Chương 25
TamThat37
13/09/2023
Tạ Tranh bị sốc với câu trả lời này, bị phạt mà cũng cần trải nghiệm nữa hả, bất ngờ quá! Đối với một đứa bị phạt hơn chục năm như Tạ Tranh thì trải nghiệm này quá nhàm chán rồi.
Dù sao cũng bị phạt, chi bằng đi ăn sáng luôn nhỉ?
"Cậu chưa ăn sáng đúng không Kim Hạ? "
Kim Hạ gật đầu. Tạ Tranh liền để lộ nụ cười nham hiểm.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn mì."
Dứt lời cô kéo tay Kim Hạ dẫn xuống căn tin trường. Kim Hạ định hỏi thì Tạ Tranh đã nhanh miệng giải thích trước. Thay vì vừa bị phạt đứng vừa phải đói thì cô chọn trốn đi ăn sáng. Dù có phạt thêm thì ít ra cũng no bụng rồi, có sức chịu phạt rồi.
Hai người ăn xong hai bát mì thì vui vẻ đi lên lớp, nhưng mà còn chưa đi được mấy bước đã bị Mặc Kinh Vũ túm cổ. Trên mặt hắn hiện rõ hai chữ giận dữ. Con nhóc này một mình nghịch ngợm thì cũng thôi đi, còn kéo theo một đứa ngoan ngoãn như Kim Hạ nghịch ngợm cùng.
Khỏi phải nói, cả hai phải đi nhặt rác quanh trường đồng thời dọn vệ sinh lớp rồi mới được đi về. Cũng còn may là không phải cọ toilet.
Ở một góc khác, Nguyên Khải đã âm thầm ghi lại mọi thứ vào mắt. Anh nhìn Tạ Tranh sống càng ngày càng tốt thì cứ cảm thấy khó chịu. Từ lúc Phương Thảo bị đình chỉ, Nguyên Khải như mấy đi chỗ dựa, lời nói không còn trọng lượng, đi đâu cũng bị chỉ trỏ. Tệ hơn là Phương Thảo đang giận anh, cô ta hở tí lại mang anh ra so sánh với Mặc Kinh Vũ. Điều này khiến cho Nguyên Khải tức lắm.
Anh lấy điện thoại chụp hình của Tạ Tranh rồi gửi qua cho Phương Thảo kèm dòng tin nhắn: "Kẻ thù của em đang ung dung kia kìa." Tiếp đó, anh lại gửi tiếp một bức ảnh được phóng to, trong hình là Tạ Tranh và Mặc Kinh Vũ đang nói cười rất thân thiết.
Xong xuôi, Nguyên Khải tắt điện thoại chờ xem kịch hay, anh hiểu rõ tính cách đanh đá, chua ngoa của Phương Thảo sẽ không chịu để yên cho người đã khiến cô ta bị đình chỉ.
Không ngoài dự đoán, Lưu Phương Thảo đọc tin nhắn xong thì tức lắm, cô ta siết chặt nắm đấm thề phải trả thù. Chỉ thấy cô ta bấm một dãy số lạ rồi đưa lên tai. Sau khi nối máy, liền lạnh lùng cất lời.
"Theo dõi tới đâu rồi?"
Đầu dây bên kia có một giọng nam đáp lại.
"Mục tiêu đang ở trong trường, không có cơ hội ra tay."
"Tôi không cần biết, nếu hết ngày mai mà cô ta vẫn bình an thì anh bất an rồi đó."
Dứt lời cô ta liền cúp máy. Trong đầu thầm nghĩ không biết bộ dạng của Tạ Tranh sẽ thê thảm cỡ nào.
Chiều hôm đó sau khi tan tiết, cô và hắn cũng đi bộ về nhà, không hiểu sao Mặc Kinh Vũ giở chứng đòi đi bộ. Hắn vừa đi vừa hé quyển sổ nhỏ trên tay ra đọc lẩm nhẩm gì đó.
Quyển sổ này là kinh nghiệm đúc kết của Gia Khánh trên chặn đường tán gái, bên trong ghi rằng đi bộ cùng nhau có thể tăng thêm sự lãng mạn. Nhưng mà sao hắn thấy hắn hình như không giống lãng mạn cho lắm. Dưới cái thời tiết nóng như thiêu đốt thay vì đi xe hơi bật máy lạnh vừa mát mẻ, vừa thoải mái thì hắn vì thứ gọi là lãng mạn mà chấp nhận cả người bị nắng nướng cho chín.
Tạ Tranh vừa mệt vừa nóng thì bực lắm. Bất ngờ cô đứng lại, ánh mắt chăm chăm nhìn về một cửa hàng bên kia đường. Khuôn mặt mệt mỏi không giấu được sự phấn khích. Mặc Kinh Vũ đưa mắt nhìn theo thì thấy một đứa bé đang đứng ăn kem ngay, que kem trên tay cậu nhóc tỏa ra khói lạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự mát mẻ mà nó mang lại, bên cạnh là một chiếc tủ chứa đủ các loại kem khác nhau.
Mặc Kinh Vũ liếc mắt sang Tạ Tranh rồi lại nhìn thằng nhóc kia. Hiểu rồi. Hóa ra là con nhóc hai mươi tuổi này đang ganh tị với một đứa bé học tiểu học.
"Có muốn ăn không?"
Hắn hỏi. Tạ Tranh gật đầu lia lịa, ánh mắt vẫn không rời khỏi que kem trên tay cậu nhóc kia.
"Thích ăn vị nào?"
"Socola, bạc hà, vani..."
"Có cần tôi bê cả tủ sang cho em lựa không?"
"Nếu được vậy thì quá tốt."
Mặc Kinh Vũ lắc đầu chịu thua. Hắn xoay người đi sang cửa hàng mua kem, bởi vì cách nhau một con đường nên xe cộ qua lại rất đông.
Phía xa xa, một chiếc oto màu đen đang hướng về phía Tạ Tranh đứng một mình. Cơ hội đây rồi, gã đàn ông trong xe đạp mạnh chân ga lao thẳng về phía Tạ Tranh. Cô thì mãi nhìn theo que kem bên kia không hề chú ý, mãi đến khi chiếc xe lao đến sát bên Tạ Tranh mới nhìn thấy nó. Một tiếng rầm rõ to vang lên, trước mắt cô giờ đây chỉ còn lại một màu đen.
Gã đàn ông gây tai nạn xong liền lùi xe lại bỏ chạy.
Mặc Kinh Vũ đi đến giữa đường thì nghe thấy âm thanh nên quay lại, hắn chỉ kịp nhìn thấy Tạ Tranh ngã ra rồi hôn mê bất tỉnh.
Tiếng xe cấp cứu và tiếng bước chân vội vã không ngừng vang lên. Tạ Tranh nằm trên giường, khuôn mặt xinh xắn cắt không còn giọt máu. Khoảnh khắc này trái tim của Mặc Kinh Vũ như ngừng đập, miệng hắn liên tục gọi tên của cô.
Dù sao cũng bị phạt, chi bằng đi ăn sáng luôn nhỉ?
"Cậu chưa ăn sáng đúng không Kim Hạ? "
Kim Hạ gật đầu. Tạ Tranh liền để lộ nụ cười nham hiểm.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn mì."
Dứt lời cô kéo tay Kim Hạ dẫn xuống căn tin trường. Kim Hạ định hỏi thì Tạ Tranh đã nhanh miệng giải thích trước. Thay vì vừa bị phạt đứng vừa phải đói thì cô chọn trốn đi ăn sáng. Dù có phạt thêm thì ít ra cũng no bụng rồi, có sức chịu phạt rồi.
Hai người ăn xong hai bát mì thì vui vẻ đi lên lớp, nhưng mà còn chưa đi được mấy bước đã bị Mặc Kinh Vũ túm cổ. Trên mặt hắn hiện rõ hai chữ giận dữ. Con nhóc này một mình nghịch ngợm thì cũng thôi đi, còn kéo theo một đứa ngoan ngoãn như Kim Hạ nghịch ngợm cùng.
Khỏi phải nói, cả hai phải đi nhặt rác quanh trường đồng thời dọn vệ sinh lớp rồi mới được đi về. Cũng còn may là không phải cọ toilet.
Ở một góc khác, Nguyên Khải đã âm thầm ghi lại mọi thứ vào mắt. Anh nhìn Tạ Tranh sống càng ngày càng tốt thì cứ cảm thấy khó chịu. Từ lúc Phương Thảo bị đình chỉ, Nguyên Khải như mấy đi chỗ dựa, lời nói không còn trọng lượng, đi đâu cũng bị chỉ trỏ. Tệ hơn là Phương Thảo đang giận anh, cô ta hở tí lại mang anh ra so sánh với Mặc Kinh Vũ. Điều này khiến cho Nguyên Khải tức lắm.
Anh lấy điện thoại chụp hình của Tạ Tranh rồi gửi qua cho Phương Thảo kèm dòng tin nhắn: "Kẻ thù của em đang ung dung kia kìa." Tiếp đó, anh lại gửi tiếp một bức ảnh được phóng to, trong hình là Tạ Tranh và Mặc Kinh Vũ đang nói cười rất thân thiết.
Xong xuôi, Nguyên Khải tắt điện thoại chờ xem kịch hay, anh hiểu rõ tính cách đanh đá, chua ngoa của Phương Thảo sẽ không chịu để yên cho người đã khiến cô ta bị đình chỉ.
Không ngoài dự đoán, Lưu Phương Thảo đọc tin nhắn xong thì tức lắm, cô ta siết chặt nắm đấm thề phải trả thù. Chỉ thấy cô ta bấm một dãy số lạ rồi đưa lên tai. Sau khi nối máy, liền lạnh lùng cất lời.
"Theo dõi tới đâu rồi?"
Đầu dây bên kia có một giọng nam đáp lại.
"Mục tiêu đang ở trong trường, không có cơ hội ra tay."
"Tôi không cần biết, nếu hết ngày mai mà cô ta vẫn bình an thì anh bất an rồi đó."
Dứt lời cô ta liền cúp máy. Trong đầu thầm nghĩ không biết bộ dạng của Tạ Tranh sẽ thê thảm cỡ nào.
Chiều hôm đó sau khi tan tiết, cô và hắn cũng đi bộ về nhà, không hiểu sao Mặc Kinh Vũ giở chứng đòi đi bộ. Hắn vừa đi vừa hé quyển sổ nhỏ trên tay ra đọc lẩm nhẩm gì đó.
Quyển sổ này là kinh nghiệm đúc kết của Gia Khánh trên chặn đường tán gái, bên trong ghi rằng đi bộ cùng nhau có thể tăng thêm sự lãng mạn. Nhưng mà sao hắn thấy hắn hình như không giống lãng mạn cho lắm. Dưới cái thời tiết nóng như thiêu đốt thay vì đi xe hơi bật máy lạnh vừa mát mẻ, vừa thoải mái thì hắn vì thứ gọi là lãng mạn mà chấp nhận cả người bị nắng nướng cho chín.
Tạ Tranh vừa mệt vừa nóng thì bực lắm. Bất ngờ cô đứng lại, ánh mắt chăm chăm nhìn về một cửa hàng bên kia đường. Khuôn mặt mệt mỏi không giấu được sự phấn khích. Mặc Kinh Vũ đưa mắt nhìn theo thì thấy một đứa bé đang đứng ăn kem ngay, que kem trên tay cậu nhóc tỏa ra khói lạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự mát mẻ mà nó mang lại, bên cạnh là một chiếc tủ chứa đủ các loại kem khác nhau.
Mặc Kinh Vũ liếc mắt sang Tạ Tranh rồi lại nhìn thằng nhóc kia. Hiểu rồi. Hóa ra là con nhóc hai mươi tuổi này đang ganh tị với một đứa bé học tiểu học.
"Có muốn ăn không?"
Hắn hỏi. Tạ Tranh gật đầu lia lịa, ánh mắt vẫn không rời khỏi que kem trên tay cậu nhóc kia.
"Thích ăn vị nào?"
"Socola, bạc hà, vani..."
"Có cần tôi bê cả tủ sang cho em lựa không?"
"Nếu được vậy thì quá tốt."
Mặc Kinh Vũ lắc đầu chịu thua. Hắn xoay người đi sang cửa hàng mua kem, bởi vì cách nhau một con đường nên xe cộ qua lại rất đông.
Phía xa xa, một chiếc oto màu đen đang hướng về phía Tạ Tranh đứng một mình. Cơ hội đây rồi, gã đàn ông trong xe đạp mạnh chân ga lao thẳng về phía Tạ Tranh. Cô thì mãi nhìn theo que kem bên kia không hề chú ý, mãi đến khi chiếc xe lao đến sát bên Tạ Tranh mới nhìn thấy nó. Một tiếng rầm rõ to vang lên, trước mắt cô giờ đây chỉ còn lại một màu đen.
Gã đàn ông gây tai nạn xong liền lùi xe lại bỏ chạy.
Mặc Kinh Vũ đi đến giữa đường thì nghe thấy âm thanh nên quay lại, hắn chỉ kịp nhìn thấy Tạ Tranh ngã ra rồi hôn mê bất tỉnh.
Tiếng xe cấp cứu và tiếng bước chân vội vã không ngừng vang lên. Tạ Tranh nằm trên giường, khuôn mặt xinh xắn cắt không còn giọt máu. Khoảnh khắc này trái tim của Mặc Kinh Vũ như ngừng đập, miệng hắn liên tục gọi tên của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.