Chương 91: Biển ơi, cảm ơn mày nhé!
Liễu Phong
14/07/2017
Chương 91. Biển ơi, cảm ơn mày nhé!
Nụ hôn kéo dài không tới một phút nhưng lại vô cùng mãnh liệt như con sóng dưới lòng biển. Bảo Khang và Minh Huy cùng ngốc đầu lên trên mặt nước. Cậu nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể nhìn người đối diện. Hai tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau ở dưới nước. Đột nhiên có một người đàn ông từ đâu lại gần, nhìn ông ta trông có vẻ cũng khẩn trương: “May thế, hai cậu có sao không? Tôi thấy hai cậu giống như là bị đuối nước vậy nên nhanh chóng bơi lại đây cứu giúp.” Ông thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Khang nhìn ông ấy, trong lòng vô cùng cảm kích, không nghĩ rằng trên đời này cũng có người tốt đến như vậy: “Dạ, cháu không sao. Xin lỗi đã làm ông lo lắng.”
Minh Huy đột nhiên chen vào: “Xin lỗi chú, đứa con trai này của tôi nó nghịch ngợm quá, nó chỉ vờ đuối nước vậy thôi. Để lên bờ tôi cho cháu nó một trận. Làm lãng phí lòng tốt của ông rồi, lần nữa thật sự xin lỗi ông.”
Bảo Khang đứng ở bên cạnh đơ người trước diễn xuất quá sức xuất thần của Minh Huy. Như thật!
Ông lão ngớ người, vặn mi không mấy hài lòng: “Đứa trẻ này thật là ngỗ nghịch mà, làm ta lo lắng muốn chết. Đúng rồi, phải dạy bảo lại nó lại, không thể giỡn như thế được. Mà cháu trông còn trẻ như thế mà có đứa con chừng này rồi sao. Anh bạn trẻ thật là tốt mã quá nhỉ!” Ông cười khì.
“Dạ, nhưng mà con không biết đứa trẻ này có phải là con của con thật không nữa. Xét về khía cạnh nào cũng không giống con.” Bảo Khang nhìn qua, thấy được biểu cảm thống khổ tột cùng của Minh Huy. Trong lòng cậu đang gào thét!
Ông lão nhìn Bảo Khang một cái rồi tới nhìn Minh Huy, sau đó vuốt râu, gật gù: “Cậu nói thế tôi cũng mới dám nói. Đứa trẻ này có thể không phải là con cậu… Về ngoại hình, cậu xuất sắc như vậy, còn thằng nhỏ này… Còn nữa, cậu lịch sự hiểu chuyện như thế, sao lại có đứa con ngỗ nghịch như vậy.”
Xấu trai, ngỗ nghịch? Bảo Khang gào thét lần hai. Cậu cũng muốn phối hợp diễn tròn vở kịch này: “Dạ, chắc là con được di truyền từ mẹ đó ông. Không hiểu sao cha con xuất sắc như vậy mà lại chịu đi lấy mẹ con. Mẹ con so với thị Nở còn xấu hơn nữa. Mẹ con nhiều lần từ chối ba con mà ba vẫn một mực đòi cưới cho bằng được, còn nói cái gì sẽ không sống nổi nếu không được ngửi mùi tất thối của mẹ. Ông ơi, con thật sợ khi phải sống với một người ba đầy biến thái.” Cậu nhận được ánh nhìn đầy khinh bỉ của Minh Huy.
Ông lão như rối tung, cảm thấy không nên xen vào chuyện của hai người này nữa, nói lời tạm biệt sau đó rời đi.
Minh Huy nhìn Bảo Khang: “Em cũng hay quá nhỉ?”
“Chẳng phải là đang phối hợp cùng ba diễn xuất sao?”
“Con trai yêu dấu của ba đói không? Uống nước biển nhé?”
Bảo Khang dùng hết tất cả sức lực để bơi đi chỗ khác nhưng không kịp nữa rồi. Cậu đã bị Minh Huy tóm gọn và như những gì anh ấy nói, cậu uống một ngụm nước biển vào bụng. Và cuối cùng, trông bộ dạng thảm hải, cậu được Minh Huy kéo vào bờ.
Bảo Khang cảm giác mình giống như một con cá đã bị mắc cạn, nằm dài dưới bờ biển đầy cát: “Ba ơi, con mệt.”
Minh Huy nằm xuống bên cạnh, dùng một tay nâng đầu, nghiêng sang trái nhìn Bảo Khang: “Con mệt à, có cần ba làm cho hết mệt không?”
“Bằng cách nào?”
“Cách ấy.”
Bảo Khang vùi mình trong cát: “Thật biến thái!”
“Chẳng phải em thấy anh biết bơi rồi sao? Lời hứa lần trước.”
Bảo Khang đỏ mặt: “Là anh tự nói chứ em có hứa gì đâu.” Sau đó cậu nhìn thấy mấy bà cô già xung quanh đang nhìn về Minh Huy, điệu bộ sung sướng đến phát tình kia khiến Bảo Khang bực mình. Cậu thật muốn nói: Đồ mê trai! Người ta là trai đẹp đã có người rất thương rồi đó. Dành không được đâu!
Cậu quay sang: “Anh nói xem, mấy bà cô già đó có phải đang nhìn em không? Thật là ngại.”
“Ừm, em chỉ thích hợp với mấy bà cô già thôi.”
Cậu cũng không buồn quan tâm đến người khác nữa, ngồi dậy nhìn ra phía bãi biển: “Hai người kia đâu rồi nhỉ?”
“Đằng kia.”
Cậu nương theo tầm mắt của anh ấy thấy được Quốc Huy và Duy Quang đang chơi bóng chuyền ngoài kia. Thật không biết họ lấy cắp ở đâu ra trái bóng đó nữa.
“Họ cũng thân thế nhỉ?” Bảo Khang thầm nghĩ, nếu anh mình cũng thuộc thế giới thứ ba thì sẽ ra sao, liệu có làm nên cơm cháo gì với Duy Quang không.
Cả bốn người thay đồ, đi ăn trưa rồi đi dạo ở xung quanh.
Ánh mặt trời gay gắt dần dần dịu đi. Bảo Khang cùng Minh Huy đi dọc bờ biển dưới ánh chiều tà dịu dàng. Cậu nhìn về phía cuối biển khơi, thấy được đường chân trời thẳng tắp cùng màu tím khói của ánh hoàng hôn. Gió biển từng đợt cuộn trào sóng biển, mơn man hai gò má của cậu, chơi đùa cùng mái tóc và vạt áo của cậu. Dưới nền cát là dấu chân của cả hai người.
“Thật đẹp nhỉ? Anh xem, những chú chim kia bay lượn kìa. Em cũng muốn như nó, có thể tự do cùng bầu trời xanh thẳm. Em muốn được làm đứa con của bầu trời.” Bảo Khang cười.
Minh Huy để hai tay trong túi quần, nhìn nụ cười của Bảo Khang, trong lòng anh lại cảm thấy yên bình. Còn anh, anh lại muốn được làm người mang đến cho em nụ cười. Anh thích ngắm em cười nhất.
“Anh, sao anh không nói gì?”
Nghe Bảo Khang gọi, anh mới xoa đầu cậu ấy: “Gì, anh chẳng biết nên nói gì. Cảnh lãng mạn như vậy chỉ nên im lặng mà cảm nhận.”
“Hì, anh nói cũng phải.” Thế là Bảo Khang không nói gì thêm. Đi bên trái Minh Huy, vừa ngắm cảnh hoàng hôn trên biển, thật là mang đến cho cậu thật nhiều suy nghĩ. Hôm nay quả đúng là một ngày vui của mình. Vui thật vui! Được đi cùng những người quan trọng, vui chơi tự do không muộn phiền. Khoảnh khắc như thế thật là ý nghĩa và đáng nhớ. Mình hôm nay rốt cục cũng có tiến triển rồi. Có thể thể hiện những hành động của một đôi tình nhân vẫn thường làm. Biển ơi, cảm ơn mày nhé! Mày đã cho tao một không gian để ở cạnh anh ấy. Mày đã bao che cho tụi tao hôn và nắm tay nhau dưới biển. Mày có biết tao thật sự rất hạnh phúc không?
[ I never came to the beach or stood by the ocean
Em chưa bao giờ đến biển hay đứng trước đại dương
I never sat by the shore under the sun with my feet in the sand
Em cũng chưa bao giờ ngồi bên bờ biển dưới ánh mặt trời với đôi chân vùi dưới cát
But you brought me here
Nhưng anh đã mang em đến nơi này
And I’m happy that you did
Và em rất vui vì anh đã làm thế
‘Cause now I’m as free as birds catching the wind
Vì giờ đây em tự do tựa như những cánh chim đuổi theo ngọn gió
I always thought I would sink, so I never swam
Em luôn nghĩ mình sẽ bị chìm xuống dưới làn nước, thế nên em không bao giờ bơi cả
I never went boating, and don’t get how they are floating
Em không bao giờ chèo thuyền, và cũng không hiểu được bằng cách nào mà nó có thể nổi trên mặt nước
And sometimes I get so scared of what I can’t understand
Và đôi lúc em cảm thấy sợ hãi vì những gì mà em không thể hiểu được
But here I am
Nhưng em đã ở đây
Next to you
Bên cạnh anh
The sky’s more blue
Bầu trời trong xanh hơn
In Malibu
Ở Malibu
We are just like the waves that flow back and forth
Chúng ta như những con sóng chảy tuần hoàn
Sometimes I feel like I’m drowning
Đôi lúc em cảm thấy như mình đang bị chết chìm
And you’re there to save me
Và anh đã ở đây cứu lấy em
And I wanna thank you with all of my heart
Và em muốn cảm ơn anh bằng tất cả trái tim mình… ]
(Malibu - Miley Cyrus)
Nụ hôn kéo dài không tới một phút nhưng lại vô cùng mãnh liệt như con sóng dưới lòng biển. Bảo Khang và Minh Huy cùng ngốc đầu lên trên mặt nước. Cậu nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể nhìn người đối diện. Hai tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau ở dưới nước. Đột nhiên có một người đàn ông từ đâu lại gần, nhìn ông ta trông có vẻ cũng khẩn trương: “May thế, hai cậu có sao không? Tôi thấy hai cậu giống như là bị đuối nước vậy nên nhanh chóng bơi lại đây cứu giúp.” Ông thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Khang nhìn ông ấy, trong lòng vô cùng cảm kích, không nghĩ rằng trên đời này cũng có người tốt đến như vậy: “Dạ, cháu không sao. Xin lỗi đã làm ông lo lắng.”
Minh Huy đột nhiên chen vào: “Xin lỗi chú, đứa con trai này của tôi nó nghịch ngợm quá, nó chỉ vờ đuối nước vậy thôi. Để lên bờ tôi cho cháu nó một trận. Làm lãng phí lòng tốt của ông rồi, lần nữa thật sự xin lỗi ông.”
Bảo Khang đứng ở bên cạnh đơ người trước diễn xuất quá sức xuất thần của Minh Huy. Như thật!
Ông lão ngớ người, vặn mi không mấy hài lòng: “Đứa trẻ này thật là ngỗ nghịch mà, làm ta lo lắng muốn chết. Đúng rồi, phải dạy bảo lại nó lại, không thể giỡn như thế được. Mà cháu trông còn trẻ như thế mà có đứa con chừng này rồi sao. Anh bạn trẻ thật là tốt mã quá nhỉ!” Ông cười khì.
“Dạ, nhưng mà con không biết đứa trẻ này có phải là con của con thật không nữa. Xét về khía cạnh nào cũng không giống con.” Bảo Khang nhìn qua, thấy được biểu cảm thống khổ tột cùng của Minh Huy. Trong lòng cậu đang gào thét!
Ông lão nhìn Bảo Khang một cái rồi tới nhìn Minh Huy, sau đó vuốt râu, gật gù: “Cậu nói thế tôi cũng mới dám nói. Đứa trẻ này có thể không phải là con cậu… Về ngoại hình, cậu xuất sắc như vậy, còn thằng nhỏ này… Còn nữa, cậu lịch sự hiểu chuyện như thế, sao lại có đứa con ngỗ nghịch như vậy.”
Xấu trai, ngỗ nghịch? Bảo Khang gào thét lần hai. Cậu cũng muốn phối hợp diễn tròn vở kịch này: “Dạ, chắc là con được di truyền từ mẹ đó ông. Không hiểu sao cha con xuất sắc như vậy mà lại chịu đi lấy mẹ con. Mẹ con so với thị Nở còn xấu hơn nữa. Mẹ con nhiều lần từ chối ba con mà ba vẫn một mực đòi cưới cho bằng được, còn nói cái gì sẽ không sống nổi nếu không được ngửi mùi tất thối của mẹ. Ông ơi, con thật sợ khi phải sống với một người ba đầy biến thái.” Cậu nhận được ánh nhìn đầy khinh bỉ của Minh Huy.
Ông lão như rối tung, cảm thấy không nên xen vào chuyện của hai người này nữa, nói lời tạm biệt sau đó rời đi.
Minh Huy nhìn Bảo Khang: “Em cũng hay quá nhỉ?”
“Chẳng phải là đang phối hợp cùng ba diễn xuất sao?”
“Con trai yêu dấu của ba đói không? Uống nước biển nhé?”
Bảo Khang dùng hết tất cả sức lực để bơi đi chỗ khác nhưng không kịp nữa rồi. Cậu đã bị Minh Huy tóm gọn và như những gì anh ấy nói, cậu uống một ngụm nước biển vào bụng. Và cuối cùng, trông bộ dạng thảm hải, cậu được Minh Huy kéo vào bờ.
Bảo Khang cảm giác mình giống như một con cá đã bị mắc cạn, nằm dài dưới bờ biển đầy cát: “Ba ơi, con mệt.”
Minh Huy nằm xuống bên cạnh, dùng một tay nâng đầu, nghiêng sang trái nhìn Bảo Khang: “Con mệt à, có cần ba làm cho hết mệt không?”
“Bằng cách nào?”
“Cách ấy.”
Bảo Khang vùi mình trong cát: “Thật biến thái!”
“Chẳng phải em thấy anh biết bơi rồi sao? Lời hứa lần trước.”
Bảo Khang đỏ mặt: “Là anh tự nói chứ em có hứa gì đâu.” Sau đó cậu nhìn thấy mấy bà cô già xung quanh đang nhìn về Minh Huy, điệu bộ sung sướng đến phát tình kia khiến Bảo Khang bực mình. Cậu thật muốn nói: Đồ mê trai! Người ta là trai đẹp đã có người rất thương rồi đó. Dành không được đâu!
Cậu quay sang: “Anh nói xem, mấy bà cô già đó có phải đang nhìn em không? Thật là ngại.”
“Ừm, em chỉ thích hợp với mấy bà cô già thôi.”
Cậu cũng không buồn quan tâm đến người khác nữa, ngồi dậy nhìn ra phía bãi biển: “Hai người kia đâu rồi nhỉ?”
“Đằng kia.”
Cậu nương theo tầm mắt của anh ấy thấy được Quốc Huy và Duy Quang đang chơi bóng chuyền ngoài kia. Thật không biết họ lấy cắp ở đâu ra trái bóng đó nữa.
“Họ cũng thân thế nhỉ?” Bảo Khang thầm nghĩ, nếu anh mình cũng thuộc thế giới thứ ba thì sẽ ra sao, liệu có làm nên cơm cháo gì với Duy Quang không.
Cả bốn người thay đồ, đi ăn trưa rồi đi dạo ở xung quanh.
Ánh mặt trời gay gắt dần dần dịu đi. Bảo Khang cùng Minh Huy đi dọc bờ biển dưới ánh chiều tà dịu dàng. Cậu nhìn về phía cuối biển khơi, thấy được đường chân trời thẳng tắp cùng màu tím khói của ánh hoàng hôn. Gió biển từng đợt cuộn trào sóng biển, mơn man hai gò má của cậu, chơi đùa cùng mái tóc và vạt áo của cậu. Dưới nền cát là dấu chân của cả hai người.
“Thật đẹp nhỉ? Anh xem, những chú chim kia bay lượn kìa. Em cũng muốn như nó, có thể tự do cùng bầu trời xanh thẳm. Em muốn được làm đứa con của bầu trời.” Bảo Khang cười.
Minh Huy để hai tay trong túi quần, nhìn nụ cười của Bảo Khang, trong lòng anh lại cảm thấy yên bình. Còn anh, anh lại muốn được làm người mang đến cho em nụ cười. Anh thích ngắm em cười nhất.
“Anh, sao anh không nói gì?”
Nghe Bảo Khang gọi, anh mới xoa đầu cậu ấy: “Gì, anh chẳng biết nên nói gì. Cảnh lãng mạn như vậy chỉ nên im lặng mà cảm nhận.”
“Hì, anh nói cũng phải.” Thế là Bảo Khang không nói gì thêm. Đi bên trái Minh Huy, vừa ngắm cảnh hoàng hôn trên biển, thật là mang đến cho cậu thật nhiều suy nghĩ. Hôm nay quả đúng là một ngày vui của mình. Vui thật vui! Được đi cùng những người quan trọng, vui chơi tự do không muộn phiền. Khoảnh khắc như thế thật là ý nghĩa và đáng nhớ. Mình hôm nay rốt cục cũng có tiến triển rồi. Có thể thể hiện những hành động của một đôi tình nhân vẫn thường làm. Biển ơi, cảm ơn mày nhé! Mày đã cho tao một không gian để ở cạnh anh ấy. Mày đã bao che cho tụi tao hôn và nắm tay nhau dưới biển. Mày có biết tao thật sự rất hạnh phúc không?
[ I never came to the beach or stood by the ocean
Em chưa bao giờ đến biển hay đứng trước đại dương
I never sat by the shore under the sun with my feet in the sand
Em cũng chưa bao giờ ngồi bên bờ biển dưới ánh mặt trời với đôi chân vùi dưới cát
But you brought me here
Nhưng anh đã mang em đến nơi này
And I’m happy that you did
Và em rất vui vì anh đã làm thế
‘Cause now I’m as free as birds catching the wind
Vì giờ đây em tự do tựa như những cánh chim đuổi theo ngọn gió
I always thought I would sink, so I never swam
Em luôn nghĩ mình sẽ bị chìm xuống dưới làn nước, thế nên em không bao giờ bơi cả
I never went boating, and don’t get how they are floating
Em không bao giờ chèo thuyền, và cũng không hiểu được bằng cách nào mà nó có thể nổi trên mặt nước
And sometimes I get so scared of what I can’t understand
Và đôi lúc em cảm thấy sợ hãi vì những gì mà em không thể hiểu được
But here I am
Nhưng em đã ở đây
Next to you
Bên cạnh anh
The sky’s more blue
Bầu trời trong xanh hơn
In Malibu
Ở Malibu
We are just like the waves that flow back and forth
Chúng ta như những con sóng chảy tuần hoàn
Sometimes I feel like I’m drowning
Đôi lúc em cảm thấy như mình đang bị chết chìm
And you’re there to save me
Và anh đã ở đây cứu lấy em
And I wanna thank you with all of my heart
Và em muốn cảm ơn anh bằng tất cả trái tim mình… ]
(Malibu - Miley Cyrus)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.