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn phải hỏi lại, mãi đến khi Cố Nguyên Hy gật gật đầu mới hoàn toàn an tâm.
Hai người bên này là một bộ ngọt ngào mật mật, bên kia cha Ân và mẹ Cố nhìn nhau, ánh mắt có một niềm vui không thể che giấu. Ân Nguyên Thần quan tâm Cố Nguyên Hy như vậy hẳn là không từ chối dự định vủa họ đâu đúng không?
" Nguyên Thần, cha có chuyện muốn nói với con. Nhân có mặt Nguyên Hy, cha muốn bàn về việc để Nguyên Hy theo họ Ân, trở thành con cháu thực sự của Ân gia..."
Ân Nguyên Thần ban đầu còn không biết cha Ân có dự định gì, đợi đến khi nghe được sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nặng nề phủ quyết.
" Không thể!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.