Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 51: Nhã Thuần Bá Vương Nghạnh Thượng Cung
Ôn Nhã Tâm
12/06/2015
Nhược Mai đưa ly nước ép cà chua cho Nhã Thuần nói:
-Cậu hãy mang vào cho hắn ta đi.
Nhã Thuần lắc đầu cự tuyệt.
Nhược Mai lay lay tay của Nhã Thuần nói:
-Bây giờ thì cầm lấy, và mang vào nhanh cho tớ nếu không thì đừng có trách.
-Mình nói không là không
-Một, đi không, hai,…..ba…
Nhìn thấy ai kia vẫn đứng lì ở đó như khúc gỗ, Nhược Mai nhíu mày “Đã thế đừng trách chị ác, rượu mời không uống thì …”. Nhược Mai đưa tay gõ cửa phòng, thấy cửa không khóa, tiện tay cô mở cửa đẩy Nhã Thuần và trong và đưa ly nước cho cô.
Nhã Thuần còn chưa chuẩn bị tâm lý đã bị đẩy vào như thế, cô mất đà, té xuống đất. Nhã Thuần quá sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, nhưng “Sao lại không đau thế này, vả lại còn rất êm nữa chứ”
-Cô tính mưu sát tôi hay sao mà còn nằm lỳ ra đó vậy hả?
Nghe thấy giọng nói mấy thiện cảm của ai kia, Lý Nhã Thuần mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng to của ai kia.
Nhã Thuần đang nằm trên người của Nam Cung Hạo Thiên.Chắc có lẽ anh vừa mới tắm ra, tóc anh vẫn còn ẩm ẩm ướt, anh không mặt áo, chỉ dùng khăn tắm quấn quanh hạ thân che khuất đi nữa người dưới, nữa người trên để trần.
Cơ hồ cô có thể cảm nhận được cơ thể săn chắc, vạm vỡ của anh, hơi thở đầy vẻ nam, hương thơm quyến rũ như loài hoa anh túc, Nhã Thuần cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể dâng cao, khuôn mặt đỏ như máu hoảng hốt vội đẩy anh ra, đứng lên.
Trong lúc vô tình cô đưa tay kéo luôn chiếc khăn tắm của anh xuống. Nhã Thuần một tay che mắt, tay kia quơ quơ vào không trung nói:
-Anh cái đồ biến thái, sàm sỡ, không biết liêm sĩ,…….Tôi sẽ kiện anh…
Nam Cung Hạo Thiên đứng lên, đưa tay giật lấy cái khăn trên người cô, sau khi quấn khăn xong anh tiến lại gần cô.
Nhã Thuần lui về phía sau, nhưng sau lưng cô là bức tường. Nhã Thuần đưa hai tay ôm ngực làm tư thế phòng vệ nói:
-Anh tránh ra cho tôi, nếu không tôi la lên đó.
Nhưng Nam Cung Hạo Thiên không nhữ không tránh ra, mà còn tiến lại gần hơn, khuôn mặt gần trong gang tất chỉ cần thêm chút nữa, mơ hồ môi của hai người đã chạm vào nhau, Nhã Thuần bất giác nhắm mắt lại.
Nhìn hành động ấy của cô, Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, đưa tay lên sờ vào trán của Nhã Thuần nói:
-Cô đâu có phát sốt, mà ở đây phát cái bệnh gì thế. Cô nhìn cho kỹ ở đây là ở đâu rồi hả la lối như vậy. Cô chóng mắt lên nhìn cho kỹ tôi mới là nạn nhân không phải cô.
Nhìn thấy khuôn mặt vì tức giận của cô mà biến sắc, Nam Cung Hạo Thiên nói tiếp:
-Ở đâu có loại con gái như cô, ngang nhiên xong vào phòng của người khác giới, rồi đè người ta xuống đất, lột đồ như vậy chứ. Rồi còn đứng ở đó la làng nữa chứ. Không biết cô là loại con gái gì nữa.
-Anh… anh…. – Nhã Thuần cơ hồ bị lời nói của anh khí đến muốn té xỉu, nhưng khi cô không phủ nhận dáng người của anh rất chuẩn, cộng với khuôn mặt ấy mà không đi làm diễn viên thật lãng phí.
Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Mặc dù tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng cô cũng không nên nhìn chầm chầm như vậy chứ, thật khiếm nhã.
-Nam Cung Hạo Thiên anh câm miệng lại cho tôi. Tôi không có đột nhập vào đây, tôi có gõ cửa. Vả lại có ai đã từng nói với anh bị chứng cuồn tự kỷ thái quá rồi hay không? Thật không biết xấu hổ là gì mà.
-Tôi không nghe thấy. Lý Nhã Thuần em đừng đánh trống lãng che giấu hành vi xấu xa của mình nữa. Nếu đã vào đây rồi, thì có việc gì nói đi?
-Thật ra thì…. – biết nói gì bây giờ, “Lâm Nhược Mai con nhỏ thiếu tình nghĩa này, nó đẩy cô vào đây làm chi không biết, giờ thì tốt rồi, thật muốn kiếm cái lõ chui xuống, cho đỡ chật đất chết đi được”.
Nhã Thuần cuối đầu xuống mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, cứ như là nàng dâu nhỏ bị ủy khuất không bằng.
Cảm nhận tay có vẻ ướt, Nhã Thuần đưa mắt nhìn, nhíu mày nhìn, máu. Nhưng khi nhìn lại cơ thể không hề có bất kỳ vết trầy xướt gì, vậy đây là máu của ai đây.
Không lẽ là của anh, khi nãy cô bị té, không phải anh là người đỡ cô hay sao?
Tầm mắt của cô lại lần nữa dời về phía anh. Làn da trắng còn hơn cả cô, thật nghi ngờ có phải anh đầu thay lộn giới tính không nữa, nhưng thu hút sự chú ý của cô là một mảng lớn màu đỏ tươi ở bên hong của anh, anh bị thương, vì cô mà anh bị thương.
Không hiểu sao lòng cô khẽ nhói đau, khóe mắt ươn ướt, nắm lấy tay anh nói:
-Nam Cung Hạo Thiên xin lỗi anh, tất cả là tại tôi… máu ra nhiều như thế chắc anh đau lắm phải không. Chờ tôi, tôi sẽ đi kêu Nhật Hàn.
-Lý Nhã Thuần, em lại phát cái gì điên nữa vậy. Đang yên đang lành, em trù tôi đấy à.
Nhã Thuần chỉ về phía cái hong của anh nói:
-Không phải anh bị thương sau, máu vẫn còn đang chảy kìa.
Nam Cung Hào Thiên hướng tầm mắt theo phía tay cô, nhìn thấy màu đỏ tươi kia không khỏi chau mày.
Nam Cung Hạo Thiên nâng tay lên, ký lên trán của cô một cái thật kêu.
Nhã Thuần ăn đau, tức giận nói:
-Tôi đã xin lỗi anh rồi mà, thái độ của anh như vậy là sao?
Nam Cung Hạo Thiên mỉm cười nói:
-Không biết nên nói cô là ngu hay ngốc nữa, cô nhìn cho kỹ đi, đây mà là máu à.
Nhã Thuần ngưởi thử ngón tay của mình, không có mùi tanh của vị máu, mà là mùi hương của nước ép cà chua, lúc này thẹn quá thành giận nghiến răng ken két nói:
-Hahaha, thật ra tôi chỉ muốn thử trí thông minh của anh thôi đó mà. Chúc mừng anh đã qua ải – nói xong Nhã Thuần xoay người chạy ra khỏi phòng.
Tại sao cô lại sơ suất như thế chứ, trước đây cô cẩn thận lắm mà thật không hiểu nổi mình nữa rồi. Nhưng không hiểu sao khi biết anh không bị thương cô cảm thấy trong lòng thật nhẽ nhỏm.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé chạy nhanh ra khỏi phòng vì ngượng. Nam Cung Hạo Thiên bước đến bên kệ, rót cho mình ly rượu rồi đứng cạnh cửa sổ.
Cô vì anh bị thương mà lo lắng như vậy sao? Không lẽ cô có tình cảm với anh, anh biết sẽ là như vậy mà, một người đàn ông hoàn mĩ như anh có thể hạ gục bất kỳ người phụ nào, cô cũng không phải là ngoại lệ.
Nam Cung Hạo Thiên nở nụ cười thật tươi “Hôm nay thời tiết thật đẹp”.
*Khung cảnh bên ngoài, mây đen giăng kết, sấm chớp đùng đùng*
-Cậu hãy mang vào cho hắn ta đi.
Nhã Thuần lắc đầu cự tuyệt.
Nhược Mai lay lay tay của Nhã Thuần nói:
-Bây giờ thì cầm lấy, và mang vào nhanh cho tớ nếu không thì đừng có trách.
-Mình nói không là không
-Một, đi không, hai,…..ba…
Nhìn thấy ai kia vẫn đứng lì ở đó như khúc gỗ, Nhược Mai nhíu mày “Đã thế đừng trách chị ác, rượu mời không uống thì …”. Nhược Mai đưa tay gõ cửa phòng, thấy cửa không khóa, tiện tay cô mở cửa đẩy Nhã Thuần và trong và đưa ly nước cho cô.
Nhã Thuần còn chưa chuẩn bị tâm lý đã bị đẩy vào như thế, cô mất đà, té xuống đất. Nhã Thuần quá sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, nhưng “Sao lại không đau thế này, vả lại còn rất êm nữa chứ”
-Cô tính mưu sát tôi hay sao mà còn nằm lỳ ra đó vậy hả?
Nghe thấy giọng nói mấy thiện cảm của ai kia, Lý Nhã Thuần mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng to của ai kia.
Nhã Thuần đang nằm trên người của Nam Cung Hạo Thiên.Chắc có lẽ anh vừa mới tắm ra, tóc anh vẫn còn ẩm ẩm ướt, anh không mặt áo, chỉ dùng khăn tắm quấn quanh hạ thân che khuất đi nữa người dưới, nữa người trên để trần.
Cơ hồ cô có thể cảm nhận được cơ thể săn chắc, vạm vỡ của anh, hơi thở đầy vẻ nam, hương thơm quyến rũ như loài hoa anh túc, Nhã Thuần cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể dâng cao, khuôn mặt đỏ như máu hoảng hốt vội đẩy anh ra, đứng lên.
Trong lúc vô tình cô đưa tay kéo luôn chiếc khăn tắm của anh xuống. Nhã Thuần một tay che mắt, tay kia quơ quơ vào không trung nói:
-Anh cái đồ biến thái, sàm sỡ, không biết liêm sĩ,…….Tôi sẽ kiện anh…
Nam Cung Hạo Thiên đứng lên, đưa tay giật lấy cái khăn trên người cô, sau khi quấn khăn xong anh tiến lại gần cô.
Nhã Thuần lui về phía sau, nhưng sau lưng cô là bức tường. Nhã Thuần đưa hai tay ôm ngực làm tư thế phòng vệ nói:
-Anh tránh ra cho tôi, nếu không tôi la lên đó.
Nhưng Nam Cung Hạo Thiên không nhữ không tránh ra, mà còn tiến lại gần hơn, khuôn mặt gần trong gang tất chỉ cần thêm chút nữa, mơ hồ môi của hai người đã chạm vào nhau, Nhã Thuần bất giác nhắm mắt lại.
Nhìn hành động ấy của cô, Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, đưa tay lên sờ vào trán của Nhã Thuần nói:
-Cô đâu có phát sốt, mà ở đây phát cái bệnh gì thế. Cô nhìn cho kỹ ở đây là ở đâu rồi hả la lối như vậy. Cô chóng mắt lên nhìn cho kỹ tôi mới là nạn nhân không phải cô.
Nhìn thấy khuôn mặt vì tức giận của cô mà biến sắc, Nam Cung Hạo Thiên nói tiếp:
-Ở đâu có loại con gái như cô, ngang nhiên xong vào phòng của người khác giới, rồi đè người ta xuống đất, lột đồ như vậy chứ. Rồi còn đứng ở đó la làng nữa chứ. Không biết cô là loại con gái gì nữa.
-Anh… anh…. – Nhã Thuần cơ hồ bị lời nói của anh khí đến muốn té xỉu, nhưng khi cô không phủ nhận dáng người của anh rất chuẩn, cộng với khuôn mặt ấy mà không đi làm diễn viên thật lãng phí.
Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Mặc dù tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng cô cũng không nên nhìn chầm chầm như vậy chứ, thật khiếm nhã.
-Nam Cung Hạo Thiên anh câm miệng lại cho tôi. Tôi không có đột nhập vào đây, tôi có gõ cửa. Vả lại có ai đã từng nói với anh bị chứng cuồn tự kỷ thái quá rồi hay không? Thật không biết xấu hổ là gì mà.
-Tôi không nghe thấy. Lý Nhã Thuần em đừng đánh trống lãng che giấu hành vi xấu xa của mình nữa. Nếu đã vào đây rồi, thì có việc gì nói đi?
-Thật ra thì…. – biết nói gì bây giờ, “Lâm Nhược Mai con nhỏ thiếu tình nghĩa này, nó đẩy cô vào đây làm chi không biết, giờ thì tốt rồi, thật muốn kiếm cái lõ chui xuống, cho đỡ chật đất chết đi được”.
Nhã Thuần cuối đầu xuống mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, cứ như là nàng dâu nhỏ bị ủy khuất không bằng.
Cảm nhận tay có vẻ ướt, Nhã Thuần đưa mắt nhìn, nhíu mày nhìn, máu. Nhưng khi nhìn lại cơ thể không hề có bất kỳ vết trầy xướt gì, vậy đây là máu của ai đây.
Không lẽ là của anh, khi nãy cô bị té, không phải anh là người đỡ cô hay sao?
Tầm mắt của cô lại lần nữa dời về phía anh. Làn da trắng còn hơn cả cô, thật nghi ngờ có phải anh đầu thay lộn giới tính không nữa, nhưng thu hút sự chú ý của cô là một mảng lớn màu đỏ tươi ở bên hong của anh, anh bị thương, vì cô mà anh bị thương.
Không hiểu sao lòng cô khẽ nhói đau, khóe mắt ươn ướt, nắm lấy tay anh nói:
-Nam Cung Hạo Thiên xin lỗi anh, tất cả là tại tôi… máu ra nhiều như thế chắc anh đau lắm phải không. Chờ tôi, tôi sẽ đi kêu Nhật Hàn.
-Lý Nhã Thuần, em lại phát cái gì điên nữa vậy. Đang yên đang lành, em trù tôi đấy à.
Nhã Thuần chỉ về phía cái hong của anh nói:
-Không phải anh bị thương sau, máu vẫn còn đang chảy kìa.
Nam Cung Hào Thiên hướng tầm mắt theo phía tay cô, nhìn thấy màu đỏ tươi kia không khỏi chau mày.
Nam Cung Hạo Thiên nâng tay lên, ký lên trán của cô một cái thật kêu.
Nhã Thuần ăn đau, tức giận nói:
-Tôi đã xin lỗi anh rồi mà, thái độ của anh như vậy là sao?
Nam Cung Hạo Thiên mỉm cười nói:
-Không biết nên nói cô là ngu hay ngốc nữa, cô nhìn cho kỹ đi, đây mà là máu à.
Nhã Thuần ngưởi thử ngón tay của mình, không có mùi tanh của vị máu, mà là mùi hương của nước ép cà chua, lúc này thẹn quá thành giận nghiến răng ken két nói:
-Hahaha, thật ra tôi chỉ muốn thử trí thông minh của anh thôi đó mà. Chúc mừng anh đã qua ải – nói xong Nhã Thuần xoay người chạy ra khỏi phòng.
Tại sao cô lại sơ suất như thế chứ, trước đây cô cẩn thận lắm mà thật không hiểu nổi mình nữa rồi. Nhưng không hiểu sao khi biết anh không bị thương cô cảm thấy trong lòng thật nhẽ nhỏm.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé chạy nhanh ra khỏi phòng vì ngượng. Nam Cung Hạo Thiên bước đến bên kệ, rót cho mình ly rượu rồi đứng cạnh cửa sổ.
Cô vì anh bị thương mà lo lắng như vậy sao? Không lẽ cô có tình cảm với anh, anh biết sẽ là như vậy mà, một người đàn ông hoàn mĩ như anh có thể hạ gục bất kỳ người phụ nào, cô cũng không phải là ngoại lệ.
Nam Cung Hạo Thiên nở nụ cười thật tươi “Hôm nay thời tiết thật đẹp”.
*Khung cảnh bên ngoài, mây đen giăng kết, sấm chớp đùng đùng*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.