Chương 23
TamThat37
13/09/2023
Tạ Tranh muốn nhân lúc này tạo thiện cảm cho người xung quanh, một phần là vì chuyện làm ăn, một phần khác là để yên ổn sống đến khi tốt nghiệp. Không còn sự che chở của ông nội cô phải tự dựa vào bản thân mà thôi.
Tạ Tranh nhìn quanh một lúc, rồi kéo khách hàng lại gần sau đó thủ thỉ.
"Ngày mai tôi có hàng nóng, là ảnh của thầy Mặc cùng một người ấy ấy rất tình cảm... Các cậu có muốn không?"
Mắt của những con dê non (khách hàng của Tạ Tranh) lập tức sáng lên bọn họ gật đầu lia lịa. Có người còn đặt cọc trước tấm hình. Tạ Tranh ôm tiền thì cười híp cả mắt, vụ làm ăn này không lỗ, không lỗ.
Mặc Kinh Vũ thì vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, hắn vẫn lên lớp như thường, chỉ là học sinh hôm nay hơi lạ, cứ nhìn hắn rồi cười típ cả. Mặc Kinh Vũ trầm ngâm một lúc rồi gật gù thầm nghĩ do bản thân quá đẹp nên mới khiến tâm trạng của đám trẻ kia vui như thế.
"Bài tập tôi giao làm đến đâu rồi?"
Mặc Kinh Vũ đưa tay đẩy gọng kính, nét mặt nghiêm nghị. Lớp trưởng đứng lên báo cáo xong thì ngồi xuống. Hắn đưa mắt xuống quét quanh một lượt xem nên chọn ai giải bài này thì bất ngờ dừng lại trên người Tạ Tranh.
Con nhóc đó đang lơ đãng ngắm cái gì ngoài cửa sổ, thi thoảng lại cười tủm tỉm. Hắn bước đến sát bên bàn của cô, nhìn theo ánh mắt hào hứng của Tạ Tranh thì phát hiện một nhóm học sinh đang tập thể dục. Nổi bật nhất là một cậu học sinh với thân hình cao ráo, trên tay là quả bóng liên tục ghi điểm. Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh đang cổ vũ, điệu bộ cười đùa trông y hệt như Tạ Tranh lúc này.
Mặc Kinh Vũ đoán là Tạ Tranh ngắm thằng nhóc kia tâm trạng phấn khởi lập tức biến mất. Hắn dùng tay bóp hai má của cô lại, xoay về phía mình.
"Bạn Tạ Tranh này cười tươi như vậy chắc đã làm bài rồi, mời lên bảng."
Tạ Tranh đang tập trung nhìn thì bị hắn làm cho giật mình, cô hoang mang không biết đâu là đâu cả. Mà trong lớp vẫn còn sự cô lập đối với cô nên Tạ Tranh có hơi lúng túng. May mà Kim Hạ đã kịp nhắc nhở mới khiến cho cô tránh bị ăn mắng.
Làm bài xong, cô định quay về chỗ ngồi thì lại bị Mặc Kinh Vũ cướp lấy.
"Thầy làm gì vậy? Đây là chỗ ngồi của em."
Mặc Kinh Vũ mỉm cười như một người thầy mẫu mực, hắn chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh.
"Tôi chỉ muốn kèm cặp em thôi, kỳ kiểm tra lần tới sẽ khó lắm đấy."
Kèm học là việc phụ, còn chuyện chính là không để cho Tạ Tranh có cơ hội nhìn chàng trai khác. Thấy Tạ Tranh không muốn ngồi, Mặc Kinh Vũ tỉnh bơ mà đáp.
"Nếu em không thích ngồi học thì có thể đứng, tôi cho phép."
Tạ Tranh lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ ngang ngược như vậy, quả là khó ưa mà. Trong mắt của Tạ Tranh thì Mặc Kinh Vũ chính là hiện thân của câu nói "lưu manh giả danh trí thức ".
Cả tiết học hôm đó cô toàn là bị hắn hành hạ, mãi tới khi về đến nhà Mặc Kinh Vũ vẫn không chịu buông tha cho cô. Nào là bắt cô đi mua đồ cho mình, xong lại không thèm động vào, lại còn cái thói ôm eo ngay nơi công cộng. Về nhà thì cứ như sam bám sát vào người cô, Tạ Tranh không chịu nổi nữa, cô đẩy mạnh vai hắn vào tường, một tay túm lấy cổ áo, trừng mắt.
"Anh muốn gì?"
Mặc Kinh Vũ hơi sững sờ tại chỗ, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại sự tự tin. Hắn cúi mặt xuống, ghé vào tai của Tạ Tranh.
"Để tôi dạy em cách dồn người khác vào tường nhé!"
Rồi bất ngờ hắn ôm lấy eo của cô xoay một vòng sau đó ấn cô vào tường. Tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến cho Tạ Tranh không kịp phản ứng. Đến khi cô nhận ra thì đã bị ép vào thế bị động. Một tay hắn đặt lên eo của cô, tay còn lại chống vào tường. Cảnh tượng lúc này thật là khiến người khác đỏ mặt.
Mặc Kinh Vũ thích thú cất giọng trêu chọc.
"Học được chưa?"
Hai má của Tạ Tranh đỏ như ớt, tim cô đập thình thịch không theo một trật tự nào. Cô định đẩy hắn ra nhưng sức tay chân cứ run rẩy làm cho cô không có sức.
Đúng lúc này, Gia Khánh từ bên ngoài xông vào phá tan bầu không khí ngượng nghịu. Tạ Tranh nhân lúc Mặc Kinh Vũ lơ đãng liền đẩy hắn ra rồi xoay người đi chỗ khác.
Gia Khánh chưa biết chuyện gì, vô tư giơ túi đồ ăn nhanh lên rồi hí hửng.
"Tạ Tranh, có muốn chơi game cùng tôi không? Tôi mua sẵn đồ để chiến rồi này."
Mặc Kinh Vũ bị phá hỏng chuyện tốt thì không vui, liền giận cá chém thớt. Hắn túm áo cô kéo ngược lại.
"Không được đi đâu cả, nhóc còn phải học bài."
Gia Khánh vẫn là vô tư như đứa trẻ.
"Uầy, chơi một lúc không sao đâu. Cậu cho cô ấy chơi với tôi đi."
Tạ Tranh cũng được đà lấn tới, nhất quyết biểu tình đòi ngưng học. Mặc Kinh Vũ một mình không đấu lại hai cái miệng với sức công phá mạnh mẽ đành giơ tay chịu hàng. Nhưng, chỉ là nhất thời, đợi đến tối nay, hắn sẽ cho cô biết hậu quả của việc chống đối lại chủ nhà là gì.
Tạ Tranh nhìn quanh một lúc, rồi kéo khách hàng lại gần sau đó thủ thỉ.
"Ngày mai tôi có hàng nóng, là ảnh của thầy Mặc cùng một người ấy ấy rất tình cảm... Các cậu có muốn không?"
Mắt của những con dê non (khách hàng của Tạ Tranh) lập tức sáng lên bọn họ gật đầu lia lịa. Có người còn đặt cọc trước tấm hình. Tạ Tranh ôm tiền thì cười híp cả mắt, vụ làm ăn này không lỗ, không lỗ.
Mặc Kinh Vũ thì vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, hắn vẫn lên lớp như thường, chỉ là học sinh hôm nay hơi lạ, cứ nhìn hắn rồi cười típ cả. Mặc Kinh Vũ trầm ngâm một lúc rồi gật gù thầm nghĩ do bản thân quá đẹp nên mới khiến tâm trạng của đám trẻ kia vui như thế.
"Bài tập tôi giao làm đến đâu rồi?"
Mặc Kinh Vũ đưa tay đẩy gọng kính, nét mặt nghiêm nghị. Lớp trưởng đứng lên báo cáo xong thì ngồi xuống. Hắn đưa mắt xuống quét quanh một lượt xem nên chọn ai giải bài này thì bất ngờ dừng lại trên người Tạ Tranh.
Con nhóc đó đang lơ đãng ngắm cái gì ngoài cửa sổ, thi thoảng lại cười tủm tỉm. Hắn bước đến sát bên bàn của cô, nhìn theo ánh mắt hào hứng của Tạ Tranh thì phát hiện một nhóm học sinh đang tập thể dục. Nổi bật nhất là một cậu học sinh với thân hình cao ráo, trên tay là quả bóng liên tục ghi điểm. Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh đang cổ vũ, điệu bộ cười đùa trông y hệt như Tạ Tranh lúc này.
Mặc Kinh Vũ đoán là Tạ Tranh ngắm thằng nhóc kia tâm trạng phấn khởi lập tức biến mất. Hắn dùng tay bóp hai má của cô lại, xoay về phía mình.
"Bạn Tạ Tranh này cười tươi như vậy chắc đã làm bài rồi, mời lên bảng."
Tạ Tranh đang tập trung nhìn thì bị hắn làm cho giật mình, cô hoang mang không biết đâu là đâu cả. Mà trong lớp vẫn còn sự cô lập đối với cô nên Tạ Tranh có hơi lúng túng. May mà Kim Hạ đã kịp nhắc nhở mới khiến cho cô tránh bị ăn mắng.
Làm bài xong, cô định quay về chỗ ngồi thì lại bị Mặc Kinh Vũ cướp lấy.
"Thầy làm gì vậy? Đây là chỗ ngồi của em."
Mặc Kinh Vũ mỉm cười như một người thầy mẫu mực, hắn chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh.
"Tôi chỉ muốn kèm cặp em thôi, kỳ kiểm tra lần tới sẽ khó lắm đấy."
Kèm học là việc phụ, còn chuyện chính là không để cho Tạ Tranh có cơ hội nhìn chàng trai khác. Thấy Tạ Tranh không muốn ngồi, Mặc Kinh Vũ tỉnh bơ mà đáp.
"Nếu em không thích ngồi học thì có thể đứng, tôi cho phép."
Tạ Tranh lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ ngang ngược như vậy, quả là khó ưa mà. Trong mắt của Tạ Tranh thì Mặc Kinh Vũ chính là hiện thân của câu nói "lưu manh giả danh trí thức ".
Cả tiết học hôm đó cô toàn là bị hắn hành hạ, mãi tới khi về đến nhà Mặc Kinh Vũ vẫn không chịu buông tha cho cô. Nào là bắt cô đi mua đồ cho mình, xong lại không thèm động vào, lại còn cái thói ôm eo ngay nơi công cộng. Về nhà thì cứ như sam bám sát vào người cô, Tạ Tranh không chịu nổi nữa, cô đẩy mạnh vai hắn vào tường, một tay túm lấy cổ áo, trừng mắt.
"Anh muốn gì?"
Mặc Kinh Vũ hơi sững sờ tại chỗ, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại sự tự tin. Hắn cúi mặt xuống, ghé vào tai của Tạ Tranh.
"Để tôi dạy em cách dồn người khác vào tường nhé!"
Rồi bất ngờ hắn ôm lấy eo của cô xoay một vòng sau đó ấn cô vào tường. Tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến cho Tạ Tranh không kịp phản ứng. Đến khi cô nhận ra thì đã bị ép vào thế bị động. Một tay hắn đặt lên eo của cô, tay còn lại chống vào tường. Cảnh tượng lúc này thật là khiến người khác đỏ mặt.
Mặc Kinh Vũ thích thú cất giọng trêu chọc.
"Học được chưa?"
Hai má của Tạ Tranh đỏ như ớt, tim cô đập thình thịch không theo một trật tự nào. Cô định đẩy hắn ra nhưng sức tay chân cứ run rẩy làm cho cô không có sức.
Đúng lúc này, Gia Khánh từ bên ngoài xông vào phá tan bầu không khí ngượng nghịu. Tạ Tranh nhân lúc Mặc Kinh Vũ lơ đãng liền đẩy hắn ra rồi xoay người đi chỗ khác.
Gia Khánh chưa biết chuyện gì, vô tư giơ túi đồ ăn nhanh lên rồi hí hửng.
"Tạ Tranh, có muốn chơi game cùng tôi không? Tôi mua sẵn đồ để chiến rồi này."
Mặc Kinh Vũ bị phá hỏng chuyện tốt thì không vui, liền giận cá chém thớt. Hắn túm áo cô kéo ngược lại.
"Không được đi đâu cả, nhóc còn phải học bài."
Gia Khánh vẫn là vô tư như đứa trẻ.
"Uầy, chơi một lúc không sao đâu. Cậu cho cô ấy chơi với tôi đi."
Tạ Tranh cũng được đà lấn tới, nhất quyết biểu tình đòi ngưng học. Mặc Kinh Vũ một mình không đấu lại hai cái miệng với sức công phá mạnh mẽ đành giơ tay chịu hàng. Nhưng, chỉ là nhất thời, đợi đến tối nay, hắn sẽ cho cô biết hậu quả của việc chống đối lại chủ nhà là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.