Chương 1: Tiếc nuối
Dạ Độc Túy
22/10/2021
Trường trung học Lĩnh Thủy.
Hôm nay, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Một biểu ngữ lớn dài tám mét được treo ở cổng trường, trên đó viết "Nhiệt liệt chào mừng kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Trường trung học Lĩnh Thủy!". Mặc dù chỉ mới hơn tám giờ nhưng lãnh đạo phòng giáo dục Quận và lãnh đạo thị trấn Lĩnh Thủy đã có mặt đầy đủ ở trường.
Hiệu phó Lí Khoái Lai, người vừa mới đạt danh hiệu Giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, đang ở phòng đăng ký xem lại danh sách những cựu học sinh về tham dự buổi lễ kỷ niệm hôm nay, thì chợt phát hiện ra các học sinh của lớp 4 sơ trung năm đó về tham dự buổi lễ kỷ niệm quả thực không nhiều.
*sơ trung: Tương đương với THCS ở Việt Nam
"Thầy Lí, vẫn là thầy lợi hại, vừa mới đến đã phát hiện ra vấn đề rồi, học sinh lớp 4 sơ trung niên khóa 2004 đó quay lại rất ít.". Phụ trách tiếp tân là một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp vội đứng dậy mỉm cười với Lí Khoái Lai. Cô mặc áo blouse trắng, phối cùng một chiếc váy đen ngắn theo phong cách phương Tây, hai chân không đi tất lụa nhưng vẫn lộ ra làn da tuyết trắng nõn nà đầy quyến rũ.
Hiệu phó Lí Khoái Lai này quả thực là tuổi trẻ tài cao, năm nay chỉ mới 38 tuổi mà đã được đánh giá là giáo viên xuất sắc của tỉnh, nghe nói sang năm sau lão Hiệu trưởng nghỉ hưu, thầy này sẽ lên thay và trở thành phó cán bộ của huyện Hoành Giang.
"Xem ra, bọn chúng không muốn quay lại thăm trường nữa rồi." Lí Khoái Lai thì thầm một mình.
Lớp phó học tập năm đó, Trần Tuyết Linh, người luôn có thành tích học tập đứng nhất lớp, lúc lên năm ba, vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên đành phải bỏ học đi làm thuê ở tỉnh lỵ, kiếm tiền lo cho ba đứa em ăn học. Sau đó thì gả cho một công nhân làm việc trong nhà máy rồi cùng nhau sống ở tỉnh khác, bây giờ công việc không tốt lại cùng nhau quay về quê chồng để làm ruộng và chăm sóc bốn đứa con ở nhà.
Cũng năm đó, lớp trưởng Chu Thành Thắng có thành tích trên trung bình, học xong cao trung* ở Trường trung học Lĩnh Thủy, thi vào một trường cao đẳng, sau khi tốt nghiệp ra trường, trong tim đầy hoài bão, nóng lòng cầu danh thành tài, luôn mong muốn tìm được một con đường tắt để trở nên giàu có và thành công nhanh chóng, sau này cậu trở thành người đứng đầu một tổ chức bán hàng đa cấp, bây giờ vẫn đang ngồi trong nhà lao chưa được thả ra.
*Cao trung: Tương đương với THPT ở Việt Nam
Đệ nhất bá vương của lớp, Mã Chí Phong, thời đi học thành tích và kỷ luật đều kém, thích đánh nhau, thường xuyên giao du với bọn thanh niên ăn chơi lêu lổng trong trấn. Sau khi tốt nghiệp trung học, trở thành một tên xã hội đen thực thụ. Trong chiến dịch phòng chống tội phạm vào năm ngoái cậu ta đã bị bắt và kết án 15 năm tù, gần bằng số năm công tác kể từ khi Lý Khoái Lai tốt nghiệp ra trường và làm việc đến bây giờ.
Đệ nhị bá vương, Dương Hoa Uy, tính tình nóng nảy, bạo lực, dễ phát sinh xung đột với người khác. Sau khi tốt nghiệp, cậu thừa kế công việc kinh doanh bán thịt heo của cha mình trong trấn. Vào năm trước, cậu uống rượu say gây sự với ông chủ nhà hàng, trong cơn tức giận đã đánh chết người ta, thậm chí cả cậu cũng đi đời luôn..
Còn có..
Lí Khoái Lai hồi tưởng lại sự nghiệp 15 năm dạy học của mình, ngoài lớp 4 năm đó ra, các lớp sau này đều rất nổi trội.
Những học trò ưu tú mà anh dạy có không ít người đã tốt nghiệp đại học và vô cùng thành công trên con đường sự nghiệp. Chưa kể rất nhiều trong số họ đã tề tụ về đây trong hôm nay tài trợ cho trường không ít tiền bạc cũng như vật chất.
Nếu như nói có gì hối tiếc, thì đó chính là cái lớp 4 sơ trung kia, lúc đó bị coi là lớp kém nhất trong trường, học lực của đại đa số học sinh đều không tốt, bọn chúng lại không có lòng hiếu học, có thể thi lên cao trung cũng chỉ có vài người. Lúc đó, Lí Khoái Lai vẫn còn trẻ tuổi chỉ nghĩ đến việc dạy như thế nào để nâng cao thành tích học tập, muốn tiến bộ nhanh chóng để theo kịp mục tiêu thành tích đặt ra của nhà trường; bỏ mặc những học sinh yếu kém, mà đám học sinh đó cũng "từ bỏ" luôn chính bản thân chúng.
Chẳng lẽ mọi thứ đều dựa vào thành tích để đánh giá hay sao? Lí Khoái Lai khoanh tay trước ngực mà tự hỏi.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Chẳng lẽ những học sinh có thành tích không tốt, không có lấy một điểm nổi bật của riêng chúng sao?
Nghĩ đến những trường hợp học sinh không như ý muốn đó, Lí Khoái Lai lại cảm thấy cách giáo dục của bản thân cũng không phải là hoàn mỹ, nếu như anh có thể quay lại năm đó, liệu rằng..
Ở hiện tại, anh đã có được một chút thành tựu trong ngành giáo dục, nhưng cũng đã đánh mất đi rất nhiều thứ.
Vào bữa tiệc tối, những học sinh do Lí Khoái Lai dạy đều đến kính thầy một ly rượu. Nhìn thấy những học trò có sự nghiệp thành công, Lí Khoái Lai cảm giác trái tim của mình như bị một cái gì đó chặn lại.
Anh buông lỏng cà vạt trên chiếc áo sơ mi trắng, cái cà vạt này là do Hà Tiểu Lôi, trưởng khoa Trung tâm Y tế thị trấn Lĩnh Thủy cũng là vợ của anh mua cho, 888 tệ. Kết hôn tám năm, hơn anh 3 tuổi, Hà Tiểu Lôi giống như một người chị hiền lương thục đức chăm sóc anh, còn vì anh mà sinh ra một đứa con thông minh hiểu chuyện, năm nay mới lên lớp hai.
"Nào, uống đi" Lí Khoái Lai đứng lên, cầm ly rượu cùng từng đứa học trò cũ uống hết ly này đến ly khác. Dần dần, anh cảm thấy trước mặt mình càng ngày càng nhiều học sinh lũ lượt ùa tới, tựa như đám Mã Chí Phong đó cũng ở đây..
Vừa tỉnh lại, Lí Khoái Lai đột nhiên phát hiện mình vậy mà đã trở lại ngày 26 tháng 8 năm 2005, chính là cái ngày mà anh tốt nghiệp trường sư phạm và đến trường trung học Lĩnh Thủy báo danh.
Là trọng sinh? Hay là nằm mơ vậy? Chính anh cũng không rõ nữa.
Sau khi xuống ga tàu ở thị trấn Lĩnh Thủy, Lí Khoái Lai bắt một chiếc xe xách theo hành lý đơn giản của mình đến trường trung học Lĩnh Thủy để báo danh.
Từ nhà ga đến trường là một lộ trình dài khoảng một kilomet, không xa lắm. Trường trung học Lĩnh Thủy không phải ở trong trấn, mà là nằm bên rìa của trấn. Hai bên quốc lộ trồng những hàng mía xanh mướt, khiến cho Lí Khoái Lai nhớ lại không ít chuyện cũ trước kia.
Tới trường rồi, cổng lớn đã bị khóa chặt, nhưng cổng nhỏ bên hông thì vẫn để mở, khi Lí Khoái Lai vừa định đi vào, một người đàn ông mặc quần áo bảo vệ khoảng chừng 60 tuổi từ phòng bảo vệ đi ra.
"Ngươi học lớp nào? Sao bây giờ lại xách hành lý đi học thế này?" bác bảo vệ của trường, mọi người hay gọi ông là bác Hán, nhìn chằm chằm Lí Khoái Lai. Lãnh đạo nhà trường đã thông báo qua với ông không cho phép người ngoài vào trường trong thời gian nghỉ học, đặc biệt là học sinh thì càng không được tự ý cho vào trường.
"Bác Hán, tôi tên Lí Khoái Lai, là giáo viên mới vừa được phân tới trường trung học Lĩnh Thủy dạy" Lí Khoái Lai nhìn gương mặt đen sạm của bác Hán liền cảm thấy ông rất dễ gần.
Nghe nói, hồi còn trẻ bác Hán cũng hay lăn lộn trong trấn, sau này kết hôn có con cũng không còn ra ngoài lăn lộn nữa. Nhà trường thấy ông cũng có chút uy tín, nên đã thuê ông về làm bảo vệ cho trường.
"Hừ, ngươi cho rằng ta ít học nên muốn lừa ta sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có mơ, ta đây vẫn còn minh mẫn lắm." bác Hán tức lên trừng mắt với Lí Khoái Lai, "Ta thấy gương mặt của ngươi trông cũng quen quen, ngươi có phải là học sinh cao trung năm ba đến học bổ túc trong kỳ nghỉ không? Cao trung các ngươi không phải mới vừa được cho nghỉ hay sao? Ngày 29 mới phải trở lại trường đăng ký và ngoài ra không được đăng ký trước. Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, ai tới phụ trách hả?" bác Hán liếc nhìn hành lý trong tay của Lí Khoái Lai.
"Không phải đâu, bác Hán, tôi thật sự là giáo viên mới, hôm nay đến để báo danh, bác xem, tôi còn có thư thông báo được gửi đến nữa này?" Lí Khoái Lai lấy ra lá thư thông báo phân bổ công tác từ trong balo phía sau lưng.
Bác Hán mặt đầy tức giận: "Ngươi không phải cố ý đấy chứ hả? Rõ ràng biết ta không có học hành gì nhiều, còn dám đưa ta xem tờ giấy này? Còn nữa, ngươi nói ngươi là thầy giáo vừa mới đến, vậy làm sao mà biết được tên của ta hả? Ngươi coi ta là thằng ngốc đấy à?"
Lí Khoái Lai ngẩn người, anh quên mất là mình đã trọng sinh rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp bác Hán ở kiếp này.
Bác Hán thấy Lí Khoái Lai đứng ngây ra nói không nên lời, liền đắc ý: "Thế nào? Bị ta nói trúng rồi? Ngươi cuối cùng cũng lộ ra đuôi chó rồi chứ gì?"
"Bác Hán, phải là lộ ra đuôi cáo, không phải đuôi chó." Lí Khoái Lai có ý tốt nhắc nhở.
"Lần cuối cùng ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, ta không học hành gì nhiều, chưa từng nhìn thấy con cáo, hay con hồ li gì cả, chỉ nhìn thấy mỗi con chó thôi. Ngươi cút đi cho ta!" bác Hán tức giận cầm lấy cái dùi cui cao su đeo bên hông của mình chỉ vào Lí Khoái Lai, nếu anh còn không đi thì sẽ không khách khí thêm nữa.
Lúc này, một thầy giáo dáng người thấp bé lái chiếc xe máy Suzuki 125 phân phối cũng đang đi về phía trường học, bởi vì bác Hán và Lí Khoái Lai chắn bên hông cửa, nên thầy giáo đó đã bấm còi xe từ đằng xa: "Mấy người mau tránh ra, chiếc xe xịn mới mua của tôi đang đến."
Bác Hán trừng mắt với vị thầy giáo đó: "Ngô Đại Bàng, ngươi không biết bóp phanh dừng lại một chút hay sao?"
Ngô Đại Bàng nghe bác Hán nói như vậy, vốn định đưa chân vào vị trí đạp thắng rồi. Nhưng đây là xe mới, nên anh không nắm rõ được vị trí bàn đạp, lại thêm phần sốt ruột, không cần thận lại vô tình vặn ga, chiếc Suzuki theo đà lao thẳng về phía Lí Khoái Lai..
Hôm nay, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Một biểu ngữ lớn dài tám mét được treo ở cổng trường, trên đó viết "Nhiệt liệt chào mừng kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Trường trung học Lĩnh Thủy!". Mặc dù chỉ mới hơn tám giờ nhưng lãnh đạo phòng giáo dục Quận và lãnh đạo thị trấn Lĩnh Thủy đã có mặt đầy đủ ở trường.
Hiệu phó Lí Khoái Lai, người vừa mới đạt danh hiệu Giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, đang ở phòng đăng ký xem lại danh sách những cựu học sinh về tham dự buổi lễ kỷ niệm hôm nay, thì chợt phát hiện ra các học sinh của lớp 4 sơ trung năm đó về tham dự buổi lễ kỷ niệm quả thực không nhiều.
*sơ trung: Tương đương với THCS ở Việt Nam
"Thầy Lí, vẫn là thầy lợi hại, vừa mới đến đã phát hiện ra vấn đề rồi, học sinh lớp 4 sơ trung niên khóa 2004 đó quay lại rất ít.". Phụ trách tiếp tân là một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp vội đứng dậy mỉm cười với Lí Khoái Lai. Cô mặc áo blouse trắng, phối cùng một chiếc váy đen ngắn theo phong cách phương Tây, hai chân không đi tất lụa nhưng vẫn lộ ra làn da tuyết trắng nõn nà đầy quyến rũ.
Hiệu phó Lí Khoái Lai này quả thực là tuổi trẻ tài cao, năm nay chỉ mới 38 tuổi mà đã được đánh giá là giáo viên xuất sắc của tỉnh, nghe nói sang năm sau lão Hiệu trưởng nghỉ hưu, thầy này sẽ lên thay và trở thành phó cán bộ của huyện Hoành Giang.
"Xem ra, bọn chúng không muốn quay lại thăm trường nữa rồi." Lí Khoái Lai thì thầm một mình.
Lớp phó học tập năm đó, Trần Tuyết Linh, người luôn có thành tích học tập đứng nhất lớp, lúc lên năm ba, vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên đành phải bỏ học đi làm thuê ở tỉnh lỵ, kiếm tiền lo cho ba đứa em ăn học. Sau đó thì gả cho một công nhân làm việc trong nhà máy rồi cùng nhau sống ở tỉnh khác, bây giờ công việc không tốt lại cùng nhau quay về quê chồng để làm ruộng và chăm sóc bốn đứa con ở nhà.
Cũng năm đó, lớp trưởng Chu Thành Thắng có thành tích trên trung bình, học xong cao trung* ở Trường trung học Lĩnh Thủy, thi vào một trường cao đẳng, sau khi tốt nghiệp ra trường, trong tim đầy hoài bão, nóng lòng cầu danh thành tài, luôn mong muốn tìm được một con đường tắt để trở nên giàu có và thành công nhanh chóng, sau này cậu trở thành người đứng đầu một tổ chức bán hàng đa cấp, bây giờ vẫn đang ngồi trong nhà lao chưa được thả ra.
*Cao trung: Tương đương với THPT ở Việt Nam
Đệ nhất bá vương của lớp, Mã Chí Phong, thời đi học thành tích và kỷ luật đều kém, thích đánh nhau, thường xuyên giao du với bọn thanh niên ăn chơi lêu lổng trong trấn. Sau khi tốt nghiệp trung học, trở thành một tên xã hội đen thực thụ. Trong chiến dịch phòng chống tội phạm vào năm ngoái cậu ta đã bị bắt và kết án 15 năm tù, gần bằng số năm công tác kể từ khi Lý Khoái Lai tốt nghiệp ra trường và làm việc đến bây giờ.
Đệ nhị bá vương, Dương Hoa Uy, tính tình nóng nảy, bạo lực, dễ phát sinh xung đột với người khác. Sau khi tốt nghiệp, cậu thừa kế công việc kinh doanh bán thịt heo của cha mình trong trấn. Vào năm trước, cậu uống rượu say gây sự với ông chủ nhà hàng, trong cơn tức giận đã đánh chết người ta, thậm chí cả cậu cũng đi đời luôn..
Còn có..
Lí Khoái Lai hồi tưởng lại sự nghiệp 15 năm dạy học của mình, ngoài lớp 4 năm đó ra, các lớp sau này đều rất nổi trội.
Những học trò ưu tú mà anh dạy có không ít người đã tốt nghiệp đại học và vô cùng thành công trên con đường sự nghiệp. Chưa kể rất nhiều trong số họ đã tề tụ về đây trong hôm nay tài trợ cho trường không ít tiền bạc cũng như vật chất.
Nếu như nói có gì hối tiếc, thì đó chính là cái lớp 4 sơ trung kia, lúc đó bị coi là lớp kém nhất trong trường, học lực của đại đa số học sinh đều không tốt, bọn chúng lại không có lòng hiếu học, có thể thi lên cao trung cũng chỉ có vài người. Lúc đó, Lí Khoái Lai vẫn còn trẻ tuổi chỉ nghĩ đến việc dạy như thế nào để nâng cao thành tích học tập, muốn tiến bộ nhanh chóng để theo kịp mục tiêu thành tích đặt ra của nhà trường; bỏ mặc những học sinh yếu kém, mà đám học sinh đó cũng "từ bỏ" luôn chính bản thân chúng.
Chẳng lẽ mọi thứ đều dựa vào thành tích để đánh giá hay sao? Lí Khoái Lai khoanh tay trước ngực mà tự hỏi.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Chẳng lẽ những học sinh có thành tích không tốt, không có lấy một điểm nổi bật của riêng chúng sao?
Nghĩ đến những trường hợp học sinh không như ý muốn đó, Lí Khoái Lai lại cảm thấy cách giáo dục của bản thân cũng không phải là hoàn mỹ, nếu như anh có thể quay lại năm đó, liệu rằng..
Ở hiện tại, anh đã có được một chút thành tựu trong ngành giáo dục, nhưng cũng đã đánh mất đi rất nhiều thứ.
Vào bữa tiệc tối, những học sinh do Lí Khoái Lai dạy đều đến kính thầy một ly rượu. Nhìn thấy những học trò có sự nghiệp thành công, Lí Khoái Lai cảm giác trái tim của mình như bị một cái gì đó chặn lại.
Anh buông lỏng cà vạt trên chiếc áo sơ mi trắng, cái cà vạt này là do Hà Tiểu Lôi, trưởng khoa Trung tâm Y tế thị trấn Lĩnh Thủy cũng là vợ của anh mua cho, 888 tệ. Kết hôn tám năm, hơn anh 3 tuổi, Hà Tiểu Lôi giống như một người chị hiền lương thục đức chăm sóc anh, còn vì anh mà sinh ra một đứa con thông minh hiểu chuyện, năm nay mới lên lớp hai.
"Nào, uống đi" Lí Khoái Lai đứng lên, cầm ly rượu cùng từng đứa học trò cũ uống hết ly này đến ly khác. Dần dần, anh cảm thấy trước mặt mình càng ngày càng nhiều học sinh lũ lượt ùa tới, tựa như đám Mã Chí Phong đó cũng ở đây..
Vừa tỉnh lại, Lí Khoái Lai đột nhiên phát hiện mình vậy mà đã trở lại ngày 26 tháng 8 năm 2005, chính là cái ngày mà anh tốt nghiệp trường sư phạm và đến trường trung học Lĩnh Thủy báo danh.
Là trọng sinh? Hay là nằm mơ vậy? Chính anh cũng không rõ nữa.
Sau khi xuống ga tàu ở thị trấn Lĩnh Thủy, Lí Khoái Lai bắt một chiếc xe xách theo hành lý đơn giản của mình đến trường trung học Lĩnh Thủy để báo danh.
Từ nhà ga đến trường là một lộ trình dài khoảng một kilomet, không xa lắm. Trường trung học Lĩnh Thủy không phải ở trong trấn, mà là nằm bên rìa của trấn. Hai bên quốc lộ trồng những hàng mía xanh mướt, khiến cho Lí Khoái Lai nhớ lại không ít chuyện cũ trước kia.
Tới trường rồi, cổng lớn đã bị khóa chặt, nhưng cổng nhỏ bên hông thì vẫn để mở, khi Lí Khoái Lai vừa định đi vào, một người đàn ông mặc quần áo bảo vệ khoảng chừng 60 tuổi từ phòng bảo vệ đi ra.
"Ngươi học lớp nào? Sao bây giờ lại xách hành lý đi học thế này?" bác bảo vệ của trường, mọi người hay gọi ông là bác Hán, nhìn chằm chằm Lí Khoái Lai. Lãnh đạo nhà trường đã thông báo qua với ông không cho phép người ngoài vào trường trong thời gian nghỉ học, đặc biệt là học sinh thì càng không được tự ý cho vào trường.
"Bác Hán, tôi tên Lí Khoái Lai, là giáo viên mới vừa được phân tới trường trung học Lĩnh Thủy dạy" Lí Khoái Lai nhìn gương mặt đen sạm của bác Hán liền cảm thấy ông rất dễ gần.
Nghe nói, hồi còn trẻ bác Hán cũng hay lăn lộn trong trấn, sau này kết hôn có con cũng không còn ra ngoài lăn lộn nữa. Nhà trường thấy ông cũng có chút uy tín, nên đã thuê ông về làm bảo vệ cho trường.
"Hừ, ngươi cho rằng ta ít học nên muốn lừa ta sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có mơ, ta đây vẫn còn minh mẫn lắm." bác Hán tức lên trừng mắt với Lí Khoái Lai, "Ta thấy gương mặt của ngươi trông cũng quen quen, ngươi có phải là học sinh cao trung năm ba đến học bổ túc trong kỳ nghỉ không? Cao trung các ngươi không phải mới vừa được cho nghỉ hay sao? Ngày 29 mới phải trở lại trường đăng ký và ngoài ra không được đăng ký trước. Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, ai tới phụ trách hả?" bác Hán liếc nhìn hành lý trong tay của Lí Khoái Lai.
"Không phải đâu, bác Hán, tôi thật sự là giáo viên mới, hôm nay đến để báo danh, bác xem, tôi còn có thư thông báo được gửi đến nữa này?" Lí Khoái Lai lấy ra lá thư thông báo phân bổ công tác từ trong balo phía sau lưng.
Bác Hán mặt đầy tức giận: "Ngươi không phải cố ý đấy chứ hả? Rõ ràng biết ta không có học hành gì nhiều, còn dám đưa ta xem tờ giấy này? Còn nữa, ngươi nói ngươi là thầy giáo vừa mới đến, vậy làm sao mà biết được tên của ta hả? Ngươi coi ta là thằng ngốc đấy à?"
Lí Khoái Lai ngẩn người, anh quên mất là mình đã trọng sinh rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp bác Hán ở kiếp này.
Bác Hán thấy Lí Khoái Lai đứng ngây ra nói không nên lời, liền đắc ý: "Thế nào? Bị ta nói trúng rồi? Ngươi cuối cùng cũng lộ ra đuôi chó rồi chứ gì?"
"Bác Hán, phải là lộ ra đuôi cáo, không phải đuôi chó." Lí Khoái Lai có ý tốt nhắc nhở.
"Lần cuối cùng ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, ta không học hành gì nhiều, chưa từng nhìn thấy con cáo, hay con hồ li gì cả, chỉ nhìn thấy mỗi con chó thôi. Ngươi cút đi cho ta!" bác Hán tức giận cầm lấy cái dùi cui cao su đeo bên hông của mình chỉ vào Lí Khoái Lai, nếu anh còn không đi thì sẽ không khách khí thêm nữa.
Lúc này, một thầy giáo dáng người thấp bé lái chiếc xe máy Suzuki 125 phân phối cũng đang đi về phía trường học, bởi vì bác Hán và Lí Khoái Lai chắn bên hông cửa, nên thầy giáo đó đã bấm còi xe từ đằng xa: "Mấy người mau tránh ra, chiếc xe xịn mới mua của tôi đang đến."
Bác Hán trừng mắt với vị thầy giáo đó: "Ngô Đại Bàng, ngươi không biết bóp phanh dừng lại một chút hay sao?"
Ngô Đại Bàng nghe bác Hán nói như vậy, vốn định đưa chân vào vị trí đạp thắng rồi. Nhưng đây là xe mới, nên anh không nắm rõ được vị trí bàn đạp, lại thêm phần sốt ruột, không cần thận lại vô tình vặn ga, chiếc Suzuki theo đà lao thẳng về phía Lí Khoái Lai..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.