Chương 19
Thanh Kim Hằng
03/04/2022
"Mày bị điên rồi sao mà phá. Nó là trẻ con đó, cũng không có tội tình gì hết. Bỏ thì tội nó lắm"
Bảo Ngọc sau khi nghe tin bản thân đã mang thai thì vô cùng suy sụp tinh thần, khóc nhiều đến mức chả muốn ăn uống cái gì, tinh thần cô bây giờ đang xuống dốc vô cùng tồi tệ
"Chứ bây giờ mày muốn tao phải làm sao, cũng sắp thi rồi bây giờ lại trong thời gian căng thẳng ôn thi tao làm sao sinh nó ra được. Rồi ai sẽ lo cho nó, khả năng nuôi bản thân tao còn không xong nữa là nuôi thêm một đứa nhỏ. Ba mẹ tao mà biết chắc sẽ giết tao chết"
Đình Đình vội vàng ôm cô trấn an "Được rồi, được rồi. Bây giờ tao đang cãi nhau với ba mẹ nên sẽ có thời gian ở cùng mày nhiều hơn. Ở ký túc tao sẽ lo cho mày, nhưng mà tao không muốn mày bỏ đi đứa bé đâu. Tội lỗi lắm, nghe tao nói này dù sao cũng chỉ còn gần ba tháng nữa thôi là mình học xong rồi. Từ giờ đến lúc đó nếu mày mặc đồ rộng chắc sẽ chẳng ai để ý đâu. Sau khi thi xong mày toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa nhỏ tao sẽ ở bên cạnh hỗ trợ cho mày"
Bảo Ngọc tinh thần đang vô cùng hoảng loạn, cô còn quá trẻ vẫn chưa đủ khả năng và sẵn sàng để làm mẹ
"Mọi người mà biết được họ sẽ nghĩ tao thế nào" . Ra chương nhanh nhất tại # TRUMtruy eИ.VN #
"Mày lo gì chứ để đó cho tao tính"
…
Những ngày sau đó tình trạng ốm nghén của cô ngày càng biểu hiện rõ rệt hơn, không chịu ăn uống ăn được cái gì liền nôn ra hết
"Mày ăn uống như vậy sao mà có sức ôn thi được"
"Nhưng mà, những thứ này tao thực sự không thể ăn được. Nó kinh khủng lắm mày không biết được đâu"
"Rồi chiều nay có tiết đấy mày có đi lớp không. Nhìn xanh xao thế này hay mày ở nhà nghỉ ngơi đi có được không"
"Không được đâu" cô vội vàng xua xua tay
"Tao không thể bỏ tiết được nữa, nếu không tao không theo kịp mất. Dù sao cũng chỉ là ốm nghén thôi chắc không sao đâu"
Đã ốm nghén rồi thì chớ đằng này buổi chiều lại phải đụng trúng tiết toán do hắn dậy mới khiến cô tức càng tức hơn
"Mời bạn học Lưu Bảo Ngọc lên bảng giải cho tôi bài này"
Bài này thuộc dạng bài khó, cũng không phải kiến thức trọng tâm muốn cô lên bảng làm đúng là muốn làm khó cô mà
Bạn học đằng sau cô liền tốt bụng nhắc bài
"Bảo Ngọc bạn thử áp dụng công thức số ba rồi biến đổi về hằng đẳng thức xem"
"Okok mình cảm ơn cậu nha"
Tuy nhiên hành động này vào mắt hắn lại vô cùng chướng tai gai mắt chỉ muốn đem hai con người kia vứt ném xuống biển. Bản thân đã tự nhủ sẽ mặc kệ cô nhưng thấy Bảo Ngọc nói chuyện cùng đứa con trai khác lại không nhịn được liền cảm thấy ghen tức
"Trình Sở, sao lại nhắc bài bạn như vậy. Như vậy thì làm sao bạn tiến bộ được cơ chứ"
"Dạ, dạ em em.."
"Xuống phòng hội đồng chịu kỷ luật cho tôi"
Bảo Ngọc cũng vì sợ hãi mà không làm được bài rồi bị bắn mắng chửi thậm tệ và cho điểm F
"Một bài như vậy mà em cũng không làm được sao, Bảo Ngọc. Em đứng sang một bên nhìn bạn học khác rồi xem cách làm đi"
Đình Đình nhìn một màn như vậy càng lúc càng cảm thấy hắn quá đáng. Suốt hai tiết bắt cô đứng trên bục giảng vừa nhìn là biết vô cùng đau chân đặc biệt cô còn đang mang thai như vậy
*ting*ting
"Bảo Ngọc, Bảo Ngọc mày có sao không hả"
"Không sao, tao không sao hết"
"Ây da cái tên phó hiệu trưởng chết bầm này,"
"Được rồi, đi về thôi"
…
"Hức hức,.."
Ban đêm những tiếng nức nở của cô liền đánh thức Đình Đình khiến nàng không thể ngủ tiếp khi thấy nàng cô vội vàng gạt đi những giọt nước mắt
"Ủa, Đình Đình"
"Bảo Ngọc khuya như vậy rồi sao mày còn không chịu ngủ"
"Đình Đình, hồi này mẹ tao có gọi điện cho tao. Nói rằng nếu tao không mau trở về sẽ sớm đến trường để lôi tao về, lúc về nhà tao không thể giấu mẹ tao được. Bà ấy mà biết tao đang đi học mà lại có bầu sẽ giết tao mất. Tao không sống nổi đâu"
"Bảo Ngọc bình tĩnh lại đi"
"Dù sao cũng không thể lo cho đứa bé trong bụng này có cuộc sống tốt đẹp, đứa trẻ này ngay từ đầu đã là sai lầm rồi. Chi bằng bây giờ vẫn còn nhỏ tao sẽ phải đi giải quyết nó, không thể để nó lớn lên được. Tao không muốn nó sinh ra đâu"
"Bảo Ngọc, bình tĩnh lại đi. Đừng có mà suy nghĩ lung tung để tao tính, được rồi để tao tính"
Vốn dĩ cứ tưởng bọn họ đã đuổi cô ra khỏi nhà nhưng bây giờ lại bắt cô quay trở về, tiền học do bố mẹ chu cấp cô cũng không còn cách nào khác. Suy đi tính lại một hồi thì đứa bé trong bụng này ngay từ đầu vốn không nên tồn tại. Cô sợ lắm, sợ cái thảm cảnh ngày nào cũng bị lôi ra để ba mẹ trút giận, trên người lại đầy những vết thương. Bảo Ngọc làm sao mà sống nổi đây
Những ngày sau đó cô vô cùng suy sụp tinh thần, chỉ sợ ba mẹ sẽ đến trường rồi túm tóc đánh đập cô ngay trên lớp tinh thần sa sút khiến học hành chểnh mảng, Bảo Ngọc đã từng suy nghĩ sẽ xin sang lớp khác để học với lý do đã không thể theo kịp các bạn khác
"Bảo Ngọc, mày bị điên rồi mà sang lớp khác"
"Chứ tao không còn cách nào khác nữa rồi, ba mẹ tao chắc chắn sẽ đến trường rồi lôi đầu tao về nhà dạy dỗ cho một trận. Thà rằng bây giờ giải quyết đứa bé xong tao sẽ xin chuyển lớp rồi về nhà để ông bà ấy đánh đập một trận. Tao thấy như vậy là cách giải quyết tốt nhất rồi"
"Không thể nào, Bảo Ngọc mày vẫn có ý định giải quyết đứa bé hả. Đứa bé này là con của Bạc Diêu Minh đó, ông ta phải biết sự tồn tại của đứa trẻ này để không còn hành hạ làm khó mày nữa"
"Không được đâu, tao với thầy phó hiệu trưởng đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Mày đừng có nói gì hết"
..
Bảo Ngọc sau khi nghe tin bản thân đã mang thai thì vô cùng suy sụp tinh thần, khóc nhiều đến mức chả muốn ăn uống cái gì, tinh thần cô bây giờ đang xuống dốc vô cùng tồi tệ
"Chứ bây giờ mày muốn tao phải làm sao, cũng sắp thi rồi bây giờ lại trong thời gian căng thẳng ôn thi tao làm sao sinh nó ra được. Rồi ai sẽ lo cho nó, khả năng nuôi bản thân tao còn không xong nữa là nuôi thêm một đứa nhỏ. Ba mẹ tao mà biết chắc sẽ giết tao chết"
Đình Đình vội vàng ôm cô trấn an "Được rồi, được rồi. Bây giờ tao đang cãi nhau với ba mẹ nên sẽ có thời gian ở cùng mày nhiều hơn. Ở ký túc tao sẽ lo cho mày, nhưng mà tao không muốn mày bỏ đi đứa bé đâu. Tội lỗi lắm, nghe tao nói này dù sao cũng chỉ còn gần ba tháng nữa thôi là mình học xong rồi. Từ giờ đến lúc đó nếu mày mặc đồ rộng chắc sẽ chẳng ai để ý đâu. Sau khi thi xong mày toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa nhỏ tao sẽ ở bên cạnh hỗ trợ cho mày"
Bảo Ngọc tinh thần đang vô cùng hoảng loạn, cô còn quá trẻ vẫn chưa đủ khả năng và sẵn sàng để làm mẹ
"Mọi người mà biết được họ sẽ nghĩ tao thế nào" . Ra chương nhanh nhất tại # TRUMtruy eИ.VN #
"Mày lo gì chứ để đó cho tao tính"
…
Những ngày sau đó tình trạng ốm nghén của cô ngày càng biểu hiện rõ rệt hơn, không chịu ăn uống ăn được cái gì liền nôn ra hết
"Mày ăn uống như vậy sao mà có sức ôn thi được"
"Nhưng mà, những thứ này tao thực sự không thể ăn được. Nó kinh khủng lắm mày không biết được đâu"
"Rồi chiều nay có tiết đấy mày có đi lớp không. Nhìn xanh xao thế này hay mày ở nhà nghỉ ngơi đi có được không"
"Không được đâu" cô vội vàng xua xua tay
"Tao không thể bỏ tiết được nữa, nếu không tao không theo kịp mất. Dù sao cũng chỉ là ốm nghén thôi chắc không sao đâu"
Đã ốm nghén rồi thì chớ đằng này buổi chiều lại phải đụng trúng tiết toán do hắn dậy mới khiến cô tức càng tức hơn
"Mời bạn học Lưu Bảo Ngọc lên bảng giải cho tôi bài này"
Bài này thuộc dạng bài khó, cũng không phải kiến thức trọng tâm muốn cô lên bảng làm đúng là muốn làm khó cô mà
Bạn học đằng sau cô liền tốt bụng nhắc bài
"Bảo Ngọc bạn thử áp dụng công thức số ba rồi biến đổi về hằng đẳng thức xem"
"Okok mình cảm ơn cậu nha"
Tuy nhiên hành động này vào mắt hắn lại vô cùng chướng tai gai mắt chỉ muốn đem hai con người kia vứt ném xuống biển. Bản thân đã tự nhủ sẽ mặc kệ cô nhưng thấy Bảo Ngọc nói chuyện cùng đứa con trai khác lại không nhịn được liền cảm thấy ghen tức
"Trình Sở, sao lại nhắc bài bạn như vậy. Như vậy thì làm sao bạn tiến bộ được cơ chứ"
"Dạ, dạ em em.."
"Xuống phòng hội đồng chịu kỷ luật cho tôi"
Bảo Ngọc cũng vì sợ hãi mà không làm được bài rồi bị bắn mắng chửi thậm tệ và cho điểm F
"Một bài như vậy mà em cũng không làm được sao, Bảo Ngọc. Em đứng sang một bên nhìn bạn học khác rồi xem cách làm đi"
Đình Đình nhìn một màn như vậy càng lúc càng cảm thấy hắn quá đáng. Suốt hai tiết bắt cô đứng trên bục giảng vừa nhìn là biết vô cùng đau chân đặc biệt cô còn đang mang thai như vậy
*ting*ting
"Bảo Ngọc, Bảo Ngọc mày có sao không hả"
"Không sao, tao không sao hết"
"Ây da cái tên phó hiệu trưởng chết bầm này,"
"Được rồi, đi về thôi"
…
"Hức hức,.."
Ban đêm những tiếng nức nở của cô liền đánh thức Đình Đình khiến nàng không thể ngủ tiếp khi thấy nàng cô vội vàng gạt đi những giọt nước mắt
"Ủa, Đình Đình"
"Bảo Ngọc khuya như vậy rồi sao mày còn không chịu ngủ"
"Đình Đình, hồi này mẹ tao có gọi điện cho tao. Nói rằng nếu tao không mau trở về sẽ sớm đến trường để lôi tao về, lúc về nhà tao không thể giấu mẹ tao được. Bà ấy mà biết tao đang đi học mà lại có bầu sẽ giết tao mất. Tao không sống nổi đâu"
"Bảo Ngọc bình tĩnh lại đi"
"Dù sao cũng không thể lo cho đứa bé trong bụng này có cuộc sống tốt đẹp, đứa trẻ này ngay từ đầu đã là sai lầm rồi. Chi bằng bây giờ vẫn còn nhỏ tao sẽ phải đi giải quyết nó, không thể để nó lớn lên được. Tao không muốn nó sinh ra đâu"
"Bảo Ngọc, bình tĩnh lại đi. Đừng có mà suy nghĩ lung tung để tao tính, được rồi để tao tính"
Vốn dĩ cứ tưởng bọn họ đã đuổi cô ra khỏi nhà nhưng bây giờ lại bắt cô quay trở về, tiền học do bố mẹ chu cấp cô cũng không còn cách nào khác. Suy đi tính lại một hồi thì đứa bé trong bụng này ngay từ đầu vốn không nên tồn tại. Cô sợ lắm, sợ cái thảm cảnh ngày nào cũng bị lôi ra để ba mẹ trút giận, trên người lại đầy những vết thương. Bảo Ngọc làm sao mà sống nổi đây
Những ngày sau đó cô vô cùng suy sụp tinh thần, chỉ sợ ba mẹ sẽ đến trường rồi túm tóc đánh đập cô ngay trên lớp tinh thần sa sút khiến học hành chểnh mảng, Bảo Ngọc đã từng suy nghĩ sẽ xin sang lớp khác để học với lý do đã không thể theo kịp các bạn khác
"Bảo Ngọc, mày bị điên rồi mà sang lớp khác"
"Chứ tao không còn cách nào khác nữa rồi, ba mẹ tao chắc chắn sẽ đến trường rồi lôi đầu tao về nhà dạy dỗ cho một trận. Thà rằng bây giờ giải quyết đứa bé xong tao sẽ xin chuyển lớp rồi về nhà để ông bà ấy đánh đập một trận. Tao thấy như vậy là cách giải quyết tốt nhất rồi"
"Không thể nào, Bảo Ngọc mày vẫn có ý định giải quyết đứa bé hả. Đứa bé này là con của Bạc Diêu Minh đó, ông ta phải biết sự tồn tại của đứa trẻ này để không còn hành hạ làm khó mày nữa"
"Không được đâu, tao với thầy phó hiệu trưởng đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Mày đừng có nói gì hết"
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.