Chương 27
Liễu Phong
04/08/2016
Chương 27. Kỳ nghỉ tuyệt vời
Như mọi năm, tết Dương lịch thì tất cả mọi người đều được nghỉ. Nhưng năm nay được nghỉ tới tận năm ngày, một khoảng thời gian đủ cho một chuyến đi chơi xa. Bảo Khang trong lòng háo hức vì cậu được ba mẹ cho về quê ngoại chơi. Cậu chỉ đi một mình thôi, còn ba mẹ cậu thì đợi tết Âm lịch về luôn thể.
Bảo Khang biết mình đi một mình sẽ rất nhàm, muốn tìm một người đi cùng cho vui. Ba mẹ thì không được, lại không có em hay anh chị gì hết, bạn bè thì cũng không được. Bảo Khang sắp buông xuôi chấp nhận việc này thì tự dưng lại nghĩ ra một suy nghĩ có phần hơi điên rồ: Sao mình không rủ anh ấy đi cùng? Trong lòng nuôi biết bao thứ hy vọng rằng anh ta sẽ nhận lời, Bảo Khang không chần chừ gì nữa lấy điện thoại ra gọi cho Minh Huy.
Lần đầu Minh Huy không bắt máy, lòng dạ Bảo Khang bồn chồn gọi lại lần hai. Lần này thì Minh Huy bắt máy, giọng nói vô cùng rõ ràng.
“A lô!” Minh Huy trả lời.
Bảo Khang đáp: “Dạ, em nè thầy.”
“Ừ, gọi thầy có gì không em?
Bảo Khang ậm ừ, lấy hết can đảm: “Em, em muốn rủ anh đi về quê ngoại của em chơi. Đi một mình thì buồn lắm. Anh đi cùng em được không?”
Minh Huy bên này bất ngờ: “Cái gì? Về quê ngoại em chơi à?”
Bảo Huy nghe thấy thế, nghĩ rằng thầy sẽ cự tuyệt tuyệt đối, đành chữa cháy: “Nếu thầy có việc hay không đi được cũng không sao.”
Vừa dứt lời, Bảo Khang nghe tiếng cười rõ to của Minh Huy trong điện thoại: “Không phải. Một cơ hội tốt để đi chơi như thế này thì làm sao từ chối được.”
Bảo Khang mừng rỡ trong sự bất ngờ có phần bất thình lình: “Vậy mai chúng ta đi nhé thầy! Thầy chuẩn bị đi.”
“Nhưng mà nhà ngoại em ở đâu?”
“Kiên Giang á thầy. Ở đó yên bình, cảnh đẹp và có nhiều thứ sẽ khiến thầy thích lắm đó.”
Minh Huy bên này khẽ gật đầu, trong dạ có hơi cảm thấy thú vị. Bảo Khang kết thúc trò chuyện, trong đầu hơi lâng lâng, cũng chẳng hiểu nổi mình sao lại có gan làm chuyện này chứ. Cậu khẽ rùng mình nghĩ lại nhưng cũng hên là thầy đã đồng ý nằm ngoài dự đoán.
Sáng hôm sau, Bảo Khang đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng và có mặt ở bến xe. Đã hơn mười phút, hai mươi phút… rồi gần một giờ trôi qua, Bảo Khang vô cùng sốt ruột vì chẳng thấy Minh Huy đâu, gọi điện anh ta cũng không thèm bắt máy.
Trên xe, bác tài đã hối thúc không biết bao nhiêu lần, làm Bảo Khang thật sự khó xử. Nên lên xe đi và sẽ báo cho anh ta không cần đi nữa hay tiếp tục chờ và sẽ cùng anh ta đi như dự định? Bảo Khang trong tình thế khốn cùng, tiến một bước không được, lùi một bước cũng không được. Cậu thật sự bị rối.
"Bảo Khang! Bảo Khang..."
Bảo Khang vừa nghe ai đó gọi tên mình, giọng nói nghe rất quen thuộc, liền ngoáy đầu xung quanh tìm kiếm.
“Sao giờ anh mới đến?!” Giọng nói lộ rõ ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà.
Minh Huy chạy thật nhanh lại, không kịp thở: “Tại vì có công chuyện đột xuất nên đến trễ. Bắt em phải đợi, xin lỗi!”
Ánh mắt Bảo Khang lúc này đầy hờn dỗi, không thèm quan tâm tới lời giải thích: “Sao gọi điện không bắt máy?”
"Hai người có đi không? Thật là rắc rối! Bắt mấy chục người chờ có một mình mình." Bác tài lại hối thúc, nhưng lần này có vẻ bực bội, cáo gắt hơn. Nếu hai người họ không đi lên xe ngay, tức khắc sẽ bị bỏ lại.
Minh Huy chưa kịp trả lời gì hết, đành mau chóng bước lên xe, mồ hôi từng giọt rơi trên trán anh ta. Vì lên sau cùng nên những hàng ghế tốt đã bị giành hết, chỉ còn lại dãy ghế sau cùng của xe. Bảo Khang xuống đó ngồi. Thấy Minh Huy còn đứng đó, trừng mắt: “Sao còn đứng đó? Hãy ngồi gần cửa sổ, em ngồi bên ở đây.”
Giọng nói Bảo Khang trở nên cọc lóc . Minh Huy cũng hiểu được tâm trạng của Bảo Khang lúc này nên cũng không muốn đổ dầu vào lửa.
Hai người ngồi gần nhau. Minh Huy ngồi gần cửa sổ, Bảo Khang ngồi gần anh ta. Hai người mặt lạnh không thèm nói chuyện với nhau, người nhìn ra ngoài cửa sổ, người mải mê đọc sách. Thỉnh thoảng, Minh Huy cố gắng bắt chuyện để còn mong xin lỗi cho em ấy nguôi giận, nhưng mọi sự đều bất thành. Bảo Khang không hiểu sao bản tính hôm nay lại khác thường như thế? Chỉ là tại đang nhất thời giận hờn, kiểu bản tính trẻ con ấy mà. Minh Huy chỉ cần tỏ ý hối lỗi chân thành, rồi thêm mấy cái hành động kiểu như lén nhìn Bảo Khang, chọc cười… thì chẳng bao lâu mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Như mọi năm, tết Dương lịch thì tất cả mọi người đều được nghỉ. Nhưng năm nay được nghỉ tới tận năm ngày, một khoảng thời gian đủ cho một chuyến đi chơi xa. Bảo Khang trong lòng háo hức vì cậu được ba mẹ cho về quê ngoại chơi. Cậu chỉ đi một mình thôi, còn ba mẹ cậu thì đợi tết Âm lịch về luôn thể.
Bảo Khang biết mình đi một mình sẽ rất nhàm, muốn tìm một người đi cùng cho vui. Ba mẹ thì không được, lại không có em hay anh chị gì hết, bạn bè thì cũng không được. Bảo Khang sắp buông xuôi chấp nhận việc này thì tự dưng lại nghĩ ra một suy nghĩ có phần hơi điên rồ: Sao mình không rủ anh ấy đi cùng? Trong lòng nuôi biết bao thứ hy vọng rằng anh ta sẽ nhận lời, Bảo Khang không chần chừ gì nữa lấy điện thoại ra gọi cho Minh Huy.
Lần đầu Minh Huy không bắt máy, lòng dạ Bảo Khang bồn chồn gọi lại lần hai. Lần này thì Minh Huy bắt máy, giọng nói vô cùng rõ ràng.
“A lô!” Minh Huy trả lời.
Bảo Khang đáp: “Dạ, em nè thầy.”
“Ừ, gọi thầy có gì không em?
Bảo Khang ậm ừ, lấy hết can đảm: “Em, em muốn rủ anh đi về quê ngoại của em chơi. Đi một mình thì buồn lắm. Anh đi cùng em được không?”
Minh Huy bên này bất ngờ: “Cái gì? Về quê ngoại em chơi à?”
Bảo Huy nghe thấy thế, nghĩ rằng thầy sẽ cự tuyệt tuyệt đối, đành chữa cháy: “Nếu thầy có việc hay không đi được cũng không sao.”
Vừa dứt lời, Bảo Khang nghe tiếng cười rõ to của Minh Huy trong điện thoại: “Không phải. Một cơ hội tốt để đi chơi như thế này thì làm sao từ chối được.”
Bảo Khang mừng rỡ trong sự bất ngờ có phần bất thình lình: “Vậy mai chúng ta đi nhé thầy! Thầy chuẩn bị đi.”
“Nhưng mà nhà ngoại em ở đâu?”
“Kiên Giang á thầy. Ở đó yên bình, cảnh đẹp và có nhiều thứ sẽ khiến thầy thích lắm đó.”
Minh Huy bên này khẽ gật đầu, trong dạ có hơi cảm thấy thú vị. Bảo Khang kết thúc trò chuyện, trong đầu hơi lâng lâng, cũng chẳng hiểu nổi mình sao lại có gan làm chuyện này chứ. Cậu khẽ rùng mình nghĩ lại nhưng cũng hên là thầy đã đồng ý nằm ngoài dự đoán.
Sáng hôm sau, Bảo Khang đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng và có mặt ở bến xe. Đã hơn mười phút, hai mươi phút… rồi gần một giờ trôi qua, Bảo Khang vô cùng sốt ruột vì chẳng thấy Minh Huy đâu, gọi điện anh ta cũng không thèm bắt máy.
Trên xe, bác tài đã hối thúc không biết bao nhiêu lần, làm Bảo Khang thật sự khó xử. Nên lên xe đi và sẽ báo cho anh ta không cần đi nữa hay tiếp tục chờ và sẽ cùng anh ta đi như dự định? Bảo Khang trong tình thế khốn cùng, tiến một bước không được, lùi một bước cũng không được. Cậu thật sự bị rối.
"Bảo Khang! Bảo Khang..."
Bảo Khang vừa nghe ai đó gọi tên mình, giọng nói nghe rất quen thuộc, liền ngoáy đầu xung quanh tìm kiếm.
“Sao giờ anh mới đến?!” Giọng nói lộ rõ ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà.
Minh Huy chạy thật nhanh lại, không kịp thở: “Tại vì có công chuyện đột xuất nên đến trễ. Bắt em phải đợi, xin lỗi!”
Ánh mắt Bảo Khang lúc này đầy hờn dỗi, không thèm quan tâm tới lời giải thích: “Sao gọi điện không bắt máy?”
"Hai người có đi không? Thật là rắc rối! Bắt mấy chục người chờ có một mình mình." Bác tài lại hối thúc, nhưng lần này có vẻ bực bội, cáo gắt hơn. Nếu hai người họ không đi lên xe ngay, tức khắc sẽ bị bỏ lại.
Minh Huy chưa kịp trả lời gì hết, đành mau chóng bước lên xe, mồ hôi từng giọt rơi trên trán anh ta. Vì lên sau cùng nên những hàng ghế tốt đã bị giành hết, chỉ còn lại dãy ghế sau cùng của xe. Bảo Khang xuống đó ngồi. Thấy Minh Huy còn đứng đó, trừng mắt: “Sao còn đứng đó? Hãy ngồi gần cửa sổ, em ngồi bên ở đây.”
Giọng nói Bảo Khang trở nên cọc lóc . Minh Huy cũng hiểu được tâm trạng của Bảo Khang lúc này nên cũng không muốn đổ dầu vào lửa.
Hai người ngồi gần nhau. Minh Huy ngồi gần cửa sổ, Bảo Khang ngồi gần anh ta. Hai người mặt lạnh không thèm nói chuyện với nhau, người nhìn ra ngoài cửa sổ, người mải mê đọc sách. Thỉnh thoảng, Minh Huy cố gắng bắt chuyện để còn mong xin lỗi cho em ấy nguôi giận, nhưng mọi sự đều bất thành. Bảo Khang không hiểu sao bản tính hôm nay lại khác thường như thế? Chỉ là tại đang nhất thời giận hờn, kiểu bản tính trẻ con ấy mà. Minh Huy chỉ cần tỏ ý hối lỗi chân thành, rồi thêm mấy cái hành động kiểu như lén nhìn Bảo Khang, chọc cười… thì chẳng bao lâu mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.