Chương 14:
Tiểu Cá Mực (Sela)
04/06/2021
"Hạ Nguyệt... Hạ Nguyệt."
Cảm giác người bị một lực lay nhẹ khiến Hạ Nguyệt bừng tỉnh, cô tròn xoe đôi mắt nhìn Thế Phong đã mặc Âu phục chỉnh chu từ lâu đang ngồi cạnh, lờ mờ hỏi:
"Anh sao vậy?"
Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, sau đó đỡ người cô ngồi dậy xong mới nói:
"Xin lỗi vì đã gọi em dậy khi mới 12 giờ, nhưng chúng ta cần phải lên đường thôi, nhà anh ở Bắc Kinh, phải đi đoạn rất xa."
Hạ Nguyệt bị làm cho tỉnh khi đang say giấc nên cô vẫn còn gắt ngủ, cô chau mày giọng nói có chút hằn hộc:
"Sao lại đi sớm vậy chứ."
Nhìn gường mặt cáu gắt đến nhăn lại của cô khiến hắn có chút buồn cười, dù vậy thì Thế Phong vẫn rất nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô tỉ mỉ dỗ dành:
"Tí lên xe lại ngủ."
Hạ Nguyệt không nói gì, từ từ bò ra khỏi giường tiến về phía phòng tắm, Thế Phong ở bên ngoài cũng đi chọn cho cô một bộ đồ áo đẹp nhất.
"..."
"Mở cửa ra tôi đưa áo cho em."
Hắn đứng trước cửa phòng tắm trên tay còn cầm chiếc tầm trắng tinh khiết, đợi khi cánh của vừa mở ra hắn mới truyền áo vào cho người ở trong, xong xuôi Thế Phong trở lại ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện phòng tắm chờ Hạ Nguyệt.
"..."
Rất nhanh Hạ Nguyệt đã làm xong hết những việc vặt vãnh của cá nhân, cô ra khỏi phòng tắm với dãng vẻ tỉnh táo hơn lúc đầu đôi chút.
Họ bắt đầu lên xe để kịp chuẩn bị cho chuyến đi dài từ Thượng Hải đến Bắc Kinh.
"Từ Thượng Hải đến Bắc Kinh phải mất 11 tiếng hơn sao chúng ta không đi phi cơ riêng của anh?"
Thế Phong đang chăm chú lái xe bỗng nhiên cười nhạt:
"Chẳng phải em từng nói là mình mắc chứng sợ độ cao sao."
Ánh mắt Hạ Nguyệt chợt lóe ngang tia kinh ngạc, đúng là cô đã từng nói bản thân mắc chứng sợ độ cao, mỗi lần lên máy bay đi lưu diễn thì thực sự không khác gì bị đẩy vào địa ngục cả nhưng lúc đấy chỉ là nói thoáng qua nhưng thật không ngờ Thế Phong lại có thể nhớ đến tận bây giờ.
"Em ngủ đi, chúng ta còn một đoạn rất xa sẽ rất dễ mất sức."
Nói rồi hắn âm thầm nhấn nút hạ dễ thấp xuống cho Hạ Nguyệt khi ngủ thoải mái hơn, con người này thật sự rất ấm áp và tinh tế trong từng hành động chỉ có điều hắn không biết cách thể hiện sự ấm áp ấy qua lời nói. Hạ Nguyệt tươi cười hỏi:
"Anh không ngủ sao? Từ hôm qua đến giờ chỉ ngủ được 4 tiếng thôi."
"Không sao, anh vẫn ổn em cứ ngủ đi."
Đến đây thì cô không nói thêm gì nữa mà quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài ô cửa xe, thành phố Thượng Hải phồn hoa đang bị bao phủ bởi màn đêm hiện lên trong tầm mất, trông thành phố Thượng Hải này thật bí ẩn, giống như con người của Thế Phong vậy...
Những suy nghĩ cứ loáng thoáng chạy tới lui trong đầu khiến mí mắt Hạ Nguyệt trĩu nặng, cô dần dần chìm sâu vào giấc ngủ. Thế Phong đang lái xe chợt quay sang nhìn Hạ Nguyệt vài giây sau đó trong miệng hắn lầm bầm vài câu:
"Đến ngủ cũng dễ thương, ai chịu nổi..."
"Kì này mẹ vớ được một nàng dâu vừa ý rồi."
"..."
Khi Hạ Nguyệt tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, cô nheo nheo đôi mắt vì bị nắng gắt chiếu vào:
"Mấy giờ rồi nắng gắt quá."
"11 giờ rồi, còn khoảng 30 phút nữa sẽ tới."
Hắn vừa nói tay vẫn không quên hạ kính xuống để nắng không chiếu đến khiến cô khó chịu.
"..."
Hạ Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô không ngờ mình có thể ngủ lâu đến vậy cô ngại ngùng né tránh ánh mặt hắn.
Chiếc xe chầm chậm ngừng lại trước một cánh cổng lớn, căn nhà cổ kính theo phong cách Châu Âu ở giữa lòng thành phố Bắc Kinh hiện ra trước khiến Hạ Nguyệt không khỏi trầm trồ.
Hai người gác cổng mở cửa cho Thế Phong chạy xe vào, vừa chạy qua cánh cổng một chút trái tim Hạ Nguyệt bất chợt đập mạnh.
Rất nhiều người mặc hầu phục đứng ngay ngắn sang hai bên mép đường cuối đầu chào, chiếc xe chậm chậm dừng lại tại một khu đất trống.
Thế Phong cứ như một thói quen mà bước xuống xe trước sau đó lại đi sang mở cửa cho Hạ Nguyệt, tuy cánh cửa xe đã mở ra nhưng cô vẫn e ngại ngồi đó. Hắn cong môi cười, nắm lấy đôi tay nhỏ bé có chút run nhẹ và kéo cô xuống xe, nhỏ giọng an ủi:
"Không sao cả, mẹ anh sẽ thích em thôi nắm chặc lấy tay anh."
Từ đằng xa có một người đàn ông ngang tuổi ba cô đang tiếng về phía họ, rồi dừng lại trước mặt Thế Phong cuối đầu chào:
"Cậu chủ đã lâu không về, ông chủ đang chờ cậu ở trong nên hãy theo tôi."
Hắn gật đầu, đánh mắt sang Hạ Nguyệt rụt người vào lứng hắn dịu dàng nói:
"Đây là Trịnh quản gia, người đã góp một phần lớn công lao trong sợ nghiệp của anh."
Ông ấy nhìn Hạ Nguyệt đang lấp ló sao lưng Thế Phong nở một nụ cười hiền từ, sau đó dẫn họ vào trong.
Cánh cửa lớn mở ra, một khi cảnh hoa lệ theo phong cách cổ kính hiện lên trước mắt khiến Hạ Nguyệt sửng sờ, cô càng nép sát hơn vào lưng Thế Phong liếc ngang liếc dọc.
"Tiểu tử thối, cuối cùng cũng chịu tìm về nhà rồi à."
Một người đàn ông cao lớn, chững chạc khoác trên mình là bộ âu phục của nhà thiết kế nổi tiếng Tom Ford từ từ đi lại phía họ, bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng đạt chuẩn phương Tây, từng đường nét khuôn mặt sắc sảo. Tuy nhìn họ đã lớn tuổi những vẫn còn rất đẹp, nét đẹp ấy của họ không thể so sánh được với thời gian.
"Bận quá."
"..."
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống khiến Hạ Nguyệt có chút khó xử, Thế Phong thấy vậy liền nói tiếp:
"Hôm nay con đưa con dâu về cho hai người rồi đây."
"..."
Ánh mắt họ lóe lên một tia kinh ngạc, nhất là người phụ nữa kia, bà ấy kính ngạc đến mức phải lấy tay che miệng nói không thành tiếng:
"Con... có người yêu à..."
Hắn thản nhiên đáp lại:
"Cưới rồi."
Họ đưa măt nhìn nhau, sao đó đồng loạt hỏi:
"Con dâu đâu?"
Hạ Nguyệt siết chặc hai tay từ từ lách qua một bên cho họ nhìn thấy, đôi má của cô có hơi đỏ lên chín phần vì ngại còn một phần là sợ.
"Thật xinh đẹp, vừa ý mẹ."
Trịnh phu nhân đột ngột đi lại nắm lấy tay Hạ Nguyệt khiến cô có hơi áp lực, nhìn cô không nói được gì hắn liền gạc nhẹ tay mẹ mình ra ôm Hạ Nguyệt vào lòng đánh dấu chủ quyền:
"Chồng của mẹ đằng kia, đâu mà vợ con đừng dở trò sàm sỡ."
"Tiểu tử thối tha."
Bà Trình lườm vội Thế Phong một cái rồi tươi cười nhìn Hạ Nguyệt. Hắn thản nhiên kéo cô vào nhà nói:
"Lâu lâu con về nha ăn bữa cơm hai người không định mời à? Đói chết."
Cảm giác người bị một lực lay nhẹ khiến Hạ Nguyệt bừng tỉnh, cô tròn xoe đôi mắt nhìn Thế Phong đã mặc Âu phục chỉnh chu từ lâu đang ngồi cạnh, lờ mờ hỏi:
"Anh sao vậy?"
Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, sau đó đỡ người cô ngồi dậy xong mới nói:
"Xin lỗi vì đã gọi em dậy khi mới 12 giờ, nhưng chúng ta cần phải lên đường thôi, nhà anh ở Bắc Kinh, phải đi đoạn rất xa."
Hạ Nguyệt bị làm cho tỉnh khi đang say giấc nên cô vẫn còn gắt ngủ, cô chau mày giọng nói có chút hằn hộc:
"Sao lại đi sớm vậy chứ."
Nhìn gường mặt cáu gắt đến nhăn lại của cô khiến hắn có chút buồn cười, dù vậy thì Thế Phong vẫn rất nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô tỉ mỉ dỗ dành:
"Tí lên xe lại ngủ."
Hạ Nguyệt không nói gì, từ từ bò ra khỏi giường tiến về phía phòng tắm, Thế Phong ở bên ngoài cũng đi chọn cho cô một bộ đồ áo đẹp nhất.
"..."
"Mở cửa ra tôi đưa áo cho em."
Hắn đứng trước cửa phòng tắm trên tay còn cầm chiếc tầm trắng tinh khiết, đợi khi cánh của vừa mở ra hắn mới truyền áo vào cho người ở trong, xong xuôi Thế Phong trở lại ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện phòng tắm chờ Hạ Nguyệt.
"..."
Rất nhanh Hạ Nguyệt đã làm xong hết những việc vặt vãnh của cá nhân, cô ra khỏi phòng tắm với dãng vẻ tỉnh táo hơn lúc đầu đôi chút.
Họ bắt đầu lên xe để kịp chuẩn bị cho chuyến đi dài từ Thượng Hải đến Bắc Kinh.
"Từ Thượng Hải đến Bắc Kinh phải mất 11 tiếng hơn sao chúng ta không đi phi cơ riêng của anh?"
Thế Phong đang chăm chú lái xe bỗng nhiên cười nhạt:
"Chẳng phải em từng nói là mình mắc chứng sợ độ cao sao."
Ánh mắt Hạ Nguyệt chợt lóe ngang tia kinh ngạc, đúng là cô đã từng nói bản thân mắc chứng sợ độ cao, mỗi lần lên máy bay đi lưu diễn thì thực sự không khác gì bị đẩy vào địa ngục cả nhưng lúc đấy chỉ là nói thoáng qua nhưng thật không ngờ Thế Phong lại có thể nhớ đến tận bây giờ.
"Em ngủ đi, chúng ta còn một đoạn rất xa sẽ rất dễ mất sức."
Nói rồi hắn âm thầm nhấn nút hạ dễ thấp xuống cho Hạ Nguyệt khi ngủ thoải mái hơn, con người này thật sự rất ấm áp và tinh tế trong từng hành động chỉ có điều hắn không biết cách thể hiện sự ấm áp ấy qua lời nói. Hạ Nguyệt tươi cười hỏi:
"Anh không ngủ sao? Từ hôm qua đến giờ chỉ ngủ được 4 tiếng thôi."
"Không sao, anh vẫn ổn em cứ ngủ đi."
Đến đây thì cô không nói thêm gì nữa mà quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài ô cửa xe, thành phố Thượng Hải phồn hoa đang bị bao phủ bởi màn đêm hiện lên trong tầm mất, trông thành phố Thượng Hải này thật bí ẩn, giống như con người của Thế Phong vậy...
Những suy nghĩ cứ loáng thoáng chạy tới lui trong đầu khiến mí mắt Hạ Nguyệt trĩu nặng, cô dần dần chìm sâu vào giấc ngủ. Thế Phong đang lái xe chợt quay sang nhìn Hạ Nguyệt vài giây sau đó trong miệng hắn lầm bầm vài câu:
"Đến ngủ cũng dễ thương, ai chịu nổi..."
"Kì này mẹ vớ được một nàng dâu vừa ý rồi."
"..."
Khi Hạ Nguyệt tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, cô nheo nheo đôi mắt vì bị nắng gắt chiếu vào:
"Mấy giờ rồi nắng gắt quá."
"11 giờ rồi, còn khoảng 30 phút nữa sẽ tới."
Hắn vừa nói tay vẫn không quên hạ kính xuống để nắng không chiếu đến khiến cô khó chịu.
"..."
Hạ Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô không ngờ mình có thể ngủ lâu đến vậy cô ngại ngùng né tránh ánh mặt hắn.
Chiếc xe chầm chậm ngừng lại trước một cánh cổng lớn, căn nhà cổ kính theo phong cách Châu Âu ở giữa lòng thành phố Bắc Kinh hiện ra trước khiến Hạ Nguyệt không khỏi trầm trồ.
Hai người gác cổng mở cửa cho Thế Phong chạy xe vào, vừa chạy qua cánh cổng một chút trái tim Hạ Nguyệt bất chợt đập mạnh.
Rất nhiều người mặc hầu phục đứng ngay ngắn sang hai bên mép đường cuối đầu chào, chiếc xe chậm chậm dừng lại tại một khu đất trống.
Thế Phong cứ như một thói quen mà bước xuống xe trước sau đó lại đi sang mở cửa cho Hạ Nguyệt, tuy cánh cửa xe đã mở ra nhưng cô vẫn e ngại ngồi đó. Hắn cong môi cười, nắm lấy đôi tay nhỏ bé có chút run nhẹ và kéo cô xuống xe, nhỏ giọng an ủi:
"Không sao cả, mẹ anh sẽ thích em thôi nắm chặc lấy tay anh."
Từ đằng xa có một người đàn ông ngang tuổi ba cô đang tiếng về phía họ, rồi dừng lại trước mặt Thế Phong cuối đầu chào:
"Cậu chủ đã lâu không về, ông chủ đang chờ cậu ở trong nên hãy theo tôi."
Hắn gật đầu, đánh mắt sang Hạ Nguyệt rụt người vào lứng hắn dịu dàng nói:
"Đây là Trịnh quản gia, người đã góp một phần lớn công lao trong sợ nghiệp của anh."
Ông ấy nhìn Hạ Nguyệt đang lấp ló sao lưng Thế Phong nở một nụ cười hiền từ, sau đó dẫn họ vào trong.
Cánh cửa lớn mở ra, một khi cảnh hoa lệ theo phong cách cổ kính hiện lên trước mắt khiến Hạ Nguyệt sửng sờ, cô càng nép sát hơn vào lưng Thế Phong liếc ngang liếc dọc.
"Tiểu tử thối, cuối cùng cũng chịu tìm về nhà rồi à."
Một người đàn ông cao lớn, chững chạc khoác trên mình là bộ âu phục của nhà thiết kế nổi tiếng Tom Ford từ từ đi lại phía họ, bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng đạt chuẩn phương Tây, từng đường nét khuôn mặt sắc sảo. Tuy nhìn họ đã lớn tuổi những vẫn còn rất đẹp, nét đẹp ấy của họ không thể so sánh được với thời gian.
"Bận quá."
"..."
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống khiến Hạ Nguyệt có chút khó xử, Thế Phong thấy vậy liền nói tiếp:
"Hôm nay con đưa con dâu về cho hai người rồi đây."
"..."
Ánh mắt họ lóe lên một tia kinh ngạc, nhất là người phụ nữa kia, bà ấy kính ngạc đến mức phải lấy tay che miệng nói không thành tiếng:
"Con... có người yêu à..."
Hắn thản nhiên đáp lại:
"Cưới rồi."
Họ đưa măt nhìn nhau, sao đó đồng loạt hỏi:
"Con dâu đâu?"
Hạ Nguyệt siết chặc hai tay từ từ lách qua một bên cho họ nhìn thấy, đôi má của cô có hơi đỏ lên chín phần vì ngại còn một phần là sợ.
"Thật xinh đẹp, vừa ý mẹ."
Trịnh phu nhân đột ngột đi lại nắm lấy tay Hạ Nguyệt khiến cô có hơi áp lực, nhìn cô không nói được gì hắn liền gạc nhẹ tay mẹ mình ra ôm Hạ Nguyệt vào lòng đánh dấu chủ quyền:
"Chồng của mẹ đằng kia, đâu mà vợ con đừng dở trò sàm sỡ."
"Tiểu tử thối tha."
Bà Trình lườm vội Thế Phong một cái rồi tươi cười nhìn Hạ Nguyệt. Hắn thản nhiên kéo cô vào nhà nói:
"Lâu lâu con về nha ăn bữa cơm hai người không định mời à? Đói chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.