Chương 65
TamThat37
13/09/2023
Hắn cứ như vậy chạy ngang qua Tạ Tranh mà không hề nhận ra cô. Đoạn đường phía sau có vẻ vì tai nạn mà ùn tắc giao thông, hắn thấy rất nhiều xe cộ đậu một hàng dài.
Chiếc xe hơi đen chạy được nửa đường thì dừng lại tại chỗ, hai tên mặc áo khoác da từ bên trong xe đẩy cửa bò ra ngoài. Bọn chúng cũng bị thương sau vụ đâm xe ban nãy nhưng vì đã có chuẩn bị trước nên không đến nỗi nào. Bọn chúng bỏ xe, chạy vào rừng cây bên đường trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Một tên rút điện thoại ra gọi, giọng nói nặng nhọc khó khăn vang lên.
"Nhiệm vụ hoàn thành."
...
Người hầu Tạ gia nghe tiếng ấn chuông thì chạy ra mở cửa.
"Cậu Mặc quay lại nhanh vậy ạ."
"Tôi tìm Tạ Tranh, cô ấy bỏ quên điện thoại rồi."
Người hầu nghe vậy thì hơi khó xử.
"Cô Tạ Tranh không có nhà ạ. Sau khi cậu đưa cô về thì cô lại chạy ra ngoài rồi."
Tạ Nhất ở trong nhà lững thững bước ra tưởng rằng cháu nội về. Ai ngờ lại nhìn thấy Mặc Kinh Vũ thì ngạc nhiên hỏi.
"Ủa, không phải Tạ Tranh đi tìm cháu lấy điện thoại sao? Cháu không gặp nó à?"
Mặc Kinh Vũ lắc đầu.
"Không có ạ."
Đột nhiên trong nhà truyền tới tiếng chuông điện thoại, chỉ thấy sau khi quản gia nghe xong thì xanh hết mặt mày vội vàng chạy ra tìm Tạ Nhất. Vừa chạy quản gia vừa nói bằng giọng run rẩy vô cùng.
"Lão gia, tiểu thư xảy ra tai nạn rồi ạ. Bệnh viện Toàn Tâm vừa gọi đến, tiểu thư xảy ra tai nạn hiện giờ đang cấp cứu đấy ạ."
Có lẽ vì quản gia nói rất to nên Mặc Kinh Vũ đứng ngoài cổng cũng nghe thấy. Trong đầu hắn lập tức xuất hiện hình ảnh chiếc xe hơi màu đỏ bị biến dạng và nhóm người đứng bu quanh đoạn đường xảy ra tai nạn. Lẽ nào người đó là Tạ Tranh sao? Không thể. Nhất định không thể là cô được.
Tạ Nhất đứng không vững lùi lại hai bước, mặt ông trắng bệch, nhìn chằm chằm vào quản gia.
"Gì cơ? Tai nạn sao? Chuẩn bị xe đến đó ngay lập tức. "
Tạ Nhất quay ra cổng thì phát hiện Mặc Kinh Vũ đã đi từ lúc nào mất rồi.
Mặc Kinh Vũ ngồi trong xe lòng nóng như lửa đốt, mặc cho nhiệt độ trong xe rất thấp nhưng mồ hôi vẫn đổ ướt hết người. Do vừa đi qua đoạn đường bị tắc nên Mặc Kinh Vũ rẻ sang hướng khác chạy một mạch thẳng đến bệnh viện. Còn Tạ Nhất thì không biết nên ông vẫn bị kẹt lại ở giữa đường.
Ngồi trước phòng cấp cứu, trái tim hắn như sắp nổ tung, một người lúc nào cũng giữ được bình tĩnh như Mặc Kinh Vũ cũng có lúc lại lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
"Tạ Tranh, em nhất định phải bình an, nhất định phải tỉnh dậy nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
Hắn cắn chặt răng, hai mắt nhắm chặt cúi đầu xuống đất cố gắng điều hòa hơi thở.
Một lúc sau Tạ Nhất và quản gia cũng đi đến, ông túm lấy áo của Mặc Kinh Vũ, khuôn mặt đầy nếp nhăn không thể che giấu nổi vẻ lo lắng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao con bé lại gặp tai nạn?"
Mặc Kinh Vũ nén cảm xúc xuống, nhìn thẳng vào mắt của Tạ Nhất nói:
"Cháu thật sự không biết vì sao em ấy gặp tai nạn. Trong lúc chờ đèn đỏ cháu vô tình thấy điện thoại của Tạ Tranh trong xe nên mới quay lại đưa cho em ấy. Mọi chuyện sau đó ông đều biết ạ."
Tạ Nhất buông tay khỏi áo của Mặc Kinh Vũ, ngồi xuống ghế bên cạnh, khuôn mặt thất thần.
Khoảng hơn một giờ đồng hồ, đèn phòng cấp cứu mới tắt, bác sĩ bước ra ngoài khuôn mặt đã thấm mệt vẫn nở nụ cười nhân từ. Mặc Kinh Vũ và Tạ Nhất như lò xo lập tức bật đến chỗ của bác sĩ, lo lắng hỏi.
"Cháu tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng do có vết thương phần đầu nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân vào phòng hồi sức, người nhà nên cho bệnh nhân nghỉ ngơi tránh làm phiền cô ấy."
"Em ấy bị thương phần đầu vậy có ảnh hưởng đến trí nhớ không?"
Mặc Kinh Vũ nhíu mày hỏi.
"Không đâu, cô ấy không bị thương nặng đến mức mất trí."
Cũng may, lỡ như cô tỉnh dậy rồi chẳng nhớ hắn là ai nữa thì hắn biết làm sao đây.
Cuối cùng tảng đá trước ngực của mọi người cũng được gỡ xuống.
Qua lớp cửa kính, hắn nhìn rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Tạ Tranh bên trong phòng hồi sức, cả người của cô chỉ lộ ra phần tay và từ phần cổ đến phần đầu nhưng đều bị băng bó cả. Tạ Nhất bảo hắn quay về nghỉ ngơi đi, không cần lo, ông sẽ chăm sóc cho cô thật tốt nhưng hắn không đồng ý, ở lại đến sáng hôm sau mới chịu về tắm rửa đi làm.
Mặc Kinh Vũ về tới nhà sắp xếp người điều tra vụ tai nạn của Tạ Tranh. Hắn không kịp ăn uống gì hết tắm rửa vội rồi lại đi đến tập đoàn làm việc. Vừa mới đến nơi đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Triệu Lan Vy mắng người khiến cho tâm trạng của hắn đã tệ nay còn tệ hơn.
"Sao lại không được vào? Tương lai tôi sẽ là Mặc phu nhân, tốt nhất anh tránh ra cho tôi nếu không đến lúc đó kẻ đầu tiên tôi xử lí chính là anh."
Trợ lý của Mặc Kinh Vũ đứng chắn ngay cửa không cho cô ta vào, cô ta liền ầm ĩ la lối. Hắn nhịn không nổi lập tức hỏi.
"Vị trí Mặc phu nhân không đến lượt cô xen vào đâu."
Chiếc xe hơi đen chạy được nửa đường thì dừng lại tại chỗ, hai tên mặc áo khoác da từ bên trong xe đẩy cửa bò ra ngoài. Bọn chúng cũng bị thương sau vụ đâm xe ban nãy nhưng vì đã có chuẩn bị trước nên không đến nỗi nào. Bọn chúng bỏ xe, chạy vào rừng cây bên đường trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Một tên rút điện thoại ra gọi, giọng nói nặng nhọc khó khăn vang lên.
"Nhiệm vụ hoàn thành."
...
Người hầu Tạ gia nghe tiếng ấn chuông thì chạy ra mở cửa.
"Cậu Mặc quay lại nhanh vậy ạ."
"Tôi tìm Tạ Tranh, cô ấy bỏ quên điện thoại rồi."
Người hầu nghe vậy thì hơi khó xử.
"Cô Tạ Tranh không có nhà ạ. Sau khi cậu đưa cô về thì cô lại chạy ra ngoài rồi."
Tạ Nhất ở trong nhà lững thững bước ra tưởng rằng cháu nội về. Ai ngờ lại nhìn thấy Mặc Kinh Vũ thì ngạc nhiên hỏi.
"Ủa, không phải Tạ Tranh đi tìm cháu lấy điện thoại sao? Cháu không gặp nó à?"
Mặc Kinh Vũ lắc đầu.
"Không có ạ."
Đột nhiên trong nhà truyền tới tiếng chuông điện thoại, chỉ thấy sau khi quản gia nghe xong thì xanh hết mặt mày vội vàng chạy ra tìm Tạ Nhất. Vừa chạy quản gia vừa nói bằng giọng run rẩy vô cùng.
"Lão gia, tiểu thư xảy ra tai nạn rồi ạ. Bệnh viện Toàn Tâm vừa gọi đến, tiểu thư xảy ra tai nạn hiện giờ đang cấp cứu đấy ạ."
Có lẽ vì quản gia nói rất to nên Mặc Kinh Vũ đứng ngoài cổng cũng nghe thấy. Trong đầu hắn lập tức xuất hiện hình ảnh chiếc xe hơi màu đỏ bị biến dạng và nhóm người đứng bu quanh đoạn đường xảy ra tai nạn. Lẽ nào người đó là Tạ Tranh sao? Không thể. Nhất định không thể là cô được.
Tạ Nhất đứng không vững lùi lại hai bước, mặt ông trắng bệch, nhìn chằm chằm vào quản gia.
"Gì cơ? Tai nạn sao? Chuẩn bị xe đến đó ngay lập tức. "
Tạ Nhất quay ra cổng thì phát hiện Mặc Kinh Vũ đã đi từ lúc nào mất rồi.
Mặc Kinh Vũ ngồi trong xe lòng nóng như lửa đốt, mặc cho nhiệt độ trong xe rất thấp nhưng mồ hôi vẫn đổ ướt hết người. Do vừa đi qua đoạn đường bị tắc nên Mặc Kinh Vũ rẻ sang hướng khác chạy một mạch thẳng đến bệnh viện. Còn Tạ Nhất thì không biết nên ông vẫn bị kẹt lại ở giữa đường.
Ngồi trước phòng cấp cứu, trái tim hắn như sắp nổ tung, một người lúc nào cũng giữ được bình tĩnh như Mặc Kinh Vũ cũng có lúc lại lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
"Tạ Tranh, em nhất định phải bình an, nhất định phải tỉnh dậy nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
Hắn cắn chặt răng, hai mắt nhắm chặt cúi đầu xuống đất cố gắng điều hòa hơi thở.
Một lúc sau Tạ Nhất và quản gia cũng đi đến, ông túm lấy áo của Mặc Kinh Vũ, khuôn mặt đầy nếp nhăn không thể che giấu nổi vẻ lo lắng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao con bé lại gặp tai nạn?"
Mặc Kinh Vũ nén cảm xúc xuống, nhìn thẳng vào mắt của Tạ Nhất nói:
"Cháu thật sự không biết vì sao em ấy gặp tai nạn. Trong lúc chờ đèn đỏ cháu vô tình thấy điện thoại của Tạ Tranh trong xe nên mới quay lại đưa cho em ấy. Mọi chuyện sau đó ông đều biết ạ."
Tạ Nhất buông tay khỏi áo của Mặc Kinh Vũ, ngồi xuống ghế bên cạnh, khuôn mặt thất thần.
Khoảng hơn một giờ đồng hồ, đèn phòng cấp cứu mới tắt, bác sĩ bước ra ngoài khuôn mặt đã thấm mệt vẫn nở nụ cười nhân từ. Mặc Kinh Vũ và Tạ Nhất như lò xo lập tức bật đến chỗ của bác sĩ, lo lắng hỏi.
"Cháu tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng do có vết thương phần đầu nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân vào phòng hồi sức, người nhà nên cho bệnh nhân nghỉ ngơi tránh làm phiền cô ấy."
"Em ấy bị thương phần đầu vậy có ảnh hưởng đến trí nhớ không?"
Mặc Kinh Vũ nhíu mày hỏi.
"Không đâu, cô ấy không bị thương nặng đến mức mất trí."
Cũng may, lỡ như cô tỉnh dậy rồi chẳng nhớ hắn là ai nữa thì hắn biết làm sao đây.
Cuối cùng tảng đá trước ngực của mọi người cũng được gỡ xuống.
Qua lớp cửa kính, hắn nhìn rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Tạ Tranh bên trong phòng hồi sức, cả người của cô chỉ lộ ra phần tay và từ phần cổ đến phần đầu nhưng đều bị băng bó cả. Tạ Nhất bảo hắn quay về nghỉ ngơi đi, không cần lo, ông sẽ chăm sóc cho cô thật tốt nhưng hắn không đồng ý, ở lại đến sáng hôm sau mới chịu về tắm rửa đi làm.
Mặc Kinh Vũ về tới nhà sắp xếp người điều tra vụ tai nạn của Tạ Tranh. Hắn không kịp ăn uống gì hết tắm rửa vội rồi lại đi đến tập đoàn làm việc. Vừa mới đến nơi đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Triệu Lan Vy mắng người khiến cho tâm trạng của hắn đã tệ nay còn tệ hơn.
"Sao lại không được vào? Tương lai tôi sẽ là Mặc phu nhân, tốt nhất anh tránh ra cho tôi nếu không đến lúc đó kẻ đầu tiên tôi xử lí chính là anh."
Trợ lý của Mặc Kinh Vũ đứng chắn ngay cửa không cho cô ta vào, cô ta liền ầm ĩ la lối. Hắn nhịn không nổi lập tức hỏi.
"Vị trí Mặc phu nhân không đến lượt cô xen vào đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.