Chương 54: Tôi mời cô ăn tối.
Dạ Độc Túy
15/11/2021
Lí Khoái Lai bước vào phòng, kêu phục vụ lên món, sau đó gửi cho Ngô Đại Bàng một tin nhắn.
"Lí Khoái Lai, tôi muốn gọi mấy món ngon nhất." Tống Hiểu Phương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, cái này cô không cần lo, tôi đã gọi món sẵn rồi." Lí Khoái Lai cười nói.
"Anh.." Tống Hiểu Phương tức giận.
Lí Khoái Lai này thật là keo kiệt, vậy mà đã gọi món rẻ từ sớm, khiến cô muốn chỉnh anh ta một chút cũng không được.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Ngô Đại Bàng vẻ mặt cười ngây ngô bước vào: "Hiểu Phương, thật là trùng hợp, em cũng ăn cơm ở đây à? Để tối nay anh mời em một bữa lớn."
"Tôi không cần anh mời." Tống Hiểu Phương nhìn thấy Ngô Đại Bàng, trên mặt lộ đầy vẻ chán ghét.
"Ủa? Lí Khoái Lai, sao cậu lại ở đây?" Ngô Đại Bàng nhìn thấy Tống Hiểu Phương ngồi cạnh Lí Khoái Lai, nhất thời kinh ngạc.
Bữa ăn tối nay, chính là thế giới chỉ có hai người là hắn và Tống Hiểu Phương, Lí Khoái Lai ở đây tính làm bóng đèn à?
"Tại sao Lí Khoái Lai không thể ở đây? Anh ấy mời tôi ăn mà." Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Ngô Đại Bàng.
"Cái gì? Phải là anh mời em ăn chứ, sao có thể là Lí Khoái Lai mời được?" Ngô Đại Bàng đột nhiên nhảy dựng rồi hét lên.
Lí Khoái Lai thấy sắc mặt của Tống Hiểu Phương không đúng lắm, liền vội vàng kéo Ngô Đại Bàng qua một bên, thì thầm nói: "Nếu như tôi không đến, sao có thể gửi tin nhắn cho anh khiến Tống Hiểu Phương bất ngờ được chứ?"
"Nhưng hình như cô ấy không vui lắm." Ngô Đại Bàng lắc đầu.
"Sao lại không vui được chứ? Anh không nhìn thấy sắc mặt của cô ấy có chút thay đổi rồi sao?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Hình như là có." Ngô Đại Bàng gật gật đầu, "Vậy được rồi, cậu đi đi, để tôi ở lại với Hiểu Phương trải qua thế giới dành riêng cho hai người là được rồi."
Lí Khoái Lai lắc đầu: "Cái này thì không được, anh thử nghĩ xem, tôi đã ở đây rồi, anh đuổi tôi đi về, Tống Hiểu Phương chẳng phải sẽ cho rằng anh là một người đàn ông keo kiệt ích kỷ, người phụ nào lại đi thích cơ chứ?"
"Cái này, hình như cũng có lý, tôi không keo kiệt, tôi rất hào phóng, Hiểu Phương nhất định sẽ thích tôi thôi." Ngô Đại Bàng cười nói, "Vậy được, cậu ở lại đi, ăn xong thì nhớ về lẹ."
"Đương nhiên rồi, tôi không chuồn sớm chẳng lẽ lại ở lại đây trả tiền à?" Lí Khoái Lai dứt khoát nói, "Anh gọi bao nhiêu món lên thế?"
"Một món canh và hai món rau." Ngô Đại Bàng đắc ý cười nói.
Lí Khoái Lai thật muốn cầm đống bát đũa trên bàn chọi vào đầu tên Ngô Đại Bàng này, cho dù hắn không muốn cho anh ăn cũng không thể chỉ gọi toàn món rau lên được.
"Anh gọi thêm một ít món thịt đi." Lí Khoái Lai nói.
"Phụ nữ nhìn chung đều thích ăn mấy đồ thanh đạm, với lại món canh kia là vịt hầm, cũng coi như là có thịt rồi." Ngô Đại Bàng không nỡ gọi thêm món thịt nữa.
Lí Khoái Lai cả giận nói: "Bây giờ không phải là lúc cân nhắc vấn đề thanh đạm, mà là lúc để thể hiện tấm lòng của mình."
"Tấm lòng gì cơ?" Ngô Đại Bàng hỏi.
"Sao anh không nghĩ thử xem, nếu như thể hiện ra bản thân muốn theo đuổi Tống Hiểu Phương, gọi đồ ăn nhiều một chút, chỉ quan tâm đến cô ấy không quá quan trọng tiền bạc, thì làm gì có cô gái nào không thích?" Lí Khoái Lai không thèm nghĩ mà nói tiếp, "Anh tự mình quyết định đi, tới lúc mất đi rồi đừng có mà trách tôi đấy."
Ngô Đại Bàng không phản bác gì thêm, quay đầu đi ra ngoài.
Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai ngồi lại vào ghế bên cạnh, khó chịu nói: "Nếu như lát nữa Ngô Đại Bàng lại đi vào, thì anh đuổi anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ăn cơm ở đây."
"Cô Tống, vậy thì không hay cho lắm." Lí Khoái Lai khổ não, "Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nghe nói Ngô Đại Bàng nay lại được làm phó chủ nhiệm gì gì đó nữa, thẳng thừng đuổi anh ta đi như thế, có vẻ không hay lắm dâu."
Lí Khoái Lai vỗ ngực: "Không sao cả, chỉ cần cô thích, tiêu nhiều tiền hơn một chút cũng có sao đâu."
Ngô Đại Bàng quả nhiên đã gọi thêm một món tôm luộc, ăn hải sản sẽ không bị tăng cân, rất hợp với khẩu vị của Tống Hiểu Phương.
Lúc Tống Hiểu Phương khen món tôm này ngon, Ngô Đại Bàng liền mặt mày hớn hở.
Lí Khoái Lai vậy mà lại nói trúng rồi, ngại chi tiền sẽ không thể chiều được lòng mỹ nữ.
Sau khi mọi người đều ăn xong, Lí Khoái Lai khoác vai Ngô Đại Bàng kéo ra khỏi phòng.
"Anh mau tính tiền đi, tôi phải đi đây." Lí Khoái Lai nhắc nhở.
"Được, để tôi tính tiền." Ngô Đại Bàng ra đến quầy chợt sững lại, "Đây là quán nhà tôi, còn phải tính tiền sao? Chỉ cần nói với thu ngân một tiếng là được."
"Vậy được, mà anh nói nhỏ thôi, kẻo Tống Hiểu Phương nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt." Lí Khoái Lai cười rồi quay lại vào phòng.
Lúc Tống Hiểu Phương đang dùng khăn giấy lau miệng, thấy Lí Khoái Lai quay lại, hỏi: "Bây giờ chúng ta về luôn hả?"
"Ừm, về thôi, tôi đã thanh toán xong cả rồi." Lí Khoái Lai cười nói.
Tống Hiểu Phương có chút thẹn thùng: "Món canh và tôm hôm nay thực sự rất ngon, chắc là đã tốn không ít tiền?"
"Chỉ cần cô thích ăn, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao." Lí Khoái Lai cười nói.
Ra khỏi quán, Lí Khoái Lai đi lấy xe.
Ngô Đại Bàng nhìn thấy một mình Tống Hiểu Phương đứng ở cửa, liền vội vàng chạy qua: "Hiểu Phương, chúng ta vừa mới ăn no xong, hay là mình đi dạo ở trấn một lát đi?"
"Thôi, tôi phải về trường rồi." Tống Hiểu Phương thẳng thừng từ chối.
"Em nói cũng có lý, chúng ta thật giống nhau, luôn chăm chỉ, cố gắng, dốc hết tâm huyết cho công việc ở trường." Ngô Đại Bàng nghiêm mặt nói tiếp, "Hay là chúng ta.."
Lời của Ngô Đại Bàng còn chưa nói xong, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe, theo sau là giọng nói của Lí Khoái Lai: "Tôi chuẩn bị quay về trường đây."
Tống Hiểu Phương không nói gì, theo thói quen mà ngồi lên sau xe: "Về trường thôi."
"Chủ nhiệm Ngô, tạm biệt." Lí Khoái Lai bây giờ mới chợt nhớ ra vẫn chưa mượn Ngô Đại Bàng ba trăm tệ, nhưng có Tống Hiểu Phương ở đây, anh cũng ngại hỏi, đợi lát nữa về trường lại chạy qua tìm hắn lần nữa vậy.
"Hai người đừng đi, Hiểu Phương, anh bây giờ đi lấy xe, em ngồi chiếc Suzuki của anh đi." Ngô Đại Bàng sốt ruột nhảy dựng lên.
Lí Khoái Lai do dự: "Cô Tống, hay là cô ngồi xe của Ngô Đại Bàng đi?"
Lí Khoái Lai sợ Ngô Đại Bàng nổi đóa lên thì không cách nào mượn được ba trăm tệ nữa.
"Lí Khoái Lai, anh có đi không hả?" Tống Hiểu Phương nhéo mấy cái ở thắt lưng của Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai chỉ đành bất đắc dĩ vặn ga, chiếc xe máy theo đó mà lao thẳng về phía trước.
"Đợi tôi với." Ngô Đại Bàng lái xe ra phát hiện hai người bọn họ đã đi rồi, vội vàng đuổi theo.
Khi Ngô Đại Bàng đuổi tới chỗ nhà máy đường, khoảng cách đã rất gần.
"Lí Khoái Lai, cậu mau dừng xe." Ngô Đại Bàng gào lên.
Nhưng Lí Khoái Lai vẫn tiếp tục lái như bình thường, cũng chẳng rõ là có nghe được tiếng hét của Ngô Đại Bàng không.
Ngô Đại Bàng nôn nóng, tiếp tục vặn ga.
Nhưng bên này là đường đất, không dễ đi, thỉnh thoảng còn có cả ổ gà.
Ngô Đại Bàng chỉ chăm chăm đuổi theo, không thèm nhìn đường, rất nhanh sau đó chiếc Suzuki bị đâm trúng một cái hố nhỏ, xe của hắn ta liền lao thẳng về phía ruộng mía bên đường.
"Uỳnh." chiếc xe tắt máy luôn tại chỗ.
"Lí Khoái Lai, *** tổ tông nhà ngươi." Ngô Đại Bàng khó khăn lắm mới đẩy được chiếc Suzuki ra.
Hắn nghĩ đến bữa cơm tối nay, Tống Hiểu Phương chỉ nói chuyện với Lí Khoái Lai, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn một câu nào.
Mà lúc này Lí Khoái Lai lại là người đưa đón Tống Hiểu Phương nữa chứ.
Đêm nay, rốt cuộc là hắn theo đuổi Tống Hiểu Phương, hay là tên Lí Khoái Lai kia theo đuổi vậy? Ngô Đại Bàng càng nghĩ càng thấy tức.
"Lí Khoái Lai, tôi muốn gọi mấy món ngon nhất." Tống Hiểu Phương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, cái này cô không cần lo, tôi đã gọi món sẵn rồi." Lí Khoái Lai cười nói.
"Anh.." Tống Hiểu Phương tức giận.
Lí Khoái Lai này thật là keo kiệt, vậy mà đã gọi món rẻ từ sớm, khiến cô muốn chỉnh anh ta một chút cũng không được.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Ngô Đại Bàng vẻ mặt cười ngây ngô bước vào: "Hiểu Phương, thật là trùng hợp, em cũng ăn cơm ở đây à? Để tối nay anh mời em một bữa lớn."
"Tôi không cần anh mời." Tống Hiểu Phương nhìn thấy Ngô Đại Bàng, trên mặt lộ đầy vẻ chán ghét.
"Ủa? Lí Khoái Lai, sao cậu lại ở đây?" Ngô Đại Bàng nhìn thấy Tống Hiểu Phương ngồi cạnh Lí Khoái Lai, nhất thời kinh ngạc.
Bữa ăn tối nay, chính là thế giới chỉ có hai người là hắn và Tống Hiểu Phương, Lí Khoái Lai ở đây tính làm bóng đèn à?
"Tại sao Lí Khoái Lai không thể ở đây? Anh ấy mời tôi ăn mà." Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Ngô Đại Bàng.
"Cái gì? Phải là anh mời em ăn chứ, sao có thể là Lí Khoái Lai mời được?" Ngô Đại Bàng đột nhiên nhảy dựng rồi hét lên.
Lí Khoái Lai thấy sắc mặt của Tống Hiểu Phương không đúng lắm, liền vội vàng kéo Ngô Đại Bàng qua một bên, thì thầm nói: "Nếu như tôi không đến, sao có thể gửi tin nhắn cho anh khiến Tống Hiểu Phương bất ngờ được chứ?"
"Nhưng hình như cô ấy không vui lắm." Ngô Đại Bàng lắc đầu.
"Sao lại không vui được chứ? Anh không nhìn thấy sắc mặt của cô ấy có chút thay đổi rồi sao?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Hình như là có." Ngô Đại Bàng gật gật đầu, "Vậy được rồi, cậu đi đi, để tôi ở lại với Hiểu Phương trải qua thế giới dành riêng cho hai người là được rồi."
Lí Khoái Lai lắc đầu: "Cái này thì không được, anh thử nghĩ xem, tôi đã ở đây rồi, anh đuổi tôi đi về, Tống Hiểu Phương chẳng phải sẽ cho rằng anh là một người đàn ông keo kiệt ích kỷ, người phụ nào lại đi thích cơ chứ?"
"Cái này, hình như cũng có lý, tôi không keo kiệt, tôi rất hào phóng, Hiểu Phương nhất định sẽ thích tôi thôi." Ngô Đại Bàng cười nói, "Vậy được, cậu ở lại đi, ăn xong thì nhớ về lẹ."
"Đương nhiên rồi, tôi không chuồn sớm chẳng lẽ lại ở lại đây trả tiền à?" Lí Khoái Lai dứt khoát nói, "Anh gọi bao nhiêu món lên thế?"
"Một món canh và hai món rau." Ngô Đại Bàng đắc ý cười nói.
Lí Khoái Lai thật muốn cầm đống bát đũa trên bàn chọi vào đầu tên Ngô Đại Bàng này, cho dù hắn không muốn cho anh ăn cũng không thể chỉ gọi toàn món rau lên được.
"Anh gọi thêm một ít món thịt đi." Lí Khoái Lai nói.
"Phụ nữ nhìn chung đều thích ăn mấy đồ thanh đạm, với lại món canh kia là vịt hầm, cũng coi như là có thịt rồi." Ngô Đại Bàng không nỡ gọi thêm món thịt nữa.
Lí Khoái Lai cả giận nói: "Bây giờ không phải là lúc cân nhắc vấn đề thanh đạm, mà là lúc để thể hiện tấm lòng của mình."
"Tấm lòng gì cơ?" Ngô Đại Bàng hỏi.
"Sao anh không nghĩ thử xem, nếu như thể hiện ra bản thân muốn theo đuổi Tống Hiểu Phương, gọi đồ ăn nhiều một chút, chỉ quan tâm đến cô ấy không quá quan trọng tiền bạc, thì làm gì có cô gái nào không thích?" Lí Khoái Lai không thèm nghĩ mà nói tiếp, "Anh tự mình quyết định đi, tới lúc mất đi rồi đừng có mà trách tôi đấy."
Ngô Đại Bàng không phản bác gì thêm, quay đầu đi ra ngoài.
Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai ngồi lại vào ghế bên cạnh, khó chịu nói: "Nếu như lát nữa Ngô Đại Bàng lại đi vào, thì anh đuổi anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ăn cơm ở đây."
"Cô Tống, vậy thì không hay cho lắm." Lí Khoái Lai khổ não, "Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nghe nói Ngô Đại Bàng nay lại được làm phó chủ nhiệm gì gì đó nữa, thẳng thừng đuổi anh ta đi như thế, có vẻ không hay lắm dâu."
Lí Khoái Lai vỗ ngực: "Không sao cả, chỉ cần cô thích, tiêu nhiều tiền hơn một chút cũng có sao đâu."
Ngô Đại Bàng quả nhiên đã gọi thêm một món tôm luộc, ăn hải sản sẽ không bị tăng cân, rất hợp với khẩu vị của Tống Hiểu Phương.
Lúc Tống Hiểu Phương khen món tôm này ngon, Ngô Đại Bàng liền mặt mày hớn hở.
Lí Khoái Lai vậy mà lại nói trúng rồi, ngại chi tiền sẽ không thể chiều được lòng mỹ nữ.
Sau khi mọi người đều ăn xong, Lí Khoái Lai khoác vai Ngô Đại Bàng kéo ra khỏi phòng.
"Anh mau tính tiền đi, tôi phải đi đây." Lí Khoái Lai nhắc nhở.
"Được, để tôi tính tiền." Ngô Đại Bàng ra đến quầy chợt sững lại, "Đây là quán nhà tôi, còn phải tính tiền sao? Chỉ cần nói với thu ngân một tiếng là được."
"Vậy được, mà anh nói nhỏ thôi, kẻo Tống Hiểu Phương nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt." Lí Khoái Lai cười rồi quay lại vào phòng.
Lúc Tống Hiểu Phương đang dùng khăn giấy lau miệng, thấy Lí Khoái Lai quay lại, hỏi: "Bây giờ chúng ta về luôn hả?"
"Ừm, về thôi, tôi đã thanh toán xong cả rồi." Lí Khoái Lai cười nói.
Tống Hiểu Phương có chút thẹn thùng: "Món canh và tôm hôm nay thực sự rất ngon, chắc là đã tốn không ít tiền?"
"Chỉ cần cô thích ăn, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao." Lí Khoái Lai cười nói.
Ra khỏi quán, Lí Khoái Lai đi lấy xe.
Ngô Đại Bàng nhìn thấy một mình Tống Hiểu Phương đứng ở cửa, liền vội vàng chạy qua: "Hiểu Phương, chúng ta vừa mới ăn no xong, hay là mình đi dạo ở trấn một lát đi?"
"Thôi, tôi phải về trường rồi." Tống Hiểu Phương thẳng thừng từ chối.
"Em nói cũng có lý, chúng ta thật giống nhau, luôn chăm chỉ, cố gắng, dốc hết tâm huyết cho công việc ở trường." Ngô Đại Bàng nghiêm mặt nói tiếp, "Hay là chúng ta.."
Lời của Ngô Đại Bàng còn chưa nói xong, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe, theo sau là giọng nói của Lí Khoái Lai: "Tôi chuẩn bị quay về trường đây."
Tống Hiểu Phương không nói gì, theo thói quen mà ngồi lên sau xe: "Về trường thôi."
"Chủ nhiệm Ngô, tạm biệt." Lí Khoái Lai bây giờ mới chợt nhớ ra vẫn chưa mượn Ngô Đại Bàng ba trăm tệ, nhưng có Tống Hiểu Phương ở đây, anh cũng ngại hỏi, đợi lát nữa về trường lại chạy qua tìm hắn lần nữa vậy.
"Hai người đừng đi, Hiểu Phương, anh bây giờ đi lấy xe, em ngồi chiếc Suzuki của anh đi." Ngô Đại Bàng sốt ruột nhảy dựng lên.
Lí Khoái Lai do dự: "Cô Tống, hay là cô ngồi xe của Ngô Đại Bàng đi?"
Lí Khoái Lai sợ Ngô Đại Bàng nổi đóa lên thì không cách nào mượn được ba trăm tệ nữa.
"Lí Khoái Lai, anh có đi không hả?" Tống Hiểu Phương nhéo mấy cái ở thắt lưng của Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai chỉ đành bất đắc dĩ vặn ga, chiếc xe máy theo đó mà lao thẳng về phía trước.
"Đợi tôi với." Ngô Đại Bàng lái xe ra phát hiện hai người bọn họ đã đi rồi, vội vàng đuổi theo.
Khi Ngô Đại Bàng đuổi tới chỗ nhà máy đường, khoảng cách đã rất gần.
"Lí Khoái Lai, cậu mau dừng xe." Ngô Đại Bàng gào lên.
Nhưng Lí Khoái Lai vẫn tiếp tục lái như bình thường, cũng chẳng rõ là có nghe được tiếng hét của Ngô Đại Bàng không.
Ngô Đại Bàng nôn nóng, tiếp tục vặn ga.
Nhưng bên này là đường đất, không dễ đi, thỉnh thoảng còn có cả ổ gà.
Ngô Đại Bàng chỉ chăm chăm đuổi theo, không thèm nhìn đường, rất nhanh sau đó chiếc Suzuki bị đâm trúng một cái hố nhỏ, xe của hắn ta liền lao thẳng về phía ruộng mía bên đường.
"Uỳnh." chiếc xe tắt máy luôn tại chỗ.
"Lí Khoái Lai, *** tổ tông nhà ngươi." Ngô Đại Bàng khó khăn lắm mới đẩy được chiếc Suzuki ra.
Hắn nghĩ đến bữa cơm tối nay, Tống Hiểu Phương chỉ nói chuyện với Lí Khoái Lai, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn một câu nào.
Mà lúc này Lí Khoái Lai lại là người đưa đón Tống Hiểu Phương nữa chứ.
Đêm nay, rốt cuộc là hắn theo đuổi Tống Hiểu Phương, hay là tên Lí Khoái Lai kia theo đuổi vậy? Ngô Đại Bàng càng nghĩ càng thấy tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.