Thầy Giáo Sói Hoang Và Học Sinh Cừu Non
Chương 35: Anh Sói hoang: bữa ăn dinh dưỡng (Trung) - Người Dương Gia mất vị giác
Mê Đồ Vong Giả
09/05/2014
Edit: Miu Linh
Beta: Min Ngốc
Trời sinh người nhà họ Vệ đều nấu ăn ngon.
Vệ mẹ là một đầu bếp giỏi, vì Vệ ba khá kén ăn, nên Vệ Lan cùng vệ Vũ đối với việc nấu ăn cũng không có quan tâm, trước kia khi sự nghiệp chưa phát triển, Vệ ma ma cùng Vệ ba ba đều tự mình xuống bếp, sáng tạo ra vài món ăn nổi tiếng, chị em hai thì cực kì vui mừng, rìu rít như trẻ nhỏ, tài nấu ăn của vệ Vũ cũng không thua đầu bếp ở khách sạn, còn Vệ Lan lại là động khẩu bất động thủ, một lời nói ra là muốn đồ ăn ngon, vung muối ăn thành mấy khối, nhưng ngại xuống bếp phiền toái, mười ngón tay không dính nước xuân, dù sao nếu cô muốn ăn cái gì cũng có thể kêu Vệ Vũ nấu.
Từ lúc sự nghiệp bận rộn, hai vợ chồng dần dần ăn ở ngoài, khi đó ba năm cùng khách hàng ăn cơm , lúc Vệ Vũ học tiểu học, ba mẹ còn có thể thường xuống bếp làm bữa tối, chờ hắn lên trung học, thời gian cha con dùng cơm chung cực kỳ ít, dù có thể cùng nhau dung bũa tối, cũng sẽ ăn ở nhà hàng. Bởi vậy buổi trưa Vệ Vũ ăn ở trường học, buổi tối liền liền một mình mua đồ ăn ngoài, đến cửa hàng tiện lợi hoặc tiệm ăn nhanh tùy tiện giải quyết.
Dương mẹ để ý thấy Vệ Vũ luôn ăn đồ thừa từ bữa trước, vì vậy liền đề nghị Vệ Thái cho Vệ Vũ tới Dương gia ăn cơm, Vệ Thái vô cùng cảm ơn ý tốt của Dương mẹ, ba năm học trung học Vệ Vũ đều ăn cơm ở Dương gia.
Một ngày kia, Vệ Vũ tới nha trẻ đón Tiểu Dương về nhà, đến Dương gia chuẩn bị ăn bữa tối.
“Bụng của cậu tốt không?"Dương Thiệu ngồi ở trên sofa xem tin tức. Hỏi Vệ Vũ đang chơi với Tiểu Dương.
"Cũng tốt, không có bị tiêu chảy ."
"Vậy là tốt rồi, cần thuốc đau bụng cứ nói, đến chỗ ba tôi lấy." Quay đầu tiếp tục xem tivi, hắn đã nhân từ đến vậy.
Vệ Vũ im lặng nghĩ: chẳng lẽ Dương ma ma nấu cơm rất khó ăn sao. . . . . . ?
Đợi Dương ba tan tầm về nhà, thay quần áo lao động ra mặc vào quần áo ở nhà, Dương mẹ vui vẻ tuyên bố: "Ăn cơm!" Khó có được Vệ Vũ đến nhà ăn cơm, bà đúng là một phen khổ tâm a!
"Hôm nay thức ăn đều là bản thân tôi làm , không có thức ăn đóng hộp nha." Dương mẹ đắc ý nói.
"Vợ, em thực đảm đang." Dương ba liền không keo kiệt khen vợ.
Mọi người nhìn các món ăn trên bàn cơm: cơm hoa mai tiêu chuẩn, năm món mặn một món canh, trứng chiên hành có phần cháy xém, tàu hủ vỡ thành mảnh nhỏ, củ cải trắng hơi cứng, vừa thấy liền biết mặn đến ba tầng thịt , , tiếp đến là cá điêu hồng hấp tiêu đã không còn da, theo thứ tự còn lại chỉ còn lại canh tảo biển.
nhìn thấy đồ ăn như vậy, đồng tử Vệ Vũ phóng to, không thể tưởng tượng nổi nhìn DƯơng Thiệu ngồi đối diện ,ý tứ là: "Cậu sống mười mấy năm, đều ăn loại đồ ăn này sao?"
Dương thiệu nhàn nhạt đáp: "Như vậy đã là cực kỳ phong phú, trước kia không phải là đồ ăn đóng hộp thì liền là mì gói Omachi ( chém )) tương dưa hoặc là vị cá." Hắn không kiêng ăn như vậy, cho rằng đồ ăn chỉ là để bổ sung thể lực, bởi vậy đối với tài nấu nướng của mẹ mình không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng mà Dương Thiệu biết, thích ăn đồ ăn ngon như Dương Thiệu nhất định không có cách nào , bởi vậy mang vẻ mặt xem kịch vui , muốn biết tiếp theo bạn tốt sẽ có phản ứng gì.
"Đúng a đúng a, hôm nay thật sự rất khó tảo tía cuộc còn đánh thêm trứng! Bà xã tài nấu nướng của em thật sự là tiến bộ không ít, Tiểu Dương con cũng ăn nhiều một chút." Dương ba cổ vũ Tiểu Dương ăn nhiều để khỏe mạnh.
Thấp thỏm gắp thức ăn bỏ vào miệng, Vệ Vũ cảm thấy đầu lưỡi của anh đang khóc, trứng chiên hành không có rắc muối vào, không có hương vị; đậu hủ để ớt quá nhiều, cay quá mức ; cải trắng không có để tiêu, mùi vị như ăn rau diếp; cá điêu hồng hấp tương quá mặn không có pha loãng, còn canh tảo biển, lại là vị bột ngọt tiêu chuẩn, uống vào tới miệng lưỡi sẽ khô. Tài nấu ăn của Dương mẹ, thật sự không xong!
Nhưng mà Dương gia một nhà bốn người, ăn say sưa ngon lành, Tiểu Dương cũng cầm lấy thìa nhỏ của mình, ăn từng miếng cơm một, Dương ba bởi vì được “Vợ yêu” tự tay chuẩn bị đồ ăn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Dương Thiệu đối với mấy món này không có phản ứng gì, nhưng nụ cười nhếch lên, người ta sẽ lầm tưởng hắn đang rất vui vẻ, trên thực tế là vui sướng khi Vệ Vũ gặp họa; Dương mẹ thấy phản ứng cổ vũ của mọi người, cười vui vẻ, không nghĩ tới tài nấu nướng của mình chiếm được ưu ái của mọi người, vẫn gắp thức ăn cho mọi người, hơn nữa liều mạng gắp cho Vệ Vũ, muốn hắn ăn nhiều một chút.
Bởi vì đến làm khách, Vệ Vũ liền nỗ lực tiêu hóa thức ăn Dương mẹ gắp cho, cũng rất có lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng trong lòng Vệ Vũ không khỏi gào thét: Trời ơi! Sao vậy có thể để cho Tiểu Dương ăn loại thức ăn này để lớn lên chứ? (Nói thiệt tuy anh này vô sỉ thật nhưng rất là chu đáo quan tâm đến Tiểu Dương, Min thích anh này rầu đấy…) Dương Thiệu coi như xong, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã ăn lâu như vậy rồi không cảm thấy gì. Nhưng không thể để cho Tiểu Dương từ nhỏ đã ăn đồ quá cay hoặc quá mặn, lớn lên sẽ bị hư thận.
Vì sức khỏe của Tiểu Dương. Không thể làm gì khác hơn là mang Dương mẹ đi học nấu ăn.
Sau đó, khi Dương mẹ vào phòng bếp nấu ăn thì Vệ Vũ cũng mặc tạp dề vào bếp giúp một tay, từ từ chỉ đạo tài nấu nướng của Dương mẹ.
"Dương mẹ, lúc nấu cơm cũng có thể cho thêm mọt chút dấm, cơm sẽ nở đều ăn sẽ ngon hơn." "Cắt thức ăn thì cắt chéo, cắt thịt thì phải cắt theo thớ thịt, nếu không sẽ làm hỏng miếng thịt, không tốt."
"Cháo gà nấm hương, nấm hương phải ngâm nước từ hôm trước, hơn nữa phải tìm nấm hương khô, nấu canh thì mới có vị tươi."
"Dương mẹ, sau này mua cá, có thể bảo người bán cá cạo vảy trước, nếu không về nhà làm vảy cá rất vất vả ." Hơn nữa hắn còn đang làm vảy cá. . . . . . . . . .
"Bao bánh sủi cảo thì phải xoắn chặt, như vậy sau khi nấu chín sẽ không bị rách miệng."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đằng sau lược đi 1000 câu.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ đạo của Vệ Vũ, Dương mẹ bây giờ đã có thể nấu được một bàn đại tiệc! Tất cả đều do công lao của Vệ Vũ "Lớp nấu ăn phòng bếp". —————
Beta: Min Ngốc
Trời sinh người nhà họ Vệ đều nấu ăn ngon.
Vệ mẹ là một đầu bếp giỏi, vì Vệ ba khá kén ăn, nên Vệ Lan cùng vệ Vũ đối với việc nấu ăn cũng không có quan tâm, trước kia khi sự nghiệp chưa phát triển, Vệ ma ma cùng Vệ ba ba đều tự mình xuống bếp, sáng tạo ra vài món ăn nổi tiếng, chị em hai thì cực kì vui mừng, rìu rít như trẻ nhỏ, tài nấu ăn của vệ Vũ cũng không thua đầu bếp ở khách sạn, còn Vệ Lan lại là động khẩu bất động thủ, một lời nói ra là muốn đồ ăn ngon, vung muối ăn thành mấy khối, nhưng ngại xuống bếp phiền toái, mười ngón tay không dính nước xuân, dù sao nếu cô muốn ăn cái gì cũng có thể kêu Vệ Vũ nấu.
Từ lúc sự nghiệp bận rộn, hai vợ chồng dần dần ăn ở ngoài, khi đó ba năm cùng khách hàng ăn cơm , lúc Vệ Vũ học tiểu học, ba mẹ còn có thể thường xuống bếp làm bữa tối, chờ hắn lên trung học, thời gian cha con dùng cơm chung cực kỳ ít, dù có thể cùng nhau dung bũa tối, cũng sẽ ăn ở nhà hàng. Bởi vậy buổi trưa Vệ Vũ ăn ở trường học, buổi tối liền liền một mình mua đồ ăn ngoài, đến cửa hàng tiện lợi hoặc tiệm ăn nhanh tùy tiện giải quyết.
Dương mẹ để ý thấy Vệ Vũ luôn ăn đồ thừa từ bữa trước, vì vậy liền đề nghị Vệ Thái cho Vệ Vũ tới Dương gia ăn cơm, Vệ Thái vô cùng cảm ơn ý tốt của Dương mẹ, ba năm học trung học Vệ Vũ đều ăn cơm ở Dương gia.
Một ngày kia, Vệ Vũ tới nha trẻ đón Tiểu Dương về nhà, đến Dương gia chuẩn bị ăn bữa tối.
“Bụng của cậu tốt không?"Dương Thiệu ngồi ở trên sofa xem tin tức. Hỏi Vệ Vũ đang chơi với Tiểu Dương.
"Cũng tốt, không có bị tiêu chảy ."
"Vậy là tốt rồi, cần thuốc đau bụng cứ nói, đến chỗ ba tôi lấy." Quay đầu tiếp tục xem tivi, hắn đã nhân từ đến vậy.
Vệ Vũ im lặng nghĩ: chẳng lẽ Dương ma ma nấu cơm rất khó ăn sao. . . . . . ?
Đợi Dương ba tan tầm về nhà, thay quần áo lao động ra mặc vào quần áo ở nhà, Dương mẹ vui vẻ tuyên bố: "Ăn cơm!" Khó có được Vệ Vũ đến nhà ăn cơm, bà đúng là một phen khổ tâm a!
"Hôm nay thức ăn đều là bản thân tôi làm , không có thức ăn đóng hộp nha." Dương mẹ đắc ý nói.
"Vợ, em thực đảm đang." Dương ba liền không keo kiệt khen vợ.
Mọi người nhìn các món ăn trên bàn cơm: cơm hoa mai tiêu chuẩn, năm món mặn một món canh, trứng chiên hành có phần cháy xém, tàu hủ vỡ thành mảnh nhỏ, củ cải trắng hơi cứng, vừa thấy liền biết mặn đến ba tầng thịt , , tiếp đến là cá điêu hồng hấp tiêu đã không còn da, theo thứ tự còn lại chỉ còn lại canh tảo biển.
nhìn thấy đồ ăn như vậy, đồng tử Vệ Vũ phóng to, không thể tưởng tượng nổi nhìn DƯơng Thiệu ngồi đối diện ,ý tứ là: "Cậu sống mười mấy năm, đều ăn loại đồ ăn này sao?"
Dương thiệu nhàn nhạt đáp: "Như vậy đã là cực kỳ phong phú, trước kia không phải là đồ ăn đóng hộp thì liền là mì gói Omachi ( chém )) tương dưa hoặc là vị cá." Hắn không kiêng ăn như vậy, cho rằng đồ ăn chỉ là để bổ sung thể lực, bởi vậy đối với tài nấu nướng của mẹ mình không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng mà Dương Thiệu biết, thích ăn đồ ăn ngon như Dương Thiệu nhất định không có cách nào , bởi vậy mang vẻ mặt xem kịch vui , muốn biết tiếp theo bạn tốt sẽ có phản ứng gì.
"Đúng a đúng a, hôm nay thật sự rất khó tảo tía cuộc còn đánh thêm trứng! Bà xã tài nấu nướng của em thật sự là tiến bộ không ít, Tiểu Dương con cũng ăn nhiều một chút." Dương ba cổ vũ Tiểu Dương ăn nhiều để khỏe mạnh.
Thấp thỏm gắp thức ăn bỏ vào miệng, Vệ Vũ cảm thấy đầu lưỡi của anh đang khóc, trứng chiên hành không có rắc muối vào, không có hương vị; đậu hủ để ớt quá nhiều, cay quá mức ; cải trắng không có để tiêu, mùi vị như ăn rau diếp; cá điêu hồng hấp tương quá mặn không có pha loãng, còn canh tảo biển, lại là vị bột ngọt tiêu chuẩn, uống vào tới miệng lưỡi sẽ khô. Tài nấu ăn của Dương mẹ, thật sự không xong!
Nhưng mà Dương gia một nhà bốn người, ăn say sưa ngon lành, Tiểu Dương cũng cầm lấy thìa nhỏ của mình, ăn từng miếng cơm một, Dương ba bởi vì được “Vợ yêu” tự tay chuẩn bị đồ ăn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Dương Thiệu đối với mấy món này không có phản ứng gì, nhưng nụ cười nhếch lên, người ta sẽ lầm tưởng hắn đang rất vui vẻ, trên thực tế là vui sướng khi Vệ Vũ gặp họa; Dương mẹ thấy phản ứng cổ vũ của mọi người, cười vui vẻ, không nghĩ tới tài nấu nướng của mình chiếm được ưu ái của mọi người, vẫn gắp thức ăn cho mọi người, hơn nữa liều mạng gắp cho Vệ Vũ, muốn hắn ăn nhiều một chút.
Bởi vì đến làm khách, Vệ Vũ liền nỗ lực tiêu hóa thức ăn Dương mẹ gắp cho, cũng rất có lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng trong lòng Vệ Vũ không khỏi gào thét: Trời ơi! Sao vậy có thể để cho Tiểu Dương ăn loại thức ăn này để lớn lên chứ? (Nói thiệt tuy anh này vô sỉ thật nhưng rất là chu đáo quan tâm đến Tiểu Dương, Min thích anh này rầu đấy…) Dương Thiệu coi như xong, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã ăn lâu như vậy rồi không cảm thấy gì. Nhưng không thể để cho Tiểu Dương từ nhỏ đã ăn đồ quá cay hoặc quá mặn, lớn lên sẽ bị hư thận.
Vì sức khỏe của Tiểu Dương. Không thể làm gì khác hơn là mang Dương mẹ đi học nấu ăn.
Sau đó, khi Dương mẹ vào phòng bếp nấu ăn thì Vệ Vũ cũng mặc tạp dề vào bếp giúp một tay, từ từ chỉ đạo tài nấu nướng của Dương mẹ.
"Dương mẹ, lúc nấu cơm cũng có thể cho thêm mọt chút dấm, cơm sẽ nở đều ăn sẽ ngon hơn." "Cắt thức ăn thì cắt chéo, cắt thịt thì phải cắt theo thớ thịt, nếu không sẽ làm hỏng miếng thịt, không tốt."
"Cháo gà nấm hương, nấm hương phải ngâm nước từ hôm trước, hơn nữa phải tìm nấm hương khô, nấu canh thì mới có vị tươi."
"Dương mẹ, sau này mua cá, có thể bảo người bán cá cạo vảy trước, nếu không về nhà làm vảy cá rất vất vả ." Hơn nữa hắn còn đang làm vảy cá. . . . . . . . . .
"Bao bánh sủi cảo thì phải xoắn chặt, như vậy sau khi nấu chín sẽ không bị rách miệng."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đằng sau lược đi 1000 câu.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ đạo của Vệ Vũ, Dương mẹ bây giờ đã có thể nấu được một bàn đại tiệc! Tất cả đều do công lao của Vệ Vũ "Lớp nấu ăn phòng bếp". —————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.