Chương 19: Nói lời tạm biệt
Mimi Tamako
09/06/2015
“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Hanagato trở thành bạn trai của Yui ư? Chẳng có chuyện mình để cho bất cứ ai làm tổn thương cô ấy đâu!”
Đứng quan sát Yui và Shukasa suốt nãy giờ cùng những chuyển biến trong suy nghĩ và tình cảm, Mika nghĩ thầm. Dù chỉ nhìn lén qua bụi cây nhưng sự nhạy bén và hơn mười năm làm bạn với Yui đã cho phép cô thấu hiểu được rằng trái tim bạn mình đang dần dần thuộc về Shukasa. Vì năm xưa, cô đã hứa với Toyama, rằng cô sẽ làm vơi bớt nỗi đau lòng bởi quá khứ hãi hùng đã ràng buộc Yui. Cảm ơn thời gian tạm thời xoá nhoà những nỗi đau đó, nhưng Mika hiểu rằng, Shukasa có thể khơi dậy và làm cho Yui càng thêm đau đớn, hơn cả năm xưa gia đình và xã hội đã đối xử với cô. Cô nhìn chằm chằm, miệng bặm lại, lông mày nhướn lên. Khuôn mặt này đã làm cho Akito có một chút ngạc nhiên và khó hiểu.
- Cô đang suy nghĩ gì vậy? – Sau thời gian im lặng, anh lên tiếng. Điều đó làm cho Mika giật mình.
- Anh…Anh theo tôi từ khi nào? – Cô quay phắt lại, ngạc nhiên hỏi.
- Tôi đã theo cô từ lúc đầu rồi.
- Để làm gì? – Im lặng một lúc, Mika rút ra điếu thuốc. Cô châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Nhìn cái bộ dạng đó, Akito có một chút khó chịu. Anh cũng chẳng hiểu tại sao nhưng anh hoàn toàn không muốn nhìn Mika như vậy. Mới tối hôm qua thôi, anh còn ngắm cô và mỉm cười cơ mà!
- Không có gì. Tôi chỉ muốn…hỏi cô về việc vừa rồi thôi. Cái gì mà chuyện Shukasa từng làm cho Miyamoto ấy.
- À…Anh chỉ là người ngoài, chẳng cần quan tâm đâu! – Mika phà ra một luồng khói trắng, mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, mặt vô cảm xúc trả lời.
Akito gần như chẳng chịu được nữa. Anh nhăn nhó, lên tiếng chỉ trích:
- Tại sao thế nhỉ? Tại sao cô cứ cố tạo ra khoảng cách giữa chúng ta? Cô không thể sống thật với cảm xúc của mình hay sao?
- Lí do hả? Đơn giản thôi! Vì chúng ta quá khác nhau. Anh thì ham vui, nói nhiều, tính tình vui vẻ, khoái mấy chuyện hài hước. Còn tôi thì thích sự bình yên, vô biền cảm xúc. Anh là ngọn nửa ấm áp, tôi là tảng băng lạnh giá. – Mika có vẻ như chẳng hề cảm thấy bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Akito mà trả lời, một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Akito.
Cô ném điếu thuốc đã tàn xuống đất, giơ chân ra dẫm mạnh dập tắt ngọn lửa. Mặt lạnh lùng, toan bỏ đi. Anh giơ tay nắm chặt cổ tay cô:
- Cô…cô đứng lại đó cho tôi!
Cảm thấy bất ngờ, Mika giật mình. Khi cô quay lại giật tay mình thoát khỏi Akito, một chiếc rễ cây nổi đã ngáng chân cô. Mika ngã nhào xuống đất kéo theo cả anh.
Chuyện gì thế này? Cô nằm dưới, anh nằm trên. Ngay dưới mặt đất trên ngọn núi, tại một nơi tĩnh lặng, không một ai, hai người họ mắt chạm mắt.
Mika cảm thấy thật ấm áp ở đôi môi giá băng của mình. Cô đang hôn anh ấy…
Họ nhìn nhau. Tuy đang hôn một cách bị động và dường như là một tai nạn, nhưng cái khoảnh khắc này gây ra cho Mika một cảm giác thật kì lạ. Cô vừa thấy thích, lại vừa thấy khó chịu.
Sự ấm áp và nồng nàn đã làm cho cô như muốn nhắm mắt, lịm đi trong lòng anh. Khi mắt cô lim dim, mờ mờ nhắm lại thì bản tính băng giá bấy lâu nay đã đánh thức cô. Mika giật mình, cô nhướn lông mày, xô Akito ra để thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh. Cô bật dậy, mím chặt môi, xoay lưng bỏ chạy, đôi mắt gần như sắp khóc.
“Nụ hôn đầu của mình là thế này sao?” – Mika ngồi im tần ngần dưới một bóng cây, rưng rưng nước mắt. Cứ một lúc, cô lại đưa ngón tay mình lên sờ môi, miệng lẩm bẩm. Tuy cả hai đều ở thế bị động, nhưng Mika lại không hề cảm thấy khó chịu, mà là một cái gì đó ấm áp và nồng nàn. Vừa thấy bực, lại vừa thấy thích. Bực vì nụ hôn đầu của cô không phải là do cô tự nguyện trao cho người kia mà là một tai nạn. Thích vì cái cảm giác dễ chịu từ nụ hôn của anh khiến cho tim cô đập mạnh và hạnh phúc.
“Thật đáng ghét!” – Mika gục xuống đầu gối, vòng hai tay ra trước, khóc tấm tức. Chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế này, mà lí do lại là một đứa con trai.
Dưới tán cây đằng kia, Akito cũng ngồi bần thần ở đó. Đầu anh gục xuống, mất hẳn sức sống, mái tóc xoã ra tỏ vẻ khó xử. Ánh mắt buồn, xa xăm và đầy những tâm sự sâu sắc. Khác với những giọt nước mắt từ tâm hồn yếu đuối của Mika, anh chẳng khóc mà cũng chẳng vui, chỉ biểu lộ ra dòng cảm xúc thật khó đoán. Mặt anh đỏ ửng lên, nóng bừng bừng. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc ấy là tim anh lại đập liên hồi. Chốc chốc, anh đưa tay lên bịt miệng, rồi nắm bàn tay thật chặt ở phần ngực trái. Anh như cố gắng để làm cho những âm thanh vang lên từ trái tim mình ngừng lại, để làm cô đọng các cảm xúc cứ liên hồi hiện ra trên vẻ mặt.
“Mình đã…mình đã làm gì thế này? Toudo…mình…mình đã h…hôn Toudo sao?” – Các câu hỏi cứ tiếp tục được đặt ra trong tâm trí rối bời của Akito. Anh không thể chấp nhận nó.
- Trời ơi! Sao chân em lại sưng tấy lên thế này? – Giáo viên phòng y tế trường Stars 1 Hayashi hoảng hốt khi nhìn vết thâm trên mu bàn chân trái Yui. Cô quỳ xuống, xem xét thật kĩ ở chỗ cắn của học trò.
Yui chưa kịp lên tiếng thì đã bị Shukasa cướp lời:
- Cô ấy bị rắn cắn ạ.
- Em đã sơ cứu cho bạn chưa?
- Dạ rồi ạ! Em làm như những gì cô chỉ em hôm nọ ấy!
- Em biết đó là loài rắn gì không hả Hanagato?
- Một con Yamakagashi, nếu em không nhầm.
- Lạ quá! – Hayashi ngoảnh mặt lại, hỏi với vẻ thắc mắc – Độc tố của loài Yamakagashi không cao, em đã sơ cứu đúng cách. Vậy thì tại sao bàn chân của Miyamoto lại sưng lên như thế này được?
Yui cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ xấu hổ. Cũng phải vài giây sau Shukasa mới trả lời:
- Do bị bất ngờ nên Miyamoto đã vận động mạnh cô ạ!
- Ngốc quá!
Bị giáo viên khiển trách, Yui im lặng chẳng nói gì, chỉ biểu lộ ra một chút dỗi hờn và hối lỗi. Có cảm tưởng như cô đang bị Shukasa và Hayashi cho là một đứa con nít.
- Cảm ơn Hanagato đi Miyamoto. Nhờ có bạn nên em mới thoát chết đó. Giờ chỉ cần em hạn chế vận động và chịu khó nghỉ ngơi là được rồi!
- Sao ạ? Hiếm khi mới được đi dã ngoại thế này mà!
- Khoảng 12 tiếng thôi. Đến ngày mai là em lại tiếp tục được chơi đùa cùng các bạn!
Yui xịu cả mặt. Thấy bảo hôm nay có cả loạt hoạt động thể thao, vui chơi giải trí mà phải trói chân ở trong cái phòng y tế chán ngắt này sao?
- Hehe…
Shukasa cười tỏ vẻ khoái chí hòng chế giếu cô bạn Miyamoto. Nghe thấy tiếng khúc khích đó, Yui ngoảnh mặt lườm anh, nhưng những gì anh đáp lại chỉ là một cái lè lưỡi.
- Nếu như em đã muốn vậy thì cô có cách! – Hayashi đập hai tay vào nhau, nói. Cô quay mặt lại phía Shukasa – Hanagato này, giúp thì hãy giúp cho trót. Trong phòng y tế có một chiếc xe lăn. Nhiệm vụ của em là ở bên cạnh Miyamoto, đẩy xe cho bạn. Đằng nào cô bé cũng là hội trưởng, cần phải thúc quản học sinh chứ?
- Sao ạ? – Shukasa ngưng hẳn cái thái độ trêu chọc, mặt bĩu xịu.
- Được đó cô ạ! Để cho Hanagato làm cái chân của em nha!
- Thống nhất vậy đi!
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Yui vang lên, kéo theo sự chú ý của mọi người.
- Haru hả? Có chuyện gì vậy? – Yui trượt màn hình, đưa lên tai nghe. Vô tình cô chạm vào phím loa ngoài.
“Yui…Cậu… đến đây được không?” – Đầu máy bên kia xuất hiện giọng nói yếu ớt của Haru.
- Haru! Cậu sao vậy? Có chuyện gì thế? – Nhận thấy nó, Yui hốt hoảng, hét lên thăm hỏi.
“Tớ…mệt quá! Đầu óc…quay cuồng, khó chịu…Hình như…tim tớ…còn đau hơn cả đầu nữa!”
- Tim? Mà cậu đang ở đâu?
“Trạm…dừng chân…số bốn…Nhanh…”
- Sao?
- Cô thì không đi được, tôi phải kè kè bên cô. Chẳng biết nhờ ai đây! A! Để tôi hỏi Kuro xem sao. Có vẻ hai người quen biết nhau mà! – Shukasa trả lời vọng vào điện thoại.
“ Không! Kuro thì không được! Không thể được!” – Haru hét toáng lên, làm cả lũ giật mình – “Nhanh lên đi…Yui…”
“Píp” – Tiếng đầu bên kia tắt. Yui cố gọi tên mấy lần mà chẳng xong. Cuối cùng đích thân cô Hayashi chạy đi tìm nhỏ.
Bên đường mòn, Haru nằm im, dựa người vào thân cây. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác, từng giọt mồ hôi chảy xuống. Cô lẩm bẩm: “Tốt lắm, Haruka! Mày làm tốt lắm! Mày…đã làm đúng…”
Cô nhớ lại những gì xảy ra nửa tiếng trước, khi mà Kuro đưa ra lời đề nghị nối lại với cô.
“Vậy bây giờ…chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Coi như chưa từng có chuyện gì xảy xa mà cùng nhau cười nói vui vẻ…”
Sau hồi im lặng, Haru đã ngưng được nước mắt. Cô cứng rắn trả lời:
“Chúng ta…không thể được nữa rồi!”
Kuro giật mình. Anh bật dậy, nhìn thẳng vào con mắt đen láy của Haru, vặc lại:
“Tại sao? Tại sao chúng ta lại không thế?”
“Anh không hiểu à?” – Haru hét lên – “Anh bảo coi như chưa từng xảy ra mà bắt đầu lại thì có nghĩa anh buộc em quên đi những gì anh đã từng đối xử với em sao? Không thể đâu Kuro à! Cho dù anh có xin lỗi em vì đã hiểu lầm em, thì em cũng trả lời như vậy thôi! Một khi anh đã làm mất lòng tin của em như vậy thì có nghĩa là anh đã chủ động chấm dứt mối quan hệ của chúng ta. Em không còn niềm tin để một lần nữa trao cho anh tình cảm của em hay nhận tình cảm từ anh. Anh đã phá huỷ mọi cảm xúc của em thật dễ dàng rồi giờ đây quay lại hay sao? Anh…không làm được đâu!”
Hồi tưởng cho đến lúc khuôn mặt buồn bã và hối hận của Kuro hiện lên, Haru mấp máy môi, bởi cô không còn sức để thốt lên thành tiếng:
“Tạm biệt, mối tình đầu của em, Kuro…”
Cô lịm đi trong những tia nắng ấm áp cuối cùng của mùa hè tuổi mười bảy.
Đứng quan sát Yui và Shukasa suốt nãy giờ cùng những chuyển biến trong suy nghĩ và tình cảm, Mika nghĩ thầm. Dù chỉ nhìn lén qua bụi cây nhưng sự nhạy bén và hơn mười năm làm bạn với Yui đã cho phép cô thấu hiểu được rằng trái tim bạn mình đang dần dần thuộc về Shukasa. Vì năm xưa, cô đã hứa với Toyama, rằng cô sẽ làm vơi bớt nỗi đau lòng bởi quá khứ hãi hùng đã ràng buộc Yui. Cảm ơn thời gian tạm thời xoá nhoà những nỗi đau đó, nhưng Mika hiểu rằng, Shukasa có thể khơi dậy và làm cho Yui càng thêm đau đớn, hơn cả năm xưa gia đình và xã hội đã đối xử với cô. Cô nhìn chằm chằm, miệng bặm lại, lông mày nhướn lên. Khuôn mặt này đã làm cho Akito có một chút ngạc nhiên và khó hiểu.
- Cô đang suy nghĩ gì vậy? – Sau thời gian im lặng, anh lên tiếng. Điều đó làm cho Mika giật mình.
- Anh…Anh theo tôi từ khi nào? – Cô quay phắt lại, ngạc nhiên hỏi.
- Tôi đã theo cô từ lúc đầu rồi.
- Để làm gì? – Im lặng một lúc, Mika rút ra điếu thuốc. Cô châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Nhìn cái bộ dạng đó, Akito có một chút khó chịu. Anh cũng chẳng hiểu tại sao nhưng anh hoàn toàn không muốn nhìn Mika như vậy. Mới tối hôm qua thôi, anh còn ngắm cô và mỉm cười cơ mà!
- Không có gì. Tôi chỉ muốn…hỏi cô về việc vừa rồi thôi. Cái gì mà chuyện Shukasa từng làm cho Miyamoto ấy.
- À…Anh chỉ là người ngoài, chẳng cần quan tâm đâu! – Mika phà ra một luồng khói trắng, mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, mặt vô cảm xúc trả lời.
Akito gần như chẳng chịu được nữa. Anh nhăn nhó, lên tiếng chỉ trích:
- Tại sao thế nhỉ? Tại sao cô cứ cố tạo ra khoảng cách giữa chúng ta? Cô không thể sống thật với cảm xúc của mình hay sao?
- Lí do hả? Đơn giản thôi! Vì chúng ta quá khác nhau. Anh thì ham vui, nói nhiều, tính tình vui vẻ, khoái mấy chuyện hài hước. Còn tôi thì thích sự bình yên, vô biền cảm xúc. Anh là ngọn nửa ấm áp, tôi là tảng băng lạnh giá. – Mika có vẻ như chẳng hề cảm thấy bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Akito mà trả lời, một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Akito.
Cô ném điếu thuốc đã tàn xuống đất, giơ chân ra dẫm mạnh dập tắt ngọn lửa. Mặt lạnh lùng, toan bỏ đi. Anh giơ tay nắm chặt cổ tay cô:
- Cô…cô đứng lại đó cho tôi!
Cảm thấy bất ngờ, Mika giật mình. Khi cô quay lại giật tay mình thoát khỏi Akito, một chiếc rễ cây nổi đã ngáng chân cô. Mika ngã nhào xuống đất kéo theo cả anh.
Chuyện gì thế này? Cô nằm dưới, anh nằm trên. Ngay dưới mặt đất trên ngọn núi, tại một nơi tĩnh lặng, không một ai, hai người họ mắt chạm mắt.
Mika cảm thấy thật ấm áp ở đôi môi giá băng của mình. Cô đang hôn anh ấy…
Họ nhìn nhau. Tuy đang hôn một cách bị động và dường như là một tai nạn, nhưng cái khoảnh khắc này gây ra cho Mika một cảm giác thật kì lạ. Cô vừa thấy thích, lại vừa thấy khó chịu.
Sự ấm áp và nồng nàn đã làm cho cô như muốn nhắm mắt, lịm đi trong lòng anh. Khi mắt cô lim dim, mờ mờ nhắm lại thì bản tính băng giá bấy lâu nay đã đánh thức cô. Mika giật mình, cô nhướn lông mày, xô Akito ra để thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh. Cô bật dậy, mím chặt môi, xoay lưng bỏ chạy, đôi mắt gần như sắp khóc.
“Nụ hôn đầu của mình là thế này sao?” – Mika ngồi im tần ngần dưới một bóng cây, rưng rưng nước mắt. Cứ một lúc, cô lại đưa ngón tay mình lên sờ môi, miệng lẩm bẩm. Tuy cả hai đều ở thế bị động, nhưng Mika lại không hề cảm thấy khó chịu, mà là một cái gì đó ấm áp và nồng nàn. Vừa thấy bực, lại vừa thấy thích. Bực vì nụ hôn đầu của cô không phải là do cô tự nguyện trao cho người kia mà là một tai nạn. Thích vì cái cảm giác dễ chịu từ nụ hôn của anh khiến cho tim cô đập mạnh và hạnh phúc.
“Thật đáng ghét!” – Mika gục xuống đầu gối, vòng hai tay ra trước, khóc tấm tức. Chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế này, mà lí do lại là một đứa con trai.
Dưới tán cây đằng kia, Akito cũng ngồi bần thần ở đó. Đầu anh gục xuống, mất hẳn sức sống, mái tóc xoã ra tỏ vẻ khó xử. Ánh mắt buồn, xa xăm và đầy những tâm sự sâu sắc. Khác với những giọt nước mắt từ tâm hồn yếu đuối của Mika, anh chẳng khóc mà cũng chẳng vui, chỉ biểu lộ ra dòng cảm xúc thật khó đoán. Mặt anh đỏ ửng lên, nóng bừng bừng. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc ấy là tim anh lại đập liên hồi. Chốc chốc, anh đưa tay lên bịt miệng, rồi nắm bàn tay thật chặt ở phần ngực trái. Anh như cố gắng để làm cho những âm thanh vang lên từ trái tim mình ngừng lại, để làm cô đọng các cảm xúc cứ liên hồi hiện ra trên vẻ mặt.
“Mình đã…mình đã làm gì thế này? Toudo…mình…mình đã h…hôn Toudo sao?” – Các câu hỏi cứ tiếp tục được đặt ra trong tâm trí rối bời của Akito. Anh không thể chấp nhận nó.
- Trời ơi! Sao chân em lại sưng tấy lên thế này? – Giáo viên phòng y tế trường Stars 1 Hayashi hoảng hốt khi nhìn vết thâm trên mu bàn chân trái Yui. Cô quỳ xuống, xem xét thật kĩ ở chỗ cắn của học trò.
Yui chưa kịp lên tiếng thì đã bị Shukasa cướp lời:
- Cô ấy bị rắn cắn ạ.
- Em đã sơ cứu cho bạn chưa?
- Dạ rồi ạ! Em làm như những gì cô chỉ em hôm nọ ấy!
- Em biết đó là loài rắn gì không hả Hanagato?
- Một con Yamakagashi, nếu em không nhầm.
- Lạ quá! – Hayashi ngoảnh mặt lại, hỏi với vẻ thắc mắc – Độc tố của loài Yamakagashi không cao, em đã sơ cứu đúng cách. Vậy thì tại sao bàn chân của Miyamoto lại sưng lên như thế này được?
Yui cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ xấu hổ. Cũng phải vài giây sau Shukasa mới trả lời:
- Do bị bất ngờ nên Miyamoto đã vận động mạnh cô ạ!
- Ngốc quá!
Bị giáo viên khiển trách, Yui im lặng chẳng nói gì, chỉ biểu lộ ra một chút dỗi hờn và hối lỗi. Có cảm tưởng như cô đang bị Shukasa và Hayashi cho là một đứa con nít.
- Cảm ơn Hanagato đi Miyamoto. Nhờ có bạn nên em mới thoát chết đó. Giờ chỉ cần em hạn chế vận động và chịu khó nghỉ ngơi là được rồi!
- Sao ạ? Hiếm khi mới được đi dã ngoại thế này mà!
- Khoảng 12 tiếng thôi. Đến ngày mai là em lại tiếp tục được chơi đùa cùng các bạn!
Yui xịu cả mặt. Thấy bảo hôm nay có cả loạt hoạt động thể thao, vui chơi giải trí mà phải trói chân ở trong cái phòng y tế chán ngắt này sao?
- Hehe…
Shukasa cười tỏ vẻ khoái chí hòng chế giếu cô bạn Miyamoto. Nghe thấy tiếng khúc khích đó, Yui ngoảnh mặt lườm anh, nhưng những gì anh đáp lại chỉ là một cái lè lưỡi.
- Nếu như em đã muốn vậy thì cô có cách! – Hayashi đập hai tay vào nhau, nói. Cô quay mặt lại phía Shukasa – Hanagato này, giúp thì hãy giúp cho trót. Trong phòng y tế có một chiếc xe lăn. Nhiệm vụ của em là ở bên cạnh Miyamoto, đẩy xe cho bạn. Đằng nào cô bé cũng là hội trưởng, cần phải thúc quản học sinh chứ?
- Sao ạ? – Shukasa ngưng hẳn cái thái độ trêu chọc, mặt bĩu xịu.
- Được đó cô ạ! Để cho Hanagato làm cái chân của em nha!
- Thống nhất vậy đi!
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Yui vang lên, kéo theo sự chú ý của mọi người.
- Haru hả? Có chuyện gì vậy? – Yui trượt màn hình, đưa lên tai nghe. Vô tình cô chạm vào phím loa ngoài.
“Yui…Cậu… đến đây được không?” – Đầu máy bên kia xuất hiện giọng nói yếu ớt của Haru.
- Haru! Cậu sao vậy? Có chuyện gì thế? – Nhận thấy nó, Yui hốt hoảng, hét lên thăm hỏi.
“Tớ…mệt quá! Đầu óc…quay cuồng, khó chịu…Hình như…tim tớ…còn đau hơn cả đầu nữa!”
- Tim? Mà cậu đang ở đâu?
“Trạm…dừng chân…số bốn…Nhanh…”
- Sao?
- Cô thì không đi được, tôi phải kè kè bên cô. Chẳng biết nhờ ai đây! A! Để tôi hỏi Kuro xem sao. Có vẻ hai người quen biết nhau mà! – Shukasa trả lời vọng vào điện thoại.
“ Không! Kuro thì không được! Không thể được!” – Haru hét toáng lên, làm cả lũ giật mình – “Nhanh lên đi…Yui…”
“Píp” – Tiếng đầu bên kia tắt. Yui cố gọi tên mấy lần mà chẳng xong. Cuối cùng đích thân cô Hayashi chạy đi tìm nhỏ.
Bên đường mòn, Haru nằm im, dựa người vào thân cây. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác, từng giọt mồ hôi chảy xuống. Cô lẩm bẩm: “Tốt lắm, Haruka! Mày làm tốt lắm! Mày…đã làm đúng…”
Cô nhớ lại những gì xảy ra nửa tiếng trước, khi mà Kuro đưa ra lời đề nghị nối lại với cô.
“Vậy bây giờ…chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Coi như chưa từng có chuyện gì xảy xa mà cùng nhau cười nói vui vẻ…”
Sau hồi im lặng, Haru đã ngưng được nước mắt. Cô cứng rắn trả lời:
“Chúng ta…không thể được nữa rồi!”
Kuro giật mình. Anh bật dậy, nhìn thẳng vào con mắt đen láy của Haru, vặc lại:
“Tại sao? Tại sao chúng ta lại không thế?”
“Anh không hiểu à?” – Haru hét lên – “Anh bảo coi như chưa từng xảy ra mà bắt đầu lại thì có nghĩa anh buộc em quên đi những gì anh đã từng đối xử với em sao? Không thể đâu Kuro à! Cho dù anh có xin lỗi em vì đã hiểu lầm em, thì em cũng trả lời như vậy thôi! Một khi anh đã làm mất lòng tin của em như vậy thì có nghĩa là anh đã chủ động chấm dứt mối quan hệ của chúng ta. Em không còn niềm tin để một lần nữa trao cho anh tình cảm của em hay nhận tình cảm từ anh. Anh đã phá huỷ mọi cảm xúc của em thật dễ dàng rồi giờ đây quay lại hay sao? Anh…không làm được đâu!”
Hồi tưởng cho đến lúc khuôn mặt buồn bã và hối hận của Kuro hiện lên, Haru mấp máy môi, bởi cô không còn sức để thốt lên thành tiếng:
“Tạm biệt, mối tình đầu của em, Kuro…”
Cô lịm đi trong những tia nắng ấm áp cuối cùng của mùa hè tuổi mười bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.