Chương 83: Vô cùng tức giận
Dạ Độc Túy
27/01/2022
Đột nhiên, Bàng Chí Hoa bước vào lại, hỏi: "Sao vậy, Minh Lễ, cậu muốn gọi điện thoại à?"
"Không, không, em chỉ muốn xem thử bây giờ là mấy giờ rồi thôi." Phó Minh Lễ vội vàng đặt điện thoại lên bàn.
"Hay là như vầy, cậu theo tôi ra ngoài kiểm tra luôn đi." Bàng Chí Hoa cười nói.
"Nhưng còn ở đây thì phải làm sao?" Phó Minh Lễ hỏi, "Không thể không có ai ở chỗ này trực được. Hay là Hoa ca, anh ở phòng trực đi, để em qua bên quán nét đó kiểm tra cho?"
Bàng Chí Hoa lắc đầu nói: "Lát nữa Tiểu Tôn không phải sẽ qua đây sao? Để cậu ta ở đây trực, còn hai chúng ta cùng nhau qua bên đó."
"Vậy được thôi, thế thì để em đi vệ sinh trước cái đã." Phó Minh Lễ đứng lên, bộ dạng vô cùng hào hứng.
Phó Minh Lễ đi vào nhà vệ sinh công cộng ở phía sau, lúc lấy điện thoại ra định gọi, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của Bàng Chí Hoa: "Sao vậy? Minh Lễ, cậu lại muốn gọi điện thoại à?"
"Em, em không có." Phó Minh Lễ hoảng loạn.
Tuy rằng Bàng Chí Hoa không chỉ rõ mọi việc, nhưng Phó Minh Lễ dường như cảm nhận được anh đang muốn nói điều gì đó.
Bàng Chí Hoa cười nói: "Vậy cậu nhanh lên đi, Tiểu Tôn đã tới phòng trực rồi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát mới được."
Phó Minh Lễ thấy Bàng Chí Hoa ở nhà vệ sinh công cộng, biết rằng bản thân không thể chạm vào điện thoại nữa.
Sau khi anh giải quyết xong, thì cùng Bàng Chí Hoa đi ra phía bên ngoài đồn cảnh sát.
Bàng Chí Hoa đưa chìa khóa xe cho Minh Lễ: "Cậu lái xe đi."
"Được." Phó Minh Lễ gật đầu, khởi động xe máy đi về hướng của quán nét.
Theo lời của Bàng Chí Hoa, bọn họ không bật đèn cảnh sát, chỉ lặng lẽ qua bên đó kiểm tra tình hình.
Đến con hẻm nhỏ mà Lí Khoái Lai đã nói, trùng hợp lại có hai học sinh trung học từ trong đó đi ra. "
" Chúng ta mau qua đó đi. "Bàng Chí Hoa lập tức xuống xe, xông về phía trước.
Hai học sinh trung học kia nhìn thấy cảnh sát tới, bị dọa cho ngây người ngay tại chỗ.
" Các ngươi là học sinh trường nào? Có phải đã làm chuyện xấu gì không? "Bàng Chí Hoa nghiêm túc hỏi.
" Tụi em không có làm chuyện gì xấu cả, chỉ là đến quán nét chơi game thôi. "Học sinh ở phía trước sợ hãi nói.
Phía sau còn có một người mặc cảnh phục, và một chiếc xe mô tô cảnh sát, chắc có lẽ bọn họ qua đây để bắt kẻ xấu, bọn chúng đương nhiên phải thanh minh rõ ràng cho chính mình.
" Các ngươi dẫn chúng tôi qua đó xem thử. "Bàng Chí Hoa không tin kéo học sinh ở phía trước vào con hẻm nhỏ, còn Phó Minh Lễ kéo người còn lại.
Học sinh sợ Bàng Chí Hoa không tin, đi đến cửa sau của quán nét, ấn chuông cửa.
" Là ai? "Bên trong truyền đến một câu hỏi thăm dò.
" Người trong đường sắt. "Học sinh đáp lại một câu.
Cửa nhỏ vừa mở ra, khuôn mặt của quản lý quán nét hiện lên.
Bàng Chí Hoa dùng sức đẩy, cánh cửa bị hất ra, quản lý quán lùi lại hai bước.
Bàng Chí Hoa xông thẳng vào trong, nhìn thấy khoảng hai mươi thanh thiếu niên đang đeo tai nghe máy tính chơi game, lửa giận trong người anh liên nổi lên phừng phừng.
Ông chủ Béo này đúng là to gan lớn mật mà, vì để kiếm chút tiền, đến cả lệnh niêm phong cũng dám vi phạm.
" Không hay rồi, có cảnh sát đến. "Quản lý quán lớn tiếng hét lên. Hắn muốn làm vậy để ông chủ Béo trên lầu hai biết.
Bàng Chí Hoa vỗ vào khẩu súng lục bên hông, trầm giọng nói:" Các ngươi đừng động đậy, nếu không ta sẽ không khách khí đâu. "
Mấy thanh thiếu niên kia chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, sắc mặt thay đổi mà nhìn nhau.
Bàng Chí Hoa lấy điện thoại gọi đến đồn cảnh sát:" Tôi là Bàng Chí Hoa, quán nét ở trấn vẫn lén lút hoạt động, cậu mau chóng thông báo cho sở trưởng, để ông ấy cử thêm tiếp viện tới đây đi. "
Hai mươi mấy thanh thiếu niên, chỉ hai người bọn họ thì không thể quản hết được.
Tiếp đó, Bàng Chí Hoa lại gọi điện cho Hoàng Chí Thịnh, nói lại với ông tình hình hiện tại.
Sau khi cúp điện thoại, Bàng Chí Hoa quay đầu lại cười nói với Phó Minh Lễ:" Đêm nay vất vả cho cậu rồi. "
" Em.. "mặt Phó Minh Lễ khẽ biến sắc, lời này của Bàng Chí Hoa hình như không đúng lắm.
Quả nhiên, quản lý quán nhìn thấy Phó Minh Lễ, trên mặt liền lộ ra ẩn ý.
Ông chủ Béo nghe thấy ồn ào dưới lầu, liền vội vàng chạy xuống.
Khi nhìn thấy Bàng Chí Hoa và Phó Minh Lễ, ông vô cùng sốc:" Hoa ca, đây chỉ là hiểu lầm thôi. "
" Ông không cần phải giải thích với tôi, hãy dành những lời này để lát nữa giải thích với lãnh đạo đi. "Bàng Chí Hoa cười lạnh.
Ông chủ thấy Bàng Chí Hoa không chịu nể mặt, liền quay người định lên lầu.
" Ông chủ Béo, ông không được đi, phải ở lại đây. "Bàng Chí Hoa nói.
" Bây giờ cậu còn muốn hạn chế quyền tự do của tôi sao? "Ông chủ Béo cũng tức giận rồi.
Cho dù Bàng Chí Hoa là cảnh sát thì đã sao, ông là người có tiền, thậm chí còn có quan hệ với vài người trên huyện.
" Tôi nói vậy thì cứ vậy đi. "Bàng Chí Hoa dùng ánh mắt sai khiến Phó Minh Lễ," Trông chừng ông chủ Béo, nếu như ông ta dám làm loạn, có thể dùng đến biện pháp cưỡng chế. "
Nói xong, Bàng Chí Hoa lại vỗ vài cái vào khẩu súng lục bên hông của mình.
" Vậy ta có thể gọi điện thoại phải không? "Ông chủ Béo tức giận hỏi.
" Gọi điện thì có thể, nhưng phải gọi ở đây, không được rời đi chỗ khác. "Bàng Chí Hoa cũng không phải tên ngốc.
Bây giờ đã bắt được ông chủ Béo cùng với đám thanh thiếu niên này ở đây, nếu để ông ta rời đi, đến lúc đó bọn họ sẽ không thể tìm ra được chứng cứ.
Phó Minh Lễ do dự một chút rồi đi đến bên cạnh ông chủ Béo.
Ông chủ Béo trừng mắt nhìn Phó Minh Lễ một cái, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi gọi mấy cuộc, sắc mặt của ông chủ Béo đã dịu đi một chút.
" Phó Minh Lễ, các ngươi đừng có làm việc quá tuyệt tình như thế. "Ông chủ Béo trầm giọng nói.
Phó Minh Lễ thì thầm nói:" Anh Béo, em cũng không còn cách nào khác. "
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi báo động của cảnh sát, đồn cảnh sát rất nhanh đã điều động người tới đây.
Bàng Chí Hoa nói với ông chủ Béo:" Ông muốn tự mở cửa hay là để chúng tôi đến phá cửa đây? "
" Cậu ra mở cửa đi. "Ông chủ Béo nói với tên quản lý.
Vì để ngăn chặn người khác, nên ngoài quán nét còn làm thêm cái khóa móc ở ngoài.
Cho nên quản lý quán sau khi mở cửa ở đây, còn phải đi ra ngoài để mở cửa.
Nhưng Bàng Chí Hoa không cho phép quản lý quán đi ra ngoài, mà sai Phó Minh Lễ lấy chìa khóa ra ngoài mở.
Cửa quán bị mở ra, vài nhân viên an ninh và cảnh sát tiến vào trong.
Nhìn thấy đám thanh thiếu niên trong quán nét và màn hình máy tính vẫn còn đang nhấp nháy, bọn họ không khỏi bực tức trong lòng.
Ông chủ Béo này đúng là to gan lớn mật, vậy mà lại dám chống lại quy định.
Cần phải biết rằng, giấy niêm phong này có con dấu của rất nhiều bộ phận có liên quan, quán nét đúng là không coi bọn họ ra gì nữa rồi.
Lúc này, Hoàng Chí Thịnh cũng đem theo người của bộ công thương và bộ văn hóa đến.
Hoàng Chí Thịnh đầy căm giận nhìn ông chủ Béo nói:" Ông đúng thật là vô pháp vô thiên. Lần này tôi xem ông còn nói gì được nữa? "
Sở trường đồn cảnh sát hỏi:" Hoàng trấn, bên trong hình như còn có cả học sinh, chúng ta có nên thông báo cho trường học không? "
" Đúng, thông báo cho lãnh đạo nhà trường đến đây, chúng ta phải xem xem, học sinh của bọn họ không đến lớp học, bọn họ cũng không thèm quản sao? "Hoàng Chí Thịnh càng nói lửa giận trong người cũng càng lớn thêm.
Ông chủ quán nét này đúng là tát thẳng vào mặt anh, đã nói rõ sẽ niêm phong một tuần, trong thời gian này không được mở cửa làm ăn.
Bàng Chí Hoa đáp lại:" Hoàng trấn, tôi đã nghe học sinh này nói, sau buổi chiều bị niêm phong đó, quán nét liền lén lút mở cửa sau, bọn chúng đều là đi từ đó. "
Hoàng Chí Thịnh nghe vậy muốn hộc máu ngay tại chỗ, vừa nãy anh chỉ cảm thấy như bị tát vào mặt thôi, nhưng bây giờ lại như bị đấm vào vào mặt vậy.
" Ghi lại khẩu cung của tất cả những người ở đây, sau đó chuyển hết máy tính về đồn cảnh sát. "Hoàng Chí Thịnh tức giận kêu lên.
" Được, chuyển hết máy tính về đồn cảnh sát."Sở trường đồn cảnh sát phấn khởi hô lên.
"Không, không, em chỉ muốn xem thử bây giờ là mấy giờ rồi thôi." Phó Minh Lễ vội vàng đặt điện thoại lên bàn.
"Hay là như vầy, cậu theo tôi ra ngoài kiểm tra luôn đi." Bàng Chí Hoa cười nói.
"Nhưng còn ở đây thì phải làm sao?" Phó Minh Lễ hỏi, "Không thể không có ai ở chỗ này trực được. Hay là Hoa ca, anh ở phòng trực đi, để em qua bên quán nét đó kiểm tra cho?"
Bàng Chí Hoa lắc đầu nói: "Lát nữa Tiểu Tôn không phải sẽ qua đây sao? Để cậu ta ở đây trực, còn hai chúng ta cùng nhau qua bên đó."
"Vậy được thôi, thế thì để em đi vệ sinh trước cái đã." Phó Minh Lễ đứng lên, bộ dạng vô cùng hào hứng.
Phó Minh Lễ đi vào nhà vệ sinh công cộng ở phía sau, lúc lấy điện thoại ra định gọi, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của Bàng Chí Hoa: "Sao vậy? Minh Lễ, cậu lại muốn gọi điện thoại à?"
"Em, em không có." Phó Minh Lễ hoảng loạn.
Tuy rằng Bàng Chí Hoa không chỉ rõ mọi việc, nhưng Phó Minh Lễ dường như cảm nhận được anh đang muốn nói điều gì đó.
Bàng Chí Hoa cười nói: "Vậy cậu nhanh lên đi, Tiểu Tôn đã tới phòng trực rồi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát mới được."
Phó Minh Lễ thấy Bàng Chí Hoa ở nhà vệ sinh công cộng, biết rằng bản thân không thể chạm vào điện thoại nữa.
Sau khi anh giải quyết xong, thì cùng Bàng Chí Hoa đi ra phía bên ngoài đồn cảnh sát.
Bàng Chí Hoa đưa chìa khóa xe cho Minh Lễ: "Cậu lái xe đi."
"Được." Phó Minh Lễ gật đầu, khởi động xe máy đi về hướng của quán nét.
Theo lời của Bàng Chí Hoa, bọn họ không bật đèn cảnh sát, chỉ lặng lẽ qua bên đó kiểm tra tình hình.
Đến con hẻm nhỏ mà Lí Khoái Lai đã nói, trùng hợp lại có hai học sinh trung học từ trong đó đi ra. "
" Chúng ta mau qua đó đi. "Bàng Chí Hoa lập tức xuống xe, xông về phía trước.
Hai học sinh trung học kia nhìn thấy cảnh sát tới, bị dọa cho ngây người ngay tại chỗ.
" Các ngươi là học sinh trường nào? Có phải đã làm chuyện xấu gì không? "Bàng Chí Hoa nghiêm túc hỏi.
" Tụi em không có làm chuyện gì xấu cả, chỉ là đến quán nét chơi game thôi. "Học sinh ở phía trước sợ hãi nói.
Phía sau còn có một người mặc cảnh phục, và một chiếc xe mô tô cảnh sát, chắc có lẽ bọn họ qua đây để bắt kẻ xấu, bọn chúng đương nhiên phải thanh minh rõ ràng cho chính mình.
" Các ngươi dẫn chúng tôi qua đó xem thử. "Bàng Chí Hoa không tin kéo học sinh ở phía trước vào con hẻm nhỏ, còn Phó Minh Lễ kéo người còn lại.
Học sinh sợ Bàng Chí Hoa không tin, đi đến cửa sau của quán nét, ấn chuông cửa.
" Là ai? "Bên trong truyền đến một câu hỏi thăm dò.
" Người trong đường sắt. "Học sinh đáp lại một câu.
Cửa nhỏ vừa mở ra, khuôn mặt của quản lý quán nét hiện lên.
Bàng Chí Hoa dùng sức đẩy, cánh cửa bị hất ra, quản lý quán lùi lại hai bước.
Bàng Chí Hoa xông thẳng vào trong, nhìn thấy khoảng hai mươi thanh thiếu niên đang đeo tai nghe máy tính chơi game, lửa giận trong người anh liên nổi lên phừng phừng.
Ông chủ Béo này đúng là to gan lớn mật mà, vì để kiếm chút tiền, đến cả lệnh niêm phong cũng dám vi phạm.
" Không hay rồi, có cảnh sát đến. "Quản lý quán lớn tiếng hét lên. Hắn muốn làm vậy để ông chủ Béo trên lầu hai biết.
Bàng Chí Hoa vỗ vào khẩu súng lục bên hông, trầm giọng nói:" Các ngươi đừng động đậy, nếu không ta sẽ không khách khí đâu. "
Mấy thanh thiếu niên kia chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, sắc mặt thay đổi mà nhìn nhau.
Bàng Chí Hoa lấy điện thoại gọi đến đồn cảnh sát:" Tôi là Bàng Chí Hoa, quán nét ở trấn vẫn lén lút hoạt động, cậu mau chóng thông báo cho sở trưởng, để ông ấy cử thêm tiếp viện tới đây đi. "
Hai mươi mấy thanh thiếu niên, chỉ hai người bọn họ thì không thể quản hết được.
Tiếp đó, Bàng Chí Hoa lại gọi điện cho Hoàng Chí Thịnh, nói lại với ông tình hình hiện tại.
Sau khi cúp điện thoại, Bàng Chí Hoa quay đầu lại cười nói với Phó Minh Lễ:" Đêm nay vất vả cho cậu rồi. "
" Em.. "mặt Phó Minh Lễ khẽ biến sắc, lời này của Bàng Chí Hoa hình như không đúng lắm.
Quả nhiên, quản lý quán nhìn thấy Phó Minh Lễ, trên mặt liền lộ ra ẩn ý.
Ông chủ Béo nghe thấy ồn ào dưới lầu, liền vội vàng chạy xuống.
Khi nhìn thấy Bàng Chí Hoa và Phó Minh Lễ, ông vô cùng sốc:" Hoa ca, đây chỉ là hiểu lầm thôi. "
" Ông không cần phải giải thích với tôi, hãy dành những lời này để lát nữa giải thích với lãnh đạo đi. "Bàng Chí Hoa cười lạnh.
Ông chủ thấy Bàng Chí Hoa không chịu nể mặt, liền quay người định lên lầu.
" Ông chủ Béo, ông không được đi, phải ở lại đây. "Bàng Chí Hoa nói.
" Bây giờ cậu còn muốn hạn chế quyền tự do của tôi sao? "Ông chủ Béo cũng tức giận rồi.
Cho dù Bàng Chí Hoa là cảnh sát thì đã sao, ông là người có tiền, thậm chí còn có quan hệ với vài người trên huyện.
" Tôi nói vậy thì cứ vậy đi. "Bàng Chí Hoa dùng ánh mắt sai khiến Phó Minh Lễ," Trông chừng ông chủ Béo, nếu như ông ta dám làm loạn, có thể dùng đến biện pháp cưỡng chế. "
Nói xong, Bàng Chí Hoa lại vỗ vài cái vào khẩu súng lục bên hông của mình.
" Vậy ta có thể gọi điện thoại phải không? "Ông chủ Béo tức giận hỏi.
" Gọi điện thì có thể, nhưng phải gọi ở đây, không được rời đi chỗ khác. "Bàng Chí Hoa cũng không phải tên ngốc.
Bây giờ đã bắt được ông chủ Béo cùng với đám thanh thiếu niên này ở đây, nếu để ông ta rời đi, đến lúc đó bọn họ sẽ không thể tìm ra được chứng cứ.
Phó Minh Lễ do dự một chút rồi đi đến bên cạnh ông chủ Béo.
Ông chủ Béo trừng mắt nhìn Phó Minh Lễ một cái, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi gọi mấy cuộc, sắc mặt của ông chủ Béo đã dịu đi một chút.
" Phó Minh Lễ, các ngươi đừng có làm việc quá tuyệt tình như thế. "Ông chủ Béo trầm giọng nói.
Phó Minh Lễ thì thầm nói:" Anh Béo, em cũng không còn cách nào khác. "
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi báo động của cảnh sát, đồn cảnh sát rất nhanh đã điều động người tới đây.
Bàng Chí Hoa nói với ông chủ Béo:" Ông muốn tự mở cửa hay là để chúng tôi đến phá cửa đây? "
" Cậu ra mở cửa đi. "Ông chủ Béo nói với tên quản lý.
Vì để ngăn chặn người khác, nên ngoài quán nét còn làm thêm cái khóa móc ở ngoài.
Cho nên quản lý quán sau khi mở cửa ở đây, còn phải đi ra ngoài để mở cửa.
Nhưng Bàng Chí Hoa không cho phép quản lý quán đi ra ngoài, mà sai Phó Minh Lễ lấy chìa khóa ra ngoài mở.
Cửa quán bị mở ra, vài nhân viên an ninh và cảnh sát tiến vào trong.
Nhìn thấy đám thanh thiếu niên trong quán nét và màn hình máy tính vẫn còn đang nhấp nháy, bọn họ không khỏi bực tức trong lòng.
Ông chủ Béo này đúng là to gan lớn mật, vậy mà lại dám chống lại quy định.
Cần phải biết rằng, giấy niêm phong này có con dấu của rất nhiều bộ phận có liên quan, quán nét đúng là không coi bọn họ ra gì nữa rồi.
Lúc này, Hoàng Chí Thịnh cũng đem theo người của bộ công thương và bộ văn hóa đến.
Hoàng Chí Thịnh đầy căm giận nhìn ông chủ Béo nói:" Ông đúng thật là vô pháp vô thiên. Lần này tôi xem ông còn nói gì được nữa? "
Sở trường đồn cảnh sát hỏi:" Hoàng trấn, bên trong hình như còn có cả học sinh, chúng ta có nên thông báo cho trường học không? "
" Đúng, thông báo cho lãnh đạo nhà trường đến đây, chúng ta phải xem xem, học sinh của bọn họ không đến lớp học, bọn họ cũng không thèm quản sao? "Hoàng Chí Thịnh càng nói lửa giận trong người cũng càng lớn thêm.
Ông chủ quán nét này đúng là tát thẳng vào mặt anh, đã nói rõ sẽ niêm phong một tuần, trong thời gian này không được mở cửa làm ăn.
Bàng Chí Hoa đáp lại:" Hoàng trấn, tôi đã nghe học sinh này nói, sau buổi chiều bị niêm phong đó, quán nét liền lén lút mở cửa sau, bọn chúng đều là đi từ đó. "
Hoàng Chí Thịnh nghe vậy muốn hộc máu ngay tại chỗ, vừa nãy anh chỉ cảm thấy như bị tát vào mặt thôi, nhưng bây giờ lại như bị đấm vào vào mặt vậy.
" Ghi lại khẩu cung của tất cả những người ở đây, sau đó chuyển hết máy tính về đồn cảnh sát. "Hoàng Chí Thịnh tức giận kêu lên.
" Được, chuyển hết máy tính về đồn cảnh sát."Sở trường đồn cảnh sát phấn khởi hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.