Chương 78: HOA IRIS – MƯỢN EM THÊM MỘT NGÀY
Pandari248
07/01/2016
“Hoa Iris – Biểu tượng cao quý của hoàng gia, chính thức là biểu
trưng cho nước Pháp từ thế kỉ 13. Tượng trưng cho Đức mẹ đồng trinh Mary nên nó được coi là biểu tượng của thần linh. Dưới thời vua Louis IX, ba cánh của hoa Iris được xem là tượng trưng của sự trung thành, uyên bác
và niềm hi vọng.” – Trong lòng anh, em chính là một đoá hoa Iris đẹp đẽ
và cao quý như vậy …
——–
Sân bay quốc tế Logan – tám giờ sáng.
Sân bay quốc tế Logan nằm trong quận Đông Boston, thị trấn của Winthrop, Massachusetts, chuyến bay tám giờ, An Di đêm qua vật vã mãi mới ngủ được cho nên sáng hôm nay khi vẫn còn ngáy ngủ đã bị Ngôn Hoa gọi dậy cho nên cả người cứ lờ đờ, vừa lên máy bay là tranh thủ chợp mắt ngay.
Ngôn Hoa ngồi cạnh bên, tay phải dang rộng để An Di thoải mái dựa dẫm, tay còn lại thỉnh thoảng lật trang báo đặt trên đùi thư thả xem tin tức.
Ngôn Hoa đọc báo mãi đến chán mà con heo nào đấy vẫn ngủ say như chết, đôi môi đỏ mọng thi thoảng khẽ mấp máy, xích lại gần An Di thêm một chút, anh thì thầm bên tai cô.
“Bảo bối, anh yêu em”
Siết nhẹ cánh tay, Ngôn Hoa bao trọn An Di trong lòng, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, sau trận sốt hôm qua đến giờ cả người cô vẫn còn hâm hấp nóng. Anh đưa tay gạt đi mấy sợi tóc rũ trên trán An Di, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, chỉ mong thời khắc bình yên hạnh phúc này là mãi mãi, anh là điểm tựa vững chắc cho cô, dang vòng tay rộng bảo bọc cô khỏi thế giới ồn ào phức tạp ngoài kia.
Nhưng làm thế nào để được vẹn toàn, chưa bao giờ anh mong muốn chối bỏ thân phận của mình như lúc này, anh thà mình chẳng là mình, chẳng phải là Ngôn Hoa, chẳng phải là đại thiếu gia của Ngôn Thị, càng không phải là đại giáo sư, đại bác sĩ gì gì đấy…
Bây giờ rốt cục anh cũng đã hiểu rõ cái giá mình phải trả cho sự cầu tiến của chính bản thân mình, Ngôn Hoa của bây giờ đã thay đổi rồi, vẫn niềm đam mê đem tri thức của mình chia sẻ cho những thế hệ sau, vẫn tâm nguyện của mẹ là mặc trên người chiếc áo blouse trắng, dùng y đức của mình giúp đỡ những con người kém may mắn hơn… Nhưng mà anh hiện chỉ muốn bản thân mình là một người bình thường như bao người đàn ông khác, bên cạnh sự nghiệp, chính là một người con gái để yêu thương, để bảo vệ, là một chốn bình yên để quay về, để bản thân cũng được vỗ về, an dưỡng.
Nhưng từ lúc tiếp quản và gầy dựng Ngôn Thị thì đối với báo giới và truyền thông, anh từ một đại thiếu gia chỉ biết chơi bời lêu lổng đã dần trở thành một đại doanh nhân trẻ tuổi tài năng, bọn người đó đối anh, anh chỉ xem họ là đám ruồi nhặng rỗi hơi, luôn muốn đào bới chuyện của người khác, bọn họ bỏ qua quá trình nỗ lực của anh và chỉ chú ý đến đoạn quá khứ nhơ nhớp rồi dùng ngòi bút của mình biến anh thành một đấng anh tài chỉ trong phút chốc, đôi lúc anh tự cảm thấy nực cười cho cuộc đời của chính mình, những gì mà người ngoài biết được thực chất chỉ là lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho một chuỗi câu chuyện đầy bi thương.
Đúng vậy, với thế lực vốn có của Ngôn Thị, trước đây còn có cả sự bảo hộ của Huyền Hoả, chẳng ai có thể chạm đến được một chút sự thật của Ngôn gia, tất cả những gì họ biết được chính là một gia đình vô cùng hoàn hảo. Người chồng tài hoa, thế lực kinh tế vững mạnh, hai người vợ hoà thuận yên vui, hai cậu con trai quý tử được nuông chiều yêu thương hết mực …
“Nực cười” – Ngôn Hoa buông một nụ cười hờ hững rồi xoá tan ngay cái suy nghĩ gớm ghiếc của mình.
…….
An Di thức dậy thì chuyến bay cũng sắp sửa hạ cánh, những đám mây trắng xốp nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ máy bay, ánh sáng dịu của khoang hạng thương gia từ từ khiến cho An Di từ trạng thái mơ màng dần dần tỉnh táo, phát hiện cặp mắt đen lay láy của Ngôn Hoa nhìn cô không rời, An Di khẽ vươn cánh tay lướt qua hàng lông mi dài đáng ganh tỵ của anh rồi cười khúc khích.
“Vẫn còn muốn nghịch sao?” – Ngôn Hoa cất giọng trầm trầm.
“Em đâu có nghịch, người ta chỉ đang ngưỡng mộ thứ này thôi, thích thật” – An Di lặp lại động tác vuốt mi Ngôn Hoa.
“Em không có à? Tại sao phải ngưỡng mộ?” – Ngôn Hoa nheo mắt khó hiểu.
“Em đã nói đến lần thứ N cộng một rồi đấy! Đàn ông gì mà lông mi dài thế kia? Khiến người ta vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ chết đi được” – An Di tíu tít đáp lại.
“Có gì đáng để ngưỡng mộ hửm, Ngôn Hoa này vốn đã là một cá thể hoàn hảo sẵn rồi, cần gì phải nhờ đến mấy sợi lông mi này mới khiến người khác phải ngưỡng mộ chứ?” – Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt.
An Di bĩu môi: “Tự luyến, hết sức ấu trĩ”
“Vậy anh có điểm gì không vừa mắt em, đại tiểu thư đây có thể nói cho anh biết không để anh còn tự kiểm điểm bản thân?” – Ngôn Hoa vênh mặt tự đắc.
An Di bị anh lừa vào tròng lúc nào không hay, lúc này cô đang vò đầu bứt tóc suy xét tỉ mỉ tìm ra khuyết điểm về ngoại hình của Ngôn Hoa nhưng có lẽ chuyện này là bất khả thi rồi, thân hình cân đối, chiều cao vượt trội, ngũ quan tuyệt mỹ không cần phải bàn cãi, tuyệt nhiên anh hoàn toàn có quyền tự mãn … An Di cắn môi, Ngôn Hoa cười tươi đầy đắc ý, anh biết rõ An Di đã cứng miệng rồi lúc này mới buông lời trêu cô.
“Thế nào? Có phải rất muốn nói rằng em không tìm ra khuyết điểm đúng không? Cứ thế mà nói thôi đó là điều hiển nhiên mà”
“Anh khiêm tốn một chút thì không sống nổi à?” – An Di hết lời, bèn thở dài quay đi.
Ngôn Hoa lấy ra một chiếc kính đen Chopard kiểu nữ đưa cho An Di rồi cũng đeo kính của mình vào, anh còn tỏ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhịp nhịp tay trên cửa kính máy bay, thấy An Di nhìn mình có vẻ khó hiểu anh mới thở dài một hơi rồi bảo: “Ngoài lúc đến trường thì thời gian còn lại anh đều ở nhà, lúc ra ngoài thì luôn tránh đến nơi đông người, em có biết là vì sao hay không?”
“Hả? Em …” – An Di ậm ừ suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi, đeo kính vào, em chỉ toàn ru rú trong nhà, không ôn bài thì đều bận xem tin tức, xem phim ảnh của thần tượng, chẳng thèm để tâm đến anh đâu mà? Đã vậy thì không nói cho em biết, để tự em trải nghiệm một chút. Lát nữa xuống máy bay ngoan ngoãn theo sau anh, em mà nghịch ngợm hay không nghe lời thì anh lập tức mang em bỏ vào bao tải vác đi” – Ngôn Hoa cốc nhẹ vào trán hăm doạ An Di.
“Có ma mới đi tin anh” – An Di chu môi nhại lại Ngôn Hoa.
“Để rồi xem” – Ngôn Hoa cau mày nghĩ ngợi … chỉ sợ chút nữa em bị doạ cho hoảng lên thôi, anh còn không rõ cái tính sợ người lạ của em sao? Chút nữa em sẽ còn phải đối mặt với “rất nhiều người lạ” nữa kìa đồ ngốc của anh. Ở Mỹ thì khác, anh chỉ là một giáo sư trẻ được một số bộ phận người biết đến. Nhưng đây là Anh, là nơi đã khởi nguồn và kết thúc danh tiếng huyễn hoặc của anh, hôm qua người đàn bà ấy đã được chính thức mãn hạn tù cho tội ngộ sát của mình, hôm nay anh lại về nước, bọn ruồi nhặng ngoài kia sẽ nghĩ là trùng hợp hay sao?
“Này! Anh đang nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?” – An Di huơ huơ tay trước mặt Ngôn Hoa.
“Không có gì” – Ngôn Hoa quay sang kéo chiếc kính đen được An Di cài lên tóc xuống đeo vào cho cô.
“Như vậy trông không đẹp sao?” – An Di kháng nghị, đem kính cài lại lên tóc như cũ.
“Vấn đề không phải là đẹp hay không đẹp, em mà còn không nghe lời thì anh sẽ …”
An Di cướp lời: “Anh sẽ thế nào?”
Ngôn Hoa lập tức thị uy, ghé môi cắn vào chóp mũi An Di một phát.
“Aaaaaaaa …” – An Di giật mình đẩy Ngôn Hoa ra, cô mếu máo: “Hai má thì suốt ngày bị anh véo đến biến thành bánh bao rồi, anh còn muốn tiếp tục huỷ hoại nhan sắc của bổn tiểu thư nữa sao?”
“Được, khẩu khí được lắm” – Ngôn Hoa áp mặt lại gần cô thêm lần nữa.
An Di gặp nguy đến nơi, bỗng nhìn thấy từ xa có một anh chàng tiếp viên hàng không đang đi tới bèn vẫy tay gọi: “Anh đẹp trai, ở đây, ở đây.”
“Anh … đẹp … trai?” – Ngôn Hoa gằng từng chữ một, anh trừng mắt nhìn cậu thanh niên đang tiến đến gần.
Anh chàng tiếp viên kính cẩn cúi chào: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?”
“Tôi …” – An Di còn chưa kịp nói thì môi đã bị chặn lại, Ngôn Hoa mạnh bạo trừng phạt cánh môi mềm mại của An Di, anh chàng tiếp viên ngẩn người, nhìn thấy Ngôn Hoa xua tay liền nhanh chóng rời đi.
“Mắt thẩm mỹ của em thực quá tệ, người mà đến một ngón tay của anh cũng không sánh bằng em cũng xem là đẹp trai cho được, em bị hỏng não à?” – Ngôn Hoa hất tóc quay đi.
An Di khóc không thành tiếng đành ngậm ngùi ngồi xoa đôi môi vừa mới bị hôn ngấu nghiến đến đỏ mọng của mình … mặt dày vô sỉ, trước đây còn tỏ vẻ chính nhân quân tử, đến nắm tay nơi đông người cũng ngại thế mà vừa rồi trước mặt người khác còn …còn … Aaaaaaaaaaa, ngượng chết mất thôi.
Ngôn Hoa thầm cười, cuối cùng con heo ngốc này cũng chịu ngồi im.
…….
Sân bay Manchester – Sân bay nằm ở biên giới giữa Cheshire và Manchester.
Máy bay vừa hạ cánh An Di đã bắt đầu thấy không khí xung quanh có gì đó khác lạ, bất giác chỉ biết như chú mèo nhỏ nép sau tấm lưng rộng lớn của Ngôn Hoa từ từ đi đến khu hành lấy hành lí. Một thân nam nhân Âu phục lịch lãm, kính đen đầy ngạo mạn, kè kè phía sau lại là một cô nàng váy hoa xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh sâu tựa đáy hồ ẩn sau cặp kính đang cẩn trọng phóng tầm mắt đi xung quanh trông ngóng.
Từ xa có vài tốp người đang hướng về phía cô và anh mà chờ đợi. An Di ngó nghiêng mất một lúc mới nhìn ra được thì ra đám người đó là phóng viên … nhưng mà quái lạ thật, phóng viên thì liên quan gì đến hai người bọn cô đâu nhỉ? Tại sao cô lại có cảm giác không ổn chút nào?
Ngôn Hoa trông bộ dạng bối rối suy nghĩ của An Di thì vô cùng buồn cười, mắt thì hướng về phía đám phóng viên, đến đường đi cũng không thèm nhìn mà cứ níu vào ống tay áo của anh vô thức bước đi. Anh nghĩ gì đấy rồi chợt khựng lại thế là An Di theo quán tính, vừa bước thêm bước nữa xoay người lại mặt đã đập thẳng vào lưng Ngôn Hoa.
An Di tức tửi, vừa xoa cánh mũi vừa vùng vằng: “Đau chết em rồi, anh thật sự muốn một tay huỷ hoại dung nhan của em thật sao? Ôi cái mũi tội nghiệp của tôi …”
“Thế ai vừa nãy còn lớn tiếng ra vẻ ta đây không sợ, bây giờ lại như tên trộm ấy, ngốc chết đi được” – Ngôn Hoa nhịn cười lấy điện thoại trong túi ra gọi cho quản gia.
“Xe ở đâu?” – Ngôn Hoa đảo mắt một lượt.
“Bên này cậu chủ, cửa số hai” – Một người đàn ông trung niên đứng trước chiếc Lincoln màu đen tuyền bóng loáng vẫy vẫy tay về phía Ngôn Hoa.
“Sẵn sàng chưa?” – Ngôn Hoa lên tiếng hỏi.
An Di ngơ ngác: “Rồi … à, hả? Sẵn sàng gì chứ?”
Ngôn Hoa không đáp lại, vẻ mặt cương nghị nắm chặt lấy tay An Di bước qua cổng an ninh. Hai ba tốp người nhanh chóng nắm bắt thời cơ lũ lượt ùa đến, chẳng mấy chốc Ngôn Hoa và An Di đã bị vây trong vòng người, tiếng ‘tách tách’ của máy ảnh và ánh đèn flash không ngừng bủa vây, hàng loạt câu hỏi bắt đầu được đặt ra, An Di hoảng đến nước chỉ còn nghe thấy xung quanh những tiếng ù ù, cả người cô được bọc lại trong vòng tay của Ngôn Hoa, vững chắc và an toàn.
“Ngôn thiếu gia không phải cậu đang là phó giáo sư của đại học Harvard danh giá hay sao? Lần này đột nhiên về nước có phải còn có chủ đích khác?” ; “Cô gái này là ai? Có phải bạn gái của anh không?” ; “Có phải Ngôn Tổng quyết định trao lại quyền hành cho anh hay không? ; “Tại sao trước đây anh rũ bỏ mọi thành tựu của mình trong lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển?” ; “Cô à ! Xin hỏi cô là ai?” ; ” Sam – tên tuổi của anh trên thương trường chưa hề sút giảm, có phải anh vẫn luôn đứng sau thâu tóm quyền hành của Ngôn Thị?” ; “Theo chúng tôi được biết thì ngày mai mẹ kế của anh được mãn hạn tù, có phải trước đây tình cảm giữa hai người vợ của Ngôn Tổng vốn không như báo giới vẫn nghĩ?” ; “Tin tức anh về nước đã khiến cho cổ phiếu Ngôn Thị tăng không ngừng trong ngày hôm nay, anh có suy nghĩ gì?” ; “Xin cho biết danh tính cô gái này” …
Phóng viên vẫn huyên thuyên hỏi, gương mặt Ngôn Hoa vẫn không chút biểu cảm, anh cẩn thận bảo vệ An Di đi giữa vòng người đến trước cửa xe, người quản gia kính cẩn mở cửa, Ngôn Hoa chắn tay trên thành trên cửa rồi dìu An Di bước lên trước, anh cũng không quên nhắc nhở khi nhìn thấy An Di lúc này cả người đờ ra như khúc gỗ: “Cúi đầu xuống, từ từ thôi cẩn thận một chút.”
Phía sau vẫn chen chúc nhốn nháo, Ngôn Hoa vừa định bước lên xe bỗng nhiên có một cậu phóng viên lớn tiếng đặt câu hỏi: “Có phải cô đây chính là thiếu phu nhân tương lai của Ngôn gia không?”
Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt, tháo chiếc kính đen gấp vào cổ áo rồi lạnh lùng buông một câu: “Đúng là thiếu phu nhân, nhưng là thiếu phu nhân của Ngôn Hoa không phải của Ngôn gia” – Một câu nói thẳng thừng vạch rõ lằn ranh trong mối quan hệ gia đình của anh, anh gián tiếp dùng khí thế bức người của mình khẳng định giờ đây anh và nhà họ Ngôn không liên quan gì đến nhau. Cánh cửa xe hơi bị đóng sầm lại, chiếc Lincoln từ từ rời khỏi sân bay bỏ lại phía sau những lời bàn tán xôn xao của cánh nhà báo.
Đi được một quãng xa rồi An Di vẫn chưa hết bàng hoàng, lần đầu tiên trong đời bị một đám người lạ chen chúc vây hỏi, không kịp có phản ứng gì chỉ có thể co lại như một cục bông, gọn gàng trong nấp lòng Ngôn Hoa, An Di thắc mắc đây là thứ anh muốn cô trải nghiệm hay sao? Thật là bức người quá đáng mà, rõ ràng biết cô rất nhát thế mà anh cũng không chịu nói trước với cô một tiếng.
“Quá đáng quá đáng quá đáng !!!”
“Em nói gì? Ai quá đáng?” – Ngôn Hoa liếc mắt sang An Di.
“Ơ … Em nói phóng viên họ thật là quá đáng” – An Di chối bay suy nghĩ của mình.
“Em nên tập làm quen đi là vừa” – Ngôn Hoa cất giọng trầm thấp: “Ít nhất thiếu phu nhân của Ngôn Hoa này cũng phải có chút khí thế, đừng cứ như mình phạm tội gì mà trốn đi như vậy”
“Ai là phu nhân của anh chứ?” – An Di bĩu môi kháng nghị.
“Bây giờ không phải nhưng sẽ nhanh thôi” – Ngôn Hoa nói, nơi khoé mắt ẩn hiện ý cười.
An Di cứng miệng không nói tiếp lời nào …
“Đại thiếu gia cậu vẫn khoẻ chứ?” – Người quản gia ngồi ở ghế lái phụ phía trước nãy giờ vẫn luôn chăm chú nghe cuộc đối thoại của Ngôn Hoa và An Di lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Sau này đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa, gọi Ngôn Hoa là được rồi.” – Giọng của Ngôn Hoa lạnh hẳn.
An Di cảm nhận được thái độ của Ngôn Hoa có phần hơi khó chịu, hình như anh không muốn nói chuyện với người quản gia này cho lắm, khác hẳn thái độ của anh với chú Vương mọi khi. Nghĩ rằng anh không có tâm trạng nói chuyện thế nên An Di cũng ngồi im thin thít, không nói câu nào.
….
Sau nửa tiếng đồng hồ trầm mặc thì cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại trước cổng một khu dinh thự xa xỉ rộng lớn, Ngôn Hoa định dặn dò người quản gia mang hai chai rượu vang mà lần trước anh lấy ở nông trang của May mang vào nhà, còn anh thì thật ra có ý định không vào nhưng suy cho cùng đã đến tận đây rồi thì chí ít cũng vào trong một chút, thôi thì anh mang vào vậy.
“Anh đưa em về nhà trước, chút nữa anh quay lại đón em” – Ngôn Hoa quay sang bảo An Di.
“Em muốn anh đi cùng em, cho anh cùng xem thế nên bây giờ em cũng muốn đi cùng anh trước” – An Di nắm chặt ngón tay út của Ngôn Hoa, vẻ mặt nũng nịu nài nỉ.
“Hừm … Được rồi được rồi” – Ngôn Hoa thở dài day day ấn đường … đã bảo em đừng có giở vẻ mặt này ra rồi mà, anh thật sự sẽ mềm lòng.
Ngôn Hoa dẫn An Di đi trên con đường lát đá giữa một vườn hoa rộng lớn đi vào trong dinh thự. An Di hí hửng vừa ngắm hoa vừa huyên thuyên.
“Cây Kế – một loài cây thuộc họ Cúc, hoa màu tím lá có gai. Loài hoa này bắt đầu được coi là biểu tượng của Scotland từ thế kỷ XV. Cây thủy tiên hoa vàng, loài hoa truyền thống trong ngày của Thánh David, được coi là biểu tượng của xứ Wales. Hoa nguyệt quế núi Conneticut. Hoa lan chuông của Phần Lan …”
Ngôn Hoa nhìn An Di, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Không tồi”
“Có phải anh muốn khen em rất giỏi, tìm hiểu rất nhiều thứ hay không? Đây toàn là những loại hoa mà ông thích, từ lúc em còn nhỏ đến giờ ông đều thích chia sẻ sở thích với em … tiếc là em luôn phải sống xa ông.” – Nói đoạn An Di ngập ngừng, sắp được về nhà mà bỗng nhiên lại thấy nhớ mọi người rồi.
Ngôn Hoa tinh ý phát hiện sự khác thường trong ánh mắt An Di, anh chỉ tay về phía giữa khu vườn, một khóm hoa màu xanh tím được ưu ái trồng riêng trong một khu đất cao hơn, xung quanh bao bọc bởi một lớp hàng rào màu bạc óng ánh.
Ngôn Hoa cầm lấy bàn tay của An Di, đặt lên đó một nụ hôn, nụ hôn thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ, anh từ tốn nói: “Hoa Iris – Biểu tượng cao quý của hoàng gia, chính thức là biểu trưng cho nước Pháp từ thế kỉ 13. Tượng trưng cho Đức mẹ đồng trinh Mary nên nó được coi là biểu tượng của thần linh. Dưới thời vua Louis IX, ba cánh của hoa Iris được xem là tượng trưng của sự trung thành, uyên bác và niềm hi vọng.” – Trong lòng anh, em chính là một đoá hoa Iris đẹp đẽ và cao quý như vậy …
Những lời phía sau Ngôn Hoa giữ lại trong tim mình, dịu dàng xoa đầu An Di bảo: “Vào thôi, ở đây lạnh lắm”
An Di mỉm cười, đáp: “Vâng ạ”
“Ngoan”
…..
Vào đến bên trong, người làm kính cẩn đứng trước cửa cúi đầu chào hai người. Ngôn Hoa vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không hề đáp lại, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, một người đàn ông trung niên ăn mặc thoải mái đang thư thả ngồi đọc báo trên chiếc sô pha dài, trước mặt là một chiếc bàn thuỷ tinh trên đó đặt một chén trà còn đang toả khói trắng. Bên cạnh ông là một cậu nhóc mười mấy tuổi đang cầm trên tay chiếc Ipad chăm chú chơi game.
Nhìn thấy Ngôn Hoa bước vào, người đàn ông vội bỏ tờ báo trên tay xuống, vẻ mặt hớn hở: “Con chịu về rồi, cuối cùng cũng nhớ tới ta sao?”
Cậu nhóc nhìn thấy Ngôn Hoa thì lập tức cầm Ipad chạy biến lên tầng.
Ngôn Hoa hừ lạnh: “Xem ra sức khoẻ vẫn ổn.” – Đặt hai chai rượu vang lên chiếc bàn thuỷ tinh, anh nói: “Chúc mừng năm mới, giữ sức khoẻ” – Nói rồi anh quay người đi thẳng ra ngoài.
“Chào bác ạ” – An Di ngẩn ra một lúc mới vội cúi đầu chào rồi định đi theo Ngôn Hoa ra ngoài.
“Cháu là … ?” – Người đàn ông cất tiếng hỏi.
“Thưa bác, cháu …” – An Di lời còn chưa nói thì Ngôn Hoa đã quay trở lại
“Là ai thì liên quan gì đến ông?” – Ngôn Hoa nắm tay An Di: “Em còn đứng đây làm gì? Không phải có thứ muốn cho anh xem sao? Đi thôi ”
“Khoan đi đã, có thể cùng ba ăn một bữa cơm không?” – Người đàn ông thành khẩn, giọng run run hỏi.
Ngôn Hoa khựng lại vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại: “Không” rồi quay bước, thế nhưng An Di lại đứng yên như trời trồng, anh nhìn sang lại thấy cô với biểu cảm phức tạp, Ngôn Hoa cau mày.
An Di cất giọng lí nhí: “Em đói rồi … hay là chúng ta ở lại ăn với bác bữa cơm nhé?”
“Em … được lắm” – Ngôn Hoa cuối cùng cũng chịu thua vẻ mặt nũng nịu của An Di, đồ ngốc này lại còn muốn giúp người kia sao?
Ngôn Hoa quay sang nhìn người đàn ông thân thuộc mà xa lạ sau lưng: “Chiều theo cô ấy”
Nét cười trên mặt người đàn ông ngày càng rõ, ông vội ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị bữa rồi cũng đi luôn vào trong bếp, có vẻ như ông rất vui.
An Di lấy làm lạ khi Ngôn Hoa cứ đứng mãi trước dãy cầu thang mà bất động, ánh mắt phức tạp suy nghĩ xa xăm. Cô bước đến bên cạnh, lay lay cánh tay anh: “Em muốn đi xem phòng của anh”
“Không đi” – Ngôn Hoa thẳng thừng từ chối.
“Em … thôi vậy” – An di ỉu xìu, nhất thời không biết Ngôn Hoa đang nghĩ gì mà thừ người ra như vậy, cô lại hỏi: “Sao anh cứ đứng ở đây mãi thế?”
“Không. Chỉ là vì … Mẹ anh … ngã ở đây” – Ngôn Hoa trầm ngâm.
An Di nhất thời hiểu ra vì sao thái độ của anh lại như vậy, thảo nào anh lại muốn nhanhchóng rời khỏi đây, ở đây chứa đựng biết bao hồi ức đau thương của anh như vậy … An Di lúc này mới thấy sự đường đột của mình thật là trẻ con, cô vừa nãy không hề nghĩ đến cảm nhận của anh, An Di tinh ý chuyển chủ đề ngay: “Em muốn ngắm hoa, đi, anh đi ra vườn với em” – An Di kéo Ngôn Hoa.
“Không phải em muốn xem phòng anh sao? Bây giờ lại muốn đi ngắm hoa?” – Ngôn Hoa cuối cùng cũng thở một hơi dài, anh dẫn An Di đi lên cầu thang.
An Di có thể cảm nhận được bước chân ngập ngừng của Ngôn Hoa, lên hết cầu thang anh rẽ trái đi vào trong một căn phòng lớn, khác với tưởng tượng của An Di, căn phòng từ thuở nhỏ của anh có lẽ sẽ mang một chút phong cách trẻ con, đồ chơi, mô hình và truyện tranh chắc chắn sẽ chất đầy cứ như phòng của An Hạo vậy.
Nhưng sự thực lại không phải vậy, vẫn là tông màu trắng đen quen thuộc, chiếc giường ngủ lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh có một tủ sách lớn và một tủ kính trưng bày đủ loại bằng khen, huy chương, cả một căn phòng rộng lớn ngoài mấy thứ đó ra thì không có lấy một thứ đồ chơi giải trí nào, An Di hoài nghi con người này liệu có phải đã bỏ qua thời kì phát triển thiếu niên rồi không, cứ như kiểu sinh ra đã vô vị và cứng nhắc như vậy rồi?
“Đang nghĩ gì thế?” – Ngôn Hoa búng nhẹ chóp mũi An Di.
“Không có, em chỉ nghĩ xem anh từ hành tinh nào tới thôi” – An Di tinh nghịch.
“Hửm?” – Ngôn Hoa nhíu mày.
“Lúc còn nhỏ khi rảnh rỗi anh thường làm gì?” – An Di tò mò.
“Đọc sách”
“Không làm gì khác à?”
“Ừ”
“Vô vị thật đấy, thế còn đống mô hình xe hơi ở nhà anh thì sao?” – An Di dò hỏi.
“Mấy năm gần đây tiện tay mua thôi, căn bản là không có hứng thú” – Ngôn Hoa trả lời qua loa.
“Vậy mèo thì sao? Tranh thì sao? Anh cũng tuỳ tiện mua chúng thôi sao?” – An Di ủ rũ.
“Vì em thích, mua cho em” – Ngôn Hoa mỉm cười, dù gì thì sau này cũng là nhà của em thôi, không phải vì em thì vì cái gì nữa chứ đồ ngốc này?
“Làm sao mà anh biết được em thích chúng?”
“Việc này còn cần phải hỏi à?”
“Ơ … thì … vậy thì anh thực sự thích gì?”
“Thích em” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“Cái đó … ý em hỏi sở thích của anh. Anh đừng có nói là anh thích làm việc đấy nhá”
“Không biết”
“Anh nói dối” – An Di quyết không tin.
“Đại thiếu … cậu Ngôn, ba cậu mời cậu và cô ra dùng bữa” – Người quản gia đứng ngoài cửa lên tiếng.
“Ba?” – Ngôn Hoa lặp lại từ đó rồi bật cười.
……
Trên bàn ăn, An Di ngồi cạnh Ngôn Hoa, cậu nhóc lúc nãy trốn đi đâu mất bây giờ lại xuất hiện, dè dặt ngồi ở phía đối diện. Bữa ăn tương đối yên tĩnh, An Di để ý thấy người đàn ông kia luôn nhìn về phía Ngôn Hoa và cô như muốn nói điều gì.
“Ta nghe nói con bé Liz đang công tác ở trường của con, con đã gặp nó chưa?” – Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Ngôn Hoa vẫn điềm nhiên như không nghe thấy, anh gắp thức ăn bỏ vào trong bát của An Di.
Ông vẫn kiên nhẫn hỏi: “Thế cháu gái đây là …?”
An Di vừa định trả lời lại một lần nữa bị Ngôn Hoa lạnh lùng chen ngang: “Tôi đã nói không liên quan đến ông”
“Được rồi, chuyện của con ta cũng không quản nữa, chỉ là ba mẹ của con bé Liz rất muốn con và nó thành đôi … ta cũng muốn” – Người đàn ông lia mắt sang nhìn An Di, ý muốn nói cho cô biết rằng ông không thừa nhận cô.
“Đó là chuyện của các người. Để ông phải bận tâm rồi. Tạm biệt.” – Ngôn Hoa lãnh đạm buông đũa, không nói không rằng giằng lấy bát cơm trong tay An Di đặt xuống rồi kéo cô một mạch rời khỏi bàn ăn, đi thẳng ra cổng.
……..
An Di có cảm giác như những chuyện vừa xảy ra chỉ trong một nháy mắt, bây giờ hai người cô và anh đang đi bộ trên đường, buổi chiều đầu xuân, thời tiết se se lạnh. Birmingham – thành phố lớn thứ hai của nước Anh chỉ sau Luân Đôn – cũng thú vị, vì đây là một trung tâm về thương mại kinh tế, Birmingham là nơi hội tụ của nhiều quảng trường đẹp, các khu phố mua sắm có mái vòm hiện đại, những quán giải khát đủ mọi loại hình, câu lạc bộ, nhà hàng và bảo tàng mỹ thuật. Đặc biệt khu phố Tàu có rất nhiều nhà hàng và siêu thị chuyên bán các mặt hàng châu Á.
An Di vô cùng hiểu biết về nơi đây, cô đã lớn lên ở đây mà, chỉ hai con đường nữa là đến nhà của cô rồi, thế nhưng trống bụng của An Di lại không tha cho cô, vừa nãy cô chỉ mới động đũa thôi vẫn chưa ăn được gì mà ??? Lén đưa mắt sang nhìn Ngôn Hoa, anh vẫn trầm mặc đi bên cạnh cô.
An Di dừng chân, Ngôn Hoa đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại nhìn cô, An Di một tay chỉ về hướng cửa hiệu đồ ăn nhanh, tay còn lại xoa xoa bụng vẻ mặt đáng thương. Ngôn Hoa bật cười, anh gật đầu rồi đi vào trong, mười phút sau quay lại trên tay đã khệ nệ một túi to.
An Di thắc mắc: “Anh mua gì mà nhiều thế?”
“Thế mới đủ cho con heo nhà anh ăn?” – Ngôn Hoa đáp.
“Heo nhà anh? Ai là con heo nhà anh chứ?” – An Di đánh dỗi vào cánh tay Ngôn Hoa, trong ánh nắng chiều hai cái bóng nhỏ đan vào nhau trên con đường ngoại ô Burford.
Về đến nhà cô, Ngôn Hoa đứng tựa vai ở cửa nhìn An Di An Di hí hửng nhảy chân sáo vào trong, đầu tiên là lễ phép chào hỏi chú quản gia người Anh thân thiết của mình, sau đó là chạy đi tìm bà thím đã nuôi cô từ tấm bé, tay bắt mặt mừng. Cuối cùng mới từ tốn giới thiệu anh với họ, xong rồi lập tức nhớ đến việc thoả mãn cái bụng đói của mình, An Di cười xoà nhận lấy túi đồ ăn trên tay Ngôn Hoa.
“Mời họ ăn đi” – Ngôn Hoa chỉ vào mấy phần ăn anh cố ý mua dư ra, lúc này An Di mới hiểu vì sao anh lại mua nhiều như vậy.
“Cảm ơn anh” – An Di vui vẻ đáp.
Ăn uống xong rồi An Di mới sực nhớ một chuyện, cô kéo tay Ngôn Hoa dẫn anh đến trước một căn phòng lớn bên dãy hành lang.
“Anh nhắm mắt lại đi” – An Di tỏ vẻ bí ẩn.
“Em muốn làm gì?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Anh nhanh nhắm mắt lại đi” – An Di hối thúc.
Ngôn Hoa chiều theo An Di, anh nhắm mắt lại mặc cho An Di kéo đi, được một quãng lại nghe thấy tiếng bật đèn ‘tanh tách’.
“Được rồi anh hãy mở mắt ra” – An Di lên tiếng.
Ngôn Hoa mở dần mắt ra, trước mặt anh là một phòng tranh rộng lớn, những bộ đèn chùm trang nhã được thiết kế tỉ mĩ tạo nên không gian ấm áp với luồng ánh sáng dịu nhẹ, lan tỏa, tất cả hiệu ứng làm tôn lên hàng loạt những bức tranh được treo một cách nghệ thuật trên bốn bức tường, nhìn qua chẳng khác nào đang ở trong một triển lãm tranh nghệ thuật, những bức vẽ của An Di không hề thua kém những hoạ sĩ chuyên nghiệp, những nét vẽ thuần thục, dịu dàng, những nét chấm phá riêng biệt mang đậm phong cách của chính An Di, còn có cả những tâm tư tình cảm được cô đặt vào trong từng bức vẽ, và hơn thế nữa, ở góc phòng có một khu nhỏ được chiếu sáng độc lập bằng những bóng đèn tụ màu lam nhạt, Ngôn Hoa bước đến đó, khựng lại không biết bao lâu, trái tim anh đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy như đang bị hàng nghìn chiếc lông vũ cố ý cọ xát vào, đây toàn bộ là tranh vẽ anh sao? Chân dung, toàn cảnh, bóng lưng, nửa mặt, bàn tay, đôi mắt …
“Anh … biểu hiện của anh như vậy là có ý gì?” – An Di dè dặt hỏi, nhìn thấy phản ứng kì lạ của Ngôn Hoa khiến cô vô cùng tò mò về cảm nhận của anh.
Đột nhiên Ngôn Hoa quay phắt lại, giọng anh khàn khàn cất tiếng gọi cô: “An Di”
“Dạ”
Anh lại gọi: “An Di”
Lần này cô đáp lại anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Em thật sự yêu anh đến vậy sao?” – Sóng mắt Ngôn Hoa khẽ lay động, không đợi An Di trả lời nữa, anh kéo cô vào lòng dịu dàng đặt lên tóc cô một nụ hôn, anh thì thầm: “Cảm ơn em”
“Thật ra … em không nghĩ là anh sẽ cảm động như vậy” – An Di cọ mặt vào lồng ngực Ngôn Hoa nói lí nhí.
Ngôn Hoa vừa cười vừa đánh trống lãng: “Ừ, thật ra anh cũng không nghĩ em lại *cuồng* anh đến như vậy”
“Anh … đáng ghét, người ta là vì lúc nào cũng nghĩ đến anh cho nên khi muốn vẽ cứ vô thức mà vẽ ra thôi” – An Di biện bạch.
Ngôn Hoa khẽ miết vào cánh tay An Di, có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc này đang rất tốt, anh nói: “Ừ, là từ trong tiềm thức đã yêu anh nhiều như vậy đúng không? Đồ ngốc !”
“Không nói cho anh biết” – An Di không trả lời, coi như mặc nhận.
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau một lúc lâu. Ngôn Hoa chợt lên tiếng: “Đưa em đi chơi nhé?”
“Nhưng em đã nói với cả nhà là hôm nay cùng anh về rồi” – An Di đáp.
Ngôn Hoa không nói nữa, một tay anh vẫn ôm An Di, tay còn lại lấy di động trong túi ra ấn số gọi đi, điện thoại được kết nối, An Di không nghe thấy được đầu bên kia nói gì, càng không biết anh gọi cho ai nhưng sau câu thứ hai thì cô liền biết ngay.
“Phiền giáo sư nhắn lại với mọi người rằng cháu mượn cháu gái của ông thêm một ngày nữa” – Vừa xong Ngôn Hoa lại ấn gọi đến một số khác, lần này dù có nghĩ thế nào chăng nữa thì An Di cũng không đoán ra được đầu dây bên kia là ai rồi.
Ngôn Hoa vui vẻ đối đáp lưu loát bằng tiếng Pháp với người kia, An Di thật không biết anh đang nói gì, chỉ nhìn thấy ý cười trên môi của anh ngày càng rõ.
“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?” – An Di hỏi.
“Không phải em rất muốn biết lúc anh rỗi sẽ làm gì sao?” – Ngôn Hoa nháy mắt.
“Chẳng phải anh chỉ đọc sách thôi sao?” – An Di đáp.
“Vừa nãy em hỏi lúc còn nhỏ khi rỗi anh thích làm gì, tất nhiên là đọc sách, nhưng thời thiếu niên của anh thì hình như còn thích làm một việc khác”
“Ơ … thế anh thích làm gì?”
“Bây giờ lập tức đưa em đi trải nghiệm một chút”
An Di còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị Ngôn Hoa kéo ra khỏi nhà. Hai người đứng ở trước cổng nhà cô, mười phút sau có một chiếc Ferrari màu vàng xé gió chạy đến, thắng kít lại đằng trước, cửa kính được hạ xuống, Ngôn Hoa cười rất tươi chào hỏi với người ngồi trong đó, anh bảo An Di lên xe rồi lên theo sau, bây giờ cô mới biết thì ra vừa rồi anh chính là nói chuyện điện thoại với người này – Một người đàn ông Pháp trạc tuổi Ngôn Hoa, mái tóc xoăn màu vàng, chiếc áo jacket màu vàng, kính mát gọng vàng, đồ trang trí trên xe … cũng toàn màu vàng.
Anh ta nhã nhặn vẫy tay chào An Di, An Di lại thầm nghĩ : Một tín đồ cuồng nhiệt của màu vàng đây rồi!
________________________________
*6200 chữ nha, thi xong rồi, về trả nợ đây, dành cả ngày viết một chương dài đền bù cho mọi người, hẹn ngày mai nha tiếp nha, tuần này sẽ dành cả cho thầy Ngôn vs nàng Di, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi, bữa nay facebook và wattpad của chủ thớt bị đòi nợ ngập mặt luôn, rất vui vì vẫn có người nhớ đến mình !!! Rất cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn !!!
——–
Sân bay quốc tế Logan – tám giờ sáng.
Sân bay quốc tế Logan nằm trong quận Đông Boston, thị trấn của Winthrop, Massachusetts, chuyến bay tám giờ, An Di đêm qua vật vã mãi mới ngủ được cho nên sáng hôm nay khi vẫn còn ngáy ngủ đã bị Ngôn Hoa gọi dậy cho nên cả người cứ lờ đờ, vừa lên máy bay là tranh thủ chợp mắt ngay.
Ngôn Hoa ngồi cạnh bên, tay phải dang rộng để An Di thoải mái dựa dẫm, tay còn lại thỉnh thoảng lật trang báo đặt trên đùi thư thả xem tin tức.
Ngôn Hoa đọc báo mãi đến chán mà con heo nào đấy vẫn ngủ say như chết, đôi môi đỏ mọng thi thoảng khẽ mấp máy, xích lại gần An Di thêm một chút, anh thì thầm bên tai cô.
“Bảo bối, anh yêu em”
Siết nhẹ cánh tay, Ngôn Hoa bao trọn An Di trong lòng, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, sau trận sốt hôm qua đến giờ cả người cô vẫn còn hâm hấp nóng. Anh đưa tay gạt đi mấy sợi tóc rũ trên trán An Di, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, chỉ mong thời khắc bình yên hạnh phúc này là mãi mãi, anh là điểm tựa vững chắc cho cô, dang vòng tay rộng bảo bọc cô khỏi thế giới ồn ào phức tạp ngoài kia.
Nhưng làm thế nào để được vẹn toàn, chưa bao giờ anh mong muốn chối bỏ thân phận của mình như lúc này, anh thà mình chẳng là mình, chẳng phải là Ngôn Hoa, chẳng phải là đại thiếu gia của Ngôn Thị, càng không phải là đại giáo sư, đại bác sĩ gì gì đấy…
Bây giờ rốt cục anh cũng đã hiểu rõ cái giá mình phải trả cho sự cầu tiến của chính bản thân mình, Ngôn Hoa của bây giờ đã thay đổi rồi, vẫn niềm đam mê đem tri thức của mình chia sẻ cho những thế hệ sau, vẫn tâm nguyện của mẹ là mặc trên người chiếc áo blouse trắng, dùng y đức của mình giúp đỡ những con người kém may mắn hơn… Nhưng mà anh hiện chỉ muốn bản thân mình là một người bình thường như bao người đàn ông khác, bên cạnh sự nghiệp, chính là một người con gái để yêu thương, để bảo vệ, là một chốn bình yên để quay về, để bản thân cũng được vỗ về, an dưỡng.
Nhưng từ lúc tiếp quản và gầy dựng Ngôn Thị thì đối với báo giới và truyền thông, anh từ một đại thiếu gia chỉ biết chơi bời lêu lổng đã dần trở thành một đại doanh nhân trẻ tuổi tài năng, bọn người đó đối anh, anh chỉ xem họ là đám ruồi nhặng rỗi hơi, luôn muốn đào bới chuyện của người khác, bọn họ bỏ qua quá trình nỗ lực của anh và chỉ chú ý đến đoạn quá khứ nhơ nhớp rồi dùng ngòi bút của mình biến anh thành một đấng anh tài chỉ trong phút chốc, đôi lúc anh tự cảm thấy nực cười cho cuộc đời của chính mình, những gì mà người ngoài biết được thực chất chỉ là lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho một chuỗi câu chuyện đầy bi thương.
Đúng vậy, với thế lực vốn có của Ngôn Thị, trước đây còn có cả sự bảo hộ của Huyền Hoả, chẳng ai có thể chạm đến được một chút sự thật của Ngôn gia, tất cả những gì họ biết được chính là một gia đình vô cùng hoàn hảo. Người chồng tài hoa, thế lực kinh tế vững mạnh, hai người vợ hoà thuận yên vui, hai cậu con trai quý tử được nuông chiều yêu thương hết mực …
“Nực cười” – Ngôn Hoa buông một nụ cười hờ hững rồi xoá tan ngay cái suy nghĩ gớm ghiếc của mình.
…….
An Di thức dậy thì chuyến bay cũng sắp sửa hạ cánh, những đám mây trắng xốp nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ máy bay, ánh sáng dịu của khoang hạng thương gia từ từ khiến cho An Di từ trạng thái mơ màng dần dần tỉnh táo, phát hiện cặp mắt đen lay láy của Ngôn Hoa nhìn cô không rời, An Di khẽ vươn cánh tay lướt qua hàng lông mi dài đáng ganh tỵ của anh rồi cười khúc khích.
“Vẫn còn muốn nghịch sao?” – Ngôn Hoa cất giọng trầm trầm.
“Em đâu có nghịch, người ta chỉ đang ngưỡng mộ thứ này thôi, thích thật” – An Di lặp lại động tác vuốt mi Ngôn Hoa.
“Em không có à? Tại sao phải ngưỡng mộ?” – Ngôn Hoa nheo mắt khó hiểu.
“Em đã nói đến lần thứ N cộng một rồi đấy! Đàn ông gì mà lông mi dài thế kia? Khiến người ta vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ chết đi được” – An Di tíu tít đáp lại.
“Có gì đáng để ngưỡng mộ hửm, Ngôn Hoa này vốn đã là một cá thể hoàn hảo sẵn rồi, cần gì phải nhờ đến mấy sợi lông mi này mới khiến người khác phải ngưỡng mộ chứ?” – Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt.
An Di bĩu môi: “Tự luyến, hết sức ấu trĩ”
“Vậy anh có điểm gì không vừa mắt em, đại tiểu thư đây có thể nói cho anh biết không để anh còn tự kiểm điểm bản thân?” – Ngôn Hoa vênh mặt tự đắc.
An Di bị anh lừa vào tròng lúc nào không hay, lúc này cô đang vò đầu bứt tóc suy xét tỉ mỉ tìm ra khuyết điểm về ngoại hình của Ngôn Hoa nhưng có lẽ chuyện này là bất khả thi rồi, thân hình cân đối, chiều cao vượt trội, ngũ quan tuyệt mỹ không cần phải bàn cãi, tuyệt nhiên anh hoàn toàn có quyền tự mãn … An Di cắn môi, Ngôn Hoa cười tươi đầy đắc ý, anh biết rõ An Di đã cứng miệng rồi lúc này mới buông lời trêu cô.
“Thế nào? Có phải rất muốn nói rằng em không tìm ra khuyết điểm đúng không? Cứ thế mà nói thôi đó là điều hiển nhiên mà”
“Anh khiêm tốn một chút thì không sống nổi à?” – An Di hết lời, bèn thở dài quay đi.
Ngôn Hoa lấy ra một chiếc kính đen Chopard kiểu nữ đưa cho An Di rồi cũng đeo kính của mình vào, anh còn tỏ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhịp nhịp tay trên cửa kính máy bay, thấy An Di nhìn mình có vẻ khó hiểu anh mới thở dài một hơi rồi bảo: “Ngoài lúc đến trường thì thời gian còn lại anh đều ở nhà, lúc ra ngoài thì luôn tránh đến nơi đông người, em có biết là vì sao hay không?”
“Hả? Em …” – An Di ậm ừ suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi, đeo kính vào, em chỉ toàn ru rú trong nhà, không ôn bài thì đều bận xem tin tức, xem phim ảnh của thần tượng, chẳng thèm để tâm đến anh đâu mà? Đã vậy thì không nói cho em biết, để tự em trải nghiệm một chút. Lát nữa xuống máy bay ngoan ngoãn theo sau anh, em mà nghịch ngợm hay không nghe lời thì anh lập tức mang em bỏ vào bao tải vác đi” – Ngôn Hoa cốc nhẹ vào trán hăm doạ An Di.
“Có ma mới đi tin anh” – An Di chu môi nhại lại Ngôn Hoa.
“Để rồi xem” – Ngôn Hoa cau mày nghĩ ngợi … chỉ sợ chút nữa em bị doạ cho hoảng lên thôi, anh còn không rõ cái tính sợ người lạ của em sao? Chút nữa em sẽ còn phải đối mặt với “rất nhiều người lạ” nữa kìa đồ ngốc của anh. Ở Mỹ thì khác, anh chỉ là một giáo sư trẻ được một số bộ phận người biết đến. Nhưng đây là Anh, là nơi đã khởi nguồn và kết thúc danh tiếng huyễn hoặc của anh, hôm qua người đàn bà ấy đã được chính thức mãn hạn tù cho tội ngộ sát của mình, hôm nay anh lại về nước, bọn ruồi nhặng ngoài kia sẽ nghĩ là trùng hợp hay sao?
“Này! Anh đang nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?” – An Di huơ huơ tay trước mặt Ngôn Hoa.
“Không có gì” – Ngôn Hoa quay sang kéo chiếc kính đen được An Di cài lên tóc xuống đeo vào cho cô.
“Như vậy trông không đẹp sao?” – An Di kháng nghị, đem kính cài lại lên tóc như cũ.
“Vấn đề không phải là đẹp hay không đẹp, em mà còn không nghe lời thì anh sẽ …”
An Di cướp lời: “Anh sẽ thế nào?”
Ngôn Hoa lập tức thị uy, ghé môi cắn vào chóp mũi An Di một phát.
“Aaaaaaaa …” – An Di giật mình đẩy Ngôn Hoa ra, cô mếu máo: “Hai má thì suốt ngày bị anh véo đến biến thành bánh bao rồi, anh còn muốn tiếp tục huỷ hoại nhan sắc của bổn tiểu thư nữa sao?”
“Được, khẩu khí được lắm” – Ngôn Hoa áp mặt lại gần cô thêm lần nữa.
An Di gặp nguy đến nơi, bỗng nhìn thấy từ xa có một anh chàng tiếp viên hàng không đang đi tới bèn vẫy tay gọi: “Anh đẹp trai, ở đây, ở đây.”
“Anh … đẹp … trai?” – Ngôn Hoa gằng từng chữ một, anh trừng mắt nhìn cậu thanh niên đang tiến đến gần.
Anh chàng tiếp viên kính cẩn cúi chào: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?”
“Tôi …” – An Di còn chưa kịp nói thì môi đã bị chặn lại, Ngôn Hoa mạnh bạo trừng phạt cánh môi mềm mại của An Di, anh chàng tiếp viên ngẩn người, nhìn thấy Ngôn Hoa xua tay liền nhanh chóng rời đi.
“Mắt thẩm mỹ của em thực quá tệ, người mà đến một ngón tay của anh cũng không sánh bằng em cũng xem là đẹp trai cho được, em bị hỏng não à?” – Ngôn Hoa hất tóc quay đi.
An Di khóc không thành tiếng đành ngậm ngùi ngồi xoa đôi môi vừa mới bị hôn ngấu nghiến đến đỏ mọng của mình … mặt dày vô sỉ, trước đây còn tỏ vẻ chính nhân quân tử, đến nắm tay nơi đông người cũng ngại thế mà vừa rồi trước mặt người khác còn …còn … Aaaaaaaaaaa, ngượng chết mất thôi.
Ngôn Hoa thầm cười, cuối cùng con heo ngốc này cũng chịu ngồi im.
…….
Sân bay Manchester – Sân bay nằm ở biên giới giữa Cheshire và Manchester.
Máy bay vừa hạ cánh An Di đã bắt đầu thấy không khí xung quanh có gì đó khác lạ, bất giác chỉ biết như chú mèo nhỏ nép sau tấm lưng rộng lớn của Ngôn Hoa từ từ đi đến khu hành lấy hành lí. Một thân nam nhân Âu phục lịch lãm, kính đen đầy ngạo mạn, kè kè phía sau lại là một cô nàng váy hoa xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh sâu tựa đáy hồ ẩn sau cặp kính đang cẩn trọng phóng tầm mắt đi xung quanh trông ngóng.
Từ xa có vài tốp người đang hướng về phía cô và anh mà chờ đợi. An Di ngó nghiêng mất một lúc mới nhìn ra được thì ra đám người đó là phóng viên … nhưng mà quái lạ thật, phóng viên thì liên quan gì đến hai người bọn cô đâu nhỉ? Tại sao cô lại có cảm giác không ổn chút nào?
Ngôn Hoa trông bộ dạng bối rối suy nghĩ của An Di thì vô cùng buồn cười, mắt thì hướng về phía đám phóng viên, đến đường đi cũng không thèm nhìn mà cứ níu vào ống tay áo của anh vô thức bước đi. Anh nghĩ gì đấy rồi chợt khựng lại thế là An Di theo quán tính, vừa bước thêm bước nữa xoay người lại mặt đã đập thẳng vào lưng Ngôn Hoa.
An Di tức tửi, vừa xoa cánh mũi vừa vùng vằng: “Đau chết em rồi, anh thật sự muốn một tay huỷ hoại dung nhan của em thật sao? Ôi cái mũi tội nghiệp của tôi …”
“Thế ai vừa nãy còn lớn tiếng ra vẻ ta đây không sợ, bây giờ lại như tên trộm ấy, ngốc chết đi được” – Ngôn Hoa nhịn cười lấy điện thoại trong túi ra gọi cho quản gia.
“Xe ở đâu?” – Ngôn Hoa đảo mắt một lượt.
“Bên này cậu chủ, cửa số hai” – Một người đàn ông trung niên đứng trước chiếc Lincoln màu đen tuyền bóng loáng vẫy vẫy tay về phía Ngôn Hoa.
“Sẵn sàng chưa?” – Ngôn Hoa lên tiếng hỏi.
An Di ngơ ngác: “Rồi … à, hả? Sẵn sàng gì chứ?”
Ngôn Hoa không đáp lại, vẻ mặt cương nghị nắm chặt lấy tay An Di bước qua cổng an ninh. Hai ba tốp người nhanh chóng nắm bắt thời cơ lũ lượt ùa đến, chẳng mấy chốc Ngôn Hoa và An Di đã bị vây trong vòng người, tiếng ‘tách tách’ của máy ảnh và ánh đèn flash không ngừng bủa vây, hàng loạt câu hỏi bắt đầu được đặt ra, An Di hoảng đến nước chỉ còn nghe thấy xung quanh những tiếng ù ù, cả người cô được bọc lại trong vòng tay của Ngôn Hoa, vững chắc và an toàn.
“Ngôn thiếu gia không phải cậu đang là phó giáo sư của đại học Harvard danh giá hay sao? Lần này đột nhiên về nước có phải còn có chủ đích khác?” ; “Cô gái này là ai? Có phải bạn gái của anh không?” ; “Có phải Ngôn Tổng quyết định trao lại quyền hành cho anh hay không? ; “Tại sao trước đây anh rũ bỏ mọi thành tựu của mình trong lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển?” ; “Cô à ! Xin hỏi cô là ai?” ; ” Sam – tên tuổi của anh trên thương trường chưa hề sút giảm, có phải anh vẫn luôn đứng sau thâu tóm quyền hành của Ngôn Thị?” ; “Theo chúng tôi được biết thì ngày mai mẹ kế của anh được mãn hạn tù, có phải trước đây tình cảm giữa hai người vợ của Ngôn Tổng vốn không như báo giới vẫn nghĩ?” ; “Tin tức anh về nước đã khiến cho cổ phiếu Ngôn Thị tăng không ngừng trong ngày hôm nay, anh có suy nghĩ gì?” ; “Xin cho biết danh tính cô gái này” …
Phóng viên vẫn huyên thuyên hỏi, gương mặt Ngôn Hoa vẫn không chút biểu cảm, anh cẩn thận bảo vệ An Di đi giữa vòng người đến trước cửa xe, người quản gia kính cẩn mở cửa, Ngôn Hoa chắn tay trên thành trên cửa rồi dìu An Di bước lên trước, anh cũng không quên nhắc nhở khi nhìn thấy An Di lúc này cả người đờ ra như khúc gỗ: “Cúi đầu xuống, từ từ thôi cẩn thận một chút.”
Phía sau vẫn chen chúc nhốn nháo, Ngôn Hoa vừa định bước lên xe bỗng nhiên có một cậu phóng viên lớn tiếng đặt câu hỏi: “Có phải cô đây chính là thiếu phu nhân tương lai của Ngôn gia không?”
Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt, tháo chiếc kính đen gấp vào cổ áo rồi lạnh lùng buông một câu: “Đúng là thiếu phu nhân, nhưng là thiếu phu nhân của Ngôn Hoa không phải của Ngôn gia” – Một câu nói thẳng thừng vạch rõ lằn ranh trong mối quan hệ gia đình của anh, anh gián tiếp dùng khí thế bức người của mình khẳng định giờ đây anh và nhà họ Ngôn không liên quan gì đến nhau. Cánh cửa xe hơi bị đóng sầm lại, chiếc Lincoln từ từ rời khỏi sân bay bỏ lại phía sau những lời bàn tán xôn xao của cánh nhà báo.
Đi được một quãng xa rồi An Di vẫn chưa hết bàng hoàng, lần đầu tiên trong đời bị một đám người lạ chen chúc vây hỏi, không kịp có phản ứng gì chỉ có thể co lại như một cục bông, gọn gàng trong nấp lòng Ngôn Hoa, An Di thắc mắc đây là thứ anh muốn cô trải nghiệm hay sao? Thật là bức người quá đáng mà, rõ ràng biết cô rất nhát thế mà anh cũng không chịu nói trước với cô một tiếng.
“Quá đáng quá đáng quá đáng !!!”
“Em nói gì? Ai quá đáng?” – Ngôn Hoa liếc mắt sang An Di.
“Ơ … Em nói phóng viên họ thật là quá đáng” – An Di chối bay suy nghĩ của mình.
“Em nên tập làm quen đi là vừa” – Ngôn Hoa cất giọng trầm thấp: “Ít nhất thiếu phu nhân của Ngôn Hoa này cũng phải có chút khí thế, đừng cứ như mình phạm tội gì mà trốn đi như vậy”
“Ai là phu nhân của anh chứ?” – An Di bĩu môi kháng nghị.
“Bây giờ không phải nhưng sẽ nhanh thôi” – Ngôn Hoa nói, nơi khoé mắt ẩn hiện ý cười.
An Di cứng miệng không nói tiếp lời nào …
“Đại thiếu gia cậu vẫn khoẻ chứ?” – Người quản gia ngồi ở ghế lái phụ phía trước nãy giờ vẫn luôn chăm chú nghe cuộc đối thoại của Ngôn Hoa và An Di lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Sau này đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa, gọi Ngôn Hoa là được rồi.” – Giọng của Ngôn Hoa lạnh hẳn.
An Di cảm nhận được thái độ của Ngôn Hoa có phần hơi khó chịu, hình như anh không muốn nói chuyện với người quản gia này cho lắm, khác hẳn thái độ của anh với chú Vương mọi khi. Nghĩ rằng anh không có tâm trạng nói chuyện thế nên An Di cũng ngồi im thin thít, không nói câu nào.
….
Sau nửa tiếng đồng hồ trầm mặc thì cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại trước cổng một khu dinh thự xa xỉ rộng lớn, Ngôn Hoa định dặn dò người quản gia mang hai chai rượu vang mà lần trước anh lấy ở nông trang của May mang vào nhà, còn anh thì thật ra có ý định không vào nhưng suy cho cùng đã đến tận đây rồi thì chí ít cũng vào trong một chút, thôi thì anh mang vào vậy.
“Anh đưa em về nhà trước, chút nữa anh quay lại đón em” – Ngôn Hoa quay sang bảo An Di.
“Em muốn anh đi cùng em, cho anh cùng xem thế nên bây giờ em cũng muốn đi cùng anh trước” – An Di nắm chặt ngón tay út của Ngôn Hoa, vẻ mặt nũng nịu nài nỉ.
“Hừm … Được rồi được rồi” – Ngôn Hoa thở dài day day ấn đường … đã bảo em đừng có giở vẻ mặt này ra rồi mà, anh thật sự sẽ mềm lòng.
Ngôn Hoa dẫn An Di đi trên con đường lát đá giữa một vườn hoa rộng lớn đi vào trong dinh thự. An Di hí hửng vừa ngắm hoa vừa huyên thuyên.
“Cây Kế – một loài cây thuộc họ Cúc, hoa màu tím lá có gai. Loài hoa này bắt đầu được coi là biểu tượng của Scotland từ thế kỷ XV. Cây thủy tiên hoa vàng, loài hoa truyền thống trong ngày của Thánh David, được coi là biểu tượng của xứ Wales. Hoa nguyệt quế núi Conneticut. Hoa lan chuông của Phần Lan …”
Ngôn Hoa nhìn An Di, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Không tồi”
“Có phải anh muốn khen em rất giỏi, tìm hiểu rất nhiều thứ hay không? Đây toàn là những loại hoa mà ông thích, từ lúc em còn nhỏ đến giờ ông đều thích chia sẻ sở thích với em … tiếc là em luôn phải sống xa ông.” – Nói đoạn An Di ngập ngừng, sắp được về nhà mà bỗng nhiên lại thấy nhớ mọi người rồi.
Ngôn Hoa tinh ý phát hiện sự khác thường trong ánh mắt An Di, anh chỉ tay về phía giữa khu vườn, một khóm hoa màu xanh tím được ưu ái trồng riêng trong một khu đất cao hơn, xung quanh bao bọc bởi một lớp hàng rào màu bạc óng ánh.
Ngôn Hoa cầm lấy bàn tay của An Di, đặt lên đó một nụ hôn, nụ hôn thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ, anh từ tốn nói: “Hoa Iris – Biểu tượng cao quý của hoàng gia, chính thức là biểu trưng cho nước Pháp từ thế kỉ 13. Tượng trưng cho Đức mẹ đồng trinh Mary nên nó được coi là biểu tượng của thần linh. Dưới thời vua Louis IX, ba cánh của hoa Iris được xem là tượng trưng của sự trung thành, uyên bác và niềm hi vọng.” – Trong lòng anh, em chính là một đoá hoa Iris đẹp đẽ và cao quý như vậy …
Những lời phía sau Ngôn Hoa giữ lại trong tim mình, dịu dàng xoa đầu An Di bảo: “Vào thôi, ở đây lạnh lắm”
An Di mỉm cười, đáp: “Vâng ạ”
“Ngoan”
…..
Vào đến bên trong, người làm kính cẩn đứng trước cửa cúi đầu chào hai người. Ngôn Hoa vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không hề đáp lại, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, một người đàn ông trung niên ăn mặc thoải mái đang thư thả ngồi đọc báo trên chiếc sô pha dài, trước mặt là một chiếc bàn thuỷ tinh trên đó đặt một chén trà còn đang toả khói trắng. Bên cạnh ông là một cậu nhóc mười mấy tuổi đang cầm trên tay chiếc Ipad chăm chú chơi game.
Nhìn thấy Ngôn Hoa bước vào, người đàn ông vội bỏ tờ báo trên tay xuống, vẻ mặt hớn hở: “Con chịu về rồi, cuối cùng cũng nhớ tới ta sao?”
Cậu nhóc nhìn thấy Ngôn Hoa thì lập tức cầm Ipad chạy biến lên tầng.
Ngôn Hoa hừ lạnh: “Xem ra sức khoẻ vẫn ổn.” – Đặt hai chai rượu vang lên chiếc bàn thuỷ tinh, anh nói: “Chúc mừng năm mới, giữ sức khoẻ” – Nói rồi anh quay người đi thẳng ra ngoài.
“Chào bác ạ” – An Di ngẩn ra một lúc mới vội cúi đầu chào rồi định đi theo Ngôn Hoa ra ngoài.
“Cháu là … ?” – Người đàn ông cất tiếng hỏi.
“Thưa bác, cháu …” – An Di lời còn chưa nói thì Ngôn Hoa đã quay trở lại
“Là ai thì liên quan gì đến ông?” – Ngôn Hoa nắm tay An Di: “Em còn đứng đây làm gì? Không phải có thứ muốn cho anh xem sao? Đi thôi ”
“Khoan đi đã, có thể cùng ba ăn một bữa cơm không?” – Người đàn ông thành khẩn, giọng run run hỏi.
Ngôn Hoa khựng lại vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại: “Không” rồi quay bước, thế nhưng An Di lại đứng yên như trời trồng, anh nhìn sang lại thấy cô với biểu cảm phức tạp, Ngôn Hoa cau mày.
An Di cất giọng lí nhí: “Em đói rồi … hay là chúng ta ở lại ăn với bác bữa cơm nhé?”
“Em … được lắm” – Ngôn Hoa cuối cùng cũng chịu thua vẻ mặt nũng nịu của An Di, đồ ngốc này lại còn muốn giúp người kia sao?
Ngôn Hoa quay sang nhìn người đàn ông thân thuộc mà xa lạ sau lưng: “Chiều theo cô ấy”
Nét cười trên mặt người đàn ông ngày càng rõ, ông vội ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị bữa rồi cũng đi luôn vào trong bếp, có vẻ như ông rất vui.
An Di lấy làm lạ khi Ngôn Hoa cứ đứng mãi trước dãy cầu thang mà bất động, ánh mắt phức tạp suy nghĩ xa xăm. Cô bước đến bên cạnh, lay lay cánh tay anh: “Em muốn đi xem phòng của anh”
“Không đi” – Ngôn Hoa thẳng thừng từ chối.
“Em … thôi vậy” – An di ỉu xìu, nhất thời không biết Ngôn Hoa đang nghĩ gì mà thừ người ra như vậy, cô lại hỏi: “Sao anh cứ đứng ở đây mãi thế?”
“Không. Chỉ là vì … Mẹ anh … ngã ở đây” – Ngôn Hoa trầm ngâm.
An Di nhất thời hiểu ra vì sao thái độ của anh lại như vậy, thảo nào anh lại muốn nhanhchóng rời khỏi đây, ở đây chứa đựng biết bao hồi ức đau thương của anh như vậy … An Di lúc này mới thấy sự đường đột của mình thật là trẻ con, cô vừa nãy không hề nghĩ đến cảm nhận của anh, An Di tinh ý chuyển chủ đề ngay: “Em muốn ngắm hoa, đi, anh đi ra vườn với em” – An Di kéo Ngôn Hoa.
“Không phải em muốn xem phòng anh sao? Bây giờ lại muốn đi ngắm hoa?” – Ngôn Hoa cuối cùng cũng thở một hơi dài, anh dẫn An Di đi lên cầu thang.
An Di có thể cảm nhận được bước chân ngập ngừng của Ngôn Hoa, lên hết cầu thang anh rẽ trái đi vào trong một căn phòng lớn, khác với tưởng tượng của An Di, căn phòng từ thuở nhỏ của anh có lẽ sẽ mang một chút phong cách trẻ con, đồ chơi, mô hình và truyện tranh chắc chắn sẽ chất đầy cứ như phòng của An Hạo vậy.
Nhưng sự thực lại không phải vậy, vẫn là tông màu trắng đen quen thuộc, chiếc giường ngủ lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh có một tủ sách lớn và một tủ kính trưng bày đủ loại bằng khen, huy chương, cả một căn phòng rộng lớn ngoài mấy thứ đó ra thì không có lấy một thứ đồ chơi giải trí nào, An Di hoài nghi con người này liệu có phải đã bỏ qua thời kì phát triển thiếu niên rồi không, cứ như kiểu sinh ra đã vô vị và cứng nhắc như vậy rồi?
“Đang nghĩ gì thế?” – Ngôn Hoa búng nhẹ chóp mũi An Di.
“Không có, em chỉ nghĩ xem anh từ hành tinh nào tới thôi” – An Di tinh nghịch.
“Hửm?” – Ngôn Hoa nhíu mày.
“Lúc còn nhỏ khi rảnh rỗi anh thường làm gì?” – An Di tò mò.
“Đọc sách”
“Không làm gì khác à?”
“Ừ”
“Vô vị thật đấy, thế còn đống mô hình xe hơi ở nhà anh thì sao?” – An Di dò hỏi.
“Mấy năm gần đây tiện tay mua thôi, căn bản là không có hứng thú” – Ngôn Hoa trả lời qua loa.
“Vậy mèo thì sao? Tranh thì sao? Anh cũng tuỳ tiện mua chúng thôi sao?” – An Di ủ rũ.
“Vì em thích, mua cho em” – Ngôn Hoa mỉm cười, dù gì thì sau này cũng là nhà của em thôi, không phải vì em thì vì cái gì nữa chứ đồ ngốc này?
“Làm sao mà anh biết được em thích chúng?”
“Việc này còn cần phải hỏi à?”
“Ơ … thì … vậy thì anh thực sự thích gì?”
“Thích em” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“Cái đó … ý em hỏi sở thích của anh. Anh đừng có nói là anh thích làm việc đấy nhá”
“Không biết”
“Anh nói dối” – An Di quyết không tin.
“Đại thiếu … cậu Ngôn, ba cậu mời cậu và cô ra dùng bữa” – Người quản gia đứng ngoài cửa lên tiếng.
“Ba?” – Ngôn Hoa lặp lại từ đó rồi bật cười.
……
Trên bàn ăn, An Di ngồi cạnh Ngôn Hoa, cậu nhóc lúc nãy trốn đi đâu mất bây giờ lại xuất hiện, dè dặt ngồi ở phía đối diện. Bữa ăn tương đối yên tĩnh, An Di để ý thấy người đàn ông kia luôn nhìn về phía Ngôn Hoa và cô như muốn nói điều gì.
“Ta nghe nói con bé Liz đang công tác ở trường của con, con đã gặp nó chưa?” – Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Ngôn Hoa vẫn điềm nhiên như không nghe thấy, anh gắp thức ăn bỏ vào trong bát của An Di.
Ông vẫn kiên nhẫn hỏi: “Thế cháu gái đây là …?”
An Di vừa định trả lời lại một lần nữa bị Ngôn Hoa lạnh lùng chen ngang: “Tôi đã nói không liên quan đến ông”
“Được rồi, chuyện của con ta cũng không quản nữa, chỉ là ba mẹ của con bé Liz rất muốn con và nó thành đôi … ta cũng muốn” – Người đàn ông lia mắt sang nhìn An Di, ý muốn nói cho cô biết rằng ông không thừa nhận cô.
“Đó là chuyện của các người. Để ông phải bận tâm rồi. Tạm biệt.” – Ngôn Hoa lãnh đạm buông đũa, không nói không rằng giằng lấy bát cơm trong tay An Di đặt xuống rồi kéo cô một mạch rời khỏi bàn ăn, đi thẳng ra cổng.
……..
An Di có cảm giác như những chuyện vừa xảy ra chỉ trong một nháy mắt, bây giờ hai người cô và anh đang đi bộ trên đường, buổi chiều đầu xuân, thời tiết se se lạnh. Birmingham – thành phố lớn thứ hai của nước Anh chỉ sau Luân Đôn – cũng thú vị, vì đây là một trung tâm về thương mại kinh tế, Birmingham là nơi hội tụ của nhiều quảng trường đẹp, các khu phố mua sắm có mái vòm hiện đại, những quán giải khát đủ mọi loại hình, câu lạc bộ, nhà hàng và bảo tàng mỹ thuật. Đặc biệt khu phố Tàu có rất nhiều nhà hàng và siêu thị chuyên bán các mặt hàng châu Á.
An Di vô cùng hiểu biết về nơi đây, cô đã lớn lên ở đây mà, chỉ hai con đường nữa là đến nhà của cô rồi, thế nhưng trống bụng của An Di lại không tha cho cô, vừa nãy cô chỉ mới động đũa thôi vẫn chưa ăn được gì mà ??? Lén đưa mắt sang nhìn Ngôn Hoa, anh vẫn trầm mặc đi bên cạnh cô.
An Di dừng chân, Ngôn Hoa đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại nhìn cô, An Di một tay chỉ về hướng cửa hiệu đồ ăn nhanh, tay còn lại xoa xoa bụng vẻ mặt đáng thương. Ngôn Hoa bật cười, anh gật đầu rồi đi vào trong, mười phút sau quay lại trên tay đã khệ nệ một túi to.
An Di thắc mắc: “Anh mua gì mà nhiều thế?”
“Thế mới đủ cho con heo nhà anh ăn?” – Ngôn Hoa đáp.
“Heo nhà anh? Ai là con heo nhà anh chứ?” – An Di đánh dỗi vào cánh tay Ngôn Hoa, trong ánh nắng chiều hai cái bóng nhỏ đan vào nhau trên con đường ngoại ô Burford.
Về đến nhà cô, Ngôn Hoa đứng tựa vai ở cửa nhìn An Di An Di hí hửng nhảy chân sáo vào trong, đầu tiên là lễ phép chào hỏi chú quản gia người Anh thân thiết của mình, sau đó là chạy đi tìm bà thím đã nuôi cô từ tấm bé, tay bắt mặt mừng. Cuối cùng mới từ tốn giới thiệu anh với họ, xong rồi lập tức nhớ đến việc thoả mãn cái bụng đói của mình, An Di cười xoà nhận lấy túi đồ ăn trên tay Ngôn Hoa.
“Mời họ ăn đi” – Ngôn Hoa chỉ vào mấy phần ăn anh cố ý mua dư ra, lúc này An Di mới hiểu vì sao anh lại mua nhiều như vậy.
“Cảm ơn anh” – An Di vui vẻ đáp.
Ăn uống xong rồi An Di mới sực nhớ một chuyện, cô kéo tay Ngôn Hoa dẫn anh đến trước một căn phòng lớn bên dãy hành lang.
“Anh nhắm mắt lại đi” – An Di tỏ vẻ bí ẩn.
“Em muốn làm gì?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Anh nhanh nhắm mắt lại đi” – An Di hối thúc.
Ngôn Hoa chiều theo An Di, anh nhắm mắt lại mặc cho An Di kéo đi, được một quãng lại nghe thấy tiếng bật đèn ‘tanh tách’.
“Được rồi anh hãy mở mắt ra” – An Di lên tiếng.
Ngôn Hoa mở dần mắt ra, trước mặt anh là một phòng tranh rộng lớn, những bộ đèn chùm trang nhã được thiết kế tỉ mĩ tạo nên không gian ấm áp với luồng ánh sáng dịu nhẹ, lan tỏa, tất cả hiệu ứng làm tôn lên hàng loạt những bức tranh được treo một cách nghệ thuật trên bốn bức tường, nhìn qua chẳng khác nào đang ở trong một triển lãm tranh nghệ thuật, những bức vẽ của An Di không hề thua kém những hoạ sĩ chuyên nghiệp, những nét vẽ thuần thục, dịu dàng, những nét chấm phá riêng biệt mang đậm phong cách của chính An Di, còn có cả những tâm tư tình cảm được cô đặt vào trong từng bức vẽ, và hơn thế nữa, ở góc phòng có một khu nhỏ được chiếu sáng độc lập bằng những bóng đèn tụ màu lam nhạt, Ngôn Hoa bước đến đó, khựng lại không biết bao lâu, trái tim anh đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy như đang bị hàng nghìn chiếc lông vũ cố ý cọ xát vào, đây toàn bộ là tranh vẽ anh sao? Chân dung, toàn cảnh, bóng lưng, nửa mặt, bàn tay, đôi mắt …
“Anh … biểu hiện của anh như vậy là có ý gì?” – An Di dè dặt hỏi, nhìn thấy phản ứng kì lạ của Ngôn Hoa khiến cô vô cùng tò mò về cảm nhận của anh.
Đột nhiên Ngôn Hoa quay phắt lại, giọng anh khàn khàn cất tiếng gọi cô: “An Di”
“Dạ”
Anh lại gọi: “An Di”
Lần này cô đáp lại anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Em thật sự yêu anh đến vậy sao?” – Sóng mắt Ngôn Hoa khẽ lay động, không đợi An Di trả lời nữa, anh kéo cô vào lòng dịu dàng đặt lên tóc cô một nụ hôn, anh thì thầm: “Cảm ơn em”
“Thật ra … em không nghĩ là anh sẽ cảm động như vậy” – An Di cọ mặt vào lồng ngực Ngôn Hoa nói lí nhí.
Ngôn Hoa vừa cười vừa đánh trống lãng: “Ừ, thật ra anh cũng không nghĩ em lại *cuồng* anh đến như vậy”
“Anh … đáng ghét, người ta là vì lúc nào cũng nghĩ đến anh cho nên khi muốn vẽ cứ vô thức mà vẽ ra thôi” – An Di biện bạch.
Ngôn Hoa khẽ miết vào cánh tay An Di, có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc này đang rất tốt, anh nói: “Ừ, là từ trong tiềm thức đã yêu anh nhiều như vậy đúng không? Đồ ngốc !”
“Không nói cho anh biết” – An Di không trả lời, coi như mặc nhận.
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau một lúc lâu. Ngôn Hoa chợt lên tiếng: “Đưa em đi chơi nhé?”
“Nhưng em đã nói với cả nhà là hôm nay cùng anh về rồi” – An Di đáp.
Ngôn Hoa không nói nữa, một tay anh vẫn ôm An Di, tay còn lại lấy di động trong túi ra ấn số gọi đi, điện thoại được kết nối, An Di không nghe thấy được đầu bên kia nói gì, càng không biết anh gọi cho ai nhưng sau câu thứ hai thì cô liền biết ngay.
“Phiền giáo sư nhắn lại với mọi người rằng cháu mượn cháu gái của ông thêm một ngày nữa” – Vừa xong Ngôn Hoa lại ấn gọi đến một số khác, lần này dù có nghĩ thế nào chăng nữa thì An Di cũng không đoán ra được đầu dây bên kia là ai rồi.
Ngôn Hoa vui vẻ đối đáp lưu loát bằng tiếng Pháp với người kia, An Di thật không biết anh đang nói gì, chỉ nhìn thấy ý cười trên môi của anh ngày càng rõ.
“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?” – An Di hỏi.
“Không phải em rất muốn biết lúc anh rỗi sẽ làm gì sao?” – Ngôn Hoa nháy mắt.
“Chẳng phải anh chỉ đọc sách thôi sao?” – An Di đáp.
“Vừa nãy em hỏi lúc còn nhỏ khi rỗi anh thích làm gì, tất nhiên là đọc sách, nhưng thời thiếu niên của anh thì hình như còn thích làm một việc khác”
“Ơ … thế anh thích làm gì?”
“Bây giờ lập tức đưa em đi trải nghiệm một chút”
An Di còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị Ngôn Hoa kéo ra khỏi nhà. Hai người đứng ở trước cổng nhà cô, mười phút sau có một chiếc Ferrari màu vàng xé gió chạy đến, thắng kít lại đằng trước, cửa kính được hạ xuống, Ngôn Hoa cười rất tươi chào hỏi với người ngồi trong đó, anh bảo An Di lên xe rồi lên theo sau, bây giờ cô mới biết thì ra vừa rồi anh chính là nói chuyện điện thoại với người này – Một người đàn ông Pháp trạc tuổi Ngôn Hoa, mái tóc xoăn màu vàng, chiếc áo jacket màu vàng, kính mát gọng vàng, đồ trang trí trên xe … cũng toàn màu vàng.
Anh ta nhã nhặn vẫy tay chào An Di, An Di lại thầm nghĩ : Một tín đồ cuồng nhiệt của màu vàng đây rồi!
________________________________
*6200 chữ nha, thi xong rồi, về trả nợ đây, dành cả ngày viết một chương dài đền bù cho mọi người, hẹn ngày mai nha tiếp nha, tuần này sẽ dành cả cho thầy Ngôn vs nàng Di, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi, bữa nay facebook và wattpad của chủ thớt bị đòi nợ ngập mặt luôn, rất vui vì vẫn có người nhớ đến mình !!! Rất cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.