Chương 68
TamThat37
13/09/2023
"Cô muốn gì?"
Tạ Tranh nói. Cô đang cố kiềm chế sự mệt mỏi trong cơ thể do thuốc mê chưa hoàn toàn hết tác dụng.
Triệu Lan Vy không vòng vo vào thẳng luôn vấn đề.
"Rời xa anh ấy cô sẽ được sống. Nếu không tôi chỉ còn cách bắt hai người âm dương cách biệt."
Lại là cái vấn đề cũ rích này nữa ư? Đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu hiểu, Tạ Tranh cô nhất định không rời xa Mặc Kinh Vũ.
Hắn là của cô.
Tạ Tranh hết kiên nhẫn.
"Cô chơi đủ chưa? Đủ rồi thì thả tôi ra. Tôi không rảnh chơi mấy trò đe dọa."
Triệu Lan Vy nhìn thấy thái độ thờ ơ của Tạ Tranh trong lòng nổi giận. Sau khi bọn họ vạch trần cô ở buổi gặp mặt với fan cô đã chịu rất nhiều sức ép từ các bên. Người của công chúng như Triệu Lan Vy hình tượng bên ngoài là cực kỳ quan trọng vậy mà Tạ Tranh lại ngang nhiên đạp đổ nó. Nếu không phải cô có đội ngũ chuyên nghiệp ép dư luận xuống thì chắc con đường nghệ thuật của cô đã bị hủy.
Tuy nhiên, đó chỉ là phần phụ. Phần quan trọng nhất vẫn là trái tim của Mặc Kinh Vũ. Tạ Tranh đã cướp đi thứ mà cô ta có dùng cách nào cũng không thể có được. Trong mắt Triệu Lan Vy, Tạ Tranh hiên ngang xông vào cuộc đời của cô cướp đi thứ quý giá nhất. Cô không chấp nhận được càng không muốn để chuyện đó xảy ra.
Trước khi mọi thứ quá trễ cô không thể trơ mắt nhìn được nữa. Triệu Lan Vy khuôn mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào mắt Tạ Tranh khẳng định.
"Tôi không đùa với cô. Anh Kinh Vũ đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ với cô, ngay cả khách mời cũng đã lên danh sách rồi, đừng nói với tôi cô không biết chuyện đó?"
Thứ mà Triệu Lan Vy vừa nói những thứ mà cô ta tận mắt chứng kiến được. Trong văn phòng của Mặc Kinh Vũ, cô ta đã tìm thấy bản kế hoạch cho hôn lễ, trong đó bao gồm địa điểm tổ chức, danh sach khách mời, danh sách món ăn, ngay cả váy cưới của Tạ Tranh hắn cũng đã lên xong thiết kế rồi.
Triệu Lan Vy đã sốc ngay khi nhìn thấy những thứ đó. Nhưng người sốc hơn chắc có lẽ là Tạ Tranh. Cô ngơ ngác nhìn Triệu Lan Vy.
"Hôn lễ ư? Làm sao cô biết?"
"Im đi. Tôi hỏi cô lần nữa cô có rời xa anh ấy hay không? "
Triệu Lan Vy hình như rất tức giận, Tạ Tranh thấy cô tay đã vo tay thành nắm đấm. Nhưng mà như thế thì sao chứ? Chẳng ai có thể ép cô rời khỏi Mặc Kinh Vũ hết, không một ai. Hắn đã tỏ tình với cô rồi, nhẫn cũng đã đeo rồi, ngay cả cô cũng đã mang trong mình giọt máu của hắn rồi.
Tạ Tranh không nhanh không chậm đáp.
"Không."
Tất cả mọi thứ đều gói gọn trong một chữ này.
Triệu Lan Vy trừng mắt thật to, cô ta rút lấy con dao găm thủ sẵn kế sát lên cô Tạ Tranh.
"Ngay cả khi mất mạng?"
"Đúng vậy!"
Tạ Tranh từng là người yêu bản thân mình nhất, từng là người bất chấp mọi thứ để bảo vệ mình. Nhưng, giờ đây có một thứ mà cô muốn bảo vệ hơn tất cả đó chính là tình cảm mà cô và hắn dành cho nhau.
Triệu Lan Vy thật sự đã tức đến cực hạn, cô ta không hiểu nổi tại sao Tạ Tranh lại cứng đầu như vậy. Tại sao lại không chịu thỏa hiệp với cô ta chứ?
"Được, vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Triệu Lan Vy thu dao lại, xoay lưng về phía Tạ Tranh, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
"Chăm sóc cô ta thật tốt cho tôi."
Lũ đàn ông đó nhìn thấy dung mạo của Tạ Tranh nước bọt đã chảy xuống, tuy rằng có chút thua kém với Triệu Lan Vy nhưng dù sao cũng thuộc hàng cực phẩm chứ chẳng xoàng.
Đúng lúc này một cuộc điện thoại từ Nguyên Khải gọi đến, Triệu Lan Vy bật máy nghe. Không biết bọn họ đã nói những gì nhưng khi Triệu Lan Vy nghe xong khuôn mặt liền tái đi, trong mắt chỉ còn lại sự vô hồn. Cô ta quay người nhìn về phía bụng của Tạ Tranh một cách thất thần.
Nguyên Khải vừa nói cho cô ta biết chuyện Tạ Tranh đã mang thai được một tháng.
Cô ta quay mặt đi, gọi hết tất cả đàn ông ra ngoài, hạ lệnh cho bọn chúng không được phép đụng chạm vào cơ thể của Tạ Tranh. Triệu Lan Vy tuy rất có thành kiến với Tạ Tranh nhưng đứa bé trong bụng Tạ Tranh thì không có gì thù oán với cô ta cả.
Ở một diễn biến khác, Mặc Kinh Vũ sau khi tan làm ở công ty đã rất khuya. Hắn ngước nhìn đồng hồ đeo tay chậm rãi châm điếu thuốc. Hắn gọi cho cô hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì. Nhưng thật kì lạ, đã hơn chục cuộc gọi nhỡ rồi Tạ Tranh vẫn chưa bắt máy. Chẳng biết vì sao lòng hắn chợt dấy lên nổi bất an vô cùng, Mặc Kinh Vũ vội vàng vứt điếu thuốc, đi ra xe nhanh chóng chạy về chung cư. Đến nơi, hắn tìm khắp một lượt quanh nhà nhưng chẳng nhìn thấy Tạ Tranh đâu cả. Hết cách hắn đành đi kiếm tra camera của chung cư xem thử cô có ra ngoài hay không. Sau hơn hai mươi phút kiểm tra, cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh Tạ Tranh ra ngoài vào buổi chiều nhưng sau đó không thấy cô quay về nữa.
Tạ Tranh nói. Cô đang cố kiềm chế sự mệt mỏi trong cơ thể do thuốc mê chưa hoàn toàn hết tác dụng.
Triệu Lan Vy không vòng vo vào thẳng luôn vấn đề.
"Rời xa anh ấy cô sẽ được sống. Nếu không tôi chỉ còn cách bắt hai người âm dương cách biệt."
Lại là cái vấn đề cũ rích này nữa ư? Đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu hiểu, Tạ Tranh cô nhất định không rời xa Mặc Kinh Vũ.
Hắn là của cô.
Tạ Tranh hết kiên nhẫn.
"Cô chơi đủ chưa? Đủ rồi thì thả tôi ra. Tôi không rảnh chơi mấy trò đe dọa."
Triệu Lan Vy nhìn thấy thái độ thờ ơ của Tạ Tranh trong lòng nổi giận. Sau khi bọn họ vạch trần cô ở buổi gặp mặt với fan cô đã chịu rất nhiều sức ép từ các bên. Người của công chúng như Triệu Lan Vy hình tượng bên ngoài là cực kỳ quan trọng vậy mà Tạ Tranh lại ngang nhiên đạp đổ nó. Nếu không phải cô có đội ngũ chuyên nghiệp ép dư luận xuống thì chắc con đường nghệ thuật của cô đã bị hủy.
Tuy nhiên, đó chỉ là phần phụ. Phần quan trọng nhất vẫn là trái tim của Mặc Kinh Vũ. Tạ Tranh đã cướp đi thứ mà cô ta có dùng cách nào cũng không thể có được. Trong mắt Triệu Lan Vy, Tạ Tranh hiên ngang xông vào cuộc đời của cô cướp đi thứ quý giá nhất. Cô không chấp nhận được càng không muốn để chuyện đó xảy ra.
Trước khi mọi thứ quá trễ cô không thể trơ mắt nhìn được nữa. Triệu Lan Vy khuôn mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào mắt Tạ Tranh khẳng định.
"Tôi không đùa với cô. Anh Kinh Vũ đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ với cô, ngay cả khách mời cũng đã lên danh sách rồi, đừng nói với tôi cô không biết chuyện đó?"
Thứ mà Triệu Lan Vy vừa nói những thứ mà cô ta tận mắt chứng kiến được. Trong văn phòng của Mặc Kinh Vũ, cô ta đã tìm thấy bản kế hoạch cho hôn lễ, trong đó bao gồm địa điểm tổ chức, danh sach khách mời, danh sách món ăn, ngay cả váy cưới của Tạ Tranh hắn cũng đã lên xong thiết kế rồi.
Triệu Lan Vy đã sốc ngay khi nhìn thấy những thứ đó. Nhưng người sốc hơn chắc có lẽ là Tạ Tranh. Cô ngơ ngác nhìn Triệu Lan Vy.
"Hôn lễ ư? Làm sao cô biết?"
"Im đi. Tôi hỏi cô lần nữa cô có rời xa anh ấy hay không? "
Triệu Lan Vy hình như rất tức giận, Tạ Tranh thấy cô tay đã vo tay thành nắm đấm. Nhưng mà như thế thì sao chứ? Chẳng ai có thể ép cô rời khỏi Mặc Kinh Vũ hết, không một ai. Hắn đã tỏ tình với cô rồi, nhẫn cũng đã đeo rồi, ngay cả cô cũng đã mang trong mình giọt máu của hắn rồi.
Tạ Tranh không nhanh không chậm đáp.
"Không."
Tất cả mọi thứ đều gói gọn trong một chữ này.
Triệu Lan Vy trừng mắt thật to, cô ta rút lấy con dao găm thủ sẵn kế sát lên cô Tạ Tranh.
"Ngay cả khi mất mạng?"
"Đúng vậy!"
Tạ Tranh từng là người yêu bản thân mình nhất, từng là người bất chấp mọi thứ để bảo vệ mình. Nhưng, giờ đây có một thứ mà cô muốn bảo vệ hơn tất cả đó chính là tình cảm mà cô và hắn dành cho nhau.
Triệu Lan Vy thật sự đã tức đến cực hạn, cô ta không hiểu nổi tại sao Tạ Tranh lại cứng đầu như vậy. Tại sao lại không chịu thỏa hiệp với cô ta chứ?
"Được, vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Triệu Lan Vy thu dao lại, xoay lưng về phía Tạ Tranh, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
"Chăm sóc cô ta thật tốt cho tôi."
Lũ đàn ông đó nhìn thấy dung mạo của Tạ Tranh nước bọt đã chảy xuống, tuy rằng có chút thua kém với Triệu Lan Vy nhưng dù sao cũng thuộc hàng cực phẩm chứ chẳng xoàng.
Đúng lúc này một cuộc điện thoại từ Nguyên Khải gọi đến, Triệu Lan Vy bật máy nghe. Không biết bọn họ đã nói những gì nhưng khi Triệu Lan Vy nghe xong khuôn mặt liền tái đi, trong mắt chỉ còn lại sự vô hồn. Cô ta quay người nhìn về phía bụng của Tạ Tranh một cách thất thần.
Nguyên Khải vừa nói cho cô ta biết chuyện Tạ Tranh đã mang thai được một tháng.
Cô ta quay mặt đi, gọi hết tất cả đàn ông ra ngoài, hạ lệnh cho bọn chúng không được phép đụng chạm vào cơ thể của Tạ Tranh. Triệu Lan Vy tuy rất có thành kiến với Tạ Tranh nhưng đứa bé trong bụng Tạ Tranh thì không có gì thù oán với cô ta cả.
Ở một diễn biến khác, Mặc Kinh Vũ sau khi tan làm ở công ty đã rất khuya. Hắn ngước nhìn đồng hồ đeo tay chậm rãi châm điếu thuốc. Hắn gọi cho cô hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì. Nhưng thật kì lạ, đã hơn chục cuộc gọi nhỡ rồi Tạ Tranh vẫn chưa bắt máy. Chẳng biết vì sao lòng hắn chợt dấy lên nổi bất an vô cùng, Mặc Kinh Vũ vội vàng vứt điếu thuốc, đi ra xe nhanh chóng chạy về chung cư. Đến nơi, hắn tìm khắp một lượt quanh nhà nhưng chẳng nhìn thấy Tạ Tranh đâu cả. Hết cách hắn đành đi kiếm tra camera của chung cư xem thử cô có ra ngoài hay không. Sau hơn hai mươi phút kiểm tra, cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh Tạ Tranh ra ngoài vào buổi chiều nhưng sau đó không thấy cô quay về nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.