Thầy Đồng Cũng Phải Học Tiết Tự Học Tối
Chương 2: Khai Quật Mộ Cổ
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
19/03/2024
Đàm Tiêu nhìn dáng vẻ bồn chồn của cô ấy, hỏi: “Không sao, chị tìm bà ấy vì vội đăng ký giấy tờ gì đó hả? Vậy thì có khi em có thể giúp chị tìm, em cũng hiểu về mấy thứ trong nhà em lắm.”
Nghe Đàm Tiêu nói cậu cũng được kế thừa, Mục Phỉ lập tức hỏi: “Hiểu bao nhiêu?”
Từ lúc Đàm Tiêu có ký ức thì trong nhà lúc nào cũng hương khói mù mịt, cậu tự tin nói: “Em giúp mẹ xếp bùa từ năm ba tuổi đấy, chị nói xem?”
Thiếu niên xinh đẹp nói chuyện rất bình tĩnh, khá có sức thuyết phục.
“Không tệ, em cũng mười bảy tuổi rồi. Ngày xưa, linh sư mười sáu tuổi là đã có thể một mình lên tế đàn…” Mục Phỉ nhỏ giọng lầm bầm nhưng vì hiệu trưởng Bạch đang ở đây nên không tiện nhiều lời.
Hiệu trưởng Bạch thì hoàn toàn không suy nghĩ gì, chỉ chen lời: “Đồng chí Mục Phỉ, bây giờ Đàm Tiêu lớp 11 rồi, bài vở học hành chất đống… Chuyện mấy cô nhờ em ấy có làm chậm trễ thời gian không?”
“Ồ, không đâu, không đâu.” Mục Phỉ ấn mở một tệp văn bản trên điện thoại, giải thích rõ ràng rành mạch: “Thật ra là thế này, nếu có xem tin tức thì chắc thầy cũng biết gần đây có một ngôi mộ cổ ở Nam Sở đang trong giai đoạn khai phá bảo vệ nhỉ?”
Gần đây, việc này là tin tức lớn nhất ở thành phố Nam Sở, già trẻ lớn bé ai ai cũng biết.
Phải biết Nam Sở có rất nhiều đồi núi, mồ mả bị chôn vùi rất nhiều, thế kỷ trước người ta đã triển khai rất nhiều cuộc khai quật mộ cổ quy mô lớn, dân gian cũng vì thế mà có câu ’99 gò đất’.
Nhưng trong trí nhớ của người dân của thế kỷ trước thì quy mô lần này lớn hơn lần đó rất nhiều.
Hiệu trưởng Bạch xoa cằm nói: “Là ngôi mộ cổ lớn bị đào ra khi xây dựng tuyến tàu điện ngầm số 5 đúng không? Tôi thấy trong video người ta nói… hừm… đào ra công chúa hay vương gia rồi?”
Lần khai quật này không cho tham quan phỏng vấn nên giới truyền thông cũng không biết rõ tình hình thực tế, mỗi người nói mỗi khác. Còn có người chạy đến bên đó mở phòng livestream nhưng hiện trường bị phông bạt che hết, không nhìn thấy gì.
Mục Phỉ bật cười: "Chưa biết vương gia hay công chúa, nhưng trong tương lai chắc chắn nó sẽ để lại một dấu chấm trong lịch sử khảo cổ tỉnh Hoa Sở, còn những thứ khác tôi không tiện nói ra."
E là hiệu trưởng Bạch chưa biết, chỉ thị khai quật ngôi mộ lần này được thủ đô trực tiếp phê duyệt, nói không chừng sau này sẽ cho xây dựng viện bảo tàng ở ngay đây, nói chung là tuyến đường sắt số 5 đừng hòng hoàn công đúng hạn.
Mục Phỉ tiếp tục giải thích: “Giấy phép khai quật đã được phê duyệt khẩn cấp. Văn phòng số 404 của chúng tôi là một trong những cố vấn văn vật cho lần khai quật này. Hiện nay nghe nói trong quá trình khai quật có một số vấn đề liên quan đến văn hóa dân gian của Nam Sở, cần gấp một học giả có kinh nghiệm về phương diện này để tham khảo ý kiến.”
"Chúng tôi đang rất vội, vốn dĩ bà Đàm là lựa chọn đầu tiên của chúng tôi nhưng bây giờ thầy cũng thấy đó, chúng tôi tạm thời không liên lạc được. Mà việc khai quật rất cấp bách nên hy vọng sau khi tan học, em Đàm Tiêu có thể hợp tác giúp đỡ chúng tôi.”
Dựa theo cách cô ấy mơ hồ tiết lộ thì có lẽ việc khai quật lần này là hạng mục rất quan trọng. Với một học sinh mà nói, có thể tham dự vào đó là một điều đáng để tự hào.
“Vậy thì tôi chắc chắn sẽ ủng hộ Đàm Tiêu tham gia ‘hoạt động xã hội thực tiễn này’, chỉ cần em ấy có thể giúp đỡ được mọi người. Nhưng các cô thật sự không cần đợi mẹ em ấy à?”
Học sinh trường mình có thể tham gia giúp đã đội khảo cổ, hiệu trưởng Bạch cũng thấy thơm lây nhưng Đàm Tiêu còn chưa đến tuổi thành niên, hiệu trưởng Bạch không biết rốt cuộc cậu có thể thay thế mẹ mình hay không.
Tốt nhất là có thể. Hiệu trưởng Bạch đã nghĩ xong hết rồi, đến lúc đó công tác khai quật có tiến triển thì bảo bọn họ nhắc đến chuyện học sinh trường trung học số 1 Nam Sở giúp đỡ với truyền thông, vinh quang biết bao!
“Chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách vẫn không liên lạc được với bà Đàm, việc khai quật quan trọng gấp rút, chỉ có thể mời Đàm Tiêu thử một lần.” Mục Phỉ cũng tiếc nhưng ai hiểu được nỗi khổ của bọn họ.
Hiệu trưởng Bạch ‘ồ’ một tiếng: “Vậy chúc các cô mọi việc suôn sẻ. Đàm Tiêu, em hãy cố gắng hết sức giúp đỡ bọn họ nhưng không được để ảnh hưởng đến việc học, thầy sẽ nói chuyện chủ nhiệm lớp em.”
Đàm Tiêu gật đầu nói: “Em sẽ cố gắng.”
...
Nghe Đàm Tiêu nói cậu cũng được kế thừa, Mục Phỉ lập tức hỏi: “Hiểu bao nhiêu?”
Từ lúc Đàm Tiêu có ký ức thì trong nhà lúc nào cũng hương khói mù mịt, cậu tự tin nói: “Em giúp mẹ xếp bùa từ năm ba tuổi đấy, chị nói xem?”
Thiếu niên xinh đẹp nói chuyện rất bình tĩnh, khá có sức thuyết phục.
“Không tệ, em cũng mười bảy tuổi rồi. Ngày xưa, linh sư mười sáu tuổi là đã có thể một mình lên tế đàn…” Mục Phỉ nhỏ giọng lầm bầm nhưng vì hiệu trưởng Bạch đang ở đây nên không tiện nhiều lời.
Hiệu trưởng Bạch thì hoàn toàn không suy nghĩ gì, chỉ chen lời: “Đồng chí Mục Phỉ, bây giờ Đàm Tiêu lớp 11 rồi, bài vở học hành chất đống… Chuyện mấy cô nhờ em ấy có làm chậm trễ thời gian không?”
“Ồ, không đâu, không đâu.” Mục Phỉ ấn mở một tệp văn bản trên điện thoại, giải thích rõ ràng rành mạch: “Thật ra là thế này, nếu có xem tin tức thì chắc thầy cũng biết gần đây có một ngôi mộ cổ ở Nam Sở đang trong giai đoạn khai phá bảo vệ nhỉ?”
Gần đây, việc này là tin tức lớn nhất ở thành phố Nam Sở, già trẻ lớn bé ai ai cũng biết.
Phải biết Nam Sở có rất nhiều đồi núi, mồ mả bị chôn vùi rất nhiều, thế kỷ trước người ta đã triển khai rất nhiều cuộc khai quật mộ cổ quy mô lớn, dân gian cũng vì thế mà có câu ’99 gò đất’.
Nhưng trong trí nhớ của người dân của thế kỷ trước thì quy mô lần này lớn hơn lần đó rất nhiều.
Hiệu trưởng Bạch xoa cằm nói: “Là ngôi mộ cổ lớn bị đào ra khi xây dựng tuyến tàu điện ngầm số 5 đúng không? Tôi thấy trong video người ta nói… hừm… đào ra công chúa hay vương gia rồi?”
Lần khai quật này không cho tham quan phỏng vấn nên giới truyền thông cũng không biết rõ tình hình thực tế, mỗi người nói mỗi khác. Còn có người chạy đến bên đó mở phòng livestream nhưng hiện trường bị phông bạt che hết, không nhìn thấy gì.
Mục Phỉ bật cười: "Chưa biết vương gia hay công chúa, nhưng trong tương lai chắc chắn nó sẽ để lại một dấu chấm trong lịch sử khảo cổ tỉnh Hoa Sở, còn những thứ khác tôi không tiện nói ra."
E là hiệu trưởng Bạch chưa biết, chỉ thị khai quật ngôi mộ lần này được thủ đô trực tiếp phê duyệt, nói không chừng sau này sẽ cho xây dựng viện bảo tàng ở ngay đây, nói chung là tuyến đường sắt số 5 đừng hòng hoàn công đúng hạn.
Mục Phỉ tiếp tục giải thích: “Giấy phép khai quật đã được phê duyệt khẩn cấp. Văn phòng số 404 của chúng tôi là một trong những cố vấn văn vật cho lần khai quật này. Hiện nay nghe nói trong quá trình khai quật có một số vấn đề liên quan đến văn hóa dân gian của Nam Sở, cần gấp một học giả có kinh nghiệm về phương diện này để tham khảo ý kiến.”
"Chúng tôi đang rất vội, vốn dĩ bà Đàm là lựa chọn đầu tiên của chúng tôi nhưng bây giờ thầy cũng thấy đó, chúng tôi tạm thời không liên lạc được. Mà việc khai quật rất cấp bách nên hy vọng sau khi tan học, em Đàm Tiêu có thể hợp tác giúp đỡ chúng tôi.”
Dựa theo cách cô ấy mơ hồ tiết lộ thì có lẽ việc khai quật lần này là hạng mục rất quan trọng. Với một học sinh mà nói, có thể tham dự vào đó là một điều đáng để tự hào.
“Vậy thì tôi chắc chắn sẽ ủng hộ Đàm Tiêu tham gia ‘hoạt động xã hội thực tiễn này’, chỉ cần em ấy có thể giúp đỡ được mọi người. Nhưng các cô thật sự không cần đợi mẹ em ấy à?”
Học sinh trường mình có thể tham gia giúp đã đội khảo cổ, hiệu trưởng Bạch cũng thấy thơm lây nhưng Đàm Tiêu còn chưa đến tuổi thành niên, hiệu trưởng Bạch không biết rốt cuộc cậu có thể thay thế mẹ mình hay không.
Tốt nhất là có thể. Hiệu trưởng Bạch đã nghĩ xong hết rồi, đến lúc đó công tác khai quật có tiến triển thì bảo bọn họ nhắc đến chuyện học sinh trường trung học số 1 Nam Sở giúp đỡ với truyền thông, vinh quang biết bao!
“Chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách vẫn không liên lạc được với bà Đàm, việc khai quật quan trọng gấp rút, chỉ có thể mời Đàm Tiêu thử một lần.” Mục Phỉ cũng tiếc nhưng ai hiểu được nỗi khổ của bọn họ.
Hiệu trưởng Bạch ‘ồ’ một tiếng: “Vậy chúc các cô mọi việc suôn sẻ. Đàm Tiêu, em hãy cố gắng hết sức giúp đỡ bọn họ nhưng không được để ảnh hưởng đến việc học, thầy sẽ nói chuyện chủ nhiệm lớp em.”
Đàm Tiêu gật đầu nói: “Em sẽ cố gắng.”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.