Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 41: 49 Gặp 50 (2)
Ôn Nhã Tâm
11/06/2015
Mạc Ly Khanh nói:
-Vậy thì nghe cho kỹ câu đố của ta đây:
“Tối ngày lo việc nước
Giúp sự sống con người
Một thân đơn chiếc quanh đời
Vui thời ai biết , buồn thời ai hay”
Nhược Mai suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa có câu trả lời, Nhã Thuần kéo tay Nhược Mai. Triều Hi. Nắm lấy cánh tay của Nhã Thuần, mỉm cười nói:
-Không được nhắc nhe. Nếu không xem như bên phạm luật, phán thua ngay lập tức.
Nhã Thuần cắn răng, trừng Triều Hi một cái rồi quay sang chỗ khác. Bên nam, thấy Nhược Mai như thế trêu cợt nói:
-Nhận thua đi, bên anh sẽ nhân từ với bọn em
-Không biết nên chọn bạn nào làm osin cho mình đây
-Không có câu trả lời thì nhận thua đi
Chu Uyển Nhi quát:
-Các cậu câm hết cho tôi. Nếu để bổn tiểu thư thắng thì coi như số các cậu tàn rồi đó.
Một bạn nam trả lời:
-Công chúa đừng mạnh miệng tôi thấy quân sư của các người hết cách rồi kìa.
Những tiếng đếm ngược vang lên, cộng với giọng cười đắc thắng của bọn con trai, làm đám con gái giận soi gan.
Chu Uyển Nhi thấy thời gian sắp hết, vô cùng lo lắng, tay rung rung, làm rơi cái ly nước đang cầm trên tay xuống người Nhược Mai. Nhược Mai cuối người lấy khăn giấy lau, nhưng đang lau đột nhiên cô đứng phắt dậy, giọng nói đầy hưng phấn:
-Cái gầu múc nước, có phải không?
Bọn con trai đang vui mừng, nghe thấy câu trả lời của Nhược Mai, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Ly Khanh như thể “Cậu nói là sai đi”, “Là đáp án sai phải không”….
Sắc mặt Mạc Ly Khanh khẽ biến, gật đầu, nói:
-Lần này xem như cậu hên đi.
Nhược Mai nói:
-Bây giờ hãy vễnh cái tay của mấy người lên nghe cho rõ câu hỏi của bổn cô nương đây “Hai con chó đang lang thang ở công viên. Con chó trắng tên Đen, con chó đen tên Trắng. Nam thấy chúng dễ thương, liền thẩy trái banh ra xa rồi ra lệnh "Đen, đi lượm trái banh"... Đố bạn con chó nào sẽ đi lượm?”
Chưa hết một giây, Mạc Ly Khanh nở nụ cười chiến thắng trả lời:
-Cậu khi dễ trí thông minh của tôi à. Mình còn tưởng, ai dè… thật con nít. Tất nhiên là con chó trắng rồi.
Nụ cười trên mặt của Nhược Mai biến mất, khuôn mặt buồn rũ rượi nói:
-Chúc mừng câu trả lời của cậu.
Mạc Ly Khanh đắc ý nói:
-Thứ năm thì chỉ là thứ năm thôi.
Nhược Mai nói:
-Mạc Ly Khanh cậu rất thông minh. Nhưng vô tình cái thông minh đó lại hại chết cậu. Mình chúc mừng là chúc mừng câu trả lời của cậu là…. sai? – nói xong Nhược Mai nở nụ cười đắc ý, từ sai cô cố ý kéo dài ra và nhấn mạnh, cứ như thể sợ người khác không nghe thấy
Mạc Ly Khanh vẻ mặt không thể tin nói:
-Tại sao? Không thể nào là con chó đen đi lượm được.
Trần Triều Hi ký lên đầu của Ly Khanh:
-Không có con nào cả, vì người kia vốn không phải là chủ của nó.
Chu Uyển Nhi vừa cười, vừa nói:
-Các cậu chuẩn bị tinh thần rửa chân cho bổn cô nương đi.
Cả bọn con trai nhìn nhau, rồi nhìn người gây họa cười cười, sau đó những âm thanh “bing..bing..đang…bùm…” làm thân xe rung chuyển.
-Vậy thì nghe cho kỹ câu đố của ta đây:
“Tối ngày lo việc nước
Giúp sự sống con người
Một thân đơn chiếc quanh đời
Vui thời ai biết , buồn thời ai hay”
Nhược Mai suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa có câu trả lời, Nhã Thuần kéo tay Nhược Mai. Triều Hi. Nắm lấy cánh tay của Nhã Thuần, mỉm cười nói:
-Không được nhắc nhe. Nếu không xem như bên phạm luật, phán thua ngay lập tức.
Nhã Thuần cắn răng, trừng Triều Hi một cái rồi quay sang chỗ khác. Bên nam, thấy Nhược Mai như thế trêu cợt nói:
-Nhận thua đi, bên anh sẽ nhân từ với bọn em
-Không biết nên chọn bạn nào làm osin cho mình đây
-Không có câu trả lời thì nhận thua đi
Chu Uyển Nhi quát:
-Các cậu câm hết cho tôi. Nếu để bổn tiểu thư thắng thì coi như số các cậu tàn rồi đó.
Một bạn nam trả lời:
-Công chúa đừng mạnh miệng tôi thấy quân sư của các người hết cách rồi kìa.
Những tiếng đếm ngược vang lên, cộng với giọng cười đắc thắng của bọn con trai, làm đám con gái giận soi gan.
Chu Uyển Nhi thấy thời gian sắp hết, vô cùng lo lắng, tay rung rung, làm rơi cái ly nước đang cầm trên tay xuống người Nhược Mai. Nhược Mai cuối người lấy khăn giấy lau, nhưng đang lau đột nhiên cô đứng phắt dậy, giọng nói đầy hưng phấn:
-Cái gầu múc nước, có phải không?
Bọn con trai đang vui mừng, nghe thấy câu trả lời của Nhược Mai, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Ly Khanh như thể “Cậu nói là sai đi”, “Là đáp án sai phải không”….
Sắc mặt Mạc Ly Khanh khẽ biến, gật đầu, nói:
-Lần này xem như cậu hên đi.
Nhược Mai nói:
-Bây giờ hãy vễnh cái tay của mấy người lên nghe cho rõ câu hỏi của bổn cô nương đây “Hai con chó đang lang thang ở công viên. Con chó trắng tên Đen, con chó đen tên Trắng. Nam thấy chúng dễ thương, liền thẩy trái banh ra xa rồi ra lệnh "Đen, đi lượm trái banh"... Đố bạn con chó nào sẽ đi lượm?”
Chưa hết một giây, Mạc Ly Khanh nở nụ cười chiến thắng trả lời:
-Cậu khi dễ trí thông minh của tôi à. Mình còn tưởng, ai dè… thật con nít. Tất nhiên là con chó trắng rồi.
Nụ cười trên mặt của Nhược Mai biến mất, khuôn mặt buồn rũ rượi nói:
-Chúc mừng câu trả lời của cậu.
Mạc Ly Khanh đắc ý nói:
-Thứ năm thì chỉ là thứ năm thôi.
Nhược Mai nói:
-Mạc Ly Khanh cậu rất thông minh. Nhưng vô tình cái thông minh đó lại hại chết cậu. Mình chúc mừng là chúc mừng câu trả lời của cậu là…. sai? – nói xong Nhược Mai nở nụ cười đắc ý, từ sai cô cố ý kéo dài ra và nhấn mạnh, cứ như thể sợ người khác không nghe thấy
Mạc Ly Khanh vẻ mặt không thể tin nói:
-Tại sao? Không thể nào là con chó đen đi lượm được.
Trần Triều Hi ký lên đầu của Ly Khanh:
-Không có con nào cả, vì người kia vốn không phải là chủ của nó.
Chu Uyển Nhi vừa cười, vừa nói:
-Các cậu chuẩn bị tinh thần rửa chân cho bổn cô nương đi.
Cả bọn con trai nhìn nhau, rồi nhìn người gây họa cười cười, sau đó những âm thanh “bing..bing..đang…bùm…” làm thân xe rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.