Chương 54: HÀN LUÂN TRỞ LẠI
DuH578
22/04/2016
Tay Hạo Khang siết chặt vòng eo cô, anh nhìn cô bằng đôi mắt thâm
trầm. Vốn không khí trong nhà rất ấm nhưng giờ anh lại làm cho nó lạnh
lẽo. Tuy đôi mắt đó nhìn cô rất dịu dàng nhưng toàn thân anh lại tỏa ra
một khí lạnh khiến người khác phải rùng mình.
“Em suy nghĩ xong chưa? Anh nghĩ việc này em nên tính khi ta gặp nhau. Anh thật sự không có kiên nhẫn đâu.” Hạo Khang cười nửa miệng, Dạ Nguyệt vẫn rất căng thẳng, hai tay cô nâm lấy áo anh, không phải vì anh tỏa khí lạnh mà là vì tư thế này của hai người chỉ cần sơ suất thì mông cô cắt đất, mặt anh sẽ song song với nền nhà.
“Anh, chúng ta..có thể…”
“À, được thôi! Chúng ta sẽ thương lượng chuyện này trên giường.” Hạo Khang gật đầu tán thành rồi buông cô ra, anh vẫn rất “đàn ông” khi chỉnh đốn tư thế cho cô xong mới buông tay.
“Không phải mà!”
Hạo Khang đã quay người vào bếp, mặt cô nhăn nhó, suy nghĩ của anh đã vượt xa mức tưởng tượng của cô rồi. Anh luôn có lối suy nghĩ thoáng đãng, nhanh, gọn, lẹ, cô thật sự không theo nổi lối suy nghĩ của anh. Cô đã bị tuột hậu.
Cô vẫn còn đang đứng “bơ vơ” giữa căn bếp thì anh đã quay lại, trong tay anh là một đĩa bánh thơm nức mũi. Anh đặt xuống bàn, khoanh tay tựa ghế nhìn cô.
“Ăn không?” Anh hỏi cô, tay chỉ vào đĩa bánh đó. “Không ăn thì anh ăn, anh không có ý định mời em ăn cùng.”
“Anh…” Cô trừng mắt nhìn anh, tức, tức, cô quá tức. Hạo Khang vẫn không hề bận tâm đến cái “lò hỏa” đang bốc lửa nghi ngút đứng trước mặt anh mà thản nhiên cầm một miếng bánh cho vào miệng.
“Cảm giác không tồi! Quả thật anh là một người đàn ông hoàn hảo.” Anh nghĩ sao mà thốt lên câu mình là một người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ? Thật là…một tên vừa yêu nghiệt lại còn tự kĩ cấp độ nặng.
Dạ Nguyệt xoay lưng bỏ đi, cứ để cho anh tự kỉ một mình vậy. Nhanh chóng có một bàn tay ôm lấy eo cô, bế bỏng cô lên. Mặt cô lại tựa vào khuôn ngực rắn chắc ấy.
“Anh nghĩ chúng ta cần thảo luận!” Hạo Khang cười một nụ cười dịu dàng, vững chãi bế cô lên phòng ngủ.
“Thả em xuống, Hạo Khang…” tay chân cô huơ loạn lên, Hạo Khang bỗng dừng lại, cô cũng ngưng vùng vẫy mà đưa mắt nhìn anh. “Sao thế?”
“Em bảo anh thả em xuống!” Dạ Nguyệt nhìn xuống sàn, cô đã hiểu ra vấn đề, anh sẽ không nhẹ nhàng gì đặt cô xuống mà sẽ…1, 2, 3 mông cô chạm đất. Cô cười cười, tay ôm cổ anh, cô thật sự sợ đau, làm hòa thì tốt hơn.
“Không làm loạn nữa, không làm loạn nữa.” Cô khẽ nói, Hạo Khang mỉm cười hài lòng, rảo bước đi tiếp về phía phòng ngủ. Giảng hòa có nghĩa là cô chấp nhận “thảo luận” với anh ở trên giường. Chết tiệt!
Anh rất nhẹ nhàng, đặt cô xuống giường, hai tay anh chống hai bên, mắt đối mắt, cô cảm nhận được hơi thở của anh đang bủa vây lấy cô. Một sức nóng đang lan tỏa, ở cự ly này, cô mới thấy rằng anh rất đẹp trai. Vô cùng đẹp trai. Aaaaa lại suy nghĩ sai lệch, giờ phút nào rồi mà còn đẹp hay xấu chứ?
“Cởi áo cho anh!” Giọng nói trầm ấm vang lên phá vỡ bầu không khí đè nén, hai tay cô đưa lên nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của anh. Hạo Khang chăm chú nhìn động tác của cô, anh muốn thâu trọn tất cả những hình ảnh của cô vào bộ não mình. “Tiếp theo…” Anh nhếch khóe môi mỉm cười nhìn mặt cô đang đỏ ửng lên, số lần anh và cô thân mật còn nhiều hơn số lần anh và cô nói chuyện nghiêm túc với nhau, thế mà còn đỏ mặt. Anh không thể nhìn cười được nữa, ann bật cười thành tiếng. “Tiếp theo anh sẽ đi tắm, em nghĩ anh có thể làm chuyện đó trong tình trạng này!”
Vâng vâng, chỉ là đi tắm, chỉ là do cô có đầu óc “trong sáng” quá nên lại nghĩ sai. Hạo Khang đứng lên quay lưng đi về phía nhà tắm. Không biết cô có nghe lầm không, hình như anh đang hát nữa. Dạ Nguyệt ngồi dậy, hai tay vỗ vỗ vào mặt, bình tĩnh lại.
“Ting ting ting” Cô giật bỗng người, điện thoại của Hạo Khang bất ngờ reo lên, cô với tay cầm lấy điện thoại, một số điện thoại lạ nhấp nháy trên màn hình.
“Khang à, điện thoại của anh!” Cô gọi với vào, cô biết cửa phòng tắm anh không có thói quen khép kín.
“Em nghe đi!” Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên xen theo tiếng nước chảy. Cô nhẹ nhàng trượt thanh nghe, vừa đặt lên tai, một giọng nói gấp gáp xen lẫn chút vui mừng vang lên.
“Vương thiếu, Vương thiếu…Hàn thiếu tỉnh rồi.” Hai chữ “Hàn thiếu” như tiếng sét đánh vào tai cô. Hạo Khang đã tìm thấy Hàn Luân rồi sao? Tại sao anh không nói cho cô biết.
“Vương thiếu…?”
“Được rồi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.” Giọng cô nghèn nghẹn, đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cúp máy, cô thất thần đánh rơi điện thoại của anh xuống giường.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngưng hẳn, Hạo Khang bước ra, anh quấn khăn đen ngang hông, tay cầm chiếc khăn bông lười biếng lau tóc, từng giọt nước lăn theo gương mặt anh mà thấm ướt bờ vai. Cô đưa mắt nhìn anh, cơ thể anh không hoàn hảo như cô nghĩ. Dạ Nguyệt chưa bao giờ để ý đến những vết sẹo trên người anh, sao trong lúc này cô lại nhìn rõ chúng như vậy. Những đường sẹo nằm chồng lên nhau, có lẽ anh từng bị thương rất nặng.
“Em sao thế? Sao lại thất thần ra?” Hạo Khang là một con người tinh tế, chỉ cần nhìn qua anh liền biết người đó tâm trạng ra sao, huống hồ cô là người rất thân với anh, chỉ liếc sơ anh cũng biết là có chuyện.
“Hàn Luân…tỉnh rồi!” Cổ họng cô nghẹn lại, cứ như có thứ gì đó chắn ngay cổ. Từng âm phát ra không rõ nhưng Hạo Khang không bỏ sót dù chỉ một chữ.
Anh tiến lại, tay anh nâng cằm cô lên, mắt lại đối mắt một lần nữa. Anh chỉ hơi khom người xuống, khoảng cách không gần, không xa nhưng khiến cho cô có thể nhìn rõ biểu cảm trong anh.
“Anh biết em muốn hỏi gì. Xin lỗi đã không nói với em, anh cũng có sự ích kỉ của một thằng đàn ông.” Lời Hạo Khang nói ra khiến cô ngẩn ngơ, anh có thể đọc thấu tâm tư của cô. Là anh quá hiểu cô hay tâm tư của cô đều trưng ra mặt?
***
Cô và Hạo Khang đứng trước phòng bệnh của Hàn Luân, cô hơi ngập ngừng. Hạo Khang nhìn cô, tay anh nắm lấy bàn tay cô, đẩy cửa bước vào. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, kế bên còn có Hà Lam. Hà Lam và Hàn Luân quen nhau sao? Đầu cô như có sấm nổ.
Thấy hai người, Hà Lam đứng dậy cười cười. Hạo Khang buông tay cô ra, tiến lại phía Hàn Luân.
“Còn nhớ tôi chứ?”
“Ừ” Hàn Luân tuy đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, anh chỉ nhếch khóe môi nở nụ cười với Hạo Khang, anh đưa mắt nhìn về phía Dạ Nguyệt, cô tiến lại, hai mắt ngấn lệ nhìn Hàn Luân.
“Luân, em xin lỗi. Tại em tất cả!” Cô bật khóc, hai bàn tay nắm lấy bàn tay anh. Hàn Luân mỉm cười, anh cố gắng giơ tay lau nước mắt của cô.
“Kh…không sao cả. Em…em hạnh phúc là tốt rồi!” Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, không chút oán hờn. “Chính anh…là người bắt đầu, anh phải là người…kết thúc.”
“Thôi, chuyện gì qua thì cho qua, đừng nhắc lại. Còn cậu, Tết năm nay không ăn được rồi.” Hạo Khang buông một câu nói khiến ai có mặt trong phòng cũng ngẩn ra ba giây rồi bật cười. Mọi thứ đã trở lại như cũ, Hàn Luân đã quay về.
***
Dạ Nguyệt ngồi trong xe, Hạo Khang ngồi kế bên nhưng chỉ im lặng, bầu không khí trên xe lúc này chỉ cần một hơi thở mạnh thì có thể nổ tung. Cô muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng cô không biết nên nói gì. Khẽ đưa mắt nhìn anh, Hạo Khang một tay chống lên cửa, một tay nhịp trên vô lăng.
Ánh đèn đường hắt vào, hai con người đang chìm trong hai thế giới khác nhau nhưng con tim của họ đã hòa chung một nhịp đập.
Ánh mắt em đã cho anh biết, cuộc đời này chẳng thể sống thiếu em
Nhưng em cần có một hạnh phúc riêng
Anh không thể ích kỉ giữ mãi em bên mình
“Hạo Khang…”
“Hử” Anh lười biếng đưa mắt nhìn cô.
“Em…ừm…”
“Em muốn nói gì?” Hạo Khang nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng. Anh luôn trầm tĩnh, khóe môi anh hơi nhếch lên, cười như chẳng cười.
“Anh không muốn hỏi em gì sao?” sao cô lại có thể nói ra điều ngốc nghếch thế này chứ? Với câu hỏi kì lạ của cô nhưng Hạo Khang không hề tỏ ra bất ngờ.
“Có, Hàn Luân trở lại rồi, giữa anh và Hàn Luân em sẽ chọn ai? Em đừng sợ anh tổn thương, cứ nói thẳng.” Lời Hạo Khang thốt ra cực lạnh lùng, anh biết cô sẽ chọn ai, thế sao lại còn hỏi.
“Anh biết em yêu anh mà. Những đêm bên nhau chưa đủ chứng tỏ cho anh điều gì sao? Anh nghĩ em có thể tiếp nhận một người em không còn tình cảm sao?” Mắt Dạ Nguyệt ngân ngấn nước, cô mở cửa xe bước xuống, đi về phía trước.
Hạo Khang cũng nhanh chóng bước xuống theo, anh rảo từng bước dài về phía cô. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang được phủ gần hết bởi chiếc áo dày sụ. Chỉ một cái giật nhẹ, anh đã ôm trọn cô vào lòng. Gò má cô áp vào lòng ngực anh, tuy cách mấy lớp vải nhưng cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.
“Em thật buồn cười, chính em bảo anh nói, khi anh nói ra thì lại giận dỗi. Em nói xem, anh đúng hay em sai?” Hạo Khang đẩy người cô hơi nhích ra, anh nâng cằm cô lên nhìn sâu vào mắt cô. Trong mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
“Đáp án kiểu gì thế? Anh ăn gian!”
“Ừ, anh ăn gian. Anh yêu em, Dạ Nguyệt!”
Hạo Khang cúi xuống hôn lấy cô, một nụ hôn nhẹ nhàng như nắng bình minh. Không dồn dập, không nóng bỏng, không chứa dục vọng.
Người qua đường liếc nhìn, cô cũng mặc kệ, cô chỉ biết rằng cô yêu anh và anh cũng yêu cô.
Mấy chap cuối sẽ không có câu hỏi nhé. Mấy bạn có muốn có ngoại truyện không? Ngoại truyện về Hàn Luân, Dạ Phong.
“Em suy nghĩ xong chưa? Anh nghĩ việc này em nên tính khi ta gặp nhau. Anh thật sự không có kiên nhẫn đâu.” Hạo Khang cười nửa miệng, Dạ Nguyệt vẫn rất căng thẳng, hai tay cô nâm lấy áo anh, không phải vì anh tỏa khí lạnh mà là vì tư thế này của hai người chỉ cần sơ suất thì mông cô cắt đất, mặt anh sẽ song song với nền nhà.
“Anh, chúng ta..có thể…”
“À, được thôi! Chúng ta sẽ thương lượng chuyện này trên giường.” Hạo Khang gật đầu tán thành rồi buông cô ra, anh vẫn rất “đàn ông” khi chỉnh đốn tư thế cho cô xong mới buông tay.
“Không phải mà!”
Hạo Khang đã quay người vào bếp, mặt cô nhăn nhó, suy nghĩ của anh đã vượt xa mức tưởng tượng của cô rồi. Anh luôn có lối suy nghĩ thoáng đãng, nhanh, gọn, lẹ, cô thật sự không theo nổi lối suy nghĩ của anh. Cô đã bị tuột hậu.
Cô vẫn còn đang đứng “bơ vơ” giữa căn bếp thì anh đã quay lại, trong tay anh là một đĩa bánh thơm nức mũi. Anh đặt xuống bàn, khoanh tay tựa ghế nhìn cô.
“Ăn không?” Anh hỏi cô, tay chỉ vào đĩa bánh đó. “Không ăn thì anh ăn, anh không có ý định mời em ăn cùng.”
“Anh…” Cô trừng mắt nhìn anh, tức, tức, cô quá tức. Hạo Khang vẫn không hề bận tâm đến cái “lò hỏa” đang bốc lửa nghi ngút đứng trước mặt anh mà thản nhiên cầm một miếng bánh cho vào miệng.
“Cảm giác không tồi! Quả thật anh là một người đàn ông hoàn hảo.” Anh nghĩ sao mà thốt lên câu mình là một người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ? Thật là…một tên vừa yêu nghiệt lại còn tự kĩ cấp độ nặng.
Dạ Nguyệt xoay lưng bỏ đi, cứ để cho anh tự kỉ một mình vậy. Nhanh chóng có một bàn tay ôm lấy eo cô, bế bỏng cô lên. Mặt cô lại tựa vào khuôn ngực rắn chắc ấy.
“Anh nghĩ chúng ta cần thảo luận!” Hạo Khang cười một nụ cười dịu dàng, vững chãi bế cô lên phòng ngủ.
“Thả em xuống, Hạo Khang…” tay chân cô huơ loạn lên, Hạo Khang bỗng dừng lại, cô cũng ngưng vùng vẫy mà đưa mắt nhìn anh. “Sao thế?”
“Em bảo anh thả em xuống!” Dạ Nguyệt nhìn xuống sàn, cô đã hiểu ra vấn đề, anh sẽ không nhẹ nhàng gì đặt cô xuống mà sẽ…1, 2, 3 mông cô chạm đất. Cô cười cười, tay ôm cổ anh, cô thật sự sợ đau, làm hòa thì tốt hơn.
“Không làm loạn nữa, không làm loạn nữa.” Cô khẽ nói, Hạo Khang mỉm cười hài lòng, rảo bước đi tiếp về phía phòng ngủ. Giảng hòa có nghĩa là cô chấp nhận “thảo luận” với anh ở trên giường. Chết tiệt!
Anh rất nhẹ nhàng, đặt cô xuống giường, hai tay anh chống hai bên, mắt đối mắt, cô cảm nhận được hơi thở của anh đang bủa vây lấy cô. Một sức nóng đang lan tỏa, ở cự ly này, cô mới thấy rằng anh rất đẹp trai. Vô cùng đẹp trai. Aaaaa lại suy nghĩ sai lệch, giờ phút nào rồi mà còn đẹp hay xấu chứ?
“Cởi áo cho anh!” Giọng nói trầm ấm vang lên phá vỡ bầu không khí đè nén, hai tay cô đưa lên nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của anh. Hạo Khang chăm chú nhìn động tác của cô, anh muốn thâu trọn tất cả những hình ảnh của cô vào bộ não mình. “Tiếp theo…” Anh nhếch khóe môi mỉm cười nhìn mặt cô đang đỏ ửng lên, số lần anh và cô thân mật còn nhiều hơn số lần anh và cô nói chuyện nghiêm túc với nhau, thế mà còn đỏ mặt. Anh không thể nhìn cười được nữa, ann bật cười thành tiếng. “Tiếp theo anh sẽ đi tắm, em nghĩ anh có thể làm chuyện đó trong tình trạng này!”
Vâng vâng, chỉ là đi tắm, chỉ là do cô có đầu óc “trong sáng” quá nên lại nghĩ sai. Hạo Khang đứng lên quay lưng đi về phía nhà tắm. Không biết cô có nghe lầm không, hình như anh đang hát nữa. Dạ Nguyệt ngồi dậy, hai tay vỗ vỗ vào mặt, bình tĩnh lại.
“Ting ting ting” Cô giật bỗng người, điện thoại của Hạo Khang bất ngờ reo lên, cô với tay cầm lấy điện thoại, một số điện thoại lạ nhấp nháy trên màn hình.
“Khang à, điện thoại của anh!” Cô gọi với vào, cô biết cửa phòng tắm anh không có thói quen khép kín.
“Em nghe đi!” Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên xen theo tiếng nước chảy. Cô nhẹ nhàng trượt thanh nghe, vừa đặt lên tai, một giọng nói gấp gáp xen lẫn chút vui mừng vang lên.
“Vương thiếu, Vương thiếu…Hàn thiếu tỉnh rồi.” Hai chữ “Hàn thiếu” như tiếng sét đánh vào tai cô. Hạo Khang đã tìm thấy Hàn Luân rồi sao? Tại sao anh không nói cho cô biết.
“Vương thiếu…?”
“Được rồi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.” Giọng cô nghèn nghẹn, đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cúp máy, cô thất thần đánh rơi điện thoại của anh xuống giường.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngưng hẳn, Hạo Khang bước ra, anh quấn khăn đen ngang hông, tay cầm chiếc khăn bông lười biếng lau tóc, từng giọt nước lăn theo gương mặt anh mà thấm ướt bờ vai. Cô đưa mắt nhìn anh, cơ thể anh không hoàn hảo như cô nghĩ. Dạ Nguyệt chưa bao giờ để ý đến những vết sẹo trên người anh, sao trong lúc này cô lại nhìn rõ chúng như vậy. Những đường sẹo nằm chồng lên nhau, có lẽ anh từng bị thương rất nặng.
“Em sao thế? Sao lại thất thần ra?” Hạo Khang là một con người tinh tế, chỉ cần nhìn qua anh liền biết người đó tâm trạng ra sao, huống hồ cô là người rất thân với anh, chỉ liếc sơ anh cũng biết là có chuyện.
“Hàn Luân…tỉnh rồi!” Cổ họng cô nghẹn lại, cứ như có thứ gì đó chắn ngay cổ. Từng âm phát ra không rõ nhưng Hạo Khang không bỏ sót dù chỉ một chữ.
Anh tiến lại, tay anh nâng cằm cô lên, mắt lại đối mắt một lần nữa. Anh chỉ hơi khom người xuống, khoảng cách không gần, không xa nhưng khiến cho cô có thể nhìn rõ biểu cảm trong anh.
“Anh biết em muốn hỏi gì. Xin lỗi đã không nói với em, anh cũng có sự ích kỉ của một thằng đàn ông.” Lời Hạo Khang nói ra khiến cô ngẩn ngơ, anh có thể đọc thấu tâm tư của cô. Là anh quá hiểu cô hay tâm tư của cô đều trưng ra mặt?
***
Cô và Hạo Khang đứng trước phòng bệnh của Hàn Luân, cô hơi ngập ngừng. Hạo Khang nhìn cô, tay anh nắm lấy bàn tay cô, đẩy cửa bước vào. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, kế bên còn có Hà Lam. Hà Lam và Hàn Luân quen nhau sao? Đầu cô như có sấm nổ.
Thấy hai người, Hà Lam đứng dậy cười cười. Hạo Khang buông tay cô ra, tiến lại phía Hàn Luân.
“Còn nhớ tôi chứ?”
“Ừ” Hàn Luân tuy đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, anh chỉ nhếch khóe môi nở nụ cười với Hạo Khang, anh đưa mắt nhìn về phía Dạ Nguyệt, cô tiến lại, hai mắt ngấn lệ nhìn Hàn Luân.
“Luân, em xin lỗi. Tại em tất cả!” Cô bật khóc, hai bàn tay nắm lấy bàn tay anh. Hàn Luân mỉm cười, anh cố gắng giơ tay lau nước mắt của cô.
“Kh…không sao cả. Em…em hạnh phúc là tốt rồi!” Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, không chút oán hờn. “Chính anh…là người bắt đầu, anh phải là người…kết thúc.”
“Thôi, chuyện gì qua thì cho qua, đừng nhắc lại. Còn cậu, Tết năm nay không ăn được rồi.” Hạo Khang buông một câu nói khiến ai có mặt trong phòng cũng ngẩn ra ba giây rồi bật cười. Mọi thứ đã trở lại như cũ, Hàn Luân đã quay về.
***
Dạ Nguyệt ngồi trong xe, Hạo Khang ngồi kế bên nhưng chỉ im lặng, bầu không khí trên xe lúc này chỉ cần một hơi thở mạnh thì có thể nổ tung. Cô muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng cô không biết nên nói gì. Khẽ đưa mắt nhìn anh, Hạo Khang một tay chống lên cửa, một tay nhịp trên vô lăng.
Ánh đèn đường hắt vào, hai con người đang chìm trong hai thế giới khác nhau nhưng con tim của họ đã hòa chung một nhịp đập.
Ánh mắt em đã cho anh biết, cuộc đời này chẳng thể sống thiếu em
Nhưng em cần có một hạnh phúc riêng
Anh không thể ích kỉ giữ mãi em bên mình
“Hạo Khang…”
“Hử” Anh lười biếng đưa mắt nhìn cô.
“Em…ừm…”
“Em muốn nói gì?” Hạo Khang nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng. Anh luôn trầm tĩnh, khóe môi anh hơi nhếch lên, cười như chẳng cười.
“Anh không muốn hỏi em gì sao?” sao cô lại có thể nói ra điều ngốc nghếch thế này chứ? Với câu hỏi kì lạ của cô nhưng Hạo Khang không hề tỏ ra bất ngờ.
“Có, Hàn Luân trở lại rồi, giữa anh và Hàn Luân em sẽ chọn ai? Em đừng sợ anh tổn thương, cứ nói thẳng.” Lời Hạo Khang thốt ra cực lạnh lùng, anh biết cô sẽ chọn ai, thế sao lại còn hỏi.
“Anh biết em yêu anh mà. Những đêm bên nhau chưa đủ chứng tỏ cho anh điều gì sao? Anh nghĩ em có thể tiếp nhận một người em không còn tình cảm sao?” Mắt Dạ Nguyệt ngân ngấn nước, cô mở cửa xe bước xuống, đi về phía trước.
Hạo Khang cũng nhanh chóng bước xuống theo, anh rảo từng bước dài về phía cô. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang được phủ gần hết bởi chiếc áo dày sụ. Chỉ một cái giật nhẹ, anh đã ôm trọn cô vào lòng. Gò má cô áp vào lòng ngực anh, tuy cách mấy lớp vải nhưng cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.
“Em thật buồn cười, chính em bảo anh nói, khi anh nói ra thì lại giận dỗi. Em nói xem, anh đúng hay em sai?” Hạo Khang đẩy người cô hơi nhích ra, anh nâng cằm cô lên nhìn sâu vào mắt cô. Trong mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
“Đáp án kiểu gì thế? Anh ăn gian!”
“Ừ, anh ăn gian. Anh yêu em, Dạ Nguyệt!”
Hạo Khang cúi xuống hôn lấy cô, một nụ hôn nhẹ nhàng như nắng bình minh. Không dồn dập, không nóng bỏng, không chứa dục vọng.
Người qua đường liếc nhìn, cô cũng mặc kệ, cô chỉ biết rằng cô yêu anh và anh cũng yêu cô.
Mấy chap cuối sẽ không có câu hỏi nhé. Mấy bạn có muốn có ngoại truyện không? Ngoại truyện về Hàn Luân, Dạ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.