Chương 1: Thay gả âm mưu [1]
Lục Y
19/08/2016
Hôm nay,cả thiên hạ đều biết thiên kim Dương Thiên Ý của Thượng Thư phủ
phải gả cho đương kim ngốc vương Long Ngạo Thiên, mà còn là do đích thân Hoàng Thượng tứ hôn, cho dù có người không nguyện ý cũng phải làm theo.
Hậu đường, Dương Thiên Ý, một thân y lụa quàng vai (ở đây ta nghĩ chắc là y phục thướt tha a~), khóc nháo náo loạn.
“Ta không lấy chồng, ta chính là không lấy chồng, muốn ta gả cho một ngốc tử ta tình nguyện đi tìm chết .”
Long Ngạo Thiên, đương kim ngũ hoàng tử, trước đây bởi vì mẫu thân qua đời vì quá thương tâm mà bệnh nặng một thời gian,sau khi tỉnh dậy lại si si ngốc ngốc, lớn lên giữa một đám hoàng tử .
Một nam nhân như vậy, gả cho hắn chính là chôn vùi cả đời, nàng đường đường là thiên kim của phủThượng Thư , lại mang trên mình danh hiệu thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, xét nhiều mặt, gả cho một người như thế chính là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, huống chi nàng đã có người trong lòng.
Không ai dám ngăn cản Dương Thiên Ý nháo này nháo nọ, mấy tỳ nữ đều đứng im lặng một bên, cúi đầu đợi lệnh. Trong đó có một cô nương xinh đẹp thanh tú nhưng nhìn từ trên xuống dưới lại không khác một nha hoàn là mấy,nàng chính là thứ nữ do thiếp thất sinh ra của Thượng Thư đại nhân, Dương Tâm.
Dương Tâm từ khi ra đời đã không được người coi trọng, mẫu thân mất sớm, từ nhỏ đã bị người khi dễ, bởi vậy tính cách cực kì yếu đuối, lại nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần có người đối với nàng nói chuyện hơi to tiếng một chút nàng sẽ cúi đầu sợ đến phát run.
Nhưng mà Dương Tâm như vậy từ hai tháng trước đã chết, hiện tại Dương Tâm bây giờ một thân đã khác.
Mọi người đều cho rằng Dương Tâm không chết. Nhưng chỉ có nàng biết, Dương Tâm thực đã chết, hiện tại cũng chỉ là một cái dị thế nhất lũ u hồn bám vào thân xác mà thôi.
Nàng ở hiện đại là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, một lần vì tai nạn giao thông, làm cho nàng ngoài ý muốn xuyên qua, nhưng mà nàng cũng biết trở về là một hi vọng cực kì xa vời, cho nên phải thích ứng nơi này hết thảy.
Nếu như bây giờ đây, ắt hẳn Dương Thiên Ý sẽ lấy Dương Tâm ra để trút giận, nhưng đoạn thời gian này cũng không dám loạn, bởi vì lần trước thiếu chút nữa đem Dương Tâm đánh chết, huyên náo một trận xôn xao dư luận, nếu không phải người trong phủ giúp che dấu thật tốt, chỉ sợ thanh danh của nàng sớm đã bị hủy, cho nên lúc này nàng không thể lấy Dương Tâm ra mà trút cho hết giận.
Lúc này, có một phụ nhân trung niên đi tới, ngăn Dương Thiên Ý,“Ý nhi, đừng nháo, chúng ta trước phải nhận tin tức hồi báo, Hoàng thượng cùng các hoàng tử bồi ngũ hoàng tử đến đón dâu, ngươi vẫn là nhanh lên chuẩn bị”
“Nương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta gả cho cái ngốc tử kia sao, ngươi nhẫn tâm để ta mất cả đời hạnh phúc sao?”
“Nương cũng là không có biện pháp, Thánh mệnh khó cãi, hơi chút vô ý, kia là cả nhà phải chịu tội chém “ Dương phu nhân nói thực là bất đắc dĩ lại không nỡ,nhưng không ai thấy trong mắt bà ánh lên tia giảo hoạt.
“Ta không lấy chồng, ta chính là không lấy chồng, ta...” Dương Thiên Ý quyết liệt kháng cự, cuối cùng buồn bực công tâm, hôn mê bất tỉnh.
“Ý nhi”
“Tiểu thư”
Dương Thiên Ý ngất xỉu khiến toàn Thượng Thư phủ loạn thành một đoàn, chỉ có một mình Dương tâm nhàn rỗi đứng một bên xem diễn.
Này Dương Thiên Ý bình thường thân thể thật sự khỏe mạnh, không có khả năng tức giận đến té xỉu, nhưng diễn như thật cũng khiến người ta tin tưởng đi.
Nhưng này hết thảy không liên quan đến nàng, bọn họ thích ngoạn liền tự mình ngoạn, nàng chỉ cần an phận mình là được, cho dù thân hãm nơi cổ đại, cũng muốn an an ổn qua ngày.
Hậu đường, Dương Thiên Ý, một thân y lụa quàng vai (ở đây ta nghĩ chắc là y phục thướt tha a~), khóc nháo náo loạn.
“Ta không lấy chồng, ta chính là không lấy chồng, muốn ta gả cho một ngốc tử ta tình nguyện đi tìm chết .”
Long Ngạo Thiên, đương kim ngũ hoàng tử, trước đây bởi vì mẫu thân qua đời vì quá thương tâm mà bệnh nặng một thời gian,sau khi tỉnh dậy lại si si ngốc ngốc, lớn lên giữa một đám hoàng tử .
Một nam nhân như vậy, gả cho hắn chính là chôn vùi cả đời, nàng đường đường là thiên kim của phủThượng Thư , lại mang trên mình danh hiệu thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, xét nhiều mặt, gả cho một người như thế chính là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, huống chi nàng đã có người trong lòng.
Không ai dám ngăn cản Dương Thiên Ý nháo này nháo nọ, mấy tỳ nữ đều đứng im lặng một bên, cúi đầu đợi lệnh. Trong đó có một cô nương xinh đẹp thanh tú nhưng nhìn từ trên xuống dưới lại không khác một nha hoàn là mấy,nàng chính là thứ nữ do thiếp thất sinh ra của Thượng Thư đại nhân, Dương Tâm.
Dương Tâm từ khi ra đời đã không được người coi trọng, mẫu thân mất sớm, từ nhỏ đã bị người khi dễ, bởi vậy tính cách cực kì yếu đuối, lại nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần có người đối với nàng nói chuyện hơi to tiếng một chút nàng sẽ cúi đầu sợ đến phát run.
Nhưng mà Dương Tâm như vậy từ hai tháng trước đã chết, hiện tại Dương Tâm bây giờ một thân đã khác.
Mọi người đều cho rằng Dương Tâm không chết. Nhưng chỉ có nàng biết, Dương Tâm thực đã chết, hiện tại cũng chỉ là một cái dị thế nhất lũ u hồn bám vào thân xác mà thôi.
Nàng ở hiện đại là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, một lần vì tai nạn giao thông, làm cho nàng ngoài ý muốn xuyên qua, nhưng mà nàng cũng biết trở về là một hi vọng cực kì xa vời, cho nên phải thích ứng nơi này hết thảy.
Nếu như bây giờ đây, ắt hẳn Dương Thiên Ý sẽ lấy Dương Tâm ra để trút giận, nhưng đoạn thời gian này cũng không dám loạn, bởi vì lần trước thiếu chút nữa đem Dương Tâm đánh chết, huyên náo một trận xôn xao dư luận, nếu không phải người trong phủ giúp che dấu thật tốt, chỉ sợ thanh danh của nàng sớm đã bị hủy, cho nên lúc này nàng không thể lấy Dương Tâm ra mà trút cho hết giận.
Lúc này, có một phụ nhân trung niên đi tới, ngăn Dương Thiên Ý,“Ý nhi, đừng nháo, chúng ta trước phải nhận tin tức hồi báo, Hoàng thượng cùng các hoàng tử bồi ngũ hoàng tử đến đón dâu, ngươi vẫn là nhanh lên chuẩn bị”
“Nương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta gả cho cái ngốc tử kia sao, ngươi nhẫn tâm để ta mất cả đời hạnh phúc sao?”
“Nương cũng là không có biện pháp, Thánh mệnh khó cãi, hơi chút vô ý, kia là cả nhà phải chịu tội chém “ Dương phu nhân nói thực là bất đắc dĩ lại không nỡ,nhưng không ai thấy trong mắt bà ánh lên tia giảo hoạt.
“Ta không lấy chồng, ta chính là không lấy chồng, ta...” Dương Thiên Ý quyết liệt kháng cự, cuối cùng buồn bực công tâm, hôn mê bất tỉnh.
“Ý nhi”
“Tiểu thư”
Dương Thiên Ý ngất xỉu khiến toàn Thượng Thư phủ loạn thành một đoàn, chỉ có một mình Dương tâm nhàn rỗi đứng một bên xem diễn.
Này Dương Thiên Ý bình thường thân thể thật sự khỏe mạnh, không có khả năng tức giận đến té xỉu, nhưng diễn như thật cũng khiến người ta tin tưởng đi.
Nhưng này hết thảy không liên quan đến nàng, bọn họ thích ngoạn liền tự mình ngoạn, nàng chỉ cần an phận mình là được, cho dù thân hãm nơi cổ đại, cũng muốn an an ổn qua ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.