Chương 81: 18+
Liễu Phong
05/07/2017
Chương 81. 18+
Bảo Khang đi theo sau Minh Huy, một niềm vui lan tỏa khắp người cậu. Yêu chính là như thế sao? Chỉ cần nhìn thấy người ấy trái tim liền mất hết phòng bị mà lệch nhịp. Cậu từng đọc được một câu nói trên mạng, chỉ cần rung động với người ta hơn bốn tháng, thì tình cảm đó đã chuyển sang tình yêu mất rồi. Cậu lẩm nhẩm trong đầu, mình và anh ấy quen nhau cũng sắp được một năm rồi. Thời gian đúng là trôi đi thật nhanh mà…
Cậu mở cửa: “Thật tốt, đêm nay lại được ngủ cùng anh.”
Cậu vừa nói hết câu cũng chính là lúc Minh Huy nhẹ nhàng đóng cánh cửa rồi khóa lại. Anh đi đến gần Bảo Khang. Khoảng cách giữa hai người cũng không có lớn lắm, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Bảo Khang vì ánh nhìn không chớp mắt của Minh Huy mà nhất thời không cử động được. Cũng không hẳn là không cử động được, có lẽ bối rối thì đúng hơn, giọng cậu lắp bắp: “Anh, sao, lại nhìn em như thế?”
Minh Huy không nói gì, hơi cúi thấp người, trong một giây liền có thể nhẹ nhàng bế Bảo Khang lên, nhàn nhạt nói: “Em là của anh, không cho phép bất kì ai xâm chiếm.”
Bảo Khang còn chưa ổn định lại tâm trí. Anh ấy luôn là như thế, luôn nói những lời tình cảm, luôn khiến cậu không có cách nào từ chối.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Bảo Khang nằm trong vòng tay của Minh Huy, sau đó được đặt xuống giường. Cậu mỉm cười, nụ cười này luôn ngây thơ thuần khiết như đóa hoa mới bung nở: “Lần trước anh cũng không có bế em lên giường như vậy.”
Minh Huy hạ thấp người: “Em thấy lạ sao?” Bảo Khang đang chìm đắm trong hơi thở của Minh Huy đang phả vào mặt mình, thơm tho và mang đến sự hưng phấn cho người khác. Cậu mất ý thức mà gật đầu khe khẽ.
Minh Huy cười. Bảo Khang thích ngắm nụ cười ấy nhất. Anh khẽ chau mày, dùng tay nhẹ xoa chóp mũi của cậu: “Sau này, em sẽ luôn ở cạnh anh, được không?”
Cái gì thế này? Bảo Khang lần đầu thấy Minh Huy lo lắng như thế. Lần này cậu dùng sức gật đầu: “Em sẽ bám theo anh cả đời.”
“Dù bất cứ giá nào?”
Câu hỏi khiến Bảo Khang chùng lại. Nhất thời cậu không biết phải trả lời thế nào. Cậu thật muốn đồng ý ngay lập tức, cậu yêu anh ấy nhiều đến thế, nhưng mà có thật sự mình sẽ chọn ở cạnh anh ấy dù bất kì giá nào sao? Cậu ngập ngừng định lên tiếng nhưng bị Minh Huy ngăn cản lại: “Em không cần trả lời ngay lúc này đâu.”
“Em…”
Đột nhiên Minh Huy đưa môi của anh lên trên môi của Bảo Khang. Mặc dù cậu rất bất ngờ nhưng cũng không từ chối, từ từ chấp nhận và phối hợp. Hai khóe môi quấn quýt với nhau, triền miên, triền miên. Mãnh liệt kéo dài gần một phút, Minh Huy bắt đầu di chuyển đến những vùng khác, trước tiên là hai bên cổ, rồi đến ngực, rồi đến rốn. Anh khẽ hôn lên hai đầu ti nhỏ hồng của Bảo Khang, dùng đầu lưỡi chơi đùa với nó. Bảo Khang trong tình trạng không có áo, hai mắt nhắm lại, không ngừng cong người lên, cậu cảm thấy cơ thể đê mê không còn chút sức lực nào nữa, cứ như thế mà để Minh Huy đụng chạm thân thể.
Minh Huy tiếp tục tấn công, nhìn Bảo Khang một chút, rồi sau đó dùng hai tay cởi quần của Bảo Khang ra. Cái đó của Bảo Khang phút chốc bị phơi bày, cả cơ thể của cậu bi phơi bày trước tầm mắt Minh Huy. Anh cảm thấy vật phía dưới của mình đã cương cứng dưới lớp quần lót, không chờ đợi được nữa, nhưng anh vẫn là từ từ thưởng thức, không gấp gáp. Bảo Khang có chút xấu hổ, dùng tay che mặt lại, nhưng qua kẽ tay cậu thấy được Minh Huy đang dùng miệng để… Cậu không quan tâm đến cảm giác bị kích thích tột cùng hay đứa em trai của mình đang dựng đứng lên, cậu chỉ cảm thấy ngay cả lúc này mà Minh Huy vẫn đẹp trai, quyến rũ đến độ điên đảo như vậy. Rồi Minh Huy cởi đồ của anh ra, Bảo Khang có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể không có lớp vải bọc của Minh Huy, trái tim liền đập mạnh bạo hơn.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Bảo Khang cũng không phải là đứa trẻ hoàn toàn ngây thơ, vẫn có chút tò mò của tuổi dậy thì mới lớn. Cậu đã từng tìm hiểu và xem qua một vài bộ phim gay video, nên biết được bước tiếp theo sẽ là gì. Cậu có chút sợ, hơi rúc người về. Minh Huy đưa tay khẽ chạm lên gương mặt của Bảo Khang, trấn an: “Em đừng sợ, sẽ không đau đâu.”
Bảo Khang cảm thấy lời Minh Huy là thật, không còn sợ nữa, nhưng lúc cái đó của Minh Huy đưa vào sâu bên trong, cậu thật muốn hét lớn lên cho vơi đi nỗi đau. Anh nói dối, anh là đồ nói dối! Cậu so sánh, đi tiêm thuốc cũng không đau thế này!
Nhưng cơn đau nhanh chóng mất đi. Minh Huy cũng tăng tốc độ và sức lực từng chút từng chút một. Cả hai người hiện tại đều chìm đắm với những tiếng thở gấp, những tiếng rên rỉ đê mê.
Một lúc sau hai người xuất … cùng lúc. Minh Huy khẽ hôn lên môi của Bảo Khang: “Vất vả cho em rồi.” Sau đó giữ nguyên tư thế người trên người dưới, thật ấm áp dùng vòng tay bao trọn lấy Bảo Khang.
Lần đầu tiên của Bảo Khang là thế đấy, cũng bình thường giống như bao cặp tình nhân khác. Cậu mặc dù có tìm hiểu và xem bao nhiêu bộ gay video, nhưng mãi đến bây giờ trải qua rồi cậu mới so sánh được điểm giống và khác giữa lí thuyết và thực tế.
Điểm giống: cảm giác.
Điểm khác: trong phim sau khi thỏa mãn thì không có làm gì khác, thực tế thì khác. Minh Huy có hôn mình, có ôm lấy mình, có vỗ về an ủi không để mình một mình mà đi ngủ.
Cậu không nghĩ đến lần đầu tiên của mình sẽ diễn ra như thế này, trong thời điểm này. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng cảm thấy hạnh phúc và không chút hối tiếc.
Ánh trăng bên ngoài đi qua khung cửa sổ, chui vào bên trong căn phòng, dịu dàng ôm lấy hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường. Nó cũng soi vào những bộ quần áo nằm ngổn ngang dưới nền nhà.
Bảo Khang đi theo sau Minh Huy, một niềm vui lan tỏa khắp người cậu. Yêu chính là như thế sao? Chỉ cần nhìn thấy người ấy trái tim liền mất hết phòng bị mà lệch nhịp. Cậu từng đọc được một câu nói trên mạng, chỉ cần rung động với người ta hơn bốn tháng, thì tình cảm đó đã chuyển sang tình yêu mất rồi. Cậu lẩm nhẩm trong đầu, mình và anh ấy quen nhau cũng sắp được một năm rồi. Thời gian đúng là trôi đi thật nhanh mà…
Cậu mở cửa: “Thật tốt, đêm nay lại được ngủ cùng anh.”
Cậu vừa nói hết câu cũng chính là lúc Minh Huy nhẹ nhàng đóng cánh cửa rồi khóa lại. Anh đi đến gần Bảo Khang. Khoảng cách giữa hai người cũng không có lớn lắm, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Bảo Khang vì ánh nhìn không chớp mắt của Minh Huy mà nhất thời không cử động được. Cũng không hẳn là không cử động được, có lẽ bối rối thì đúng hơn, giọng cậu lắp bắp: “Anh, sao, lại nhìn em như thế?”
Minh Huy không nói gì, hơi cúi thấp người, trong một giây liền có thể nhẹ nhàng bế Bảo Khang lên, nhàn nhạt nói: “Em là của anh, không cho phép bất kì ai xâm chiếm.”
Bảo Khang còn chưa ổn định lại tâm trí. Anh ấy luôn là như thế, luôn nói những lời tình cảm, luôn khiến cậu không có cách nào từ chối.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Bảo Khang nằm trong vòng tay của Minh Huy, sau đó được đặt xuống giường. Cậu mỉm cười, nụ cười này luôn ngây thơ thuần khiết như đóa hoa mới bung nở: “Lần trước anh cũng không có bế em lên giường như vậy.”
Minh Huy hạ thấp người: “Em thấy lạ sao?” Bảo Khang đang chìm đắm trong hơi thở của Minh Huy đang phả vào mặt mình, thơm tho và mang đến sự hưng phấn cho người khác. Cậu mất ý thức mà gật đầu khe khẽ.
Minh Huy cười. Bảo Khang thích ngắm nụ cười ấy nhất. Anh khẽ chau mày, dùng tay nhẹ xoa chóp mũi của cậu: “Sau này, em sẽ luôn ở cạnh anh, được không?”
Cái gì thế này? Bảo Khang lần đầu thấy Minh Huy lo lắng như thế. Lần này cậu dùng sức gật đầu: “Em sẽ bám theo anh cả đời.”
“Dù bất cứ giá nào?”
Câu hỏi khiến Bảo Khang chùng lại. Nhất thời cậu không biết phải trả lời thế nào. Cậu thật muốn đồng ý ngay lập tức, cậu yêu anh ấy nhiều đến thế, nhưng mà có thật sự mình sẽ chọn ở cạnh anh ấy dù bất kì giá nào sao? Cậu ngập ngừng định lên tiếng nhưng bị Minh Huy ngăn cản lại: “Em không cần trả lời ngay lúc này đâu.”
“Em…”
Đột nhiên Minh Huy đưa môi của anh lên trên môi của Bảo Khang. Mặc dù cậu rất bất ngờ nhưng cũng không từ chối, từ từ chấp nhận và phối hợp. Hai khóe môi quấn quýt với nhau, triền miên, triền miên. Mãnh liệt kéo dài gần một phút, Minh Huy bắt đầu di chuyển đến những vùng khác, trước tiên là hai bên cổ, rồi đến ngực, rồi đến rốn. Anh khẽ hôn lên hai đầu ti nhỏ hồng của Bảo Khang, dùng đầu lưỡi chơi đùa với nó. Bảo Khang trong tình trạng không có áo, hai mắt nhắm lại, không ngừng cong người lên, cậu cảm thấy cơ thể đê mê không còn chút sức lực nào nữa, cứ như thế mà để Minh Huy đụng chạm thân thể.
Minh Huy tiếp tục tấn công, nhìn Bảo Khang một chút, rồi sau đó dùng hai tay cởi quần của Bảo Khang ra. Cái đó của Bảo Khang phút chốc bị phơi bày, cả cơ thể của cậu bi phơi bày trước tầm mắt Minh Huy. Anh cảm thấy vật phía dưới của mình đã cương cứng dưới lớp quần lót, không chờ đợi được nữa, nhưng anh vẫn là từ từ thưởng thức, không gấp gáp. Bảo Khang có chút xấu hổ, dùng tay che mặt lại, nhưng qua kẽ tay cậu thấy được Minh Huy đang dùng miệng để… Cậu không quan tâm đến cảm giác bị kích thích tột cùng hay đứa em trai của mình đang dựng đứng lên, cậu chỉ cảm thấy ngay cả lúc này mà Minh Huy vẫn đẹp trai, quyến rũ đến độ điên đảo như vậy. Rồi Minh Huy cởi đồ của anh ra, Bảo Khang có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể không có lớp vải bọc của Minh Huy, trái tim liền đập mạnh bạo hơn.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Bảo Khang cũng không phải là đứa trẻ hoàn toàn ngây thơ, vẫn có chút tò mò của tuổi dậy thì mới lớn. Cậu đã từng tìm hiểu và xem qua một vài bộ phim gay video, nên biết được bước tiếp theo sẽ là gì. Cậu có chút sợ, hơi rúc người về. Minh Huy đưa tay khẽ chạm lên gương mặt của Bảo Khang, trấn an: “Em đừng sợ, sẽ không đau đâu.”
Bảo Khang cảm thấy lời Minh Huy là thật, không còn sợ nữa, nhưng lúc cái đó của Minh Huy đưa vào sâu bên trong, cậu thật muốn hét lớn lên cho vơi đi nỗi đau. Anh nói dối, anh là đồ nói dối! Cậu so sánh, đi tiêm thuốc cũng không đau thế này!
Nhưng cơn đau nhanh chóng mất đi. Minh Huy cũng tăng tốc độ và sức lực từng chút từng chút một. Cả hai người hiện tại đều chìm đắm với những tiếng thở gấp, những tiếng rên rỉ đê mê.
Một lúc sau hai người xuất … cùng lúc. Minh Huy khẽ hôn lên môi của Bảo Khang: “Vất vả cho em rồi.” Sau đó giữ nguyên tư thế người trên người dưới, thật ấm áp dùng vòng tay bao trọn lấy Bảo Khang.
Lần đầu tiên của Bảo Khang là thế đấy, cũng bình thường giống như bao cặp tình nhân khác. Cậu mặc dù có tìm hiểu và xem bao nhiêu bộ gay video, nhưng mãi đến bây giờ trải qua rồi cậu mới so sánh được điểm giống và khác giữa lí thuyết và thực tế.
Điểm giống: cảm giác.
Điểm khác: trong phim sau khi thỏa mãn thì không có làm gì khác, thực tế thì khác. Minh Huy có hôn mình, có ôm lấy mình, có vỗ về an ủi không để mình một mình mà đi ngủ.
Cậu không nghĩ đến lần đầu tiên của mình sẽ diễn ra như thế này, trong thời điểm này. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng cảm thấy hạnh phúc và không chút hối tiếc.
Ánh trăng bên ngoài đi qua khung cửa sổ, chui vào bên trong căn phòng, dịu dàng ôm lấy hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường. Nó cũng soi vào những bộ quần áo nằm ngổn ngang dưới nền nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.