Chương 34: Tôi biết làm khóa kiện
Dạ Độc Túy
22/10/2021
"Tôi không cần biết. Nhưng nếu cậu
không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng đừng hòng làm chủ nhiệm Phòng
giảng dạy trường này nữa." Bặc Vĩ Quang càng nói càng tức giận.
Vừa ăn cơm trưa xong, ông đã về nhà ngủ một giấc.
Mới tỉnh lại đến văn phòng chưa lâu thì bị Diệp Minh Quân nói về chuyện tài liệu báo cáo, thật khiến ông phát cáu.
Diệp Minh Quân không dám nói gì nữa, chạy đến phòng hiệu phó tìm Bàng Quang Huy.
Bàng Quang Huy nghe Diệp Minh Quân kể hết mọi chuyện, liền nhíu mày: "Đến giờ này rồi, còn có thể tìm được người làm khóa kiện sao?"
"Tôi cũng không biết nữa, hiệu phó Bàng, anh nhất định phải giúp tôi, nếu không hiệu trưởng sẽ xử tôi mất." Diệp Minh Quân vẻ mặt đau khổ.
Ai mà chẳng biết nếu như bị Bặc Vĩ Quang hận, chắc chắn sẽ không thể ở lại trường trung học Lĩnh Thủy này thêm được nữa.
Giống như Lí Khoái Lai kia, một giáo viên ưu tú như vậy mà lại bị Bặc Vĩ Quang kìm hãm đủ điều.
Nếu như không phải hôm nay có Bàng Quang Huy giúp đỡ, Lí Khoái Lai cũng không thể tham gia cuộc thi giáo viên trẻ ưu tú của huyện rồi.
"Như vầy đi, anh lập tức gọi điện bắt một chiếc xe để lên thành phố, xem thử có tìm được người nào không." Bàng Quang Huy bất lực nói, "Tôi sẽ đi cùng với anh."
"Cám ơn hiệu phó Bàng." Diệp Minh Quân thấy Bàng Quang Huy đồng ý cùng ông lên thành phố cũng không còn lo lắng nữa.
Dù sao Bàng Quang Huy quen biết nhiều người trên đó hơn ông, với lại, nếu có ông ấy đi cùng thì Bặc Vĩ Quang cũng sẽ không tức giận trút hết lên đầu ông như vậy.
Và thế là, hai người bọn họ thu dọn chút đồ đạc, cùng nhau đi xuống lầu.
Diệp Minh Quân đã gọi điện cho taxi qua đây, nên xuống lầu xong hai ông tiếp tục hướng ra phía cổng trường đi tới.
Trên đường đi, bọn họ gặp Lí Khoái Lai mới từ tòa nhà dạy học trở về.
"Thầy Lý, nghe nói ngày mai anh sẽ tự đàn và hát, chuẩn bị thế nào rồi?" Bàng Quang Huy thấy taxi vẫn chưa tới, nên tranh thủ nói đôi ba câu với Lí Khoái Lai.
"Đã chuẩn bị xong cả rồi." Lí Khoái Lai cười nói, "Hai vị lãnh đạo đang định đi đâu à?"
"Haizzz, vốn dĩ là muốn tìm ông chú cửa hàng máy tính để chuyển tài liệu báo cáo thành khóa kiện trình chiếu trong buổi tọa đàm ngày nhà giáo vào sáng mai. Nhưng không ngờ là ông chủ đó lại bị bệnh, mà ở trấn mình lại không có ai biết làm khóa kiện, nên chúng tôi phải nhanh chóng lên thành phố để tìm người khác."
Diệp Minh Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hỏi: "Thầy Lý, cậu có quen biết ai trên thành phố biết làm khóa kiện không? Không cần phải quá phức tạp quá đâu, giống như khóa kiện mà bình thường chúng ta dùng để hỗ trợ bài giảng trên lớp là được rồi, chỉ cần thêm vào một vài hình ảnh và văn bản giải thích, chính là cái mọi người hay gọi là PP gì gì ấy nhỉ."
Bàng Quang Huy nói: "Bây giờ chúng tôi có lên thành phố thì trời cũng đã tối rồi, không biết có tìm được người nào không nữa?"
"Là PPT phải không?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Hình như là vậy." Diệp Minh Quân nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Lí Khoái Lai do dự một chút: "Tôi biết dùng phần mềm PPT."
"Cái gì? Cậu biết kiểu lên lớp sử dụng trình chiếu à?" Diệp Minh Quân không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Đúng vậy, phức tạp hơn một chút tôi cũng biết làm, tôi cũng có thể chỉnh sửa video và âm thanh, chỉ cần có phần mềm là được." Lí Khoái Lai nói.
Sau này tất cả mọi người đều tiến vào thời đại công nghệ 4.0, những người bình thường cũng có thể tạo ra rất nhiều sản phẩm video và âm nhạc, chứ đừng nói gì đến việc làm mấy cái cái phần mềm đơn giản này.
Bàng Quang Huy bán tín bán nghi hỏi lại: "Thầy Lý, cậu không phải là đang đùa chúng tôi đấy chứ, cậu biết làm thật à?"
"Tôi biết thật mà, hay là để tôi làm cho mọi người xem thử trước, nếu như không được thì hai vị lại lên thành phố tìm người cũng được." Lí Khoái Lai cười nói.
Vừa rồi Lí Khoái Lai nghe Diệp Minh Quân nói, cái gì mà tài liệu chữ và hình ảnh đều có sẵn rồi, chỉ cần ghép vào rồi điều chỉnh sao cho vừa mắt là được.
Đương nhiên, những điều này ở năm 2005 thì có mấy ai biết đâu.
"Bây giờ đã quá muộn rồi, đợi thầy Lý làm xong mấy tiếng đồng hồ thì mấy cao thủ trên thành phố cũng đều đã về nhà ngủ hết rồi." Diệp Minh Quân lắc đầu, cảm thấy không thể để Lí Khoái Lai thử như vậy được.
"Mà cũng tiếc là tôi không có máy tính, nếu không tôi chỉ cần vài phút làm thử một phần khóa kiện cho mọi người xem trước là được rồi." Lí Khoái Lai nhún vai.
Vừa hay lúc đó Tống Hiểu Phương từ phòng tập vũ đạo về đi ngang qua, nghe được cuộc nói chuyện của Lí Khoái Lai với hai vị lãnh đạo, liền cười nói: "Ký túc xá của tôi có máy tình này."
"Minh Quân, hay là chúng ta đến ký túc xá của cô Tống thử xem sao, thầy Lý nói chỉ cần vài phút, chúng ta đợi một chút cũng vấn đề gì." Bàng Quang Huy hỏi xem ý kiến của Diệp Minh Quân.
Diệp Minh Quân cảm thấy cũng không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao thì taxi cũng phải cỡ mười phút nữa mới tới, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Bọn họ đến ký túc xá của Tống Hiểu Phương, Tống Hiểu Phương mở máy tính lên: "Lí Khoái Lai, anh biết dùng không?"
"Sao tôi lại không biết cơ chứ?" Lí Khoái Lai phản bác.
Máy tính bây giờ đều dùng hệ điều hành WinXP, trước đây anh còn dùng đến hệ Win10 cơ mà.
"Chỉ mỗi anh biết." Tống Hiểu Phương liếc mắt nhìn thoáng qua Lí Khoái Lai, cô có chút khó chịu khi thấy Lí Khoái Lai này cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.
Vốn dĩ Tống Hiểu Phương vừa tập luyện vũ đạo xong nên chỉ muốn về tắm rửa, nhưng mấy người Lí Khoái Lai đang ở đây, cô cũng không thể cứ thế mà đi tắm được, chỉ đành đứng một bên xem Lí Khoái Lai mò máy tính như nào.
Lúc này Tống Hiểu Phương đang mặc một bộ đồ vũ đạo thun bó sát người, khiến cho vóc dáng mảnh khảnh mà quyến rũ của cô lộ ra vô cùng rõ ràng.
Mùi mồ hôi trên người cô thoảng qua mũi của Lí Khoái Lai, anh âm thầm hít vào một hơi, tinh thần liền sảng khoái hẳn lên.
Máy tính bật lên vẫn chạy bình thường, Lí Khoái Lai nhanh chóng lấy USP trên tay Diệp Minh Quân gắn vào máy tính, hơn nữa còn mở mục tài liệu chữ và hình ảnh ra.
Mấy loại văn bản hình ảnh này, sớm đã đưa cho Bặc Vĩ Quang xem qua, dù biết trước ông ấy sẽ chẳng có ý kiến gì cả, nhưng Diệp Minh Quân cũng không dám đi tìm ông chủ máy tính kia để làm trước, vậy nên mới khiến mọi thứ chậm trễ đến giờ.
Sau khi Lí Khoái Lai hiểu được ý định của Diệp Minh Quân, anh đã sao chép các tệp trong ổ USP tải xuống máy tính, tạo một file PPT mới và bắt tay vào làm.
Tống Hiểu Phương lạnh lùng nhìn Lí Khoái Lai, nghe nói nhà anh ta ở nông thôn đến máy tính cũng không có.
Cho dù Lí Khoái Lai từng học dùng máy tính trên đại học, nhưng việc làm khóa kiện lại không có trong chương trình giảng dạy.
Cô học dùng máy tính từ hồi trung học rồi, lên đại học cũng thường dùng để chơi game, những việc như xử lý văn kiện gì gì đó đối với cô cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng khóa kiện này thì lại là một thứ hoàn toàn khác, thật sự cần phải có kỹ năng cao hơn mới có thể làm được.
Trước kia Tống Hiểu Phương cũng mò mẫm qua PPT, làm ra được một khóa kiện bình thường thôi, nhưng làm xong trông cứ như hàng trưng bày ngoài triển lãm vậy chẳng có chút linh hồn gì cả, chứ chưa bàn tới là có đẹp mắt hay không.
Tống Hiểu Phương thấy tay phải của Lí Khoái Lai di chuột không ngừng, còn tay trái lướt trên bàn phím có vẻ như là bấm phím tắt, còn biết mở Baidu để tìm thêm một vài tư liệu.
Dù vậy cũng đủ để khiến cho Tống Hiểu Phương nhìn đến hoa cả mắt.
Ngay cả người trẻ tuổi như cô nhìn cũng cảm thấy thao tác của Lí Khoái Lai rất nhanh, chứ đừng nói gì đến hai người có tuổi tác tương đối lớn như Bàng Quang Huy và Diệp Minh Quân kia.
Với tuổi tác của bọn họ, đến việc gõ máy tính cũng rất chậm chứ đừng nói đến việc sử dụng các phần mềm máy tính khác.
Vài phút trôi qua, điện thoại của Diệp Minh Quân reo lên, ông vừa nhìn vào điện thoại liền ngẩng đầu cười khổ với Bàng Quang Huy: "Là tài xế taxi gọi, có lẽ là đang đợi chúng ta trước cổng trường rồi."
Bàng Quang Huy hỏi: "Thầy Lý, cần bao lâu nữa mới có thể hoàn thành nội dung này vậy?"
"Có thể xem thử được rồi." Lí Khoái Lai không ngẩng đầu lên, tay phải nhấp chuột một cái, màn hình máy tính liền thay đổi.
Nhấp một cái là một hàng văn bản chạy ra từ bên phải, và dừng lại ngay trung tâm màn hình.
Bàng Quang Huy tập trung nhìn vào dòng chữ "Tọa đàm Ngày nhà giáo trường trung học Lĩnh Thủy năm 2005."
Nền ở phía sau là trời xanh mây trắng, bên dưới là cổng trường trung học Lĩnh Thủy trông vô cùng đẹp mắt.
Bàng Quang Huy vừa thấy slide mở đầu này liền vô cùng thích thú.
"Đẹp!" Bàng Quang Huy vỗ kêu lên.
Vừa ăn cơm trưa xong, ông đã về nhà ngủ một giấc.
Mới tỉnh lại đến văn phòng chưa lâu thì bị Diệp Minh Quân nói về chuyện tài liệu báo cáo, thật khiến ông phát cáu.
Diệp Minh Quân không dám nói gì nữa, chạy đến phòng hiệu phó tìm Bàng Quang Huy.
Bàng Quang Huy nghe Diệp Minh Quân kể hết mọi chuyện, liền nhíu mày: "Đến giờ này rồi, còn có thể tìm được người làm khóa kiện sao?"
"Tôi cũng không biết nữa, hiệu phó Bàng, anh nhất định phải giúp tôi, nếu không hiệu trưởng sẽ xử tôi mất." Diệp Minh Quân vẻ mặt đau khổ.
Ai mà chẳng biết nếu như bị Bặc Vĩ Quang hận, chắc chắn sẽ không thể ở lại trường trung học Lĩnh Thủy này thêm được nữa.
Giống như Lí Khoái Lai kia, một giáo viên ưu tú như vậy mà lại bị Bặc Vĩ Quang kìm hãm đủ điều.
Nếu như không phải hôm nay có Bàng Quang Huy giúp đỡ, Lí Khoái Lai cũng không thể tham gia cuộc thi giáo viên trẻ ưu tú của huyện rồi.
"Như vầy đi, anh lập tức gọi điện bắt một chiếc xe để lên thành phố, xem thử có tìm được người nào không." Bàng Quang Huy bất lực nói, "Tôi sẽ đi cùng với anh."
"Cám ơn hiệu phó Bàng." Diệp Minh Quân thấy Bàng Quang Huy đồng ý cùng ông lên thành phố cũng không còn lo lắng nữa.
Dù sao Bàng Quang Huy quen biết nhiều người trên đó hơn ông, với lại, nếu có ông ấy đi cùng thì Bặc Vĩ Quang cũng sẽ không tức giận trút hết lên đầu ông như vậy.
Và thế là, hai người bọn họ thu dọn chút đồ đạc, cùng nhau đi xuống lầu.
Diệp Minh Quân đã gọi điện cho taxi qua đây, nên xuống lầu xong hai ông tiếp tục hướng ra phía cổng trường đi tới.
Trên đường đi, bọn họ gặp Lí Khoái Lai mới từ tòa nhà dạy học trở về.
"Thầy Lý, nghe nói ngày mai anh sẽ tự đàn và hát, chuẩn bị thế nào rồi?" Bàng Quang Huy thấy taxi vẫn chưa tới, nên tranh thủ nói đôi ba câu với Lí Khoái Lai.
"Đã chuẩn bị xong cả rồi." Lí Khoái Lai cười nói, "Hai vị lãnh đạo đang định đi đâu à?"
"Haizzz, vốn dĩ là muốn tìm ông chú cửa hàng máy tính để chuyển tài liệu báo cáo thành khóa kiện trình chiếu trong buổi tọa đàm ngày nhà giáo vào sáng mai. Nhưng không ngờ là ông chủ đó lại bị bệnh, mà ở trấn mình lại không có ai biết làm khóa kiện, nên chúng tôi phải nhanh chóng lên thành phố để tìm người khác."
Diệp Minh Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hỏi: "Thầy Lý, cậu có quen biết ai trên thành phố biết làm khóa kiện không? Không cần phải quá phức tạp quá đâu, giống như khóa kiện mà bình thường chúng ta dùng để hỗ trợ bài giảng trên lớp là được rồi, chỉ cần thêm vào một vài hình ảnh và văn bản giải thích, chính là cái mọi người hay gọi là PP gì gì ấy nhỉ."
Bàng Quang Huy nói: "Bây giờ chúng tôi có lên thành phố thì trời cũng đã tối rồi, không biết có tìm được người nào không nữa?"
"Là PPT phải không?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Hình như là vậy." Diệp Minh Quân nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Lí Khoái Lai do dự một chút: "Tôi biết dùng phần mềm PPT."
"Cái gì? Cậu biết kiểu lên lớp sử dụng trình chiếu à?" Diệp Minh Quân không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Đúng vậy, phức tạp hơn một chút tôi cũng biết làm, tôi cũng có thể chỉnh sửa video và âm thanh, chỉ cần có phần mềm là được." Lí Khoái Lai nói.
Sau này tất cả mọi người đều tiến vào thời đại công nghệ 4.0, những người bình thường cũng có thể tạo ra rất nhiều sản phẩm video và âm nhạc, chứ đừng nói gì đến việc làm mấy cái cái phần mềm đơn giản này.
Bàng Quang Huy bán tín bán nghi hỏi lại: "Thầy Lý, cậu không phải là đang đùa chúng tôi đấy chứ, cậu biết làm thật à?"
"Tôi biết thật mà, hay là để tôi làm cho mọi người xem thử trước, nếu như không được thì hai vị lại lên thành phố tìm người cũng được." Lí Khoái Lai cười nói.
Vừa rồi Lí Khoái Lai nghe Diệp Minh Quân nói, cái gì mà tài liệu chữ và hình ảnh đều có sẵn rồi, chỉ cần ghép vào rồi điều chỉnh sao cho vừa mắt là được.
Đương nhiên, những điều này ở năm 2005 thì có mấy ai biết đâu.
"Bây giờ đã quá muộn rồi, đợi thầy Lý làm xong mấy tiếng đồng hồ thì mấy cao thủ trên thành phố cũng đều đã về nhà ngủ hết rồi." Diệp Minh Quân lắc đầu, cảm thấy không thể để Lí Khoái Lai thử như vậy được.
"Mà cũng tiếc là tôi không có máy tính, nếu không tôi chỉ cần vài phút làm thử một phần khóa kiện cho mọi người xem trước là được rồi." Lí Khoái Lai nhún vai.
Vừa hay lúc đó Tống Hiểu Phương từ phòng tập vũ đạo về đi ngang qua, nghe được cuộc nói chuyện của Lí Khoái Lai với hai vị lãnh đạo, liền cười nói: "Ký túc xá của tôi có máy tình này."
"Minh Quân, hay là chúng ta đến ký túc xá của cô Tống thử xem sao, thầy Lý nói chỉ cần vài phút, chúng ta đợi một chút cũng vấn đề gì." Bàng Quang Huy hỏi xem ý kiến của Diệp Minh Quân.
Diệp Minh Quân cảm thấy cũng không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao thì taxi cũng phải cỡ mười phút nữa mới tới, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Bọn họ đến ký túc xá của Tống Hiểu Phương, Tống Hiểu Phương mở máy tính lên: "Lí Khoái Lai, anh biết dùng không?"
"Sao tôi lại không biết cơ chứ?" Lí Khoái Lai phản bác.
Máy tính bây giờ đều dùng hệ điều hành WinXP, trước đây anh còn dùng đến hệ Win10 cơ mà.
"Chỉ mỗi anh biết." Tống Hiểu Phương liếc mắt nhìn thoáng qua Lí Khoái Lai, cô có chút khó chịu khi thấy Lí Khoái Lai này cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.
Vốn dĩ Tống Hiểu Phương vừa tập luyện vũ đạo xong nên chỉ muốn về tắm rửa, nhưng mấy người Lí Khoái Lai đang ở đây, cô cũng không thể cứ thế mà đi tắm được, chỉ đành đứng một bên xem Lí Khoái Lai mò máy tính như nào.
Lúc này Tống Hiểu Phương đang mặc một bộ đồ vũ đạo thun bó sát người, khiến cho vóc dáng mảnh khảnh mà quyến rũ của cô lộ ra vô cùng rõ ràng.
Mùi mồ hôi trên người cô thoảng qua mũi của Lí Khoái Lai, anh âm thầm hít vào một hơi, tinh thần liền sảng khoái hẳn lên.
Máy tính bật lên vẫn chạy bình thường, Lí Khoái Lai nhanh chóng lấy USP trên tay Diệp Minh Quân gắn vào máy tính, hơn nữa còn mở mục tài liệu chữ và hình ảnh ra.
Mấy loại văn bản hình ảnh này, sớm đã đưa cho Bặc Vĩ Quang xem qua, dù biết trước ông ấy sẽ chẳng có ý kiến gì cả, nhưng Diệp Minh Quân cũng không dám đi tìm ông chủ máy tính kia để làm trước, vậy nên mới khiến mọi thứ chậm trễ đến giờ.
Sau khi Lí Khoái Lai hiểu được ý định của Diệp Minh Quân, anh đã sao chép các tệp trong ổ USP tải xuống máy tính, tạo một file PPT mới và bắt tay vào làm.
Tống Hiểu Phương lạnh lùng nhìn Lí Khoái Lai, nghe nói nhà anh ta ở nông thôn đến máy tính cũng không có.
Cho dù Lí Khoái Lai từng học dùng máy tính trên đại học, nhưng việc làm khóa kiện lại không có trong chương trình giảng dạy.
Cô học dùng máy tính từ hồi trung học rồi, lên đại học cũng thường dùng để chơi game, những việc như xử lý văn kiện gì gì đó đối với cô cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng khóa kiện này thì lại là một thứ hoàn toàn khác, thật sự cần phải có kỹ năng cao hơn mới có thể làm được.
Trước kia Tống Hiểu Phương cũng mò mẫm qua PPT, làm ra được một khóa kiện bình thường thôi, nhưng làm xong trông cứ như hàng trưng bày ngoài triển lãm vậy chẳng có chút linh hồn gì cả, chứ chưa bàn tới là có đẹp mắt hay không.
Tống Hiểu Phương thấy tay phải của Lí Khoái Lai di chuột không ngừng, còn tay trái lướt trên bàn phím có vẻ như là bấm phím tắt, còn biết mở Baidu để tìm thêm một vài tư liệu.
Dù vậy cũng đủ để khiến cho Tống Hiểu Phương nhìn đến hoa cả mắt.
Ngay cả người trẻ tuổi như cô nhìn cũng cảm thấy thao tác của Lí Khoái Lai rất nhanh, chứ đừng nói gì đến hai người có tuổi tác tương đối lớn như Bàng Quang Huy và Diệp Minh Quân kia.
Với tuổi tác của bọn họ, đến việc gõ máy tính cũng rất chậm chứ đừng nói đến việc sử dụng các phần mềm máy tính khác.
Vài phút trôi qua, điện thoại của Diệp Minh Quân reo lên, ông vừa nhìn vào điện thoại liền ngẩng đầu cười khổ với Bàng Quang Huy: "Là tài xế taxi gọi, có lẽ là đang đợi chúng ta trước cổng trường rồi."
Bàng Quang Huy hỏi: "Thầy Lý, cần bao lâu nữa mới có thể hoàn thành nội dung này vậy?"
"Có thể xem thử được rồi." Lí Khoái Lai không ngẩng đầu lên, tay phải nhấp chuột một cái, màn hình máy tính liền thay đổi.
Nhấp một cái là một hàng văn bản chạy ra từ bên phải, và dừng lại ngay trung tâm màn hình.
Bàng Quang Huy tập trung nhìn vào dòng chữ "Tọa đàm Ngày nhà giáo trường trung học Lĩnh Thủy năm 2005."
Nền ở phía sau là trời xanh mây trắng, bên dưới là cổng trường trung học Lĩnh Thủy trông vô cùng đẹp mắt.
Bàng Quang Huy vừa thấy slide mở đầu này liền vô cùng thích thú.
"Đẹp!" Bàng Quang Huy vỗ kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.