Chương 7: Vô đề
Lạc Y Thần
23/11/2016
Cố Nguyên Hy vốn cho rằng việc người anh trai hờ này nhất quyết biểu lộ thân thiện với cậu đã là rất kì lạ. Nhưng cậu càng thấy kì lạ hơn nữa là trong khi cậu đang dùng dằng cố gắng thoát khỏi bàn tay thiếu niên tưởng như gầy yếu kia thì bàn tay đó lại càng siết vào hông cậu... Thật chặt.
Đến bệnh viện?
Tại sao lại là đến bệnh viện? Anh ta có bệnh sao? Nhưng nếu anh ta muốn đến bệnh viện thì tại sao còn phải ôm theo cậu?
Cố Nguyên Hy mơ hồ đến quên cả phản kháng. Kết cuộc lại thuận lợi cho Ân Nguyên Thần dễ dàng ôm cậu kéo vào trong lòng. Bàn tay thiếu niên mảnh khảnh mang theo hơi ấm áp lên bụng nhỏ, cách một lớp quần áo xoa nhè nhè, liên tục từ trái qua phải, đều đặn như được lập trình từ trước.
" Tối qua em ngủ ngon chứ? Sau khi tôi rời đi ấy!"
Cố Nguyên Hy hồi thần, ngay lập tức cảm nhận được tay của Ân Nguyên Thần đang xoa bụng cho cậu. Chân mày liền nhíu lại thành một đường thẳng tắp.
Cố Nguyên Hy dù mới bảy tuổi, nhưng cậu sinh ra trong gia đình nghèo. Trưởng thành so với những đứa trẻ khác hơn rất nhiều. Tuy rằng cậu không hề tự ti về thân phận không có gì vẻ vang, nhưng cũng không thích ai đối với bản thân thân cận quá mức. Giống như Ân Nguyên Thần đang làm, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đêm qua tuy rằng anh ta xuất hiện đã giúp cậu giảm đi thật nhiều đau đớn. Trong lòng đối với anh cũng có vài tia cảm kích. Nhưng ngoài cảm kích ra còn xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp. Nhiều nhất là khó hiểu. Cậu chính là không hiểu tại sao người anh trai hờ nguyên bản rất ghét cậu lại đối xử với cậu tốt như thế.
Không biết anh ta có mục đích gì làm cậu cảm thấy rất bất an. Loại bất an này hoàn toàn không thể xoa dịu bằng sự dịu dàng. Bởi lẽ anh ta càng dịu dàng, cậu sẽ càng khó hiểu. Càng khó hiểu lại càng thấy bất an.
Tâm tư nhỏ của cậu như vậy, Ân Nguyên Thần có hiểu hay không?
Muốn hỏi Ân Nguyên Thần có hiểu hay không. Câu trả lời dĩ nhiên là anh hiểu. Không những thế còn là vô cùng hiểu. Nhưng hiểu thì đã làm sao? Anh thật sự quan tâm Cố Nguyên Hy như vậy. Chẳng lẽ còn phải giả vờ ghét vậu?
Tuy rằng anh không hiểu kiếp trước anh chán ghét cậu như vậy, tại sao cậu còn có can đảm để thích anh. Có điều, kiếp này anh tuyệt đối không muốn đi vào con đường cũ. Không muốn Cố Nguyên Hy sợ sệt. Đem mọi tâm tue giấu trong lòng không để ai hay biết. Đến tận khi anh mất, mới nhìn thấy mặt thâm tình của cậu.
Cậu thích anh. Là thật! Nhưng đồng thời cái đó cũng như tôn thờ của cậu. Cậu không dám nói ra tình cảm ấy. Không chỉ là vì cả hai đều là nam giới. Mà một phần lớn là do thái độ lạnh nhạt của anh đã làm cậu không có can đảm bước lên phá vỡ thế cờ mà người trong cuộc đã tự cho là cân bằng.
Cố Nguyên Hy từ nhỏ đã thiếu vắng cảm giác an toàn. Nên việc thích người anh trai không cùng dòng máu còn vô cùng chán ghét mình đã làm cậu càng co chặt mình vào chiếc vỏ ốc vô hình.
Có lẽ, kiếp trước Cố Nguyên Hy đã làm đúng. Bởi lẽ cho dù cậu nói ra, với tính cách của anh ngày trước chắc chắn sẽ đem cậu ra thóa mạ, khinh bỉ. Chẳng qua, vào cái giây phút gần đất xa trời, khi thân xác còn nằm trong phòng phẫu thuật còn linh hồn đã chậm rãi thoát ra. Con người lúc đó quả thật yếu ớt nhất. Khi anh thấy thiếu niên tuấn mĩ kia gần như điên cuồng muốn rút đi máu của cơ thể, bỏ mặc cả lời khuyên của bác sĩ, anh đã thấy anh nợ cậu. Mà có khi không phải nợ, đó là thứ tình cảm anh từng cho rằng là một loại tội lỗi.
Hóa ra, trước kia đã từng có thiếu niên đứng trước mặt anh. Mi mắt xinh đẹo rũ xuống cố tình che đi cảm xúc xao động. Khóe môi mấp máy muốn nói lại thôi, bất lực mà đáng thương. Khoảng khắc đã rút hết những kiêu ngạo trầm tĩnh và thanh cao nơi cậu. Lúc đó, dường như tình cảm đã chậm rãi nảy sinh. Không báo trước nhưng vẫn làm người ta rung động. Rõ ràng đã bị chôn vùi xuống nấm mồ thời gian nhưng lại có lúc sống lại và cháy bùng lên mạnh mẽ.
Hóa ra, cậu chưa bao giờ đơn phương một mình. Chẳng qua anh cũng không biết anh đã ôm tình cảm với cậu từ thời gian đấy.
Vậy nên, chỉ cần thời gian quay về. Anh có cơ hội dùng tình cảm kiếp trước để thay đổi cách thức ở bên cậu. Tại sao lại không làm?
Anh em cái gì? Không phải không cùng huyết thống sao?
Giới tính cái gì? Đứng trước tình yêu làm gì có khái niệm nam hay nữ, đồng tính hay dị tính. Nếu có, cũng chỉ là yêu hoặc không yêu. Nhưng mà dĩ nhiên là yêu...
" Tôi ngủ ngon lắm..."
Cố Nguyên Hy vươn tay bắt lấy bàn tay của Ân Nguyên Thần. Dùng chút sức lực yếu ớt tóm lấy tay anh muốn đẩy ra. Nhưng rõ ràng không có kết quả. Hơn nữa sau một hồi dùng dằng đã làm tà áo trật lên, bàn tay của ai đó len vào kẽ hở, trực tiếp tiếp xúc với da bụng mềm mại dưới tà áo, tiếp tục xoa rồi xoa.
" Không... Không cần..."
Cố Nguyên Hy tự nhiên đỏ mặt, hai gò má hồng rực lên như hai quả táo trông ra thật vô cùng khả ái. Gò má hơi nhô lên, xương mặt hoàn mỹ từng nét lại từng nét phản ánh sức quyến rũ của nam chủ. Quả thật là muốn làm người khác xao lòng.
Ân Nguyên Thần lặng lẽ hít một hơi. Đôi mắt trầm tĩnh sâu lắng nhất thời lóe lên ánh sáng, phát quang chiếu vào đôi gò máềm mại kia vô cùng rõ ràng. Bàn tay đảo qua một đường dưới bujnh cảm nhận độ ấm áp cùng láng mịn của thân thể trong lòng. Mí mắt theo bản năng liền híp lại một đường cong đầy tình xâm lược.
Ân Nguyên Thần nhếch môi. Cuối cùng cũng chịu nghe theo lời cậu ngừng xoa bụng lại. Chỉ là tay cũng không rời đi, càng không thay cậu chỉnh sửa tà áo. Hành động tự nhiên như thể đã làm quen hàng ngàn lần. Anh trầm tĩnh nói.
" Không phải em đau bụng sao? Xoa bụng đối với đau dạ dày rất tốt!"
" Tôi biết, tôi có thể tự làm!"
Cố Nguyên Hy rũ mắt. Hai gò má chưa từng hết đỏ. Thậm chí còn có xu hướng lan xuống cổ. Dưới cổ áo, dưới nữa và dưới nữa...
Ân Nguyên Thần khẽ cười, anh đột ngột vươn tay tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Nguyên Hy, chậm rãi đặt lên bụng cậu, từ từ di chuyển theo một quy luật đường thẳng từ trái qua phải.
" Đúng vậy. Em có thể tự làm, nhưng tôi lo em sẽ không làm tốt, vậy để tôi chỉ em! Chính là như thế này đấy! Từ đây đến đây, là như vậy. Còn nữa, khi bị đau thì nhớ ấn ngón tay vào chỗ đau một chút cho đến khi thấy bớt đau. Nếu nhất thời tại chỗ không có thuốc. Hiểu không?"
" Được... Được rồi!"
" Ừ, Hy Hy của chúng ta thật ngoan quá!"
Ân Nguyên Thần vừa cười vừa lên tiếng khích lệ. Bên dưới vẫn cứ nắm tay Cố Nguyên Hy di chuyển một vòng lại một vòng. Rõ ràng hoàn toàn không có ý định bỏ ra.
Ăn đậu hủ trắng trợn như vậy mà người trong cuộc không hề hay biết. Mặt rất đỏ lại không biết tại sao lại đỏ như vậy. Liền ngay cả người lái xe đằng trước nhìn tình cảnh " huynh hữu đệ cung " như vậy cũng không nhịn được cảm thán. Tình cảm anh em quả thật rất là tốt a!
Đáng tiếc! Mọi người quả thật không cách nào suy nghĩ ra Ân Nguyên Thần đang có suy nghĩ không mấy trong sáng với Cố Nguyên Hy. Cũng đúng, làm gì có ai nghĩ thiếu niên mới mười lăm lại có suy nghĩ đó với em trai mới bảy tuổi chứ! Quan trọng là trong thân xác thiếu niên kia, chân thực nhất phải là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành thục, trưởng thành.
Đoạn đường từ biệt thư Ân gia đến bệnh viện bình thường đi không quá ba mươi phút nhưng giờ phút này lại thấy thật dài. Cố Nguyên Hy mặt đã đỏ muốn vặn vẹo vô cùng khó chịu, cũng may, trước khi cậu đạt đến giới hạn, xe rốt cuộc đã dừng lại, kèm theo giọng nói cung kính của tài xế.
" Thiếu gia, đã tới bệnh viện!"
Đến bệnh viện?
Tại sao lại là đến bệnh viện? Anh ta có bệnh sao? Nhưng nếu anh ta muốn đến bệnh viện thì tại sao còn phải ôm theo cậu?
Cố Nguyên Hy mơ hồ đến quên cả phản kháng. Kết cuộc lại thuận lợi cho Ân Nguyên Thần dễ dàng ôm cậu kéo vào trong lòng. Bàn tay thiếu niên mảnh khảnh mang theo hơi ấm áp lên bụng nhỏ, cách một lớp quần áo xoa nhè nhè, liên tục từ trái qua phải, đều đặn như được lập trình từ trước.
" Tối qua em ngủ ngon chứ? Sau khi tôi rời đi ấy!"
Cố Nguyên Hy hồi thần, ngay lập tức cảm nhận được tay của Ân Nguyên Thần đang xoa bụng cho cậu. Chân mày liền nhíu lại thành một đường thẳng tắp.
Cố Nguyên Hy dù mới bảy tuổi, nhưng cậu sinh ra trong gia đình nghèo. Trưởng thành so với những đứa trẻ khác hơn rất nhiều. Tuy rằng cậu không hề tự ti về thân phận không có gì vẻ vang, nhưng cũng không thích ai đối với bản thân thân cận quá mức. Giống như Ân Nguyên Thần đang làm, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đêm qua tuy rằng anh ta xuất hiện đã giúp cậu giảm đi thật nhiều đau đớn. Trong lòng đối với anh cũng có vài tia cảm kích. Nhưng ngoài cảm kích ra còn xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp. Nhiều nhất là khó hiểu. Cậu chính là không hiểu tại sao người anh trai hờ nguyên bản rất ghét cậu lại đối xử với cậu tốt như thế.
Không biết anh ta có mục đích gì làm cậu cảm thấy rất bất an. Loại bất an này hoàn toàn không thể xoa dịu bằng sự dịu dàng. Bởi lẽ anh ta càng dịu dàng, cậu sẽ càng khó hiểu. Càng khó hiểu lại càng thấy bất an.
Tâm tư nhỏ của cậu như vậy, Ân Nguyên Thần có hiểu hay không?
Muốn hỏi Ân Nguyên Thần có hiểu hay không. Câu trả lời dĩ nhiên là anh hiểu. Không những thế còn là vô cùng hiểu. Nhưng hiểu thì đã làm sao? Anh thật sự quan tâm Cố Nguyên Hy như vậy. Chẳng lẽ còn phải giả vờ ghét vậu?
Tuy rằng anh không hiểu kiếp trước anh chán ghét cậu như vậy, tại sao cậu còn có can đảm để thích anh. Có điều, kiếp này anh tuyệt đối không muốn đi vào con đường cũ. Không muốn Cố Nguyên Hy sợ sệt. Đem mọi tâm tue giấu trong lòng không để ai hay biết. Đến tận khi anh mất, mới nhìn thấy mặt thâm tình của cậu.
Cậu thích anh. Là thật! Nhưng đồng thời cái đó cũng như tôn thờ của cậu. Cậu không dám nói ra tình cảm ấy. Không chỉ là vì cả hai đều là nam giới. Mà một phần lớn là do thái độ lạnh nhạt của anh đã làm cậu không có can đảm bước lên phá vỡ thế cờ mà người trong cuộc đã tự cho là cân bằng.
Cố Nguyên Hy từ nhỏ đã thiếu vắng cảm giác an toàn. Nên việc thích người anh trai không cùng dòng máu còn vô cùng chán ghét mình đã làm cậu càng co chặt mình vào chiếc vỏ ốc vô hình.
Có lẽ, kiếp trước Cố Nguyên Hy đã làm đúng. Bởi lẽ cho dù cậu nói ra, với tính cách của anh ngày trước chắc chắn sẽ đem cậu ra thóa mạ, khinh bỉ. Chẳng qua, vào cái giây phút gần đất xa trời, khi thân xác còn nằm trong phòng phẫu thuật còn linh hồn đã chậm rãi thoát ra. Con người lúc đó quả thật yếu ớt nhất. Khi anh thấy thiếu niên tuấn mĩ kia gần như điên cuồng muốn rút đi máu của cơ thể, bỏ mặc cả lời khuyên của bác sĩ, anh đã thấy anh nợ cậu. Mà có khi không phải nợ, đó là thứ tình cảm anh từng cho rằng là một loại tội lỗi.
Hóa ra, trước kia đã từng có thiếu niên đứng trước mặt anh. Mi mắt xinh đẹo rũ xuống cố tình che đi cảm xúc xao động. Khóe môi mấp máy muốn nói lại thôi, bất lực mà đáng thương. Khoảng khắc đã rút hết những kiêu ngạo trầm tĩnh và thanh cao nơi cậu. Lúc đó, dường như tình cảm đã chậm rãi nảy sinh. Không báo trước nhưng vẫn làm người ta rung động. Rõ ràng đã bị chôn vùi xuống nấm mồ thời gian nhưng lại có lúc sống lại và cháy bùng lên mạnh mẽ.
Hóa ra, cậu chưa bao giờ đơn phương một mình. Chẳng qua anh cũng không biết anh đã ôm tình cảm với cậu từ thời gian đấy.
Vậy nên, chỉ cần thời gian quay về. Anh có cơ hội dùng tình cảm kiếp trước để thay đổi cách thức ở bên cậu. Tại sao lại không làm?
Anh em cái gì? Không phải không cùng huyết thống sao?
Giới tính cái gì? Đứng trước tình yêu làm gì có khái niệm nam hay nữ, đồng tính hay dị tính. Nếu có, cũng chỉ là yêu hoặc không yêu. Nhưng mà dĩ nhiên là yêu...
" Tôi ngủ ngon lắm..."
Cố Nguyên Hy vươn tay bắt lấy bàn tay của Ân Nguyên Thần. Dùng chút sức lực yếu ớt tóm lấy tay anh muốn đẩy ra. Nhưng rõ ràng không có kết quả. Hơn nữa sau một hồi dùng dằng đã làm tà áo trật lên, bàn tay của ai đó len vào kẽ hở, trực tiếp tiếp xúc với da bụng mềm mại dưới tà áo, tiếp tục xoa rồi xoa.
" Không... Không cần..."
Cố Nguyên Hy tự nhiên đỏ mặt, hai gò má hồng rực lên như hai quả táo trông ra thật vô cùng khả ái. Gò má hơi nhô lên, xương mặt hoàn mỹ từng nét lại từng nét phản ánh sức quyến rũ của nam chủ. Quả thật là muốn làm người khác xao lòng.
Ân Nguyên Thần lặng lẽ hít một hơi. Đôi mắt trầm tĩnh sâu lắng nhất thời lóe lên ánh sáng, phát quang chiếu vào đôi gò máềm mại kia vô cùng rõ ràng. Bàn tay đảo qua một đường dưới bujnh cảm nhận độ ấm áp cùng láng mịn của thân thể trong lòng. Mí mắt theo bản năng liền híp lại một đường cong đầy tình xâm lược.
Ân Nguyên Thần nhếch môi. Cuối cùng cũng chịu nghe theo lời cậu ngừng xoa bụng lại. Chỉ là tay cũng không rời đi, càng không thay cậu chỉnh sửa tà áo. Hành động tự nhiên như thể đã làm quen hàng ngàn lần. Anh trầm tĩnh nói.
" Không phải em đau bụng sao? Xoa bụng đối với đau dạ dày rất tốt!"
" Tôi biết, tôi có thể tự làm!"
Cố Nguyên Hy rũ mắt. Hai gò má chưa từng hết đỏ. Thậm chí còn có xu hướng lan xuống cổ. Dưới cổ áo, dưới nữa và dưới nữa...
Ân Nguyên Thần khẽ cười, anh đột ngột vươn tay tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Nguyên Hy, chậm rãi đặt lên bụng cậu, từ từ di chuyển theo một quy luật đường thẳng từ trái qua phải.
" Đúng vậy. Em có thể tự làm, nhưng tôi lo em sẽ không làm tốt, vậy để tôi chỉ em! Chính là như thế này đấy! Từ đây đến đây, là như vậy. Còn nữa, khi bị đau thì nhớ ấn ngón tay vào chỗ đau một chút cho đến khi thấy bớt đau. Nếu nhất thời tại chỗ không có thuốc. Hiểu không?"
" Được... Được rồi!"
" Ừ, Hy Hy của chúng ta thật ngoan quá!"
Ân Nguyên Thần vừa cười vừa lên tiếng khích lệ. Bên dưới vẫn cứ nắm tay Cố Nguyên Hy di chuyển một vòng lại một vòng. Rõ ràng hoàn toàn không có ý định bỏ ra.
Ăn đậu hủ trắng trợn như vậy mà người trong cuộc không hề hay biết. Mặt rất đỏ lại không biết tại sao lại đỏ như vậy. Liền ngay cả người lái xe đằng trước nhìn tình cảnh " huynh hữu đệ cung " như vậy cũng không nhịn được cảm thán. Tình cảm anh em quả thật rất là tốt a!
Đáng tiếc! Mọi người quả thật không cách nào suy nghĩ ra Ân Nguyên Thần đang có suy nghĩ không mấy trong sáng với Cố Nguyên Hy. Cũng đúng, làm gì có ai nghĩ thiếu niên mới mười lăm lại có suy nghĩ đó với em trai mới bảy tuổi chứ! Quan trọng là trong thân xác thiếu niên kia, chân thực nhất phải là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành thục, trưởng thành.
Đoạn đường từ biệt thư Ân gia đến bệnh viện bình thường đi không quá ba mươi phút nhưng giờ phút này lại thấy thật dài. Cố Nguyên Hy mặt đã đỏ muốn vặn vẹo vô cùng khó chịu, cũng may, trước khi cậu đạt đến giới hạn, xe rốt cuộc đã dừng lại, kèm theo giọng nói cung kính của tài xế.
" Thiếu gia, đã tới bệnh viện!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.