Chương 21: NHÀ CŨ LƯU GIA 2
Tòng 0
01/08/2021
5 giờ chiều, Thích An lại nhìn từ trên xuống dưới căn nhà một lần, vẫn không thu hoạch được gì, vì thế cô chỉ có thể cùng những người khác đánh bài. Bọn họ không đánh bài giấy mà chơi trên app, trừ Tùy Uyên ra sáu người vừa vặn chia hai đội chơi đấu địa chủ.
Tùy Uyên ngồi cạnh Thích An xem cô chơi, đầu óc anh cũng rất nhanh nhạy, xem tầm mười phút đã hiểu luật, còn bắt đầu chỉ đạo Thích An ra bài. Sau đó Thích An đưa điện thoại cho anh chơi luôn.
Rất lâu về sau, khi nhớ tới việc này Thích An đều bóp cổ tay tiếc nuối biết vậy đừng làm. Tùy Uyên chính thức từ hôm nay bắt đầu mê các loại game trên điện thoại, đặc biệt là đấu địa chủ.
Sáu người một quỷ chơi hết buổi chiều, lúc sắc trời dần dần ảm đạm điện thoại cũng cạn pin, nhưng mà đây không phải vấn đề gì lớn, mọi người đều mang theo sạc dự phòng. Thích An còn mang theo những hai cái, càng không có vấn đề gì.
Mọi người cùng nhau ăn đồ ăn mang theo, Tiểu Tô còn đề nghị chờ đến tối mỗi người kể một chuyện ma hoặc là chơi trò chơi kinh dị.
"Lúc trước chỉ có hai bọn tôi với Mã ca, không chơi gì đó náo nhiệt được. Bây giờ thì tốt rồi, nhiều người như vậy chúng ta còn có thể chơi bút tiên điệp tiên gì đó, quá hợp lý luôn!"
Thích An rất muốn ngăn cản họ tìm đường chết, nhưng chỉ trách bọn họ nhiều người đồng lòng cô ngăn không nổi. Vị chủ bá giả mạo kia trong mắt mọi người ẩn ẩn có xu hướng trở thành người dẫn đầu, cô ta gật đầu một cái là những người khác đều phụ họa theo. Thích An nhiều lời vô dụng, không thèm nói nữa. Cô với Tùy Uyên ngồi một bên, vừa đập muỗi vừa nhìn họ chơi bút tiên.
Trong phòng tối đen chỉ có một cái màn hình điện thoại chiếu sáng. Năm người ngồi vây thành một vòng tròn, dựa theo quy tắc bút tiên mỗi người dùng ngón tay kẹp bút chì lẩm bẩm niệm chú. Khi bọn họ niệm xong lần thứ ba chú triệu hoán, , Thích An thấy một con quỷ từ cửa sổ phiêu vào, rơi xuống sau lưng Tiểu Tô. Con quỷ là một phụ nữ trung niên hơn 40 gần 50 tuổi, quần áo đơn giản, để kiểu tóc xoăn ngắn đang lưu hành trong giới các bà các mẹ, thân thể thoạt nhìn không có tổn thương gì, trừ bỏ làn da trắng xanh và ánh mắt oán độc thật ra không khác gì người bình thường, không đáng sợ lắm.
Thích An nhìn liền đoán được thân phận bà ta, khẳng định là người phụ nữ mới chết cách đây không lâu.
Bà ta đứng sau lưng Tiểu Tô, mặt không biểu tình nhìn năm người họ một vòng, tiếp theo như cảm giác được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thích An.
Thích An nhanh chóng dời tầm mắt, cho đến khi nghe tiếng Tiểu Tô: "Giật giật kìa, thật sự đang động đậy đó!" Cô quay đầu nhìn lại mà da đầu tê dại.
Người phụ nữ kia cúi người duỗi tay nắm lấy cây bút bị năm người kẹp, chậm rì rì vẽ một vòng tròn.
"Bút tiên bút tiên, tôi với lão Vương có thể tu thành chính quả hay không?" Tiểu Tô hỏi vấn đề đầu tiên.
Bà ta quay đầu nhìn Vương Khôn, đột nhiên nhếch mép cười một cách cổ quái, di chuyển bút chì khoanh vào chữ "Không".
Tiểu Tô thất vọng "A" một tiếng, Vương Khôn lại nhíu mày nói: "Quá giả rồi, thứ này nhất định không thể tin!"
Thích An cũng cảm thấy không tin, vì thoạt nhìn con quỷ này chỉ đang muốn quấy rối.
Những người khác lại lục tục hỏi một vài vấn đề, Tùy Uyên ghé sát vào Thích An thấp giọng nói: "Trò này có vẻ rất thú vị, lúc về chúng ta cũng chơi thử xem?"
Thích An trừng anh: "Triệu hồi ai? Anh chắc?"
"Hừ, sao lại không thể chứ?" Tùy Uyên nói: "Nếu ngươi không tin giờ hỏi một vấn đề đi, ta lập tức có thể trả lời cho ngươi."
Thích An đúng là không thèm tin: "Tôi có thể phát tài không?"
Tùy Uyên chớp chớp mắt: "Nằm mơ."
"Xem ra anh về sau không muốn ăn đồ ngon nữa?"
"... Nói đùa thôi."
Lúc hai người nói chuyện phiếm Thích An còn tiện tay đập chết một đống muỗi, những người khác chơi bút tiên cũng gần xong. Không ngờ lúc kết thúc có sai lầm, Trần Mặc không cẩn thận buông lỏng tay giữ cây bút!
Thích An trơ mắt nhìn sắc mặt người phụ nữ trở nên âm trầm, nhanh chóng di chuyển đứng sau lưng Trần Mặc.
Không biết có thể xảy ra chuyện gì không tốt không... Cô nên nhắc nhở một tiếng hay nên không nói chuyện không liên quan đến mình đây?
Thấy Trần Mặc gây ra lỗi, những người khác sắc mặt thay đổi, Tiểu Tô nhanh chóng hướng chủ bá giả kia hỏi: "Chủ bá, cô... cô vừa nãy có thấy quỷ không? Trần Mặc gây ra lỗi quỷ có thể ám chúng ta hay không..."
Chủ bá giả ngẩng đầu nhìn sau lưng những người khác một vòng, sau đó lắc đầu nói: "Tạm thời không có việc gì, bút tiên đang đứng sau tôi, mọi người nhanh nhanh tiễn nó đi đi."
Nghe lời này tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng niệm chú tiễn bút tiên.
Tùy Uyên cười nhạo một tiếng: "Người này cùng những giang hồ thuật sĩ giả danh lừa bịp giống y như nhau. Nếu ở đây vẫn là Hề quốc, bản tướng quân phải tống vào nha môn mấy ngày mới được."
Thích An nghiêng đầu nhìn anh, lắc lắc đầu nói: "Anh thật đúng là một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc nha."
Bên kia sau khi nghi thức kết thúc, con quỷ nên tiễn vẫn đứng sau lưng Trần Mặc. Anh ta giống như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ bà ta đứng rồi lại cúi đầu xoa xoa cánh tay, có thể là cảm giác được lạnh lẽo.
Tiểu Tô ngáp một cái, nói với mọi người: "Cũng không còn sớm nữa, mọi người đều sớm chút nghỉ ngơi đi thôi. Nếu có chuyện gì nhất định phải la lớn gọi mọi người nha."
Những người khác nói ngủ ngon, từng người một tản về phòng.
Thích An về phòng trái lo phải nghĩ, cảm thấy không yên tâm, nói với Tùy Uyên: "Anh biến về hồn thể qua đó nhìn thử xem đi, nếu có thể thì giúp Trần Mặc đuổi con quỷ đó đi, lúc về tôi đãi anh ăn một bữa lớn."
Lúc trước khi còn ở nhà, Thích An đã dẫn anh đến bệnh viện thử một lần, phát hiện anh bớt trong suốt xong là có thể chạm vào quỷ hồn khác. Loại quỷ mới vừa hình thành không lâu này, anh có thể nhẹ nhàng cưỡng chế đuổi đi.
Tùy Uyên được một tấc tiến một thước: "Ta muốn có di động riêng."
Thích An cắn răng: "Không thể, một cái di động mấy ngàn tệ đó!"
Tùy Uyên khoanh tay trước ngực dựa tường: "Đừng tưởng bản tướng quân không biết, những người xem lần trước nói lễ vật tặng cho ta đâu?"
"..." Thích An đỡ trán: "Được được được, mua mua mua!"
Tùy Uyên lúc này mới vừa lòng biến về hình dáng nửa trong suốt, chậm rì rì phiêu qua phòng Trần Mặc. Vài phút sau anh đã trở về: "Đuổi đi rồi."
Giải quyết xong chuyện này, Thích An trong lòng yên tâm không ít. Cô lấy ra bình máu nhỏ làm Tùy Uyên thực thể hóa một lần nữa, nhìn thời gian đã gần 11 giờ, vậy mà còn chưa thấy bóng dáng quỷ hồn đâu. Nhưng nếu không có quỷ cô tới đây làm gì?
Thích An đang nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy trong không khí mùi khói nhàn nhạt. Cô hít hít mấy cái, càng ngày càng cảm thấy cái mùi đó rõ ràng, vừa định hỏi Tùy Uyên có ngửi thấy hay không liền thấy một trận khói đặc xuất hiện, khói mù lượn lờ tràn ngập khắp căn phòng. Mùi khói nhàn nhạt cũng rất nhanh trở nên gay mũi, Thích An mỗi lần hô hấp là cảm thấy khói tràn ngập buồng phổi, liên tục ho khan sặc lên.
Cô vội gọi Tùy Uyên, cất bước chạy ra khỏi phòng, nhưng ai biết vừa xông qua đám sương khói kia, trước mắt cô không phải cửa phòng và hành lang mà là một tòa nhà tứ hợp viện cũ kĩ!
Cô và Tùy Uyên đang đứng giữa sân, đối diện là nhà chính, bên trái là phòng ở, bên phải là hành lang có mái che lợp cỏ tranh, quay đầu lại là cánh cửa viện đóng chặt. Trên bầu trời điểm đầy sao, trăng treo trên cao đẹp không sao tả xiết, nhưng giờ này không ai có tâm tư ngắm trăng cả.
Thích An đang muốn nói lại thấy những người khác cũng đang lục tục xuất hiện trong viện. Mỗi người đều đang ho khan, có vẻ đều bị sặc không nhẹ. Nhưng rất nhanh họ bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh không phát ra nổi thanh âm.
Thời gian như ngưng đọng, trên mặt mỗi người đều là kinh ngạc và sợ hãi.
Sau một lát, vị chủ bá giả kia là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng móc di động mở live stream, hai tay tung bay trên điện thoại không biết bấm cái gì.
Thích An có chút tò mò, vì thể mở app tìm kiếm cái tên Thời Khắc. Xếp hạng đầu là phòng của cô, thứ hai là "Phòng nhỏ của Thời Khắc". Cô có điểm muốn cười, tiến vào phòng xem một chút thấy tiêu đề "Đêm thăm hung trạch: Nhà cũ Lưu gia hung trạch nổi tiếng cả nước".
Số lượng người xem vẫn đang tăng, chủ bá giả nói với màn hình: "Chào mọi người, tôi là chủ bá Thời Khắc. Phòng cũ đã bị đóng nên mở lại phòng nhỏ này, mong mọi người hỗ trợ chia sẻ tăng tương tác được không?"
Thích An không khỏi thầm than cô ta đúng là cần tiền không cần mạng. Những việc đang xảy ra bây giờ rõ ràng là sự việc thần quái, cô ta còn bình tĩnh cầu chú ý. So với cô ta, biểu hiện của những người khác kém rất nhiều.
Tiểu Tô ôm chặt tay bạn trai run bần bật. Vương Khôn sắc mặt trắng bệch, đôi mắt lia bốn phía xung quanh phi thường khẩn trương. Mã ca và Trần Mặc biểu tình cũng không tốt lắm. Trong viện chỉ còn âm thanh chủ bá giả nói chuyện với fans.
Cô ta có vẻ rất hưng phấn, vừa nói những chuyện xảy ra vừa dùng màn hình quay lại khung cảnh tứ hợp viện, tiếp theo lại quay biểu tình những người khác, vừa cười vừa nói: "Mấy người đi cùng tôi đều rất sợ hãi, mọi người mau nhìn biểu tình bọn họ."
Cô ta bắt đầu từ Mã ca đứng gần nhất, Mã ca liếc cô ta một cái, nghiêng thân tránh màn hình tiếp tục quan sát chỗ này.
Tiếp theo chủ bá giả dịch màn hình sang Tiểu Tô và Vương Khôn, trong miệng vừa giới thiệu quan hệ người yêu của họ vừa nhắc tới chuyện kết quả chơi bút tiên nói hai người không thể tu thành chính quả. Vốn dĩ Tiểu Tô đang sợ không chịu được cô ta còn bên cạnh làm phiền, Tiểu Tô khó thở vung tay đập rơi di động, miệng mắng: "Cô mẹ nó có bệnh tâm thần phải không?! Muốn live stream thì lăn xa tôi ra một chút! Đừng ở trước mặt chướng mắt!"
Chủ bá giả nhặt di động, trong miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng cũng không nói nhiều như lúc trước nữa.
Thích An sợ hãi than thanh danh của cô hẳn sẽ không bị làm hỏng chứ?
"Đừng nháo nữa, ở chỗ này rồi mấy người còn có tâm tình live stream với cãi nhau?" Mã ca nhìn hai người trầm giọng: "Nơi này có lẽ mọi người đều biết phải không? Chúng ta đã bước vào địa bàn của quỷ hồn rồi, không nghĩ biện pháp nữa chỉ sợ thật sự sẽ có người chết đó!"
Thích An đứng gần cửa viện nhất, đi qua thử mở cửa. Rõ ràng đã kéo then cài rồi nhưng cô có dùng lực cách nào cửa cũng không mở được. Đương nhiên dù có mở được cũng chẳng được gì, rốt cuộc ngôi nhà này đã sớm bị thiêu hủy, bên trên còn xây lên một căn nhà ba tầng. Giờ đây ngôi nhà cũ đột nhiên xuất hiện đã nói lên rằng chỗ này là một không gian khác, muốn đi khỏi đây cũng không phải chỉ mở cửa đi ra đơn giản như vậy.
"Bây... bây giờ nên làm gì đây?"" Tiểu Tô hai mắt ngậm nước, hối hận nói: "Sớm biết rằng ở đây thật sự có quỷ, tôi nhất định sẽ không tới đâu!"
Mã ca thở dài: "Giờ có khóc cũng vô dụng. Tôi cảm thấy thừa dịp hiện tại quỷ chưa xuất hiện, mọi người cùng tìm xem, nói không chừng thấy được sinh cơ thì sao? Dù sao cũng hơn đứng đây chờ chết chứ?"
Không có ai phản đối. Chủ bá giả kia cũng trầm mặc gật gật đầu theo.
Thích An nhìn thoáng qua trong phòng live stream thấy bình luận toàn dấu chấm hỏi. Trừ ra mấy cái đang hỏi Tùy Uyên đâu còn lại toàn là nghi ngờ. Có người nói thanh âm của chủ bá khác khác, có người nói sao tối mà còn mang kính râm, còn có người nghi ngờ phong cách của chủ bá quá khác trước, ồn ào nhốn nháo không ngừng, rõ ràng không phải Thời Khắc thật.
Vì thế Thích An yên tâm không ít, xem ra người xem đôi mắt vẫn sáng như đuốc.
Tùy Uyên ngồi cạnh Thích An xem cô chơi, đầu óc anh cũng rất nhanh nhạy, xem tầm mười phút đã hiểu luật, còn bắt đầu chỉ đạo Thích An ra bài. Sau đó Thích An đưa điện thoại cho anh chơi luôn.
Rất lâu về sau, khi nhớ tới việc này Thích An đều bóp cổ tay tiếc nuối biết vậy đừng làm. Tùy Uyên chính thức từ hôm nay bắt đầu mê các loại game trên điện thoại, đặc biệt là đấu địa chủ.
Sáu người một quỷ chơi hết buổi chiều, lúc sắc trời dần dần ảm đạm điện thoại cũng cạn pin, nhưng mà đây không phải vấn đề gì lớn, mọi người đều mang theo sạc dự phòng. Thích An còn mang theo những hai cái, càng không có vấn đề gì.
Mọi người cùng nhau ăn đồ ăn mang theo, Tiểu Tô còn đề nghị chờ đến tối mỗi người kể một chuyện ma hoặc là chơi trò chơi kinh dị.
"Lúc trước chỉ có hai bọn tôi với Mã ca, không chơi gì đó náo nhiệt được. Bây giờ thì tốt rồi, nhiều người như vậy chúng ta còn có thể chơi bút tiên điệp tiên gì đó, quá hợp lý luôn!"
Thích An rất muốn ngăn cản họ tìm đường chết, nhưng chỉ trách bọn họ nhiều người đồng lòng cô ngăn không nổi. Vị chủ bá giả mạo kia trong mắt mọi người ẩn ẩn có xu hướng trở thành người dẫn đầu, cô ta gật đầu một cái là những người khác đều phụ họa theo. Thích An nhiều lời vô dụng, không thèm nói nữa. Cô với Tùy Uyên ngồi một bên, vừa đập muỗi vừa nhìn họ chơi bút tiên.
Trong phòng tối đen chỉ có một cái màn hình điện thoại chiếu sáng. Năm người ngồi vây thành một vòng tròn, dựa theo quy tắc bút tiên mỗi người dùng ngón tay kẹp bút chì lẩm bẩm niệm chú. Khi bọn họ niệm xong lần thứ ba chú triệu hoán, , Thích An thấy một con quỷ từ cửa sổ phiêu vào, rơi xuống sau lưng Tiểu Tô. Con quỷ là một phụ nữ trung niên hơn 40 gần 50 tuổi, quần áo đơn giản, để kiểu tóc xoăn ngắn đang lưu hành trong giới các bà các mẹ, thân thể thoạt nhìn không có tổn thương gì, trừ bỏ làn da trắng xanh và ánh mắt oán độc thật ra không khác gì người bình thường, không đáng sợ lắm.
Thích An nhìn liền đoán được thân phận bà ta, khẳng định là người phụ nữ mới chết cách đây không lâu.
Bà ta đứng sau lưng Tiểu Tô, mặt không biểu tình nhìn năm người họ một vòng, tiếp theo như cảm giác được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thích An.
Thích An nhanh chóng dời tầm mắt, cho đến khi nghe tiếng Tiểu Tô: "Giật giật kìa, thật sự đang động đậy đó!" Cô quay đầu nhìn lại mà da đầu tê dại.
Người phụ nữ kia cúi người duỗi tay nắm lấy cây bút bị năm người kẹp, chậm rì rì vẽ một vòng tròn.
"Bút tiên bút tiên, tôi với lão Vương có thể tu thành chính quả hay không?" Tiểu Tô hỏi vấn đề đầu tiên.
Bà ta quay đầu nhìn Vương Khôn, đột nhiên nhếch mép cười một cách cổ quái, di chuyển bút chì khoanh vào chữ "Không".
Tiểu Tô thất vọng "A" một tiếng, Vương Khôn lại nhíu mày nói: "Quá giả rồi, thứ này nhất định không thể tin!"
Thích An cũng cảm thấy không tin, vì thoạt nhìn con quỷ này chỉ đang muốn quấy rối.
Những người khác lại lục tục hỏi một vài vấn đề, Tùy Uyên ghé sát vào Thích An thấp giọng nói: "Trò này có vẻ rất thú vị, lúc về chúng ta cũng chơi thử xem?"
Thích An trừng anh: "Triệu hồi ai? Anh chắc?"
"Hừ, sao lại không thể chứ?" Tùy Uyên nói: "Nếu ngươi không tin giờ hỏi một vấn đề đi, ta lập tức có thể trả lời cho ngươi."
Thích An đúng là không thèm tin: "Tôi có thể phát tài không?"
Tùy Uyên chớp chớp mắt: "Nằm mơ."
"Xem ra anh về sau không muốn ăn đồ ngon nữa?"
"... Nói đùa thôi."
Lúc hai người nói chuyện phiếm Thích An còn tiện tay đập chết một đống muỗi, những người khác chơi bút tiên cũng gần xong. Không ngờ lúc kết thúc có sai lầm, Trần Mặc không cẩn thận buông lỏng tay giữ cây bút!
Thích An trơ mắt nhìn sắc mặt người phụ nữ trở nên âm trầm, nhanh chóng di chuyển đứng sau lưng Trần Mặc.
Không biết có thể xảy ra chuyện gì không tốt không... Cô nên nhắc nhở một tiếng hay nên không nói chuyện không liên quan đến mình đây?
Thấy Trần Mặc gây ra lỗi, những người khác sắc mặt thay đổi, Tiểu Tô nhanh chóng hướng chủ bá giả kia hỏi: "Chủ bá, cô... cô vừa nãy có thấy quỷ không? Trần Mặc gây ra lỗi quỷ có thể ám chúng ta hay không..."
Chủ bá giả ngẩng đầu nhìn sau lưng những người khác một vòng, sau đó lắc đầu nói: "Tạm thời không có việc gì, bút tiên đang đứng sau tôi, mọi người nhanh nhanh tiễn nó đi đi."
Nghe lời này tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng niệm chú tiễn bút tiên.
Tùy Uyên cười nhạo một tiếng: "Người này cùng những giang hồ thuật sĩ giả danh lừa bịp giống y như nhau. Nếu ở đây vẫn là Hề quốc, bản tướng quân phải tống vào nha môn mấy ngày mới được."
Thích An nghiêng đầu nhìn anh, lắc lắc đầu nói: "Anh thật đúng là một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc nha."
Bên kia sau khi nghi thức kết thúc, con quỷ nên tiễn vẫn đứng sau lưng Trần Mặc. Anh ta giống như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ bà ta đứng rồi lại cúi đầu xoa xoa cánh tay, có thể là cảm giác được lạnh lẽo.
Tiểu Tô ngáp một cái, nói với mọi người: "Cũng không còn sớm nữa, mọi người đều sớm chút nghỉ ngơi đi thôi. Nếu có chuyện gì nhất định phải la lớn gọi mọi người nha."
Những người khác nói ngủ ngon, từng người một tản về phòng.
Thích An về phòng trái lo phải nghĩ, cảm thấy không yên tâm, nói với Tùy Uyên: "Anh biến về hồn thể qua đó nhìn thử xem đi, nếu có thể thì giúp Trần Mặc đuổi con quỷ đó đi, lúc về tôi đãi anh ăn một bữa lớn."
Lúc trước khi còn ở nhà, Thích An đã dẫn anh đến bệnh viện thử một lần, phát hiện anh bớt trong suốt xong là có thể chạm vào quỷ hồn khác. Loại quỷ mới vừa hình thành không lâu này, anh có thể nhẹ nhàng cưỡng chế đuổi đi.
Tùy Uyên được một tấc tiến một thước: "Ta muốn có di động riêng."
Thích An cắn răng: "Không thể, một cái di động mấy ngàn tệ đó!"
Tùy Uyên khoanh tay trước ngực dựa tường: "Đừng tưởng bản tướng quân không biết, những người xem lần trước nói lễ vật tặng cho ta đâu?"
"..." Thích An đỡ trán: "Được được được, mua mua mua!"
Tùy Uyên lúc này mới vừa lòng biến về hình dáng nửa trong suốt, chậm rì rì phiêu qua phòng Trần Mặc. Vài phút sau anh đã trở về: "Đuổi đi rồi."
Giải quyết xong chuyện này, Thích An trong lòng yên tâm không ít. Cô lấy ra bình máu nhỏ làm Tùy Uyên thực thể hóa một lần nữa, nhìn thời gian đã gần 11 giờ, vậy mà còn chưa thấy bóng dáng quỷ hồn đâu. Nhưng nếu không có quỷ cô tới đây làm gì?
Thích An đang nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy trong không khí mùi khói nhàn nhạt. Cô hít hít mấy cái, càng ngày càng cảm thấy cái mùi đó rõ ràng, vừa định hỏi Tùy Uyên có ngửi thấy hay không liền thấy một trận khói đặc xuất hiện, khói mù lượn lờ tràn ngập khắp căn phòng. Mùi khói nhàn nhạt cũng rất nhanh trở nên gay mũi, Thích An mỗi lần hô hấp là cảm thấy khói tràn ngập buồng phổi, liên tục ho khan sặc lên.
Cô vội gọi Tùy Uyên, cất bước chạy ra khỏi phòng, nhưng ai biết vừa xông qua đám sương khói kia, trước mắt cô không phải cửa phòng và hành lang mà là một tòa nhà tứ hợp viện cũ kĩ!
Cô và Tùy Uyên đang đứng giữa sân, đối diện là nhà chính, bên trái là phòng ở, bên phải là hành lang có mái che lợp cỏ tranh, quay đầu lại là cánh cửa viện đóng chặt. Trên bầu trời điểm đầy sao, trăng treo trên cao đẹp không sao tả xiết, nhưng giờ này không ai có tâm tư ngắm trăng cả.
Thích An đang muốn nói lại thấy những người khác cũng đang lục tục xuất hiện trong viện. Mỗi người đều đang ho khan, có vẻ đều bị sặc không nhẹ. Nhưng rất nhanh họ bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh không phát ra nổi thanh âm.
Thời gian như ngưng đọng, trên mặt mỗi người đều là kinh ngạc và sợ hãi.
Sau một lát, vị chủ bá giả kia là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng móc di động mở live stream, hai tay tung bay trên điện thoại không biết bấm cái gì.
Thích An có chút tò mò, vì thể mở app tìm kiếm cái tên Thời Khắc. Xếp hạng đầu là phòng của cô, thứ hai là "Phòng nhỏ của Thời Khắc". Cô có điểm muốn cười, tiến vào phòng xem một chút thấy tiêu đề "Đêm thăm hung trạch: Nhà cũ Lưu gia hung trạch nổi tiếng cả nước".
Số lượng người xem vẫn đang tăng, chủ bá giả nói với màn hình: "Chào mọi người, tôi là chủ bá Thời Khắc. Phòng cũ đã bị đóng nên mở lại phòng nhỏ này, mong mọi người hỗ trợ chia sẻ tăng tương tác được không?"
Thích An không khỏi thầm than cô ta đúng là cần tiền không cần mạng. Những việc đang xảy ra bây giờ rõ ràng là sự việc thần quái, cô ta còn bình tĩnh cầu chú ý. So với cô ta, biểu hiện của những người khác kém rất nhiều.
Tiểu Tô ôm chặt tay bạn trai run bần bật. Vương Khôn sắc mặt trắng bệch, đôi mắt lia bốn phía xung quanh phi thường khẩn trương. Mã ca và Trần Mặc biểu tình cũng không tốt lắm. Trong viện chỉ còn âm thanh chủ bá giả nói chuyện với fans.
Cô ta có vẻ rất hưng phấn, vừa nói những chuyện xảy ra vừa dùng màn hình quay lại khung cảnh tứ hợp viện, tiếp theo lại quay biểu tình những người khác, vừa cười vừa nói: "Mấy người đi cùng tôi đều rất sợ hãi, mọi người mau nhìn biểu tình bọn họ."
Cô ta bắt đầu từ Mã ca đứng gần nhất, Mã ca liếc cô ta một cái, nghiêng thân tránh màn hình tiếp tục quan sát chỗ này.
Tiếp theo chủ bá giả dịch màn hình sang Tiểu Tô và Vương Khôn, trong miệng vừa giới thiệu quan hệ người yêu của họ vừa nhắc tới chuyện kết quả chơi bút tiên nói hai người không thể tu thành chính quả. Vốn dĩ Tiểu Tô đang sợ không chịu được cô ta còn bên cạnh làm phiền, Tiểu Tô khó thở vung tay đập rơi di động, miệng mắng: "Cô mẹ nó có bệnh tâm thần phải không?! Muốn live stream thì lăn xa tôi ra một chút! Đừng ở trước mặt chướng mắt!"
Chủ bá giả nhặt di động, trong miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng cũng không nói nhiều như lúc trước nữa.
Thích An sợ hãi than thanh danh của cô hẳn sẽ không bị làm hỏng chứ?
"Đừng nháo nữa, ở chỗ này rồi mấy người còn có tâm tình live stream với cãi nhau?" Mã ca nhìn hai người trầm giọng: "Nơi này có lẽ mọi người đều biết phải không? Chúng ta đã bước vào địa bàn của quỷ hồn rồi, không nghĩ biện pháp nữa chỉ sợ thật sự sẽ có người chết đó!"
Thích An đứng gần cửa viện nhất, đi qua thử mở cửa. Rõ ràng đã kéo then cài rồi nhưng cô có dùng lực cách nào cửa cũng không mở được. Đương nhiên dù có mở được cũng chẳng được gì, rốt cuộc ngôi nhà này đã sớm bị thiêu hủy, bên trên còn xây lên một căn nhà ba tầng. Giờ đây ngôi nhà cũ đột nhiên xuất hiện đã nói lên rằng chỗ này là một không gian khác, muốn đi khỏi đây cũng không phải chỉ mở cửa đi ra đơn giản như vậy.
"Bây... bây giờ nên làm gì đây?"" Tiểu Tô hai mắt ngậm nước, hối hận nói: "Sớm biết rằng ở đây thật sự có quỷ, tôi nhất định sẽ không tới đâu!"
Mã ca thở dài: "Giờ có khóc cũng vô dụng. Tôi cảm thấy thừa dịp hiện tại quỷ chưa xuất hiện, mọi người cùng tìm xem, nói không chừng thấy được sinh cơ thì sao? Dù sao cũng hơn đứng đây chờ chết chứ?"
Không có ai phản đối. Chủ bá giả kia cũng trầm mặc gật gật đầu theo.
Thích An nhìn thoáng qua trong phòng live stream thấy bình luận toàn dấu chấm hỏi. Trừ ra mấy cái đang hỏi Tùy Uyên đâu còn lại toàn là nghi ngờ. Có người nói thanh âm của chủ bá khác khác, có người nói sao tối mà còn mang kính râm, còn có người nghi ngờ phong cách của chủ bá quá khác trước, ồn ào nhốn nháo không ngừng, rõ ràng không phải Thời Khắc thật.
Vì thế Thích An yên tâm không ít, xem ra người xem đôi mắt vẫn sáng như đuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.