Chương 20: Đành phải thẳng thắn.
Ảnh Như Mạt Hương
10/12/2015
Bầu trời trong xanh như giấy lam, vài miếng mây mỏng bay lơ lững, theo gió chậm rãi phù du, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phía sau hậu viện của
Nhiễu Hương Các, thật sâu trong đình viện thanh u yên tĩnh kia, ít ai
lui tới, dọc đường còn có đủ loại cây hoa quế, một khu vườn đầy lá cây,
bên trong còn có những đóa hoa nhỏ màu trắng, một mùi thơm ngát của hoa
xông vào xoang mũi.
Bộ Phi Ngữ cố ý nói với Hoa Mộng Dao dẫn Diệp Lung Linh rời khỏi nàng, một thân một mình đi đến phía sau hậu viện, nàng đang đứng đó trong một khung cảnh hoa bay, đường đá, thơm mát mà trong xanh.
"Phi Ngữ." Phía trước chính là nam tử áo đen đang đi tới, tay cầm quạt xếp hắc ngọc, một đôi mắt màu tím nhạt mang theo ánh nhìn vui vẻ nhẹ nhàng.
Bộ Phi Ngữ nghịch ngợm cười một tiếng, bước nhanh đi tới, xoay một vòng bên cạnh nam tử áo đen, từ trên xuống dưới đánh giá một cách tinh tế, sau đó liền gật đầu tán thưởng nói, "Thủy công tử, dáng vẻ thật sự là minh quang, tiêu sái lỗi lạc nha!"
"Nha đầu ngươi nha, còn không chịu thành thực khai báo!" Hàn Nhược Thủy dùng quạt xếp bất đắc dĩ gõ nhẹ một cái trên đầu nàng, thuật dịch dung của nàng có thể gạt được người khác, nhưng tuyệt đối không lừa được hắn. Hắn cùng nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ánh mắt trong suốt lạnh lùng kia, hắn làm sao mà không nhận ra chứ.
"Sư huynh…trước tiên huynh đáp ứng ta trước được không? Đừng nói cho sư phụ biết." Bộ Phi Ngữ chu môi năn nỉ nói.
"Muội nói trước ta nghe thử." Hàn Nhược Thủy nhẹ lay động chiếc quạt xếp, vẻ mặt suy tính nói.
"Hoàng thượng ban hôn cho Mộc Yên Nhiên và Tuyên vương, nàng lại có người trong lòng, nên không muốn gả đi, nhưng lại sợ liên lụy đến phủ Thừa tướng, dù sao đây cũng là thánh chỉ a, kháng chỉ, sẽ bị tịch thu tài sản, thành kẻ phạm tội! Nàng ấy đã từng cứu muội, muội cũng chỉ là đáp ứng nàng, giúp nàng thoát khỏi phiền toái này, cho nên mới thay nàng gả đi." Bộ Phi Ngữ kiên nhẫn giải thích.
"Chuyện như vậy mà muội cũng nghĩ ra được, thật là quá hoang đường!" Hàn Nhược Thủy cáu giận nói, "Nếu để sư phụ biết, muội có biết hậu quả như thế nào không?"
"Muội sẽ mau chóng bắt được hưu thư, lập tức rời khỏi!" Bộ Phi Ngữ đáng thương lôi kéo tay của hắn. "Sư huynh, giúp muội đi! Sư huynh đã hứa giúp muội giữ bí mật, huynh đừng nói cho sư phụ nha!".
"Được rồi, được rồi, nhưng ta chỉ cho muội ba tháng." Hàn Nhược Thủy bất đắc dĩ lắc đầu. "Đến lúc đó muội mà còn chưa có hưu thư như lời đã hứa, ta sẽ tự mình đến Tuyên vương phủ trực tiếp mang muội đi!".
"Huynh yên tâm, ba tháng dư dả!". Bộ Phi Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nét mặt biểu lộ một nụ cười tươi sáng rạng rỡ, "Đúng rồi, lần trước muội có nghe huynh nói là đi làm việc cho sư phụ, là chuyện gì vậy, tại sao huynh lại đột nhiên xuất hiện ở Nhiễu Hương các?"
"Bởi vì Thủy thành có lũ lụt, mà hoàn tây thành lại ở cạnh bên, sư phụ để ta đi qua bên đó giúp họ dàn xếp nạn lũ lụt, nghe được chuyện của muội, ta liền chạy đến Già đều đi tìm muội khắp nơi, ai biết, muội còn dám qua mặt ta, "lập gia đình" !" Hàn nhược Thủy đem quạt xếp hắc ngọc nhẹ nhàng xếp lại trên tay đáp, lắc đầu oán giận nói, "Tứ phía không tìm ra muội, ta chỉ còn có thể đến Nhiễu Hương Các đợi muội thôi!"
Bộ Phi Ngữ thuận miệng cười cười, lại thuận miệng nói, "Còn Ảnh tiểu sư đệ của muội, đã lâu không gặp, hắn gần đây như thế nào rồi?".
"Hắn hở…"Hàn Nhược Thủy dừng một chút, không cho là đúng nói, "Đường đường là thành chủ của Hoàn tây thành, ngoại trừ mỗi ngày trước mặt người khác làm ra vẻ như lão nhân sáu mươi tuổi, còn lại cuộc sống của hắn cũng thoải mái, có sinh có nhuận."
"Ha ha, ai bảo hắn thích đến những chỗ trêu hoa ghẹo nguyệt, phung phí bạc của Ám cung, sư phụ để cho hắn làm tiểu lão đầu, khiến hắn không còn cách nào mà đi khắp nơi phong lưu nữa rồi." Bộ Phi Ngữ hé miệng giảo hoạt cười một tiếng, "Nếu mà để tiểu ảnh biết rõ, sư huynh nói với người bên ngoài sư huynh là công tử nhà hắn, hắn nhất định sẽ mừng như điên nha, nói không chừng hắn còn có thể chạy khắp nơi thông cáo nói sư huynh là con ngoài giá thú của hắn nữa cơ!Ha ha!".
Hàn Nhược Thủy không nhịn được mà nhíu nhíu mày, "Nha đầu muội nha, ta cũng là vì tình thế cấp bách mới như thế, còn không phải đều là làm vì muội sao, nếu không ta đã không cho Thu thủy nói như vậy rồi, muội còn không biết xấu hổ, lại còn dám trêu chọc ta!"
"Ha ha! Bộ Phi Ngữ khom lưng ôm bụng, như cũ cười không ngừng, dung nhan xinh đẹp như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân.
Hàn Nhược Thủy liếc nàng một cái, lắc đầu cũng không có ý kiến, vội vàng nói sang chuyện khác, "Lần này, chuyện cướp bạc giúp nạn thiên tai, muội đã nghĩ ra cách ứng phó gì chưa?"
"Chuyện này, muội đã có kế sách, huynh cứ yên tâm giao cho muội đi." Bộ Phi Ngữ thu hồi nụ cười trên mặt, suy nghĩ một chút lại nói, "Sư huynh, muội còn có một chuyện muốn nhờ."
"Muội đang ám chỉ Dạ Ly sao?" Hàn Nhược Thủy hiểu rõ cười một tiếng, "Hắn đã bị ta áp đi đến Thủy Thành rồi, hiện tại đang ở đó phát cháo miễn phí cho bá tánh dân chúng đấy!"
"Thật sao?" Bộ Phi Ngữ cao hứng bật thốt ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Khó trách hôm nay không thấy hắn đến Nhiễu Hương các tham gia buổi tiệc náo nhiệt này."
"Hảo a, Thủy Thành còn rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta đi trước, bản thân muội hành sự phải cẩn thận." Hàn Nhược Thủy dặn dò.
... ...
Sau khi Hàn Nhược Thủy rời đi, Bộ Phi Ngữ liền mang theo Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao trở về Tuyên vương phủ, nhưng đã thấy Trì thu quản gia đứng ở phía trước cửa, hắn phúc thân nói. "Vương phi. Vương gia mời ngài qua dùng bữa."
"Ta biết rồi." Bộ Phi Ngữ cũng không có quá kinh ngạc, thuận miệng đáp ứng trước, sau đó liền về Lung Nguyệt Các, thay đổi một thân váy dài tím, một mình đi đến phòng khách.
Vừa bước vào trước cửa phòng, liền nhìn thấy Đoạn Cẩm Phong cũng đã ở đó, nàng hơi sững sờ, đi đến bên cạnh Sở Lăng Yên, phúc phúc thân thể nói, "Tham kiến vương gia."
"Vương phi, ngồi đi." Sở Lăng Yên tùy ý nói.
"Vâng" Bộ Phi Ngữ ngồi xuống, im lặng không lên tiếng, mà chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn coi hai người trước mắt tàng hình trong suốt.
"Vương phi hôm nay quả nhiên xa xỉ vô cùng, ba trăm vạn hai, đây chính là chi phí ba năm của Tuyên vương phủ, vương phi thật định đem bản vương đi bán luôn sao?" Sở Lăng Yên đột nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại mang một tia nghiền ngẫm.
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt không cho là đúng nói, "Vương gia nói đùa, Nhiên nhi chỉ là muốn thay vương gia xem qua nữ tử, Tử lộ cô nương kia là một trang tuyệt sắc, Vương gia chắc hẳn sẽ rất thích." Chuyện của Nhiễu Hương các chỉ sợ đã lan truyền đi khắp Già đều, cái tên bao cỏ Cổ kiếm nhân kia đúng là phiền, nàng biết rõ sẽ không thể lừa được Sở Lăng Yên, cho nên cũng không kinh ngạc gì, đã sớm nghĩ ra được lý do để thoái thác.
"À? Vậy Bản vương cần phải nói lời cám ơn Vương phi rồi." Sở Lăng Yên đối với ngôn ngữ kinh người của nàng giống như đã thành thói quen, vì thế không chút tức giận hay kinh ngac, gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh vô ba, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng nói."Người nọ đâu?".
"Ách…" Bộ Phi Ngữ cười xấu hổ, không chút nghĩ ngợi nói, "Quá mắc, mua không nổi."
Đoạn Cẩm Phong cười mà như không nhìn qua hai vị, một người hỏi một người đáp, đột nhiên đứng lên, "Nhị vị cứ chậm dùng, ta còn việc phải đi trước." Hắn tùy ý liếc nhìn cô gái áo tím đang cúi đầu ăn cơm, thái độ không đếm xỉa tới nói, "Khoản bạc thiên tai bị cướp, hoàng thượng đã nổi trận lôi đình, muốn ta phải bắt được Ám cung Thiên Ảnh, haizz, ta lại không bắt được, chỉ sợ cái chức vị cấm vệ quân e rằng khó giữ rồi!"
Bộ Phi Ngữ cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn cúi đầu xem như chưa có việc gì xảy ra, dư quang nơi khóe mắt không tự chủ được mà nhìn về phía bạch y nam tử đã nhanh nhẹn đi xa.
Bộ Phi Ngữ cố ý nói với Hoa Mộng Dao dẫn Diệp Lung Linh rời khỏi nàng, một thân một mình đi đến phía sau hậu viện, nàng đang đứng đó trong một khung cảnh hoa bay, đường đá, thơm mát mà trong xanh.
"Phi Ngữ." Phía trước chính là nam tử áo đen đang đi tới, tay cầm quạt xếp hắc ngọc, một đôi mắt màu tím nhạt mang theo ánh nhìn vui vẻ nhẹ nhàng.
Bộ Phi Ngữ nghịch ngợm cười một tiếng, bước nhanh đi tới, xoay một vòng bên cạnh nam tử áo đen, từ trên xuống dưới đánh giá một cách tinh tế, sau đó liền gật đầu tán thưởng nói, "Thủy công tử, dáng vẻ thật sự là minh quang, tiêu sái lỗi lạc nha!"
"Nha đầu ngươi nha, còn không chịu thành thực khai báo!" Hàn Nhược Thủy dùng quạt xếp bất đắc dĩ gõ nhẹ một cái trên đầu nàng, thuật dịch dung của nàng có thể gạt được người khác, nhưng tuyệt đối không lừa được hắn. Hắn cùng nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ánh mắt trong suốt lạnh lùng kia, hắn làm sao mà không nhận ra chứ.
"Sư huynh…trước tiên huynh đáp ứng ta trước được không? Đừng nói cho sư phụ biết." Bộ Phi Ngữ chu môi năn nỉ nói.
"Muội nói trước ta nghe thử." Hàn Nhược Thủy nhẹ lay động chiếc quạt xếp, vẻ mặt suy tính nói.
"Hoàng thượng ban hôn cho Mộc Yên Nhiên và Tuyên vương, nàng lại có người trong lòng, nên không muốn gả đi, nhưng lại sợ liên lụy đến phủ Thừa tướng, dù sao đây cũng là thánh chỉ a, kháng chỉ, sẽ bị tịch thu tài sản, thành kẻ phạm tội! Nàng ấy đã từng cứu muội, muội cũng chỉ là đáp ứng nàng, giúp nàng thoát khỏi phiền toái này, cho nên mới thay nàng gả đi." Bộ Phi Ngữ kiên nhẫn giải thích.
"Chuyện như vậy mà muội cũng nghĩ ra được, thật là quá hoang đường!" Hàn Nhược Thủy cáu giận nói, "Nếu để sư phụ biết, muội có biết hậu quả như thế nào không?"
"Muội sẽ mau chóng bắt được hưu thư, lập tức rời khỏi!" Bộ Phi Ngữ đáng thương lôi kéo tay của hắn. "Sư huynh, giúp muội đi! Sư huynh đã hứa giúp muội giữ bí mật, huynh đừng nói cho sư phụ nha!".
"Được rồi, được rồi, nhưng ta chỉ cho muội ba tháng." Hàn Nhược Thủy bất đắc dĩ lắc đầu. "Đến lúc đó muội mà còn chưa có hưu thư như lời đã hứa, ta sẽ tự mình đến Tuyên vương phủ trực tiếp mang muội đi!".
"Huynh yên tâm, ba tháng dư dả!". Bộ Phi Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nét mặt biểu lộ một nụ cười tươi sáng rạng rỡ, "Đúng rồi, lần trước muội có nghe huynh nói là đi làm việc cho sư phụ, là chuyện gì vậy, tại sao huynh lại đột nhiên xuất hiện ở Nhiễu Hương các?"
"Bởi vì Thủy thành có lũ lụt, mà hoàn tây thành lại ở cạnh bên, sư phụ để ta đi qua bên đó giúp họ dàn xếp nạn lũ lụt, nghe được chuyện của muội, ta liền chạy đến Già đều đi tìm muội khắp nơi, ai biết, muội còn dám qua mặt ta, "lập gia đình" !" Hàn nhược Thủy đem quạt xếp hắc ngọc nhẹ nhàng xếp lại trên tay đáp, lắc đầu oán giận nói, "Tứ phía không tìm ra muội, ta chỉ còn có thể đến Nhiễu Hương Các đợi muội thôi!"
Bộ Phi Ngữ thuận miệng cười cười, lại thuận miệng nói, "Còn Ảnh tiểu sư đệ của muội, đã lâu không gặp, hắn gần đây như thế nào rồi?".
"Hắn hở…"Hàn Nhược Thủy dừng một chút, không cho là đúng nói, "Đường đường là thành chủ của Hoàn tây thành, ngoại trừ mỗi ngày trước mặt người khác làm ra vẻ như lão nhân sáu mươi tuổi, còn lại cuộc sống của hắn cũng thoải mái, có sinh có nhuận."
"Ha ha, ai bảo hắn thích đến những chỗ trêu hoa ghẹo nguyệt, phung phí bạc của Ám cung, sư phụ để cho hắn làm tiểu lão đầu, khiến hắn không còn cách nào mà đi khắp nơi phong lưu nữa rồi." Bộ Phi Ngữ hé miệng giảo hoạt cười một tiếng, "Nếu mà để tiểu ảnh biết rõ, sư huynh nói với người bên ngoài sư huynh là công tử nhà hắn, hắn nhất định sẽ mừng như điên nha, nói không chừng hắn còn có thể chạy khắp nơi thông cáo nói sư huynh là con ngoài giá thú của hắn nữa cơ!Ha ha!".
Hàn Nhược Thủy không nhịn được mà nhíu nhíu mày, "Nha đầu muội nha, ta cũng là vì tình thế cấp bách mới như thế, còn không phải đều là làm vì muội sao, nếu không ta đã không cho Thu thủy nói như vậy rồi, muội còn không biết xấu hổ, lại còn dám trêu chọc ta!"
"Ha ha! Bộ Phi Ngữ khom lưng ôm bụng, như cũ cười không ngừng, dung nhan xinh đẹp như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân.
Hàn Nhược Thủy liếc nàng một cái, lắc đầu cũng không có ý kiến, vội vàng nói sang chuyện khác, "Lần này, chuyện cướp bạc giúp nạn thiên tai, muội đã nghĩ ra cách ứng phó gì chưa?"
"Chuyện này, muội đã có kế sách, huynh cứ yên tâm giao cho muội đi." Bộ Phi Ngữ thu hồi nụ cười trên mặt, suy nghĩ một chút lại nói, "Sư huynh, muội còn có một chuyện muốn nhờ."
"Muội đang ám chỉ Dạ Ly sao?" Hàn Nhược Thủy hiểu rõ cười một tiếng, "Hắn đã bị ta áp đi đến Thủy Thành rồi, hiện tại đang ở đó phát cháo miễn phí cho bá tánh dân chúng đấy!"
"Thật sao?" Bộ Phi Ngữ cao hứng bật thốt ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Khó trách hôm nay không thấy hắn đến Nhiễu Hương các tham gia buổi tiệc náo nhiệt này."
"Hảo a, Thủy Thành còn rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta đi trước, bản thân muội hành sự phải cẩn thận." Hàn Nhược Thủy dặn dò.
... ...
Sau khi Hàn Nhược Thủy rời đi, Bộ Phi Ngữ liền mang theo Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao trở về Tuyên vương phủ, nhưng đã thấy Trì thu quản gia đứng ở phía trước cửa, hắn phúc thân nói. "Vương phi. Vương gia mời ngài qua dùng bữa."
"Ta biết rồi." Bộ Phi Ngữ cũng không có quá kinh ngạc, thuận miệng đáp ứng trước, sau đó liền về Lung Nguyệt Các, thay đổi một thân váy dài tím, một mình đi đến phòng khách.
Vừa bước vào trước cửa phòng, liền nhìn thấy Đoạn Cẩm Phong cũng đã ở đó, nàng hơi sững sờ, đi đến bên cạnh Sở Lăng Yên, phúc phúc thân thể nói, "Tham kiến vương gia."
"Vương phi, ngồi đi." Sở Lăng Yên tùy ý nói.
"Vâng" Bộ Phi Ngữ ngồi xuống, im lặng không lên tiếng, mà chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn coi hai người trước mắt tàng hình trong suốt.
"Vương phi hôm nay quả nhiên xa xỉ vô cùng, ba trăm vạn hai, đây chính là chi phí ba năm của Tuyên vương phủ, vương phi thật định đem bản vương đi bán luôn sao?" Sở Lăng Yên đột nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại mang một tia nghiền ngẫm.
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt không cho là đúng nói, "Vương gia nói đùa, Nhiên nhi chỉ là muốn thay vương gia xem qua nữ tử, Tử lộ cô nương kia là một trang tuyệt sắc, Vương gia chắc hẳn sẽ rất thích." Chuyện của Nhiễu Hương các chỉ sợ đã lan truyền đi khắp Già đều, cái tên bao cỏ Cổ kiếm nhân kia đúng là phiền, nàng biết rõ sẽ không thể lừa được Sở Lăng Yên, cho nên cũng không kinh ngạc gì, đã sớm nghĩ ra được lý do để thoái thác.
"À? Vậy Bản vương cần phải nói lời cám ơn Vương phi rồi." Sở Lăng Yên đối với ngôn ngữ kinh người của nàng giống như đã thành thói quen, vì thế không chút tức giận hay kinh ngac, gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh vô ba, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng nói."Người nọ đâu?".
"Ách…" Bộ Phi Ngữ cười xấu hổ, không chút nghĩ ngợi nói, "Quá mắc, mua không nổi."
Đoạn Cẩm Phong cười mà như không nhìn qua hai vị, một người hỏi một người đáp, đột nhiên đứng lên, "Nhị vị cứ chậm dùng, ta còn việc phải đi trước." Hắn tùy ý liếc nhìn cô gái áo tím đang cúi đầu ăn cơm, thái độ không đếm xỉa tới nói, "Khoản bạc thiên tai bị cướp, hoàng thượng đã nổi trận lôi đình, muốn ta phải bắt được Ám cung Thiên Ảnh, haizz, ta lại không bắt được, chỉ sợ cái chức vị cấm vệ quân e rằng khó giữ rồi!"
Bộ Phi Ngữ cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn cúi đầu xem như chưa có việc gì xảy ra, dư quang nơi khóe mắt không tự chủ được mà nhìn về phía bạch y nam tử đã nhanh nhẹn đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.