Chương 42: Trái cam của em
Liễu Phong
02/12/2021
Trong lớp học bồi dưỡng, Hoài Trông nằm nghiêng sang một bên trên bàn, một tay như gối đệm dùng để kê một bên mặt lên, tay còn lại xoay xoay quả cam ở trên mặt bàn. Cậu có vẻ như đang theo dõi các vòng xoay không ngừng của quả cam, nhưng thực tế tầm mắt của cậu lại đang rơi vào một điểm nào đó rất mơ hồ. Đầu óc của cậu suy nghĩ về một thứ khác, chẳng phải là chuyển động hay tốc độ quay của quả cam.
Giờ này đang là thời gian ra chơi buổi chiều. Mọi người đang có rất nhiều hoạt động đa dạng. Thảo Nhi ngồi ở bên cạnh, nhìn Hoài Trông, thắc mắc: "Hôm nay cậu không tranh thủ ngủ tí à?"
"Hôm nay tớ ngủ không được."
"Sao thế? Hay là tớ làm phiền cậu? Để tớ đi chỗ khác cho cậu ngủ tí nha." Thảo Nhi nói xong liền quay sang chiếc cặp, lấy ví tiền và điện thoại để đi xuống căn tin, định quay sang hỏi cậu ấy có muốn ăn hay uống gì không thì đã thấy Hoài Trông nhắm mắt lại, quả cam trên tay cũng dần đứng yên.
"Ơ..." Cô định nói gì đó thì nhận ra có tiếng bước chân đang tới gần. Cô quay lại liền thấy thầy Phương Nam: "Dạ em chào thầy."
Phương Nam gật đầu đáp lại, sau đó hỏi: "Hoài Trông ngủ rồi hả em?"
Bé Thơ khẽ lay vai của Hoài Trông mấy cái nhưng không thấy cậu ấy tỉnh: "Chắc là ngủ rồi á thầy. Thầy tìm bạn ấy có chuyện gì sao? Nếu quan trọng thì để em kêu bạn ấy dậy, tại bạn ấy cũng mới ngủ cái đợp đây thôi à thầy."
"Thôi được rồi, cũng ko có gì quan trọng lắm đâu em. Để bạn ngủ đi." Anh vừa nói vừa quan sát Hoài Trông, sau đó cầm trái cam của Hoài Trông lên: "Dạo này bài vở đội tuyển có nhiều lắm không em?"
Tính ra đây cũng là lần đầu thầy Phương Nam hỏi chuyện của mình nên Thảo Nhi cảm thấy là lạ, còn xa cách: "Dạ, bài tập thì không nhiều lắm nhưng đa số là những bài khó đó thầy."
"Vậy khi nào thì tụi em thi?"
"Dạ gần cuối học kì á thầy. Cũng còn không bao lâu nữa."
Lúc Phương Nam gật đầu cũng là lúc trái cam đã bị bốc hết vỏ. Anh cho một múi vào miệng, ăn, khiến cho mặt Thảo Nhi vừa có bất ngờ vừa có hoảng hốt: "Nhưng, nhưng, đó là cam của..." Cô ngại nói ra hết câu.
Phương Nam không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là thản nhiên như không có chuyện gì, vẫn cứ ăn thêm một múi: "Cam ngọt lắm, em ăn không?"
"Nhưng, cam của, của, Hoài Trông mà thầy." Cô lấy hết can đảm để nói.
Lúc này có một học sinh khác vào lớp, thấy thầy Phương Nam liền vui vẻ chào hỏi: "Dạ em chào thầy."
Phương Nam cũng vui vẻ đáp lại, còn hỏi: "Em có muốn ăn cam không? Cam này..."
"Cam này là của em..."
Thảo Nhi có chút kinh ngạc: "Hoài Trông, cậu thức rồi hả?"
Hoài Trông thật nhanh giành lại trái cam, gương mặt đơn sắc nhìn thẳng vào Phương Nam: "Em xin lỗi thầy, nhưng đây là cam của em ạ." Nói xong cậu ôm trái cam không có vỏ đã bị mất ba múi mà rời đi một mạch. Cậu chạy ra phía sau trường, tìm một gốc cây to sạch ở nơi vắng người qua lại ngồi xuống. Hết múi này đến múi khác liên tiếp được tách ra, được đưa vào miệng và bị nuốt đi. Cậu lau mép miệng, oán trách: "Cam của mình mà cũng dám ăn, lại còn đem cho người khác nữa chứ. Thật là đáng... đáng... đáng..." Cậu không cách nào nói ra chữ cuối cùng, càng khiến cho cậu giận hơn, bèn tìm một viên đá ném đi thật xa thật mạnh để trút cơn giận.
Không lâu sau đó, không biết Đức Hải từ đâu đến mà đi tới gần Hoài Trông, khuôn mặt và giọng nói biểu lộ rõ sự ngạc nhiên: "Trời, sao cậu lại ở đây?"
"Vậy cậu nói thử coi sao tớ lại không được ở đây?"
"Ơ, coi cậu thái độ gì kìa. Sao, nói tớ nghe, ai làm bạn của tớ giận vậy? Bé Thơ hả?"
Hoài Trông cầm một viên đất nhỏ lên, chọi vào Đức Hải: "Còn ai nữa? Là cậu đó. Ai cho cậu thắng? Ai cho cậu đẹp trai hơn tớ?"
Đức Hải nghe thấy vậy liền bật cười, chủ đề này làm cho cậu cao hứng hơn hẳn: "Xem kìa, lúc trưa cậu cáu gắt bỏ đi, bây giờ lại ở đây mặt nhăn mày nhó là vì chuyện này à?" Đức Hải mặt mang nụ cười tươi như hoa cỏ mùa xuân đi tới, vỗ vỗ vai Hoài Trông: "Thôi, không sao, buồn thì cứ buồn đi. Tại vì sự thật nó vẫn là vậy. Xin lỗi, tớ không thể an ủi cậu kiểu nói dối là cậu đẹp hơn tớ được."
Hoài Trông dứt khoát đẩy tay Đức Hải ra: "Đừng chạm vào tớ. Nói đi, ai thuê cậu đến đây để đả kích tớ vậy?!"
"Có ai đâu." Lần này Đức Hải quay qua choàng vai Hoài Trông, thật chặt, để không bị đẩy ra dễ dàng: "Thôi, dù tớ có nhắn tin trên nhóm rồi, nhưng sẵn có cậu ở đây tớ nói luôn, tối mai chúng ta đi ăn mừng tớ chiến thắng nhé."
"Đi thì đi, sợ gì, cậu trả tiền hết đúng không? Để tớ đây ăn cho cậu không có tiền trả luôn. Để coi đẹp trai lúc đó có làm được gì."
"Được thôi. Vậy là đi nhé. Như vậy có dễ thương hơn không?" Nói xong nhéo má Hoài Trông một cái, rồi cười thật to lên, hai người vẫn không tách rời nhau, thân thể cứ tiếp xúc.
Ở đằng xa, có một máy quay đang hoạt động, có một nụ cười đang rất là nhiều âm mưu.
Giờ này đang là thời gian ra chơi buổi chiều. Mọi người đang có rất nhiều hoạt động đa dạng. Thảo Nhi ngồi ở bên cạnh, nhìn Hoài Trông, thắc mắc: "Hôm nay cậu không tranh thủ ngủ tí à?"
"Hôm nay tớ ngủ không được."
"Sao thế? Hay là tớ làm phiền cậu? Để tớ đi chỗ khác cho cậu ngủ tí nha." Thảo Nhi nói xong liền quay sang chiếc cặp, lấy ví tiền và điện thoại để đi xuống căn tin, định quay sang hỏi cậu ấy có muốn ăn hay uống gì không thì đã thấy Hoài Trông nhắm mắt lại, quả cam trên tay cũng dần đứng yên.
"Ơ..." Cô định nói gì đó thì nhận ra có tiếng bước chân đang tới gần. Cô quay lại liền thấy thầy Phương Nam: "Dạ em chào thầy."
Phương Nam gật đầu đáp lại, sau đó hỏi: "Hoài Trông ngủ rồi hả em?"
Bé Thơ khẽ lay vai của Hoài Trông mấy cái nhưng không thấy cậu ấy tỉnh: "Chắc là ngủ rồi á thầy. Thầy tìm bạn ấy có chuyện gì sao? Nếu quan trọng thì để em kêu bạn ấy dậy, tại bạn ấy cũng mới ngủ cái đợp đây thôi à thầy."
"Thôi được rồi, cũng ko có gì quan trọng lắm đâu em. Để bạn ngủ đi." Anh vừa nói vừa quan sát Hoài Trông, sau đó cầm trái cam của Hoài Trông lên: "Dạo này bài vở đội tuyển có nhiều lắm không em?"
Tính ra đây cũng là lần đầu thầy Phương Nam hỏi chuyện của mình nên Thảo Nhi cảm thấy là lạ, còn xa cách: "Dạ, bài tập thì không nhiều lắm nhưng đa số là những bài khó đó thầy."
"Vậy khi nào thì tụi em thi?"
"Dạ gần cuối học kì á thầy. Cũng còn không bao lâu nữa."
Lúc Phương Nam gật đầu cũng là lúc trái cam đã bị bốc hết vỏ. Anh cho một múi vào miệng, ăn, khiến cho mặt Thảo Nhi vừa có bất ngờ vừa có hoảng hốt: "Nhưng, nhưng, đó là cam của..." Cô ngại nói ra hết câu.
Phương Nam không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là thản nhiên như không có chuyện gì, vẫn cứ ăn thêm một múi: "Cam ngọt lắm, em ăn không?"
"Nhưng, cam của, của, Hoài Trông mà thầy." Cô lấy hết can đảm để nói.
Lúc này có một học sinh khác vào lớp, thấy thầy Phương Nam liền vui vẻ chào hỏi: "Dạ em chào thầy."
Phương Nam cũng vui vẻ đáp lại, còn hỏi: "Em có muốn ăn cam không? Cam này..."
"Cam này là của em..."
Thảo Nhi có chút kinh ngạc: "Hoài Trông, cậu thức rồi hả?"
Hoài Trông thật nhanh giành lại trái cam, gương mặt đơn sắc nhìn thẳng vào Phương Nam: "Em xin lỗi thầy, nhưng đây là cam của em ạ." Nói xong cậu ôm trái cam không có vỏ đã bị mất ba múi mà rời đi một mạch. Cậu chạy ra phía sau trường, tìm một gốc cây to sạch ở nơi vắng người qua lại ngồi xuống. Hết múi này đến múi khác liên tiếp được tách ra, được đưa vào miệng và bị nuốt đi. Cậu lau mép miệng, oán trách: "Cam của mình mà cũng dám ăn, lại còn đem cho người khác nữa chứ. Thật là đáng... đáng... đáng..." Cậu không cách nào nói ra chữ cuối cùng, càng khiến cho cậu giận hơn, bèn tìm một viên đá ném đi thật xa thật mạnh để trút cơn giận.
Không lâu sau đó, không biết Đức Hải từ đâu đến mà đi tới gần Hoài Trông, khuôn mặt và giọng nói biểu lộ rõ sự ngạc nhiên: "Trời, sao cậu lại ở đây?"
"Vậy cậu nói thử coi sao tớ lại không được ở đây?"
"Ơ, coi cậu thái độ gì kìa. Sao, nói tớ nghe, ai làm bạn của tớ giận vậy? Bé Thơ hả?"
Hoài Trông cầm một viên đất nhỏ lên, chọi vào Đức Hải: "Còn ai nữa? Là cậu đó. Ai cho cậu thắng? Ai cho cậu đẹp trai hơn tớ?"
Đức Hải nghe thấy vậy liền bật cười, chủ đề này làm cho cậu cao hứng hơn hẳn: "Xem kìa, lúc trưa cậu cáu gắt bỏ đi, bây giờ lại ở đây mặt nhăn mày nhó là vì chuyện này à?" Đức Hải mặt mang nụ cười tươi như hoa cỏ mùa xuân đi tới, vỗ vỗ vai Hoài Trông: "Thôi, không sao, buồn thì cứ buồn đi. Tại vì sự thật nó vẫn là vậy. Xin lỗi, tớ không thể an ủi cậu kiểu nói dối là cậu đẹp hơn tớ được."
Hoài Trông dứt khoát đẩy tay Đức Hải ra: "Đừng chạm vào tớ. Nói đi, ai thuê cậu đến đây để đả kích tớ vậy?!"
"Có ai đâu." Lần này Đức Hải quay qua choàng vai Hoài Trông, thật chặt, để không bị đẩy ra dễ dàng: "Thôi, dù tớ có nhắn tin trên nhóm rồi, nhưng sẵn có cậu ở đây tớ nói luôn, tối mai chúng ta đi ăn mừng tớ chiến thắng nhé."
"Đi thì đi, sợ gì, cậu trả tiền hết đúng không? Để tớ đây ăn cho cậu không có tiền trả luôn. Để coi đẹp trai lúc đó có làm được gì."
"Được thôi. Vậy là đi nhé. Như vậy có dễ thương hơn không?" Nói xong nhéo má Hoài Trông một cái, rồi cười thật to lên, hai người vẫn không tách rời nhau, thân thể cứ tiếp xúc.
Ở đằng xa, có một máy quay đang hoạt động, có một nụ cười đang rất là nhiều âm mưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.