Chương 74
Liễu Phong
02/12/2021
Chương 74: Hóa giải
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Chẳng mấy chốc mà gian hàng của lớp Hoài Trông đã bán hết đồ ăn. Hoài Trông hai tay chống hông, thở hổn hển: “Mệt quá.”
Đức Hải đưa chai nước cho Hoài Trông, nói: “Nhưng mà vui mà.”
Điều này thì Hoài Trông không thể phủ nhận. Cậu uống một ngụm nước, nhìn xung quanh, cười nói: “Trời ơi, đúng là bán cái gì thì không có cái đó. Chúng ta đã bán hết đồ ăn. Mình còn chưa được thưởng thức thành quả mình tự làm nữa.”
“Mọi người khen ngon là được rồi.” Giờ đây Đức Hải bừng bừng tâm trạng lạc quan.
“Giờ tới lúc chúng ta ăn thôi nào.” Bé Thơ từ đằng sau đi tới, trên tay bưng theo một mâm đồ ăn trong sự bất ngờ của Hoài Trông và Đức Hải.
Đức Hải không tin vào mắt mình: “Cậu để dành lại từ lúc nào vậy?”
Riêng Hoài Trông thì hai mắt sáng rực, cậu hớn hở đi tới bưng phụ Bé Thơ: “Cậu thật là lợi hại. Ăn thôi ăn thôi nào.”
Thế là cả ba cùng ngồi lại. Bé Thơ nhân tiện hôm nay đóng vai thiếu nữ miền quê giỏi việc nước đảm việc nhà, chia đồ ăn ra cho cả ba người. Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, giọng nói lại ngọt ngào như gái miền Tây chính hiệu: “Mời cả nhà cùng ăn.”
“Cậu thấy gì không? Da gà tớ nổi lên hết rồi nè.” Hoài Trông một tay bưng chén cơm, một tay đưa ra cho Bé Thơ thấy.
Bé Thơ vẫn giữ nguyên sự hiền thục trước lời cà khịa của Hoài Trông: “Trông, cậu kì quá. Lâu lâu cho tớ dịu dàng một bữa nhé. Đừng có như thế chứ.”
Sự dịu dàng này sao mà nguy hiểm quá thể, khiến Hoài Trông không khỏi thấy rùng mình. Về phần Đức Hải, nãy giờ cậu vẫn chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô mà không nói gì. Bé Thơ phát hiện: “Sao nhìn tớ chăm chăm vậy?”
Đức Hải tận lực lắc đầu. Chỉ là cậu đang muốn nhìn lâu hơn để quen mắt đó mà. Hình ảnh mới này của Bé Thơ làm cậu chưa kịp thích nghi, nhìn không quen.
Trong lúc ăn, cả ba trò chuyện rất vui vẻ, giống như bình thường họ vẫn như vậy. Hoài Trông cũng không quên chụp lại thật nhiều hình làm kỉ niệm.
Sau khi ăn xong, Hoài Trông cảm thấy bộ đồ mình đang mặc có phần hơi dơ vì mồ hôi, dù khá là tiếc nhưng cậu quyết định mình phải thay ra. Hôm nay cậu mang theo rất nhiều đồ để thay, phòng hờ thôi vì ngày lễ diễn ra tới tận tối. Cậu khó khăn lắm một chọn được một bộ để thay. Cậu nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh của giáo viên nam, nhân lúc mọi người đang tập trung trên sân, chắc sẽ không phát hiện.
Hoài Trông bước vào nhà vệ sinh nam. Trong đây ánh sáng không được tốt lắm nhưng cậu sẽ không bật đèn, vì như vậy sẽ dễ bị phát hiện. Lúc cậu đưa tay lên định mở cửa của một buồng vệ sinh, cánh cửa chính dẫn vào phòng vệ sinh đột ngột đóng lại, khiến cho không gian trong đây tối thêm vài phần. Hoài Trông đứng hình, nghe được âm thanh khóa cửa lại. Tim cậu đập nhanh gấp ba bốn lần bình thường. Trong đầu cậu hoạt động hết công suất, kịch bản nào cũng đã kịp thời nghĩ ra. Việc cần làm lúc nào là xác định tình huống nào đang diễn ra. Cậu dồn hết can đảm, quay lại đằng sau. Ngay lúc nhận ra người đang đứng dối diện với mình, cậu lại giật bắn người về phía sau, va vào cái cửa buồng vệ sinh còn đóng.
Phương Nam mặt không mang theo chút cảm xúc nào, hai tay khoanh lại ở trên ngực, tiến từng bước đi về phía Hoài Trông. Hoài Trông lắp bắp: “Thầy, làm gì, trong đây vậy?”
“Còn làm gì nữa?” Phương Nam như một con hổ đang không chế con mồi, anh đứng đối diện cậu trong khoảng cách gần, hai tay để trên cửa, chắn ở hai bên. Hoài Trông hơi thu mình lại, ngước lên nhìn Phương Nam. Cậu cảm thấy giống như anh ấy đang rất bất mãn.
“Đừng như vậy nữa, có được không?” Thế nhưng trái với suy nghĩ của Hoài Trông, Phương Nam không hề lạnh lùng hay là cáu gắt, ngược lại còn rất nhẹ nhàng.
Hoài Trông hơi đơ người, Phương Nam nói tiếp: “Nói anh nghe, tại sao mấy hôm nay em lại bơ anh như vậy? Bơ thì thôi đi, còn cố gắng tránh xa nữa. Bộ anh đã làm gì đó sai à?”
“Không có.” Hoài Trông còn đang định nói thêm gì đó, nhưng chợt im lặng lại. Hơi thở từ Phương Nam dần dần chiếm lấy cơ thể của Hoài Trông. Đúng rồi, là nó, chính là thứ quen thuộc mà mình đã không cảm nhận được suốt cả tuần qua; là thứ mà mình đã chờ đợi rất nhiều. Trong giờ phút này, cậu không thể kháng cự lại nó được nữa. Vậy nên, cậu bổ nhào tới, ôm lấy Phương Nam, siết thật chặt.
Phương Nam cũng bị tác động đột ngột này làm cho hơi ngã về sau một chút, nhưng anh đã dễ dàng thăng bằng được. Anh cũng đưa hai tay ôm lấy Hoài Trông: “Thực sự là anh rất muốn tức giận với em.”
Hoài Trông hỏi: “Tại sao chứ? Em đây dễ thương như vậy thì có gì phải tức giận chứ!”
Phương Nam cốc đầu Hoài Trông: “Tại vì em trẻ con chứ sao?! Có phải em giận vì chủ nhật tuần trước em hẹn anh đi chơi nhưng anh từ chối do bận chấm thi đúng không?”
Hoài Trông mở tròn mắt kinh ngạc. Thì ra là thầy ấy biết. Thế là Hoài Trông cũng muốn tinh nghịch một chút, giả vờ ngang ngược: “Đúng như vậy đó thì sao chứ?! Bình thường chỉ có em đây từ chối người ta thôi nhé.”
“Vậy để anh dạy em hết những phần mà em trước giờ chưa làm nhé!” Phương Nam vừa nói vừa vặn vẹo khuôn mặt của Hoài Trông, khiến nó thành những hình dạng vô cùng kì quặc.
Giọng nói Hoài Trông cũng có chút méo méo, nhưng ngữ khí giận dỗi thì không lẫn đi đâu được: “Thầy nói em, còn thầy thì sao chứ? Thầy cũng bơ em không kém.”
“Khi nào?”
“Thầy còn hỏi? Gần đây nhất chính là lúc nãy. Lúc nãy thầy không thấy em thuyết minh gian hàng hay đến cỡ nào à? Nhìn một cái cũng không. Cứ như người xa lạ vậy á.”
“Thì ra em cũng có để ý anh.”
“Xí! Ai thèm chứ.” Hoài Trông cố tình phản đối: “Em đây là ai chứ?! Hoài Trông đây chưa bao giờ vì một người mà rối rém tơ lòng.”
“Phải không?!” Phương Nam bán tính bán nghi làm Hoài Trông thấy nhột. Nhưng không đợi Hoài Trông nói gì nữa, Phương Nam đã động thủ, đưa bàn tay di chuyển qua khắp nơi trên cơ thể Hoài Trông, khiến nó phản ứng lại. Hoài Trông có chút mềm nhũn cơ thể. Ngay khi Hoài Trông sắp không điều khiển được bản thân nữa, Phương Nam dừng lại. Tất cả các cảm giác cũng vụt tắt đi. Mặt cậu trở nên ửng đỏ.
“Sao thế? Em rất thích nhưng anh lại dừng lại khiến em tuột hứng?”
Mặt Hoài Trông càng đỏ hơn, cậu đánh khẽ vào ngực của Phương Nam một cái: “Làm gì có chứ.”
“Thôi đi ha, anh biết hết rồi. Thì ra là em cũng...”
“Thầy nói nữa là em đánh thầy thật đó.” Hoài Trông xấu hổ gần chết, chỉ muốn độn một cái hố tự chôn mình thôi.
Phương Nam khẽ cười, tìm bàn tay của Hoài Trông để nắm chặt, sau đó nói: “Nghe anh nói này, nếu mình là người yêu của nhau, thì phải biết thông cảm cho nhau và kiên nhẫn với nhau hơn nữa, biết không? Em cứ trẻ con đi, anh thích mà, nhưng trẻ con nhiều quá cũng không tốt đâu á. Anh thích trẻ con, nhưng trẻ con mà lí quá là anh xử mạnh tay lắm đó.”
Hoài Trông bĩu môi: “Thầy có biết nói lời đường mật không vậy chứ!? Rồi, rồi, là em sai, là em xứng đáng bị thầy phạt mấy ngày qua.”
“Ai phạt ai chứ?! Anh cũng khó chịu quá đó chứ. Này, sau này đừng dùng chiến tranh lạnh nữa nhé.”
Hoài Trông thật nhanh đồng ý, sau đó có một vấn đề mà cậu quan tâm hơn cả: “Hồi nãy anh nói nếu như chúng ta là người yêu, vậy em với anh hiện tại là gì?”
"Em muốn hỏi hiện tại, quá khứ hay tương lai?"
"Quá khứ trước đi."
"Người anh muốn tìm hiểu. Anh muốn biết trước đây em như thế nào."
"Tương lai thì sao?"
"Gia đình. Anh muốn cùng em xây dựng một gia đình văn hóa, anh muốn làm chồng em."
"Vậy, hiện tại?"
"Đương nhiên là..." Phương Nam lại bế Hoài Trông lên, các ngón tay không chịu nghe lời lại di chuyển khắp nơi trên người Hoài Trông.
"A, không được, mau thả em xuống. Thân là thầy giáo phải luôn mẫu mực, không được tùy tiên như thế!! Em báo hiệu trưởng anh ở đây giở trò đồi bại với em. Để xem hình tượng nam thần học đường của anh sẽ là cái quái gì đây. Haha. Anh sợ không?"
"Không."
"Tại sao?"
"Vì anh biết em cũng rất thích."
"Anh bớt tự tin đi. Chỉ là vì em không muốn đem chuyện trong nhà cho người khác xem thôi."
Phương Nam lặng im nhìn Hoài Trông trong mấy giây, sau đó hôn thật khẽ lên môi của cậu ấy: “Em mới nói rồi đó nhé. Chúng ta là người một nhà. Hơn nữa, anh rất thích em gọi anh là anh như lúc nãy. Từ giờ về sau, hãy luôn gọi anh xưng em những lúc chỉ có hai đứa mình nhé.”
Cái gật đầu của Hoài Trông được bao trùm bởi sự hạnh phúc. Cậu muốn ôm chặt Phương Nam thêm nữa. Nhưng Phương Nam lại đẩy cậu ra: “Em muốn gì đây?”
Từ trong ánh mắt Hoài Trông có thể thấy được suy nghĩ đen tối của Phương Nam: “Anh nghĩ cái gì đó?! Anh nghĩ em dễ dãi như thế à? Khi nào mình chính thức công khai và sống chung thì hả nghĩ tới chuyện đó nhé. Còn bây giờ thì nằm mơ đi.”
Phương Nam nhún nhún vai: “Anh cũng không muốn lần đầu tiên của mình là ở trong nhà vệ sinh thế này đâu. Hơn nữa, anh không muốn đi tù vì tội làm hư trẻ chưa đủ 18.”
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Chẳng mấy chốc mà gian hàng của lớp Hoài Trông đã bán hết đồ ăn. Hoài Trông hai tay chống hông, thở hổn hển: “Mệt quá.”
Đức Hải đưa chai nước cho Hoài Trông, nói: “Nhưng mà vui mà.”
Điều này thì Hoài Trông không thể phủ nhận. Cậu uống một ngụm nước, nhìn xung quanh, cười nói: “Trời ơi, đúng là bán cái gì thì không có cái đó. Chúng ta đã bán hết đồ ăn. Mình còn chưa được thưởng thức thành quả mình tự làm nữa.”
“Mọi người khen ngon là được rồi.” Giờ đây Đức Hải bừng bừng tâm trạng lạc quan.
“Giờ tới lúc chúng ta ăn thôi nào.” Bé Thơ từ đằng sau đi tới, trên tay bưng theo một mâm đồ ăn trong sự bất ngờ của Hoài Trông và Đức Hải.
Đức Hải không tin vào mắt mình: “Cậu để dành lại từ lúc nào vậy?”
Riêng Hoài Trông thì hai mắt sáng rực, cậu hớn hở đi tới bưng phụ Bé Thơ: “Cậu thật là lợi hại. Ăn thôi ăn thôi nào.”
Thế là cả ba cùng ngồi lại. Bé Thơ nhân tiện hôm nay đóng vai thiếu nữ miền quê giỏi việc nước đảm việc nhà, chia đồ ăn ra cho cả ba người. Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, giọng nói lại ngọt ngào như gái miền Tây chính hiệu: “Mời cả nhà cùng ăn.”
“Cậu thấy gì không? Da gà tớ nổi lên hết rồi nè.” Hoài Trông một tay bưng chén cơm, một tay đưa ra cho Bé Thơ thấy.
Bé Thơ vẫn giữ nguyên sự hiền thục trước lời cà khịa của Hoài Trông: “Trông, cậu kì quá. Lâu lâu cho tớ dịu dàng một bữa nhé. Đừng có như thế chứ.”
Sự dịu dàng này sao mà nguy hiểm quá thể, khiến Hoài Trông không khỏi thấy rùng mình. Về phần Đức Hải, nãy giờ cậu vẫn chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô mà không nói gì. Bé Thơ phát hiện: “Sao nhìn tớ chăm chăm vậy?”
Đức Hải tận lực lắc đầu. Chỉ là cậu đang muốn nhìn lâu hơn để quen mắt đó mà. Hình ảnh mới này của Bé Thơ làm cậu chưa kịp thích nghi, nhìn không quen.
Trong lúc ăn, cả ba trò chuyện rất vui vẻ, giống như bình thường họ vẫn như vậy. Hoài Trông cũng không quên chụp lại thật nhiều hình làm kỉ niệm.
Sau khi ăn xong, Hoài Trông cảm thấy bộ đồ mình đang mặc có phần hơi dơ vì mồ hôi, dù khá là tiếc nhưng cậu quyết định mình phải thay ra. Hôm nay cậu mang theo rất nhiều đồ để thay, phòng hờ thôi vì ngày lễ diễn ra tới tận tối. Cậu khó khăn lắm một chọn được một bộ để thay. Cậu nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh của giáo viên nam, nhân lúc mọi người đang tập trung trên sân, chắc sẽ không phát hiện.
Hoài Trông bước vào nhà vệ sinh nam. Trong đây ánh sáng không được tốt lắm nhưng cậu sẽ không bật đèn, vì như vậy sẽ dễ bị phát hiện. Lúc cậu đưa tay lên định mở cửa của một buồng vệ sinh, cánh cửa chính dẫn vào phòng vệ sinh đột ngột đóng lại, khiến cho không gian trong đây tối thêm vài phần. Hoài Trông đứng hình, nghe được âm thanh khóa cửa lại. Tim cậu đập nhanh gấp ba bốn lần bình thường. Trong đầu cậu hoạt động hết công suất, kịch bản nào cũng đã kịp thời nghĩ ra. Việc cần làm lúc nào là xác định tình huống nào đang diễn ra. Cậu dồn hết can đảm, quay lại đằng sau. Ngay lúc nhận ra người đang đứng dối diện với mình, cậu lại giật bắn người về phía sau, va vào cái cửa buồng vệ sinh còn đóng.
Phương Nam mặt không mang theo chút cảm xúc nào, hai tay khoanh lại ở trên ngực, tiến từng bước đi về phía Hoài Trông. Hoài Trông lắp bắp: “Thầy, làm gì, trong đây vậy?”
“Còn làm gì nữa?” Phương Nam như một con hổ đang không chế con mồi, anh đứng đối diện cậu trong khoảng cách gần, hai tay để trên cửa, chắn ở hai bên. Hoài Trông hơi thu mình lại, ngước lên nhìn Phương Nam. Cậu cảm thấy giống như anh ấy đang rất bất mãn.
“Đừng như vậy nữa, có được không?” Thế nhưng trái với suy nghĩ của Hoài Trông, Phương Nam không hề lạnh lùng hay là cáu gắt, ngược lại còn rất nhẹ nhàng.
Hoài Trông hơi đơ người, Phương Nam nói tiếp: “Nói anh nghe, tại sao mấy hôm nay em lại bơ anh như vậy? Bơ thì thôi đi, còn cố gắng tránh xa nữa. Bộ anh đã làm gì đó sai à?”
“Không có.” Hoài Trông còn đang định nói thêm gì đó, nhưng chợt im lặng lại. Hơi thở từ Phương Nam dần dần chiếm lấy cơ thể của Hoài Trông. Đúng rồi, là nó, chính là thứ quen thuộc mà mình đã không cảm nhận được suốt cả tuần qua; là thứ mà mình đã chờ đợi rất nhiều. Trong giờ phút này, cậu không thể kháng cự lại nó được nữa. Vậy nên, cậu bổ nhào tới, ôm lấy Phương Nam, siết thật chặt.
Phương Nam cũng bị tác động đột ngột này làm cho hơi ngã về sau một chút, nhưng anh đã dễ dàng thăng bằng được. Anh cũng đưa hai tay ôm lấy Hoài Trông: “Thực sự là anh rất muốn tức giận với em.”
Hoài Trông hỏi: “Tại sao chứ? Em đây dễ thương như vậy thì có gì phải tức giận chứ!”
Phương Nam cốc đầu Hoài Trông: “Tại vì em trẻ con chứ sao?! Có phải em giận vì chủ nhật tuần trước em hẹn anh đi chơi nhưng anh từ chối do bận chấm thi đúng không?”
Hoài Trông mở tròn mắt kinh ngạc. Thì ra là thầy ấy biết. Thế là Hoài Trông cũng muốn tinh nghịch một chút, giả vờ ngang ngược: “Đúng như vậy đó thì sao chứ?! Bình thường chỉ có em đây từ chối người ta thôi nhé.”
“Vậy để anh dạy em hết những phần mà em trước giờ chưa làm nhé!” Phương Nam vừa nói vừa vặn vẹo khuôn mặt của Hoài Trông, khiến nó thành những hình dạng vô cùng kì quặc.
Giọng nói Hoài Trông cũng có chút méo méo, nhưng ngữ khí giận dỗi thì không lẫn đi đâu được: “Thầy nói em, còn thầy thì sao chứ? Thầy cũng bơ em không kém.”
“Khi nào?”
“Thầy còn hỏi? Gần đây nhất chính là lúc nãy. Lúc nãy thầy không thấy em thuyết minh gian hàng hay đến cỡ nào à? Nhìn một cái cũng không. Cứ như người xa lạ vậy á.”
“Thì ra em cũng có để ý anh.”
“Xí! Ai thèm chứ.” Hoài Trông cố tình phản đối: “Em đây là ai chứ?! Hoài Trông đây chưa bao giờ vì một người mà rối rém tơ lòng.”
“Phải không?!” Phương Nam bán tính bán nghi làm Hoài Trông thấy nhột. Nhưng không đợi Hoài Trông nói gì nữa, Phương Nam đã động thủ, đưa bàn tay di chuyển qua khắp nơi trên cơ thể Hoài Trông, khiến nó phản ứng lại. Hoài Trông có chút mềm nhũn cơ thể. Ngay khi Hoài Trông sắp không điều khiển được bản thân nữa, Phương Nam dừng lại. Tất cả các cảm giác cũng vụt tắt đi. Mặt cậu trở nên ửng đỏ.
“Sao thế? Em rất thích nhưng anh lại dừng lại khiến em tuột hứng?”
Mặt Hoài Trông càng đỏ hơn, cậu đánh khẽ vào ngực của Phương Nam một cái: “Làm gì có chứ.”
“Thôi đi ha, anh biết hết rồi. Thì ra là em cũng...”
“Thầy nói nữa là em đánh thầy thật đó.” Hoài Trông xấu hổ gần chết, chỉ muốn độn một cái hố tự chôn mình thôi.
Phương Nam khẽ cười, tìm bàn tay của Hoài Trông để nắm chặt, sau đó nói: “Nghe anh nói này, nếu mình là người yêu của nhau, thì phải biết thông cảm cho nhau và kiên nhẫn với nhau hơn nữa, biết không? Em cứ trẻ con đi, anh thích mà, nhưng trẻ con nhiều quá cũng không tốt đâu á. Anh thích trẻ con, nhưng trẻ con mà lí quá là anh xử mạnh tay lắm đó.”
Hoài Trông bĩu môi: “Thầy có biết nói lời đường mật không vậy chứ!? Rồi, rồi, là em sai, là em xứng đáng bị thầy phạt mấy ngày qua.”
“Ai phạt ai chứ?! Anh cũng khó chịu quá đó chứ. Này, sau này đừng dùng chiến tranh lạnh nữa nhé.”
Hoài Trông thật nhanh đồng ý, sau đó có một vấn đề mà cậu quan tâm hơn cả: “Hồi nãy anh nói nếu như chúng ta là người yêu, vậy em với anh hiện tại là gì?”
"Em muốn hỏi hiện tại, quá khứ hay tương lai?"
"Quá khứ trước đi."
"Người anh muốn tìm hiểu. Anh muốn biết trước đây em như thế nào."
"Tương lai thì sao?"
"Gia đình. Anh muốn cùng em xây dựng một gia đình văn hóa, anh muốn làm chồng em."
"Vậy, hiện tại?"
"Đương nhiên là..." Phương Nam lại bế Hoài Trông lên, các ngón tay không chịu nghe lời lại di chuyển khắp nơi trên người Hoài Trông.
"A, không được, mau thả em xuống. Thân là thầy giáo phải luôn mẫu mực, không được tùy tiên như thế!! Em báo hiệu trưởng anh ở đây giở trò đồi bại với em. Để xem hình tượng nam thần học đường của anh sẽ là cái quái gì đây. Haha. Anh sợ không?"
"Không."
"Tại sao?"
"Vì anh biết em cũng rất thích."
"Anh bớt tự tin đi. Chỉ là vì em không muốn đem chuyện trong nhà cho người khác xem thôi."
Phương Nam lặng im nhìn Hoài Trông trong mấy giây, sau đó hôn thật khẽ lên môi của cậu ấy: “Em mới nói rồi đó nhé. Chúng ta là người một nhà. Hơn nữa, anh rất thích em gọi anh là anh như lúc nãy. Từ giờ về sau, hãy luôn gọi anh xưng em những lúc chỉ có hai đứa mình nhé.”
Cái gật đầu của Hoài Trông được bao trùm bởi sự hạnh phúc. Cậu muốn ôm chặt Phương Nam thêm nữa. Nhưng Phương Nam lại đẩy cậu ra: “Em muốn gì đây?”
Từ trong ánh mắt Hoài Trông có thể thấy được suy nghĩ đen tối của Phương Nam: “Anh nghĩ cái gì đó?! Anh nghĩ em dễ dãi như thế à? Khi nào mình chính thức công khai và sống chung thì hả nghĩ tới chuyện đó nhé. Còn bây giờ thì nằm mơ đi.”
Phương Nam nhún nhún vai: “Anh cũng không muốn lần đầu tiên của mình là ở trong nhà vệ sinh thế này đâu. Hơn nữa, anh không muốn đi tù vì tội làm hư trẻ chưa đủ 18.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.