Chương 67
Liễu Phong
02/12/2021
Chương 67: Tên ngốc hoàn hảo
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Giờ ra chơi, Hoài Trông đứng ở lan can trước phòng học, nhìn xuống bên dưới sân có rất nhiều học sinh tụ tập lại tạo thành một vòng tròn, bên trong là một vài học sinh khác đang thả cảm xúc theo từng nhạc điệu mà họ tạo nên. Đức Hải cũng đứng ở bên cạnh, một bên ăn Kitkat, một bên nói: “Thằng nhóc đó đang hát cái gì thế?”
Bé Thơ không nhịn được: “Muốn biết không?”
“Muốn.”
“Thì đi xuống dưới mà nghe đi. Ở trên đây cách xa chỗ đó như vậy làm sao mà nghe được chứ!”
Hoài Trông ở một bên không lạ gì với màn đụng độ nhau của hai người bạn nữa, cậu chỉ đơn giản hỏi: “Lần gần nhất chúng ta đi hát karaoke chung với nhau là khi nào ấy nhỉ?”
Đức Hải nhẩm tính ở trong đầu: “Hình như là hồi đầu năm học, ngày khai giảng á.”
Bé Thơ cũng vừa tính ra, không thể không bất ngờ: “Tính ra cũng lâu quá rồi chứ.” Rồi cô nhìn chầm chầm Hoài Trông, Hoài Trông cũng thế. Hai ánh mắt chạm nhau. Đức Hải đảo mắt liên tục, từ Bé Thơ rồi đến Đức Hải. Cậu nói: “Có phải là hai người đang âm mưu đi karaoke mà không có tớ không?”
“Wow! Cậu đúng là thông minh và nhanh nhạy. Không cần bọn này nói cũng hiểu.” Bé Thơ làm biểu tượng nút like, biểu cảm đầy tán dương.
Hoài Trông cười cười: “Thơ nói giỡn thôi.” Rồi cậu vòng tay choàng lấy vai Đức Hải, hơi kéo về phía cậu, giọng nói nhỏ nhẹ tựa như pha chút mật: “Đương nhiên là phải có cậu đi cùng rồi, mới vui.” Cậu ngừng một nhịp, sau đó tiếp tục: “Hải đại gia bao bọn này nhé? Bao tiền phòng và tiền đồ ăn là được rồi. Không cần gì nhiều hết trơn á.”
Đức Hải không hài lòng, đẩy tay Hoài Trông ra trong tích tắc: “Bạn bè thực sự là phải cùng nhau chia tiền, chứ không phải như vậy.”
Trong phút chốc Hoài Trông chợt nhớ ra lời hứa với Phương Nam. Cậu cẩn trọng quan sát xung quanh, từ mọi góc độ và ngõ ngách. Chắc là thầy ấy không giám sát mình 24/24 đâu. Rồi cậu chợt lùi lại đằng sau hai bước. Khoảng cách được kéo dài trong sự vô thức của hai người còn lại.
Nãy giờ Đức Hải vẫn còn nói chuyện nhưng Hoài Trông vì chìm trong suy nghĩ nên đã bỏ lỡ. Đến khi cậu tập trung lại thì nghe Đức Hải nói cái gì mà phải biết trân trọng tớ, sau này không có ai tốt như tớ nữa đâu... Cậu mới chen vào: “Cậu nói nhiều quá trời luôn á. Sau này không gặp lại tớ càng cảm ơn á.”
Đức Hải lộ rõ vẻ tức giận: “Này, cậu nói vậy không sợ sau này sẽ hối hận.”
“Không rồi.”
Đức Hải không nói gì nữa, hậm hực đi vào trong lớp. Hoài Trông cười nói tiếp: “Này, tuần sau thi giữa học kì hai rồi đó. Bộ không cần tớ giúp ôn bài nữa hay gì mà tỏ thái độ đó chứ. Ông đây bỏ rơi là ai bị thiệt biết liền.”
Bé Thơ cũng thấy có gì đó không ổn: “Đức Hải bị sao vậy?”
Hoài Trông cười trừ: “Như mọi khi ấy mà. Không sao đâu. Chút lại như cũ ấy mà.”
Nhưng mà Bé Thơ vẫn tự dưng linh cảm được một điều gì đó không hay lắm.
Buổi trưa như đã hẹn, Hoài Trông cùng đi ăn với Phương Nam ở chỗ cũ. Phương Nam nhìn Hoài Trông đang cởi một đống đồ ra, hỏi: “Bộ đi ăn với anh xấu hổ lắm hay gì mà che kín mít như thế kia?” Nếu như không nghe giọng thì Phương Nam chắc cũng không biết đây là Hoài Trông.
Hoài Trông gọn gàng xếp áo khoác, cởi khẩu trang, nón, mắt kính mắt ra, đáp: “Gì chứ?! Thầy không thấy trời nắng nóng hả?”
Hai người vừa nói vừa đi vào quán ăn. Cả hai cùng ngồi xuống bàn, Hoài Trông nói tiếp: “Em đang học cách yêu thương cơ thể mình, trong đó có làn da. Trời nắng nóng ngoài dùng kem chống nắng ra còn cần phải có đồ bảo hộ. Không thì da sẽ bị tổn thương. Em mà đen thì sẽ xấu lắm. Em không chỉ muốn tốt cho em mà còn tốt cho anh nữa. Bộ anh không thích có người yêu trắng trẻo như em hả?”
Hoài Trông cứ bô bô nói rất nhiều, vừa nói vừa minh họa nên có lúc đã không để ý Phương Nam đã làm động tác nháy mắt với một người nhân viên đứng ở đằng xa. Anh trả lời: “Thích, đương nhiên là thích rồi.”
“Vậy thì mai mốt đừng có hỏi em mấy câu như hồi nãy nữa. Hỏi nữa là bị đánh đòn đó.”
“Đã rõ, thưa sếp.”
Hoài Trông cười tươi rối. Chẳng mấy chốc đồ ăn được bưng ra. Hoài Trông xoa xoa bụng, nhìn đồ ăn thèm chảy nước miếng. Cậu có hơi đói, vì hôm nay đợi Phương Nam giải quyết hết công việc nên đi ăn trễ. Cậu lấy một chai gel rửa tay ra. Phương Nam đang dùng khăn giấy lau muỗng đũa nên không để ý.
Hoài Trông đưa một bàn tay ra, nói: “Đưa tay đây nào.”
Phương Nam dừng động tác, cũng đưa bàn tay ra nắm lấy tay của Hoài Trông: “Mãi bên nhau bạn nhé!”
Hoài Trông nhăn mày, giọng nói mang một chút chọc ghẹo một tí: “Gì vậy? Sát khuẩn tay trước khi ăn.” Cậu hươ hươ chai gel rửa tay trước mắt Phương Nam trong sự ngơ ngác của anh. Cậu hả hê nói tiếp: “Có phải là thầy xem tik tok đến nhậm rồi không?! Bớt xem lại đi.”
Phương Nam xoa xoa nước dung dịch trong lòng bàn tay mới được Hoài Trông nhỏ ra, giữ nguyên khuôn mặt đơ như tượng sáp, sau đó giả vờ giận dỗi: “Thì ra là em gài bẫy anh.”
Trong một khoảnh khắc, Hoài Trông cũng trở nên đơ như tượng sáp, bởi vì cậu cảm thấy lòng mình lại rung động trước sự dễ thương vô đối của Phương Nam. Cậu bảo: “Được rồi, không giỡn nữa nè. Mình ăn cơm thôi nào.”
Vốn dĩ Hoài Trông đang cảm giác cực kì hạnh phúc. Cậu vừa ăn vừa nhìn người đối diện ăn. Cái cảm giác giống như là gia đình vậy. Được ăn cơm cùng người mình thích quả là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trên đời này. Sau này cũng sẽ thế, ngày nào cũng thế. Không chán.
Nhưng rồi cậu lại đột ngột muốn phun cơm ra ngoài khi nghe Phương Nam nói.
“Chuyện lần trước, em không cần phải ngại đâu. Đi vệ sinh là một nhu cầu cơ bản và cần thiết của mỗi con người, ai cũng vậy. Nên em không cần phải ngại đâu. Mấy hôm nay thấy em hơi tránh né anh, trên mọi mặt trận.”
Không còn là muốn phun cơm ra ngoài nữa, giờ đây Hoài Trông bị nghẹn ở cổ. Cậu vội vàng uống một một ngụm nước, thả lòng, bình tĩnh: “Đang ăn mà, anh có cần phải nói tới chuyện đó không chứ?”
“Anh thấy bình thường mà. Em có thấy cặp đôi nào chia tay vì người yêu đi vệ sinh chưa? Chưa đúng không? Anh chỉ nghe thấy ai nhịn đi vệ sinh quá lâu sẽ có nguy cơ nhập viện.”
Nhìn thái độ bình thản của Phương Nam Hoài Trông liền biết là thầy ấy đang cố tình. Cậu tức muốn ăn tươi nuốt sống: “Anh muốn trả thù em chuyện khi nãy chứ gì?! Mơ đi, em đây tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”
“OK, chuyện đi vệ sinh...”
Ba chữ đó nãy giờ được lập đi lập lại nhiều lần khiến Hoài Trông tức thực sự. Cậu cầm cái nĩa lên, chỉ vào Phương Nam: “Lo ăn đi. Còn nói nữa thì đừng trách em vô tình.”
Phương Nam mỉm cười ngoan ngoãn ăn. Cả hai im lặng ăn. Nhưng trong đầu Hoài Trông lại không ngừng nhớ lại chuyện hôm qua. Cậu thấy thật là xấu hổ. Lại nói Phương Nam lại giỡn nhây đến thế chứ! Giống như mọi chuyện đều chỉ là một điều gì đó vô cùng bình thường vậy.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Một bạn nhân viên đến để thanh toán tiền. Phương Nam hơi nhóm người lên để đưa tiền, sau đó ngồi xuống. Ngay lúc anh vừa đặt mông xuống ghế, có một âm thanh rất quen thuộc phát ra khiến Hoài Trông ngỡ ngàng. Cậu mở to mắt há hốc mồm nhìn Phương Nam, và người nhân viên cũng đang như bất động. Rồi người nhân viên đó rời đi mà không nói gì, Phương Nam thì lại bổi rối, lắp bắp: “Anh, anh, xin lỗi. Anh lại thả bom không đúng lúc, không đúng nơi rồi.”
Có ai xấu hổ mà vẫn đẹp trai như thế không chứ?!
Hoài Trông suy nghĩ rất nhiều, sau đó chợt hiểu ra hết mọi vấn đề. Cậu cũng không phải là một tên ngốc mà dễ bị lừa. Không hiểu sao cậu lại muốn nhào tới ôm lấy người đối diện, siết thật chặt, hôn thật sâu một cách kinh khủng.
Thế nhưng lí trí bảo cậu nên hành xử đúng mực ở nơi công cộng. Cậu chỉ dịu dàng nói: “Ngốc quá, thầy đúng là tên ngốc.”
Thì ra là Phương Nam cố tình tạo ra việc này, để làm mình nhận ra được rằng không ai là hoàn hảo cả.
Mình tự dưng nghĩ thông suốt, không còn nghĩ nhiều về sự cố ngày hôm qua nữa.
Cậu lại nói: “Lần sau thầy muốn diễn, phải chú ý là mặt phải đỏ hơn thì mới giống! Hơn nữa, thầy không cần phải làm vậy để khiến em suy nghĩ thông suốt hơn đâu.”
Phương Nam cũng ngỡ ngàng, vừa như muốn nói rất nhiều điều nhưng cũng vừa như không biết nói điều gì hết.
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Giờ ra chơi, Hoài Trông đứng ở lan can trước phòng học, nhìn xuống bên dưới sân có rất nhiều học sinh tụ tập lại tạo thành một vòng tròn, bên trong là một vài học sinh khác đang thả cảm xúc theo từng nhạc điệu mà họ tạo nên. Đức Hải cũng đứng ở bên cạnh, một bên ăn Kitkat, một bên nói: “Thằng nhóc đó đang hát cái gì thế?”
Bé Thơ không nhịn được: “Muốn biết không?”
“Muốn.”
“Thì đi xuống dưới mà nghe đi. Ở trên đây cách xa chỗ đó như vậy làm sao mà nghe được chứ!”
Hoài Trông ở một bên không lạ gì với màn đụng độ nhau của hai người bạn nữa, cậu chỉ đơn giản hỏi: “Lần gần nhất chúng ta đi hát karaoke chung với nhau là khi nào ấy nhỉ?”
Đức Hải nhẩm tính ở trong đầu: “Hình như là hồi đầu năm học, ngày khai giảng á.”
Bé Thơ cũng vừa tính ra, không thể không bất ngờ: “Tính ra cũng lâu quá rồi chứ.” Rồi cô nhìn chầm chầm Hoài Trông, Hoài Trông cũng thế. Hai ánh mắt chạm nhau. Đức Hải đảo mắt liên tục, từ Bé Thơ rồi đến Đức Hải. Cậu nói: “Có phải là hai người đang âm mưu đi karaoke mà không có tớ không?”
“Wow! Cậu đúng là thông minh và nhanh nhạy. Không cần bọn này nói cũng hiểu.” Bé Thơ làm biểu tượng nút like, biểu cảm đầy tán dương.
Hoài Trông cười cười: “Thơ nói giỡn thôi.” Rồi cậu vòng tay choàng lấy vai Đức Hải, hơi kéo về phía cậu, giọng nói nhỏ nhẹ tựa như pha chút mật: “Đương nhiên là phải có cậu đi cùng rồi, mới vui.” Cậu ngừng một nhịp, sau đó tiếp tục: “Hải đại gia bao bọn này nhé? Bao tiền phòng và tiền đồ ăn là được rồi. Không cần gì nhiều hết trơn á.”
Đức Hải không hài lòng, đẩy tay Hoài Trông ra trong tích tắc: “Bạn bè thực sự là phải cùng nhau chia tiền, chứ không phải như vậy.”
Trong phút chốc Hoài Trông chợt nhớ ra lời hứa với Phương Nam. Cậu cẩn trọng quan sát xung quanh, từ mọi góc độ và ngõ ngách. Chắc là thầy ấy không giám sát mình 24/24 đâu. Rồi cậu chợt lùi lại đằng sau hai bước. Khoảng cách được kéo dài trong sự vô thức của hai người còn lại.
Nãy giờ Đức Hải vẫn còn nói chuyện nhưng Hoài Trông vì chìm trong suy nghĩ nên đã bỏ lỡ. Đến khi cậu tập trung lại thì nghe Đức Hải nói cái gì mà phải biết trân trọng tớ, sau này không có ai tốt như tớ nữa đâu... Cậu mới chen vào: “Cậu nói nhiều quá trời luôn á. Sau này không gặp lại tớ càng cảm ơn á.”
Đức Hải lộ rõ vẻ tức giận: “Này, cậu nói vậy không sợ sau này sẽ hối hận.”
“Không rồi.”
Đức Hải không nói gì nữa, hậm hực đi vào trong lớp. Hoài Trông cười nói tiếp: “Này, tuần sau thi giữa học kì hai rồi đó. Bộ không cần tớ giúp ôn bài nữa hay gì mà tỏ thái độ đó chứ. Ông đây bỏ rơi là ai bị thiệt biết liền.”
Bé Thơ cũng thấy có gì đó không ổn: “Đức Hải bị sao vậy?”
Hoài Trông cười trừ: “Như mọi khi ấy mà. Không sao đâu. Chút lại như cũ ấy mà.”
Nhưng mà Bé Thơ vẫn tự dưng linh cảm được một điều gì đó không hay lắm.
Buổi trưa như đã hẹn, Hoài Trông cùng đi ăn với Phương Nam ở chỗ cũ. Phương Nam nhìn Hoài Trông đang cởi một đống đồ ra, hỏi: “Bộ đi ăn với anh xấu hổ lắm hay gì mà che kín mít như thế kia?” Nếu như không nghe giọng thì Phương Nam chắc cũng không biết đây là Hoài Trông.
Hoài Trông gọn gàng xếp áo khoác, cởi khẩu trang, nón, mắt kính mắt ra, đáp: “Gì chứ?! Thầy không thấy trời nắng nóng hả?”
Hai người vừa nói vừa đi vào quán ăn. Cả hai cùng ngồi xuống bàn, Hoài Trông nói tiếp: “Em đang học cách yêu thương cơ thể mình, trong đó có làn da. Trời nắng nóng ngoài dùng kem chống nắng ra còn cần phải có đồ bảo hộ. Không thì da sẽ bị tổn thương. Em mà đen thì sẽ xấu lắm. Em không chỉ muốn tốt cho em mà còn tốt cho anh nữa. Bộ anh không thích có người yêu trắng trẻo như em hả?”
Hoài Trông cứ bô bô nói rất nhiều, vừa nói vừa minh họa nên có lúc đã không để ý Phương Nam đã làm động tác nháy mắt với một người nhân viên đứng ở đằng xa. Anh trả lời: “Thích, đương nhiên là thích rồi.”
“Vậy thì mai mốt đừng có hỏi em mấy câu như hồi nãy nữa. Hỏi nữa là bị đánh đòn đó.”
“Đã rõ, thưa sếp.”
Hoài Trông cười tươi rối. Chẳng mấy chốc đồ ăn được bưng ra. Hoài Trông xoa xoa bụng, nhìn đồ ăn thèm chảy nước miếng. Cậu có hơi đói, vì hôm nay đợi Phương Nam giải quyết hết công việc nên đi ăn trễ. Cậu lấy một chai gel rửa tay ra. Phương Nam đang dùng khăn giấy lau muỗng đũa nên không để ý.
Hoài Trông đưa một bàn tay ra, nói: “Đưa tay đây nào.”
Phương Nam dừng động tác, cũng đưa bàn tay ra nắm lấy tay của Hoài Trông: “Mãi bên nhau bạn nhé!”
Hoài Trông nhăn mày, giọng nói mang một chút chọc ghẹo một tí: “Gì vậy? Sát khuẩn tay trước khi ăn.” Cậu hươ hươ chai gel rửa tay trước mắt Phương Nam trong sự ngơ ngác của anh. Cậu hả hê nói tiếp: “Có phải là thầy xem tik tok đến nhậm rồi không?! Bớt xem lại đi.”
Phương Nam xoa xoa nước dung dịch trong lòng bàn tay mới được Hoài Trông nhỏ ra, giữ nguyên khuôn mặt đơ như tượng sáp, sau đó giả vờ giận dỗi: “Thì ra là em gài bẫy anh.”
Trong một khoảnh khắc, Hoài Trông cũng trở nên đơ như tượng sáp, bởi vì cậu cảm thấy lòng mình lại rung động trước sự dễ thương vô đối của Phương Nam. Cậu bảo: “Được rồi, không giỡn nữa nè. Mình ăn cơm thôi nào.”
Vốn dĩ Hoài Trông đang cảm giác cực kì hạnh phúc. Cậu vừa ăn vừa nhìn người đối diện ăn. Cái cảm giác giống như là gia đình vậy. Được ăn cơm cùng người mình thích quả là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trên đời này. Sau này cũng sẽ thế, ngày nào cũng thế. Không chán.
Nhưng rồi cậu lại đột ngột muốn phun cơm ra ngoài khi nghe Phương Nam nói.
“Chuyện lần trước, em không cần phải ngại đâu. Đi vệ sinh là một nhu cầu cơ bản và cần thiết của mỗi con người, ai cũng vậy. Nên em không cần phải ngại đâu. Mấy hôm nay thấy em hơi tránh né anh, trên mọi mặt trận.”
Không còn là muốn phun cơm ra ngoài nữa, giờ đây Hoài Trông bị nghẹn ở cổ. Cậu vội vàng uống một một ngụm nước, thả lòng, bình tĩnh: “Đang ăn mà, anh có cần phải nói tới chuyện đó không chứ?”
“Anh thấy bình thường mà. Em có thấy cặp đôi nào chia tay vì người yêu đi vệ sinh chưa? Chưa đúng không? Anh chỉ nghe thấy ai nhịn đi vệ sinh quá lâu sẽ có nguy cơ nhập viện.”
Nhìn thái độ bình thản của Phương Nam Hoài Trông liền biết là thầy ấy đang cố tình. Cậu tức muốn ăn tươi nuốt sống: “Anh muốn trả thù em chuyện khi nãy chứ gì?! Mơ đi, em đây tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”
“OK, chuyện đi vệ sinh...”
Ba chữ đó nãy giờ được lập đi lập lại nhiều lần khiến Hoài Trông tức thực sự. Cậu cầm cái nĩa lên, chỉ vào Phương Nam: “Lo ăn đi. Còn nói nữa thì đừng trách em vô tình.”
Phương Nam mỉm cười ngoan ngoãn ăn. Cả hai im lặng ăn. Nhưng trong đầu Hoài Trông lại không ngừng nhớ lại chuyện hôm qua. Cậu thấy thật là xấu hổ. Lại nói Phương Nam lại giỡn nhây đến thế chứ! Giống như mọi chuyện đều chỉ là một điều gì đó vô cùng bình thường vậy.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Một bạn nhân viên đến để thanh toán tiền. Phương Nam hơi nhóm người lên để đưa tiền, sau đó ngồi xuống. Ngay lúc anh vừa đặt mông xuống ghế, có một âm thanh rất quen thuộc phát ra khiến Hoài Trông ngỡ ngàng. Cậu mở to mắt há hốc mồm nhìn Phương Nam, và người nhân viên cũng đang như bất động. Rồi người nhân viên đó rời đi mà không nói gì, Phương Nam thì lại bổi rối, lắp bắp: “Anh, anh, xin lỗi. Anh lại thả bom không đúng lúc, không đúng nơi rồi.”
Có ai xấu hổ mà vẫn đẹp trai như thế không chứ?!
Hoài Trông suy nghĩ rất nhiều, sau đó chợt hiểu ra hết mọi vấn đề. Cậu cũng không phải là một tên ngốc mà dễ bị lừa. Không hiểu sao cậu lại muốn nhào tới ôm lấy người đối diện, siết thật chặt, hôn thật sâu một cách kinh khủng.
Thế nhưng lí trí bảo cậu nên hành xử đúng mực ở nơi công cộng. Cậu chỉ dịu dàng nói: “Ngốc quá, thầy đúng là tên ngốc.”
Thì ra là Phương Nam cố tình tạo ra việc này, để làm mình nhận ra được rằng không ai là hoàn hảo cả.
Mình tự dưng nghĩ thông suốt, không còn nghĩ nhiều về sự cố ngày hôm qua nữa.
Cậu lại nói: “Lần sau thầy muốn diễn, phải chú ý là mặt phải đỏ hơn thì mới giống! Hơn nữa, thầy không cần phải làm vậy để khiến em suy nghĩ thông suốt hơn đâu.”
Phương Nam cũng ngỡ ngàng, vừa như muốn nói rất nhiều điều nhưng cũng vừa như không biết nói điều gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.