Chương 9: Là muốn tốt cho người khác hay vì ích kỉ?
Liễu Phong
02/12/2021
“Nhóc, nhóc!” Tiếng kêu kéo Hoài Trông trở lại trạng thái bình thường. Cậu hỏi: “Anh mới nói gì thế?”
“Nhóc đang suy nghĩ chuyện gì à? Có vẻ không chú ý lắm.” Nói xong anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hoài Trông một cái, làm tóc cậu hơi rối.
Cái xoa đầu cùng với khoảng cách gần như vậy cậu có thể nghe được mùi thơm của anh tỏa ra, Hoài Trông như ngây ngô. Quả tim giống như đang chạy ma-ra-tông, tốc độ đập càng lúc càng nhanh. Cậu không ngừng nói thầm, mày phải thật bình tĩnh, đập bình thường cho tao, nếu không bị anh ấy phát hiện thì nguy!
“A, ha ha, không có gì, chỉ là không ngờ lại gặp anh ở đây. Mà anh làm gì ở đây thế?”
“Em đoán thử xem.” Bộ dáng mong chờ câu trả lời của Hoài Trông.
Hoài Trông nghĩ được rất nhiều lí do, cái nào cũng thấy hợp lý, chọn đi chọn lại rốt cục cũng chỉ lắc lắc đầu và cười trừ.
Phương Nam cũng không muốn giỡn nữa: “Anh đến đây để hoàn thành một số thủ tục.”
Hoài Trông tò mò: “Thủ tục gì vậy anh?”
Anh mỉm cười: “Nhóc đoán thử xem?”
Hoài Trông chợt nhớ lại, nhìn thông tin trên sấp tài liệu: “Trịnh Phương Nam, thực tập môn Ngữ văn, đến từ trường đại học sư phạm thành phố Hồ Chí Minh.” Các liên kết trong đầu hình thành với tốc độ vô cùng nhanh, ngay khi cậu đưa ra kết luận thì vô cùng bất ngờ, không giấu được giọng nói có hơi lớn: “Anh đến đây thực tập à? Sao lại có thể chứ?” Kế tiếp, cậu kết thúc trong sự vui mừng, chỉ thiếu nhảy dựng lên: “Thì ra anh là thầy giáo.”
“Nhóc thấy anh không thể làm thầy giáo được sao mà bất ngờ vậy?”
Hoài Trông vội vàng giải thích: “Dạ không phải, chỉ là không nghĩ đến. Lần trước gặp anh, bây giờ anh thực tập ở đây. Trái đất này cũng nhỏ quá rồi.”
“Ừ thì nhỏ.”
“Ngưỡng mộ anh ghê!”
“Sao lại ngưỡng mộ hả nhóc?”
“Em không biết, từ nhỏ đến giờ em vẫn luôn thích những ai làm nghề này. Chẳng phải nói trường lớp là nhà, thầy cô là cha là mẹ, là ông là bà, bạn bè là anh em, sách vở là bạn bè sao?”
Phương Nam nhìn dáng vẻ Hoài Trông đang không ngừng nói, anh chợt im lặng, đôi mắt trong suốt có điều đang suy nghĩ. Anh nhìn vào người đối diện đang hớn hở mở xem từng sấp tài liệu, quá khứ như hiện lại trong anh.
“Mấy cái này là do anh viết sao? Hay thật đó.”
Những hình ảnh quá khứ tan biến: “Ừ, anh viết đó. Thấy sao? Nếu nhóc thích thì có thể lấy đem về, anh tặng.”
Hoài Trông do dự: “Nhưng…”
“Nhóc yên tâm, anh có lưu bản word ở nhà, lúc nào cũng có thể in ra.”
“Vậy em không ngại nữa. À, đúng rồi, sao sáng nay anh không ra mắt toàn trường?” Cậu thắc mắc, sau đó nói tiếp: “Anh mà có mặt thì tình hình có thể sẽ không thảm hại như vậy.”
Phương Nam không hiểu cho lắm: “Nhóc nói gì?”
Hoài Trông ý thức được, lắc đầu cười: “Dạ không, em đang nói nhảm đó mà. Anh tốt nhất nên cẩn thận với ngôi trường này. Bọn học sinh ghê gớm lắm.” Cậu còn cố tạo dựng giọng điệu giống như là đang hù ma dọa quỷ người khác thường thấy trong phim.
Phương Nam nghe nói vậy cũng có chút hiếu kì: “Đáng sợ vậy sao? Xem ra phải thỉnh giáo nhóc một bữa rồi.”
Hoài Trông thấy anh như vậy cũng tự hào cho rằng tài năng hóa thân vào vai diễn của mình cũng không tồi, xem ra sau này có thể đi làm diễn viên, hoặc lồng tiếng phim cũng được. Cậu nói tiếp: ‘Em nghĩ sau này khi anh đi đến trường thì phải mang khẩu trang theo. Khuôn mặt này nếu để người khác trong trường thấy được sẽ rất phiền phức.”
Phương Nam thắc mắc: “Tại sao?” Sau đó vuốt vuốt tóc, nghiêng nghiêng đầu tạo dáng, còn không biết là dùng giọng điệu gì hỏi: “Tại vì quá đẹp trai sao?”
Hoài Trông bị hỏi trực tiếp như vậy nhất thời không phản ứng được, sau đó chỉ có thể giống như bình thường cười to mà trả lời: “Tiên sinh, xin tự trọng. Anh cũng đừng có quá tự tin như vậy chứ? Trai đẹp cũng đâu phải là quý hiếm gì, ra đường đi một bước là sẽ gặp một đống.” Nói cũng hơi quá.
“Vậy thì tại sao?”
Hoài Trông tận lực vắt óc dùng chất xám suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lí do mà cậu cho là hợp lí nhất: “Em đây chẳng phải là vì muốn tốt cho anh sao?”
Phương Nam nhích khoảng cách lại gần Hoài Trông một chút, hơi thở tựa như mang theo quyến rũ chết người, anh thì thầm bên tai của cậu: “Phải không? Hay là vì lí do khác?”
Tế bào của Hoài Trông coi như cứng đơ hoàn toàn. Hôm nay tần suất cậu bị tấn công tương đối nhiều. Cậu dùng hết chút ý thức ít ỏi còn sót lại cuối cùng, hơi đẩy đối phương ra một chút, mặt đối mặt nhưng mà vẫn là ở khoảng cách gần: “Đương, đương nhiên là, không rồi.” Hô hấp của cậu trở nên khó khăn. Cậu không dám thở mạnh, như thế sẽ phả vào mặt người đối diện mất! Cậu rõ ràng nhìn thấy từng đường nét trên gương mặt không tì vết kia, cũng trực tiếp đón lấy hơi thở đầy mị lực từ anh.
Phương Nam thấy biểu hiện của Hoài Trông không khỏi phì cười: “Sao thế, anh đùa chút thôi.” Thu người lại.
Hoài Trông nhẹ nhõm: “Dù sao anh cũng nên cẩn thận. À, đúng rồi, anh nói tại sao lại không có mặt hồi sáng?”
“Em nhớ bà cụ lần trước không? Sáng nay sẵn tiện anh ghé qua nhà bà mang cho bà chút đồ ăn sáng. Lúc anh vừa tới thì thấy bà đang lên huyết áp, anh đưa ngay bà vào viện luôn, đợi khi tình hình ổn rồi mới đến trường, cho nên mới trễ vậy. Anh vừa vào nói chuyện và làm việc với hiệu trưởng rồi.”
“Thế giờ bà còn nằm trong viện hả anh? Bà có sao không ạ?” Hoài Trông nghe tin tức cũng thấp thỏm lo lắng.
Phương Nam trấn an: “Nhóc đừng lo, bà không sao nữa rồi. Chút nữa anh sẽ đến thăm bà. Hôm nào anh dẫn nhóc đi thăm bà nhé? Mấy lần anh đến bà đều nhắc nhóc.”
“Dạ, em nhất định.”
“Ý, em quên mất! Em phải đi rồi, kiểu này bị thầy thể dục la mất.” Hoài Trông sực nhớ ra một vấn đề quan trọng.
Phương Nam có chút tiếc nuối: “Nhóc phải đi học thể dục rồi à? Ừ, vậy nhóc đi đi, gặp lại nhóc sau. Nhưng nhóc có thể cho anh xin số điện thoại không? Gặp nhau hai lần cũng tính là có duyên rồi.”
Hoài Trông cũng nhiệt tình: “Dạ cũng phải. Hi, số của em là 090111222. Tên em là Hoài Trông, học lớp 12A1 ạ.”
“Nhóc biết tên anh chưa? Anh là Phương Nam, thực tập môn Ngữ văn.”
“Hi hi, cái đó em biết khi nãy rồi. Tên anh đẹp lắm ạ!” Nói xong cậu vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mất của Phương Nam cùng với nụ cười.
Hoài Trông cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng đẹp, một cuộc gặp gỡ, à không, tái ngộ mới đúng, vô cùng đẹp. Thường nghe người ta nói cuộc sống này có rất nhiều điều bất ngờ, và hôm nay rốt cục cậu cũng lĩnh hội được. Trong đầu cậu đang phân vân, không phân biệt được mình là vì sao mà khuyên anh ấy trong ngôi trường này nên cẩn thận với khuôn mặt đẹp đẽ ấy? Là vì thực sự muốn tốt cho anh ấy hay là vì sự ích kỉ muốn giữ nét đẹp đó cho riêng mình?
Gặp nhau chỉ hai lần nhưng cảm giác cứ như đã quen biết từ lâu.
Phương Nam ở lại, nhìn sấp tài liệu Hoài Trông quên đem đi, tâm tư có chút rối bời. Từng cử chỉ điệu bộ, từng lời nói mới vừa được nghe từ Hoài Trông khi nãy đều tái hiện lại trong đầu, phối hợp với những kí ức quá khứ của anh. Hoài Trông, tên nhóc đặc biệt nhỉ? Nhưng liệu… Nghĩ tới đó Phương Nam không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ thở dài.
“Nhóc đang suy nghĩ chuyện gì à? Có vẻ không chú ý lắm.” Nói xong anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hoài Trông một cái, làm tóc cậu hơi rối.
Cái xoa đầu cùng với khoảng cách gần như vậy cậu có thể nghe được mùi thơm của anh tỏa ra, Hoài Trông như ngây ngô. Quả tim giống như đang chạy ma-ra-tông, tốc độ đập càng lúc càng nhanh. Cậu không ngừng nói thầm, mày phải thật bình tĩnh, đập bình thường cho tao, nếu không bị anh ấy phát hiện thì nguy!
“A, ha ha, không có gì, chỉ là không ngờ lại gặp anh ở đây. Mà anh làm gì ở đây thế?”
“Em đoán thử xem.” Bộ dáng mong chờ câu trả lời của Hoài Trông.
Hoài Trông nghĩ được rất nhiều lí do, cái nào cũng thấy hợp lý, chọn đi chọn lại rốt cục cũng chỉ lắc lắc đầu và cười trừ.
Phương Nam cũng không muốn giỡn nữa: “Anh đến đây để hoàn thành một số thủ tục.”
Hoài Trông tò mò: “Thủ tục gì vậy anh?”
Anh mỉm cười: “Nhóc đoán thử xem?”
Hoài Trông chợt nhớ lại, nhìn thông tin trên sấp tài liệu: “Trịnh Phương Nam, thực tập môn Ngữ văn, đến từ trường đại học sư phạm thành phố Hồ Chí Minh.” Các liên kết trong đầu hình thành với tốc độ vô cùng nhanh, ngay khi cậu đưa ra kết luận thì vô cùng bất ngờ, không giấu được giọng nói có hơi lớn: “Anh đến đây thực tập à? Sao lại có thể chứ?” Kế tiếp, cậu kết thúc trong sự vui mừng, chỉ thiếu nhảy dựng lên: “Thì ra anh là thầy giáo.”
“Nhóc thấy anh không thể làm thầy giáo được sao mà bất ngờ vậy?”
Hoài Trông vội vàng giải thích: “Dạ không phải, chỉ là không nghĩ đến. Lần trước gặp anh, bây giờ anh thực tập ở đây. Trái đất này cũng nhỏ quá rồi.”
“Ừ thì nhỏ.”
“Ngưỡng mộ anh ghê!”
“Sao lại ngưỡng mộ hả nhóc?”
“Em không biết, từ nhỏ đến giờ em vẫn luôn thích những ai làm nghề này. Chẳng phải nói trường lớp là nhà, thầy cô là cha là mẹ, là ông là bà, bạn bè là anh em, sách vở là bạn bè sao?”
Phương Nam nhìn dáng vẻ Hoài Trông đang không ngừng nói, anh chợt im lặng, đôi mắt trong suốt có điều đang suy nghĩ. Anh nhìn vào người đối diện đang hớn hở mở xem từng sấp tài liệu, quá khứ như hiện lại trong anh.
“Mấy cái này là do anh viết sao? Hay thật đó.”
Những hình ảnh quá khứ tan biến: “Ừ, anh viết đó. Thấy sao? Nếu nhóc thích thì có thể lấy đem về, anh tặng.”
Hoài Trông do dự: “Nhưng…”
“Nhóc yên tâm, anh có lưu bản word ở nhà, lúc nào cũng có thể in ra.”
“Vậy em không ngại nữa. À, đúng rồi, sao sáng nay anh không ra mắt toàn trường?” Cậu thắc mắc, sau đó nói tiếp: “Anh mà có mặt thì tình hình có thể sẽ không thảm hại như vậy.”
Phương Nam không hiểu cho lắm: “Nhóc nói gì?”
Hoài Trông ý thức được, lắc đầu cười: “Dạ không, em đang nói nhảm đó mà. Anh tốt nhất nên cẩn thận với ngôi trường này. Bọn học sinh ghê gớm lắm.” Cậu còn cố tạo dựng giọng điệu giống như là đang hù ma dọa quỷ người khác thường thấy trong phim.
Phương Nam nghe nói vậy cũng có chút hiếu kì: “Đáng sợ vậy sao? Xem ra phải thỉnh giáo nhóc một bữa rồi.”
Hoài Trông thấy anh như vậy cũng tự hào cho rằng tài năng hóa thân vào vai diễn của mình cũng không tồi, xem ra sau này có thể đi làm diễn viên, hoặc lồng tiếng phim cũng được. Cậu nói tiếp: ‘Em nghĩ sau này khi anh đi đến trường thì phải mang khẩu trang theo. Khuôn mặt này nếu để người khác trong trường thấy được sẽ rất phiền phức.”
Phương Nam thắc mắc: “Tại sao?” Sau đó vuốt vuốt tóc, nghiêng nghiêng đầu tạo dáng, còn không biết là dùng giọng điệu gì hỏi: “Tại vì quá đẹp trai sao?”
Hoài Trông bị hỏi trực tiếp như vậy nhất thời không phản ứng được, sau đó chỉ có thể giống như bình thường cười to mà trả lời: “Tiên sinh, xin tự trọng. Anh cũng đừng có quá tự tin như vậy chứ? Trai đẹp cũng đâu phải là quý hiếm gì, ra đường đi một bước là sẽ gặp một đống.” Nói cũng hơi quá.
“Vậy thì tại sao?”
Hoài Trông tận lực vắt óc dùng chất xám suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lí do mà cậu cho là hợp lí nhất: “Em đây chẳng phải là vì muốn tốt cho anh sao?”
Phương Nam nhích khoảng cách lại gần Hoài Trông một chút, hơi thở tựa như mang theo quyến rũ chết người, anh thì thầm bên tai của cậu: “Phải không? Hay là vì lí do khác?”
Tế bào của Hoài Trông coi như cứng đơ hoàn toàn. Hôm nay tần suất cậu bị tấn công tương đối nhiều. Cậu dùng hết chút ý thức ít ỏi còn sót lại cuối cùng, hơi đẩy đối phương ra một chút, mặt đối mặt nhưng mà vẫn là ở khoảng cách gần: “Đương, đương nhiên là, không rồi.” Hô hấp của cậu trở nên khó khăn. Cậu không dám thở mạnh, như thế sẽ phả vào mặt người đối diện mất! Cậu rõ ràng nhìn thấy từng đường nét trên gương mặt không tì vết kia, cũng trực tiếp đón lấy hơi thở đầy mị lực từ anh.
Phương Nam thấy biểu hiện của Hoài Trông không khỏi phì cười: “Sao thế, anh đùa chút thôi.” Thu người lại.
Hoài Trông nhẹ nhõm: “Dù sao anh cũng nên cẩn thận. À, đúng rồi, anh nói tại sao lại không có mặt hồi sáng?”
“Em nhớ bà cụ lần trước không? Sáng nay sẵn tiện anh ghé qua nhà bà mang cho bà chút đồ ăn sáng. Lúc anh vừa tới thì thấy bà đang lên huyết áp, anh đưa ngay bà vào viện luôn, đợi khi tình hình ổn rồi mới đến trường, cho nên mới trễ vậy. Anh vừa vào nói chuyện và làm việc với hiệu trưởng rồi.”
“Thế giờ bà còn nằm trong viện hả anh? Bà có sao không ạ?” Hoài Trông nghe tin tức cũng thấp thỏm lo lắng.
Phương Nam trấn an: “Nhóc đừng lo, bà không sao nữa rồi. Chút nữa anh sẽ đến thăm bà. Hôm nào anh dẫn nhóc đi thăm bà nhé? Mấy lần anh đến bà đều nhắc nhóc.”
“Dạ, em nhất định.”
“Ý, em quên mất! Em phải đi rồi, kiểu này bị thầy thể dục la mất.” Hoài Trông sực nhớ ra một vấn đề quan trọng.
Phương Nam có chút tiếc nuối: “Nhóc phải đi học thể dục rồi à? Ừ, vậy nhóc đi đi, gặp lại nhóc sau. Nhưng nhóc có thể cho anh xin số điện thoại không? Gặp nhau hai lần cũng tính là có duyên rồi.”
Hoài Trông cũng nhiệt tình: “Dạ cũng phải. Hi, số của em là 090111222. Tên em là Hoài Trông, học lớp 12A1 ạ.”
“Nhóc biết tên anh chưa? Anh là Phương Nam, thực tập môn Ngữ văn.”
“Hi hi, cái đó em biết khi nãy rồi. Tên anh đẹp lắm ạ!” Nói xong cậu vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mất của Phương Nam cùng với nụ cười.
Hoài Trông cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng đẹp, một cuộc gặp gỡ, à không, tái ngộ mới đúng, vô cùng đẹp. Thường nghe người ta nói cuộc sống này có rất nhiều điều bất ngờ, và hôm nay rốt cục cậu cũng lĩnh hội được. Trong đầu cậu đang phân vân, không phân biệt được mình là vì sao mà khuyên anh ấy trong ngôi trường này nên cẩn thận với khuôn mặt đẹp đẽ ấy? Là vì thực sự muốn tốt cho anh ấy hay là vì sự ích kỉ muốn giữ nét đẹp đó cho riêng mình?
Gặp nhau chỉ hai lần nhưng cảm giác cứ như đã quen biết từ lâu.
Phương Nam ở lại, nhìn sấp tài liệu Hoài Trông quên đem đi, tâm tư có chút rối bời. Từng cử chỉ điệu bộ, từng lời nói mới vừa được nghe từ Hoài Trông khi nãy đều tái hiện lại trong đầu, phối hợp với những kí ức quá khứ của anh. Hoài Trông, tên nhóc đặc biệt nhỉ? Nhưng liệu… Nghĩ tới đó Phương Nam không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.