Chương 66: Người Trong Hồi Ức
Liễu Phong
03/11/2016
Chương 66. Người trong hồi ức
Chiếc xe taxi lăn bánh. Cảnh vật hai bên đường mơ hồ lùi về phía sau. Dường như không có gì mới lạ cả, cũng chỉ là những hàng cây xanh ven đường mà đi bất cứ trên con đường nào cũng có thể nhìn thấy. Bảo Khang nhìn người bên cạnh đang ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi: “Sao? Cảm thấy xa lạ quá?”
Chàng trai cười: “Đúng vậy. Thời gian thật là đáng sợ, chỉ mới đây thôi mà đã thay đổi rất nhiều.”
Bảo Khang càng muốn cười hơn: “Chỉ mới đây? Em nhớ không lầm là anh đi nước ngoài cũng gần mười năm rồi.”
“Anh thấy nó rất nhanh mà.”
“Anh thì thấy nhanh nhưng với người khác thì quả thực rất lâu đó. Nào để em xem.” Bảo Khang điều chỉnh khuôn mặt chàng trai trực diện hướng về phía mình, đôi mắt mở to nhìn chăm chú.
“Em đang làm gì vậy? Lúc trước cũng bởi vì em ngắm anh hoài cho nên bây giờ vẻ đẹp trai của anh đều bởi vì sợ em mà đi trốn hết rồi.”
Bảo Khang dùng tay đấm vào bụng chàng trai một cái thật nhẹ: “Anh còn nói nhảm nữa em sẽ tiễn anh một bước. Anh vốn đã không đẹp trai rồi, cho nên cho dù em lúc trước có hay không ngắm anh nhiều thì anh vẫn xấu trai thôi. Em chẳng hề có liên quan, muốn trách thì trách ông trời đã không ưu đãi anh.” Chàng trai xoa xoa bụng, giọng châm chọc: “Em vẫn thích đấm người khác như lúc trước.” Dừng lại đôi phút, nói tiếp: “Anh thật không hiểu, có rất nhiều người khen anh đẹp trai, cũng có rất nhiều cô gái làm vệ tinh xung quanh anh, ấy thế mà chỉ có mỗi mình em là chê anh xấu. Anh nghĩ em nên đi khám mắt lại đi. Em không có tiền thì anh tài trợ.”
Lần này Bảo Khang nghiêm túc: “Không nói nhảm với anh nữa.”
“Được thôi. Mà em làm gì nhìn anh chăm chú như thế?” Chàng trai tò mò.
Bảo Khang đáp: “Thì chỉ muốn xem anh bao năm lưu lạc bên quê hương xứ người có thay đổi gì không thôi.”
“Thế em thấy thế nào?”
Bảo Khang cúi đầu, im lặng hơi lâu mới chậm rãi trả lời, trong giọng nói chứa đầy tâm tư: “Quả thật anh cũng không thoát khỏi quy luật của tự nhiên.” Chàng trai cũng nghiêm túc trở lại: “Anh thế nào?”
“Đường nét đã thay đổi đi chút ít.”
Chàng trai chen vào một câu: “Anh cũng phải dậy thì và trưởng thành mà.”
“Cũng phải. Nhưng cho dù như vậy đi nữa thì đã sao? Nhìn anh vừa thân quen vừa xa lạ, có lẽ là sống ở bên ngoài lại còn là xứ người cho nên em thấy anh bám đầy bụi trần.”
“Ừ. Anh đã là người của xã hội rồi.” Giọng nói có gì đó bi thương.
“Mấy năm qua anh sống thế nào?”
“Cũng tốt lắm. Còn em?”
Bảo Khang khẽ gật đầu: “Em cũng tốt lắm.”
Hai người không nói với nhau điều gì nữa. Không khí bây giờ hoàn toàn khác với không khí khi nãy. Trong mắt hai người dường như đang tái hiện lại đoạn phim của kí ức.
[ Bảo Khang nhìn những con người xa lạ khác nhau. Ở đây tràn ngập con người, nhìn đâu cũng thấy con người. Đông người thì đã sao? Cũng không thể làm cho cậu bớt đi phần nào cảm giác cô đơn. Cậu cô đơn giữa một biển người, không phải là vì không quen biết ai trong đám người đó, mà là bởi vì sắp có một người mà cậu thích nhất sẽ hòa vào biển người xa lạ kia. Liệu người cậu thích nhất cũng sẽ trở thành người xa lạ nhất?
Bảo Khang không khóc, chỉ là cảm giác không nói nên lời. Cậu đã phải dùng sức để nói ra những lời thì thào: “Anh đi...” Cuối cùng cũng không nói nên lời.
Chàng trai đưa tay xoa má cậu: “Ừ, anh đi. Em ở lại nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này có cơ hội anh sẽ về thăm em. Anh tặng em cái này, xem như là kỉ niệm.”
Bảo Khang đưa tay nhận lấy, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay. Giây phút đó Bảo Khang chỉ muốn làm cho kim đồng hồ đừng quay thêm giây phút nào nữa. Cậu không muốn phải từ biệt.
“Em không có gì để tặng anh. Cho em ôm anh một cái được không?”
Hai người khẽ ôm nhau, một cái ôm thật vội vàng. Chàng trai nói: “Đã tới giờ rồi, anh phải đi.”
Anh phải đi. Ba chữ cuối như ba tản đá từ trên cao đập vào đầu Bảo Khang. Một đứa trẻ lần đầu biết cảm giác chia xa, lần đầu biết cảm giác nói không nên lời, lần đầu biết cảm giác bất lực. ]
Mối tình đơn phương đầu tiên của Bảo Khang âm thầm nhú lên mầm xanh, rồi cũng âm thầm tự biến mất. Giờ đây cậu không còn thích anh ấy nữa, cảm giác chỉ còn là người em trai và anh trai. Cậu cũng không nhớ chiếc đồng hồ năm ấy đã thất lạc nơi đâu.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta nhất định sẽ gặp rất nhiều người, có người sẽ như một cơn gió thoáng qua rồi vụt mất và không lưu lại dấu vết, cũng sẽ có người sẽ như một vết sẹo sâu, cho dù có cố gắng xóa đi cũng không thể xóa hết được.
“Đúng rồi, lần này anh về đây để làm gì?”
“Có một chuyện cần phải giải quyết, sẵn tiện thăm lại gia đình em.”
Bảo Khang nhận ra, năm ấy có lẽ anh ấy không hề biết tình cảm của mình. Vậy thì cứ để nó bị thời gian vùi lắp luôn đi. Dù sao cậu cũng đã có người rất thương rồi. Đến đây cậu lại không nén được hạnh phúc nhìn hộp quà Minh Huy tặng.
Chiếc xe taxi lăn bánh. Cảnh vật hai bên đường mơ hồ lùi về phía sau. Dường như không có gì mới lạ cả, cũng chỉ là những hàng cây xanh ven đường mà đi bất cứ trên con đường nào cũng có thể nhìn thấy. Bảo Khang nhìn người bên cạnh đang ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi: “Sao? Cảm thấy xa lạ quá?”
Chàng trai cười: “Đúng vậy. Thời gian thật là đáng sợ, chỉ mới đây thôi mà đã thay đổi rất nhiều.”
Bảo Khang càng muốn cười hơn: “Chỉ mới đây? Em nhớ không lầm là anh đi nước ngoài cũng gần mười năm rồi.”
“Anh thấy nó rất nhanh mà.”
“Anh thì thấy nhanh nhưng với người khác thì quả thực rất lâu đó. Nào để em xem.” Bảo Khang điều chỉnh khuôn mặt chàng trai trực diện hướng về phía mình, đôi mắt mở to nhìn chăm chú.
“Em đang làm gì vậy? Lúc trước cũng bởi vì em ngắm anh hoài cho nên bây giờ vẻ đẹp trai của anh đều bởi vì sợ em mà đi trốn hết rồi.”
Bảo Khang dùng tay đấm vào bụng chàng trai một cái thật nhẹ: “Anh còn nói nhảm nữa em sẽ tiễn anh một bước. Anh vốn đã không đẹp trai rồi, cho nên cho dù em lúc trước có hay không ngắm anh nhiều thì anh vẫn xấu trai thôi. Em chẳng hề có liên quan, muốn trách thì trách ông trời đã không ưu đãi anh.” Chàng trai xoa xoa bụng, giọng châm chọc: “Em vẫn thích đấm người khác như lúc trước.” Dừng lại đôi phút, nói tiếp: “Anh thật không hiểu, có rất nhiều người khen anh đẹp trai, cũng có rất nhiều cô gái làm vệ tinh xung quanh anh, ấy thế mà chỉ có mỗi mình em là chê anh xấu. Anh nghĩ em nên đi khám mắt lại đi. Em không có tiền thì anh tài trợ.”
Lần này Bảo Khang nghiêm túc: “Không nói nhảm với anh nữa.”
“Được thôi. Mà em làm gì nhìn anh chăm chú như thế?” Chàng trai tò mò.
Bảo Khang đáp: “Thì chỉ muốn xem anh bao năm lưu lạc bên quê hương xứ người có thay đổi gì không thôi.”
“Thế em thấy thế nào?”
Bảo Khang cúi đầu, im lặng hơi lâu mới chậm rãi trả lời, trong giọng nói chứa đầy tâm tư: “Quả thật anh cũng không thoát khỏi quy luật của tự nhiên.” Chàng trai cũng nghiêm túc trở lại: “Anh thế nào?”
“Đường nét đã thay đổi đi chút ít.”
Chàng trai chen vào một câu: “Anh cũng phải dậy thì và trưởng thành mà.”
“Cũng phải. Nhưng cho dù như vậy đi nữa thì đã sao? Nhìn anh vừa thân quen vừa xa lạ, có lẽ là sống ở bên ngoài lại còn là xứ người cho nên em thấy anh bám đầy bụi trần.”
“Ừ. Anh đã là người của xã hội rồi.” Giọng nói có gì đó bi thương.
“Mấy năm qua anh sống thế nào?”
“Cũng tốt lắm. Còn em?”
Bảo Khang khẽ gật đầu: “Em cũng tốt lắm.”
Hai người không nói với nhau điều gì nữa. Không khí bây giờ hoàn toàn khác với không khí khi nãy. Trong mắt hai người dường như đang tái hiện lại đoạn phim của kí ức.
[ Bảo Khang nhìn những con người xa lạ khác nhau. Ở đây tràn ngập con người, nhìn đâu cũng thấy con người. Đông người thì đã sao? Cũng không thể làm cho cậu bớt đi phần nào cảm giác cô đơn. Cậu cô đơn giữa một biển người, không phải là vì không quen biết ai trong đám người đó, mà là bởi vì sắp có một người mà cậu thích nhất sẽ hòa vào biển người xa lạ kia. Liệu người cậu thích nhất cũng sẽ trở thành người xa lạ nhất?
Bảo Khang không khóc, chỉ là cảm giác không nói nên lời. Cậu đã phải dùng sức để nói ra những lời thì thào: “Anh đi...” Cuối cùng cũng không nói nên lời.
Chàng trai đưa tay xoa má cậu: “Ừ, anh đi. Em ở lại nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này có cơ hội anh sẽ về thăm em. Anh tặng em cái này, xem như là kỉ niệm.”
Bảo Khang đưa tay nhận lấy, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay. Giây phút đó Bảo Khang chỉ muốn làm cho kim đồng hồ đừng quay thêm giây phút nào nữa. Cậu không muốn phải từ biệt.
“Em không có gì để tặng anh. Cho em ôm anh một cái được không?”
Hai người khẽ ôm nhau, một cái ôm thật vội vàng. Chàng trai nói: “Đã tới giờ rồi, anh phải đi.”
Anh phải đi. Ba chữ cuối như ba tản đá từ trên cao đập vào đầu Bảo Khang. Một đứa trẻ lần đầu biết cảm giác chia xa, lần đầu biết cảm giác nói không nên lời, lần đầu biết cảm giác bất lực. ]
Mối tình đơn phương đầu tiên của Bảo Khang âm thầm nhú lên mầm xanh, rồi cũng âm thầm tự biến mất. Giờ đây cậu không còn thích anh ấy nữa, cảm giác chỉ còn là người em trai và anh trai. Cậu cũng không nhớ chiếc đồng hồ năm ấy đã thất lạc nơi đâu.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta nhất định sẽ gặp rất nhiều người, có người sẽ như một cơn gió thoáng qua rồi vụt mất và không lưu lại dấu vết, cũng sẽ có người sẽ như một vết sẹo sâu, cho dù có cố gắng xóa đi cũng không thể xóa hết được.
“Đúng rồi, lần này anh về đây để làm gì?”
“Có một chuyện cần phải giải quyết, sẵn tiện thăm lại gia đình em.”
Bảo Khang nhận ra, năm ấy có lẽ anh ấy không hề biết tình cảm của mình. Vậy thì cứ để nó bị thời gian vùi lắp luôn đi. Dù sao cậu cũng đã có người rất thương rồi. Đến đây cậu lại không nén được hạnh phúc nhìn hộp quà Minh Huy tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.