Chương 95: Đồ đáng ghét
Liễu Phong
16/07/2017
Chương 95. Đồ đáng ghét
“Có đau không?” Mẹ Bảo Khang đang bôi thuốc lên trên vết thương cho Bảo Khang.
Mặt mày Bảo Khang không ngừng méo mó theo từng cử động của mẹ mình: “Dạ, không, a, đau, không đau, a.” Mỗi một tiếng a là một lần cậu cong người lên vì đau.
Quốc Huy đứng dựa vào bàn ở bên cạnh, nhìn Bảo Khang. Khuôn mặt của Bảo Khang hiện tại so với bình thường không có gì khác. Bảo Khang dường như phát hiện thấy sự quan sát của Quốc Huy, cười nhẹ: “Anh chuẩn bị đưa em đến bệnh viện nha.”
Cả Quốc Huy và mẹ Bảo Khang đều cảm thấy bất ngờ trước thái độ hiện tại của Bảo Khang. Bà lo lắng hỏi: “Con không sao chứ?”
Bảo Khang dựa người vào vai của bà: “Làm sao có thể không sao hả mẹ? Nhưng mà mẹ yên tâm, con sẽ không yếu đuối như lần trước nữa. Con phải chứng minh cho ba thấy lựa chọn của con là hoàn toàn đúng, và sẽ không có gì hối tiếc nữa cả.” Cậu đưa tay vuốt lên đôi má của mẹ: “Mẹ, con xin lỗi mẹ nhiều lắm. Lại để mẹ khóc nữa rồi. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ hãy tin con. Con…”
“Được rồi được rồi con trai yêu quý của mẹ, chẳng phải từ đầu đến giờ mẹ vẫn luôn ủng hộ con không phải sao?” Bà dừng lại, khóe mắt lại rưng rưng: “Mà ba con cũng thật kì, dù gì cũng là con mình, sao lại nỡ đánh chứ. Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con.”
“Ba chắc là giận con lắm…”
“Mẹ bôi thuốc cho con xong rồi đó, vết thương lần trước vừa mới lành chưa hết sẹo, giờ lại thêm vết thương mới. Con mẹ phải chịu khổ rồi.”
Quốc Huy lúc này mới lên tiếng: “Khi nãy bác trai có kêu bác qua gặp có chuyện gì đó ạ.”
“Ông ấy tỉnh rồi sao?”
“Ba tỉnh rồi sao? Để con đi thăm ba.”
Quốc Huy ngăn cản: “Không được, bác sĩ nói không được để bác ấy kích động, nếu không sẽ lại xảy ra cơn đau tim, hậu quả khó lường. Em mà gặp bác ấy giờ này chỉ càng khiến bác tức giận thêm thôi.”
“Đúng rồi đó con, để mẹ gặp ông ấy coi tình hình chút đã.”
Quay ngược thời gian về trước một chút. Ba Bảo Khang lại lên cơn đau tim ngay khi ông định dùng roi đánh Bảo Khang. Chuyện này khiến cho cả ba người rất sợ hãi.
Ngồi trên xe, Bảo Khang nhìn Quốc Huy: “Khi nãy ba em nói gì với anh vậy?”
“Cũng không có gì, là chuyện đưa em qua nước ngoài cùng với anh.”
Bảo Khang xoay người nhìn qua cảnh vật bên ngoài qua khung cửa sổ, thở nặng nề: “Em sẽ không đi. Ông ấy nghĩ cách này có thể khiến em từ bỏ tình cảm của mình sao, có thể nối dõi tông đường cho ông ấy sao? Nếu không là Minh Huy, em cũng sẽ không thích con gái.”
“Nhưng mà thứ anh lo nhất chính là cơn đau tim của bác. Khi nãy bác sĩ nói rằng bác ấy không chịu được những cú sốc, có thể dễ dàng bị đột quỵ. Thế nên, Bảo Khang à, có lẽ anh phải làm theo lời bác ấy rồi.”
“Anh về đây đúng lúc như vậy, hẳn là không phải vì công việc, mà là vì chuyện này đi?”
Quốc Huy cũng không còn gì để phủ nhận: “Ừm. Em à, người yêu thì có thể tìm, nhưng ba mẹ chỉ có một thôi.”
Bảo Khang im lặng hồi lâu, mới nói: “Em biết là vậy, nhưng mà… Cuộc đời này thật là không công bằng gì cả, lại bắt em phải lựa chọn. Quá bi kịch rồi, quá bi kịch rồi.”
Xe dừng lại, Quốc Huy nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Bảo Khang: “Nhưng mà em đừng lo, anh sẽ giúp em. Dù không biết lựa chọn giúp đỡ em của anh có thật sự đúng đắn và tốt cho tất cả mọi người không…”
Bảo Khang nghe nói vậy trong lòng liền vô cùng mừng rỡ: “Anh nói sẽ giúp em? Hay quá rồi, em biết anh sẽ giúp em mà. Em cảm ơn anh, em cảm ơn anh.”
“Nhưng mà, em cũng phải nhớ rằng, không có cách nào là hoàn hảo tuyệt đối cả, vẫn sẽ có những hối tiếc và chuyện mai sau thì không thể nói trước được.” Anh kê miệng vào tai Bảo Khang, nói nhỏ điều gì đó. Tiếp theo Bảo Khang rạng rỡ, như muốn nhảy múa ở trên xe: “Em đồng ý, em đồng ý, tại sao em lại không nghĩ ra chứ. Anh hay thật. Như vậy thì em có thể tự do ở bên Minh Huy rồi. Nghĩ đến thôi em cũng đã hạnh phúc. Còn sau này có bị ba phát hiện hay không, thì cứ để sau này tính, em chỉ muốn ở bên anh ấy thôi. Cũng có thể sau này ba sẽ suy nghĩ lại thì sao?”
“Còn cái tên kia, không biết hắn có đồng ý không?”
“Đồng ý, nhất định rồi mà. Chúng em đều muốn ở cạnh nhau.” Nói rồi Bảo Khang nhanh chóng bước xuống xe: “Anh đợi em ở đây chút nhé.”
“Nhanh lên đó.” Quốc Huy nhìn theo bóng dáng của Bảo Khang đang chạy vào bên trong bệnh viện, thở dài.
Sau khi xác định bên trong không có ai, Bảo Khang mới đi vào phòng bệnh. Anh ấy vẫn chưa tỉnh nữa sao? Cậu lại gần giường bệnh, ngồi xuống mép, lặng lẽ quan sát Minh Huy. Trái tim cậu lại đau. Minh Huy, anh chịu khổ vì em nhiều rồi, những đau đớn trên thể xác của em cũng không thể sánh bằng những nỗ lực vì tương lai của anh. Anh đúng là ngốc thật mà, anh nghĩ em cần nhiều tiền vậy sao? Anh nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta rất tệ nếu không có nhiều tiền, nên mới không màng sức khỏe mà làm việc? Nghĩ thế, Bảo Khang không chịu được nhéo vào tay Minh Huy một cái thật nhẹ, nhưng lại khiến anh ấy tỉnh dậy.
“Em làm gì thế, đến lúc anh bệnh cũng không tha à?”
Bảo Khang giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không? Mệt không? Có muốn ăn gì không.”
Minh Huy nhìn Bảo Khang, nụ cười khẽ trên đôi môi nhợt nhạt: “Anh muốn em.”
Bảo Khang đấm nhẹ vào ngực anh ấy: “Nghiêm túc lại đi quý ngài.” Sau đó cậu lại không kiềm được mà rơi nước mắt, chỉ một giọt thôi nhưng mà lại nặng trĩu cảm xúc: “Anh đó, từ nay không cho phép anh làm việc quá sức nữa. Nhìn anh như vậy kìa, ốm quá trời kìa, em không chịu nổi. Đau lắm. Anh là đồ đáng ghét.”
“Anh hết đẹp trai rồi sao?” Ý tứ trêu đùa.
“Ờ, ờ, hết đẹp rồi. Cho nên phải gáng tịnh dưỡng lại.”
“Được rồi người đẹp của anh.”
“Xí, ai là người đẹp của anh chứ!” Cậu nghiêm túc nói: “Em thật sự lo cho anh lắm, biết không?”
“Anh cũng chỉ là muốn chút ít tiền để lo cho em.”
“Nhưng cũng đâu cần làm việc nhiều như thế!”
Minh Huy nắm tay Bảo Khang, kéo cậu vào lòng. Bảo Khang kêu đau một tiếng. Minh Huy nhíu mày: “Em bị sao thế?”
Bảo Khang lúng túng, tìm cách che giấu: “À, vì, anh kéo mạnh quá, em đau thôi.” Bảo Khang trước giờ đều lúng túng khi nói dối, cho nên rất dễ dàng bị phát hiện.
“Có đau không?” Mẹ Bảo Khang đang bôi thuốc lên trên vết thương cho Bảo Khang.
Mặt mày Bảo Khang không ngừng méo mó theo từng cử động của mẹ mình: “Dạ, không, a, đau, không đau, a.” Mỗi một tiếng a là một lần cậu cong người lên vì đau.
Quốc Huy đứng dựa vào bàn ở bên cạnh, nhìn Bảo Khang. Khuôn mặt của Bảo Khang hiện tại so với bình thường không có gì khác. Bảo Khang dường như phát hiện thấy sự quan sát của Quốc Huy, cười nhẹ: “Anh chuẩn bị đưa em đến bệnh viện nha.”
Cả Quốc Huy và mẹ Bảo Khang đều cảm thấy bất ngờ trước thái độ hiện tại của Bảo Khang. Bà lo lắng hỏi: “Con không sao chứ?”
Bảo Khang dựa người vào vai của bà: “Làm sao có thể không sao hả mẹ? Nhưng mà mẹ yên tâm, con sẽ không yếu đuối như lần trước nữa. Con phải chứng minh cho ba thấy lựa chọn của con là hoàn toàn đúng, và sẽ không có gì hối tiếc nữa cả.” Cậu đưa tay vuốt lên đôi má của mẹ: “Mẹ, con xin lỗi mẹ nhiều lắm. Lại để mẹ khóc nữa rồi. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ hãy tin con. Con…”
“Được rồi được rồi con trai yêu quý của mẹ, chẳng phải từ đầu đến giờ mẹ vẫn luôn ủng hộ con không phải sao?” Bà dừng lại, khóe mắt lại rưng rưng: “Mà ba con cũng thật kì, dù gì cũng là con mình, sao lại nỡ đánh chứ. Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con.”
“Ba chắc là giận con lắm…”
“Mẹ bôi thuốc cho con xong rồi đó, vết thương lần trước vừa mới lành chưa hết sẹo, giờ lại thêm vết thương mới. Con mẹ phải chịu khổ rồi.”
Quốc Huy lúc này mới lên tiếng: “Khi nãy bác trai có kêu bác qua gặp có chuyện gì đó ạ.”
“Ông ấy tỉnh rồi sao?”
“Ba tỉnh rồi sao? Để con đi thăm ba.”
Quốc Huy ngăn cản: “Không được, bác sĩ nói không được để bác ấy kích động, nếu không sẽ lại xảy ra cơn đau tim, hậu quả khó lường. Em mà gặp bác ấy giờ này chỉ càng khiến bác tức giận thêm thôi.”
“Đúng rồi đó con, để mẹ gặp ông ấy coi tình hình chút đã.”
Quay ngược thời gian về trước một chút. Ba Bảo Khang lại lên cơn đau tim ngay khi ông định dùng roi đánh Bảo Khang. Chuyện này khiến cho cả ba người rất sợ hãi.
Ngồi trên xe, Bảo Khang nhìn Quốc Huy: “Khi nãy ba em nói gì với anh vậy?”
“Cũng không có gì, là chuyện đưa em qua nước ngoài cùng với anh.”
Bảo Khang xoay người nhìn qua cảnh vật bên ngoài qua khung cửa sổ, thở nặng nề: “Em sẽ không đi. Ông ấy nghĩ cách này có thể khiến em từ bỏ tình cảm của mình sao, có thể nối dõi tông đường cho ông ấy sao? Nếu không là Minh Huy, em cũng sẽ không thích con gái.”
“Nhưng mà thứ anh lo nhất chính là cơn đau tim của bác. Khi nãy bác sĩ nói rằng bác ấy không chịu được những cú sốc, có thể dễ dàng bị đột quỵ. Thế nên, Bảo Khang à, có lẽ anh phải làm theo lời bác ấy rồi.”
“Anh về đây đúng lúc như vậy, hẳn là không phải vì công việc, mà là vì chuyện này đi?”
Quốc Huy cũng không còn gì để phủ nhận: “Ừm. Em à, người yêu thì có thể tìm, nhưng ba mẹ chỉ có một thôi.”
Bảo Khang im lặng hồi lâu, mới nói: “Em biết là vậy, nhưng mà… Cuộc đời này thật là không công bằng gì cả, lại bắt em phải lựa chọn. Quá bi kịch rồi, quá bi kịch rồi.”
Xe dừng lại, Quốc Huy nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Bảo Khang: “Nhưng mà em đừng lo, anh sẽ giúp em. Dù không biết lựa chọn giúp đỡ em của anh có thật sự đúng đắn và tốt cho tất cả mọi người không…”
Bảo Khang nghe nói vậy trong lòng liền vô cùng mừng rỡ: “Anh nói sẽ giúp em? Hay quá rồi, em biết anh sẽ giúp em mà. Em cảm ơn anh, em cảm ơn anh.”
“Nhưng mà, em cũng phải nhớ rằng, không có cách nào là hoàn hảo tuyệt đối cả, vẫn sẽ có những hối tiếc và chuyện mai sau thì không thể nói trước được.” Anh kê miệng vào tai Bảo Khang, nói nhỏ điều gì đó. Tiếp theo Bảo Khang rạng rỡ, như muốn nhảy múa ở trên xe: “Em đồng ý, em đồng ý, tại sao em lại không nghĩ ra chứ. Anh hay thật. Như vậy thì em có thể tự do ở bên Minh Huy rồi. Nghĩ đến thôi em cũng đã hạnh phúc. Còn sau này có bị ba phát hiện hay không, thì cứ để sau này tính, em chỉ muốn ở bên anh ấy thôi. Cũng có thể sau này ba sẽ suy nghĩ lại thì sao?”
“Còn cái tên kia, không biết hắn có đồng ý không?”
“Đồng ý, nhất định rồi mà. Chúng em đều muốn ở cạnh nhau.” Nói rồi Bảo Khang nhanh chóng bước xuống xe: “Anh đợi em ở đây chút nhé.”
“Nhanh lên đó.” Quốc Huy nhìn theo bóng dáng của Bảo Khang đang chạy vào bên trong bệnh viện, thở dài.
Sau khi xác định bên trong không có ai, Bảo Khang mới đi vào phòng bệnh. Anh ấy vẫn chưa tỉnh nữa sao? Cậu lại gần giường bệnh, ngồi xuống mép, lặng lẽ quan sát Minh Huy. Trái tim cậu lại đau. Minh Huy, anh chịu khổ vì em nhiều rồi, những đau đớn trên thể xác của em cũng không thể sánh bằng những nỗ lực vì tương lai của anh. Anh đúng là ngốc thật mà, anh nghĩ em cần nhiều tiền vậy sao? Anh nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta rất tệ nếu không có nhiều tiền, nên mới không màng sức khỏe mà làm việc? Nghĩ thế, Bảo Khang không chịu được nhéo vào tay Minh Huy một cái thật nhẹ, nhưng lại khiến anh ấy tỉnh dậy.
“Em làm gì thế, đến lúc anh bệnh cũng không tha à?”
Bảo Khang giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không? Mệt không? Có muốn ăn gì không.”
Minh Huy nhìn Bảo Khang, nụ cười khẽ trên đôi môi nhợt nhạt: “Anh muốn em.”
Bảo Khang đấm nhẹ vào ngực anh ấy: “Nghiêm túc lại đi quý ngài.” Sau đó cậu lại không kiềm được mà rơi nước mắt, chỉ một giọt thôi nhưng mà lại nặng trĩu cảm xúc: “Anh đó, từ nay không cho phép anh làm việc quá sức nữa. Nhìn anh như vậy kìa, ốm quá trời kìa, em không chịu nổi. Đau lắm. Anh là đồ đáng ghét.”
“Anh hết đẹp trai rồi sao?” Ý tứ trêu đùa.
“Ờ, ờ, hết đẹp rồi. Cho nên phải gáng tịnh dưỡng lại.”
“Được rồi người đẹp của anh.”
“Xí, ai là người đẹp của anh chứ!” Cậu nghiêm túc nói: “Em thật sự lo cho anh lắm, biết không?”
“Anh cũng chỉ là muốn chút ít tiền để lo cho em.”
“Nhưng cũng đâu cần làm việc nhiều như thế!”
Minh Huy nắm tay Bảo Khang, kéo cậu vào lòng. Bảo Khang kêu đau một tiếng. Minh Huy nhíu mày: “Em bị sao thế?”
Bảo Khang lúng túng, tìm cách che giấu: “À, vì, anh kéo mạnh quá, em đau thôi.” Bảo Khang trước giờ đều lúng túng khi nói dối, cho nên rất dễ dàng bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.