Chương 1: Sinh Đôi
HƯỚNG DƯƠNG VÔ HUY
14/01/2022
Song Y trên người mặc đồng phục học sinh, đôi mắt kính to lớn che gần hết gương mặt cô. Cô mở cửa bước vào nhà, cô cảm thấy có chút đói liền vào bếp nấu mì.
Trong căn nhà nhỏ bé, cô nhìn bức ảnh gia đình bốn người trên tường liền mỉm cười: “Song Nam em là cả hy vọng của chị.” Mặc dù là sinh đôi nhưng Song Nam là con trai cô là con gái. Song Nam là con trai nên được cả nhà xem như là hoàng tử mà nuôi nấng. Còn cô thì không được quan tâm chăm sóc, nên cô rất ngang tàng ương bướng. Không một ai muốn chơi với cô cả, kể cả mẹ cô.
Trên sân cát ở công viên một cậu bé khoảng sáu tuổi nhìn cô bé có ngoại hình giống mình vui vẻ nói: “Song Y chúng ta chơi cùng với nhau nhé? Em rất muốn chơi với chị.”
Song Y đẩy cậu nhóc: “Tao không thích chơi với mày, đi đi. Tao ghét mày nhất, mày đã cướp đi bố mẹ, cả ông bà nữa. Mày có tất cả mọi thứ còn tao thì không.”
Song Nam nước mắt ùa ra: “Em có mọi thứ ư? Em xin lỗi…Hu hu.” Kể từ lúc đó Song Nam luôn quan tâm đến cô, luôn nhường những thứ mình có. Và cô cũng rất yêu quý em trai mình. Nhưng Song Nam lại rất yếu đuối, khi cậu bị thằng nhóc hàng xóm đánh. Cô đã đánh bại tên nhóc đó và được mẹ mình khen.
Khi bố mẹ ly hôn Song Nam đã được mẹ dẫn đi, còn cô thì ở với bố. Ông ấy là một người chỉ thích uống rượu, không làm việc gì cả. Vì thế cô phải tự mình kiếm tiền đóng học phí.
Trong một con ngõ nhỏ, Song Y nhìn đám con gái trước mặt mình nhíu mày hỏi: “Các cô muốn gì?”
Một người trong đó nói: “Nếu mày muốn an toàn rời khỏi đây thì đưa hết tiền trong người mày ra đây.”
Song Y: “Vậy sao? Nếu không đưa thì sao?” Nói rồi cô xông vào đám người. Chỉ sau vài đường quyền của mình, đám con gái liền gục ngã.
Song Y hai tay chống nạnh nhìn bọn họ thì như có cái gì chạm vào cổ cô, sau đó là cơ thể cô run lên rồi ngất đi.
Cô gái trưởng nhóm nhìn chàng trai trước mặt: “Cảm ơn anh Hoàng Sơn, anh đã cứu em ra khỏi cô gái này, cô ta đang muốn trấn lột em.”
Hoàng Sơn trên tay cầm cái giật điện khuôn mặt vô cảm: “Cô lầm rồi tôi chỉ muốn thử cái này có hoạt động không thôi.”
“Hả, chứ không phải anh muốn cứu em sao?” Cô gái biểu cảm ngại ngùng.
Hoàng Sơn: “Tại sao tôi phải cứu cô chứ.” Rồi xoay lưng tính rời đi.
“Dừng lại, cậu nghĩ có thể rời khỏi đây dễ dàng vậy sao?” Cùng đó là một cú đạp đẹp mắt vào lưng chàng trai.
Chàng trai vì không phòng bị nên liền ngã xuống.
Song Y túm lấy tóc một cô gái, giọng điệu cảnh cáo: “Hôm nay tao cảnh cáo, nếu sau này còn bắt nạt người khác ta sẽ đánh vào mặt mày đấy.”
Chàng trai đặt tay lên vai cô: “Này cô.”
Song Y cảm thấy phiền phức liền xoay người đá một cú đá cao vào người chàng trai: “Lại gì nữa đây?”
Hoàng Sơn bị cô đánh, cả người liền ngồi bệt dưới đất: “Cô có biết tôi là ai không?”
Song Y: “Anh có là tổng thống thì cũng vậy thôi, mau biến khuất mắt tôi.”
Đột nhiên có một nữ xinh chạy đến đỡ lấy anh: “Anh Hoàng Sơn anh có sao không?”
Song Y: “Đây là anh của bạn sao?”
“Cậu thật sự không biết sao, anh ấy là ca sĩ nổi tiếng đó.” Nữ xinh giọng điệu giảng giải.
Song Y nhíu mi: “Ca sĩ ư, tôi không biết.”
Trong căn nhà nhỏ bé, cô nhìn bức ảnh gia đình bốn người trên tường liền mỉm cười: “Song Nam em là cả hy vọng của chị.” Mặc dù là sinh đôi nhưng Song Nam là con trai cô là con gái. Song Nam là con trai nên được cả nhà xem như là hoàng tử mà nuôi nấng. Còn cô thì không được quan tâm chăm sóc, nên cô rất ngang tàng ương bướng. Không một ai muốn chơi với cô cả, kể cả mẹ cô.
Trên sân cát ở công viên một cậu bé khoảng sáu tuổi nhìn cô bé có ngoại hình giống mình vui vẻ nói: “Song Y chúng ta chơi cùng với nhau nhé? Em rất muốn chơi với chị.”
Song Y đẩy cậu nhóc: “Tao không thích chơi với mày, đi đi. Tao ghét mày nhất, mày đã cướp đi bố mẹ, cả ông bà nữa. Mày có tất cả mọi thứ còn tao thì không.”
Song Nam nước mắt ùa ra: “Em có mọi thứ ư? Em xin lỗi…Hu hu.” Kể từ lúc đó Song Nam luôn quan tâm đến cô, luôn nhường những thứ mình có. Và cô cũng rất yêu quý em trai mình. Nhưng Song Nam lại rất yếu đuối, khi cậu bị thằng nhóc hàng xóm đánh. Cô đã đánh bại tên nhóc đó và được mẹ mình khen.
Khi bố mẹ ly hôn Song Nam đã được mẹ dẫn đi, còn cô thì ở với bố. Ông ấy là một người chỉ thích uống rượu, không làm việc gì cả. Vì thế cô phải tự mình kiếm tiền đóng học phí.
Trong một con ngõ nhỏ, Song Y nhìn đám con gái trước mặt mình nhíu mày hỏi: “Các cô muốn gì?”
Một người trong đó nói: “Nếu mày muốn an toàn rời khỏi đây thì đưa hết tiền trong người mày ra đây.”
Song Y: “Vậy sao? Nếu không đưa thì sao?” Nói rồi cô xông vào đám người. Chỉ sau vài đường quyền của mình, đám con gái liền gục ngã.
Song Y hai tay chống nạnh nhìn bọn họ thì như có cái gì chạm vào cổ cô, sau đó là cơ thể cô run lên rồi ngất đi.
Cô gái trưởng nhóm nhìn chàng trai trước mặt: “Cảm ơn anh Hoàng Sơn, anh đã cứu em ra khỏi cô gái này, cô ta đang muốn trấn lột em.”
Hoàng Sơn trên tay cầm cái giật điện khuôn mặt vô cảm: “Cô lầm rồi tôi chỉ muốn thử cái này có hoạt động không thôi.”
“Hả, chứ không phải anh muốn cứu em sao?” Cô gái biểu cảm ngại ngùng.
Hoàng Sơn: “Tại sao tôi phải cứu cô chứ.” Rồi xoay lưng tính rời đi.
“Dừng lại, cậu nghĩ có thể rời khỏi đây dễ dàng vậy sao?” Cùng đó là một cú đạp đẹp mắt vào lưng chàng trai.
Chàng trai vì không phòng bị nên liền ngã xuống.
Song Y túm lấy tóc một cô gái, giọng điệu cảnh cáo: “Hôm nay tao cảnh cáo, nếu sau này còn bắt nạt người khác ta sẽ đánh vào mặt mày đấy.”
Chàng trai đặt tay lên vai cô: “Này cô.”
Song Y cảm thấy phiền phức liền xoay người đá một cú đá cao vào người chàng trai: “Lại gì nữa đây?”
Hoàng Sơn bị cô đánh, cả người liền ngồi bệt dưới đất: “Cô có biết tôi là ai không?”
Song Y: “Anh có là tổng thống thì cũng vậy thôi, mau biến khuất mắt tôi.”
Đột nhiên có một nữ xinh chạy đến đỡ lấy anh: “Anh Hoàng Sơn anh có sao không?”
Song Y: “Đây là anh của bạn sao?”
“Cậu thật sự không biết sao, anh ấy là ca sĩ nổi tiếng đó.” Nữ xinh giọng điệu giảng giải.
Song Y nhíu mi: “Ca sĩ ư, tôi không biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.