Chương 35: NÚI SÂU THÔN NHỎ 3
Tòng 0
01/08/2021
Đường vào sơn thôn vẫn là đường đất, gồ ghề lồi lõm, xóc nảy khiến cả người khó chịu. Trên xe chen đầy người, người đi riêng hay đi theo nhóm đều trò chuyện với nhau, hiển nhiên ở địa phương nhỏ này tất cả đều quen biết nhau. Vì thế ba người Thích An thành lạc loài, bị một bác gái bắt đầu dò hỏi, những người khác cũng tò mò với thân phận bọn họ.
Nghe bọn họ đi đến tổ 3 thôn Dương Liễu, có người nghĩ nghĩ rồi nói: "Ồ, mấy người đi tổ 3? Vậy mấy người chắc là thân thích Dương gia hả?"
Triệu Nhất lấy một gói thuốc lá trong túi, rút ra một điếu đưa cho người đàn ông, mới cười hỏi: "Đúng vậy, sao đại thúc biết được?"
"Ai, chuyện này đơn giản mà," người đó nhận điếu thuốc kẹp trên vành tai: "Dương lão nhị không phải mới chết đấy sao, hôm qua cũng có mấy người từ bên ngoài tới đó."
Triệu Nhất và Thích An nhìn liếc nhau một cái, chậm rãi dò hỏi, rất nhanh đã biết Dương lão nhị tối hôm kia chết, nguyên nhân là nửa đêm đi wc rơi vào hầm cầu nhưng không ai phát hiện, vợ ông ta sáng sớm dậy đi vệ sinh mới nhìn thấy thi thể.
Nhưng mà... Nếu là kiểu chết thế này hẳn không có khả năng oán khí quá nặng mà biến thành lệ quỷ báo thù đi? Cho nên bọn họ rất nhanh khẳng định, nhiệm vụ lần này không phải Dương lão nhị, nhưng có khả năng ông ta bị lệ quỷ hại chết.
Lúc này xe lam đã ngồi đầy người chậm rãi dừng lại, người lái xe quay đầu kêu một tiếng: "Ngồi xích xích vào trong chút đi, có người lên đó!"
Thích An quay đầu nhìn ven đường, thấy một thanh niên trẻ đi tới, mái tóc xanh hồng trông y như pháo hoa phá lệ khiến người chú ý. Tùy Uyên chọc chọc cánh tay cô thấp giọng hỏi: "Người này vì sao giả trang như vậy? Hay đây là yêu quái trong núi sâu?"
"..." Thích An nhỏ giọng: "Anh không hiểu thời trang, đây người ta gọi là phi chủ lưu."
Phi chủ lưu lấy một tư thế tự nhận là tuấn tú vô song bước lên xe, ngồi xuống chỗ mọi người xích ra, lấy tiền đưa cho tài xế, vừa nhai kẹo cao su vừa nói: "Đến tổ 3 thôn Dương Liễu."
Nghe được lời này, Thích An không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Xe lam chở mọi người đi tiếp, dừng ở các cửa thôn khác nhau cho mọi người xuống, đến cuối cùng chỉ còn ba người Thích An cùng với phi chủ lưu nửa đường lên xe. Xóc nảy thêm vài phút nữa mới đến được tổ 3 thôn Dương Liễu. Phi chủ lưu xuống xe trước, nhìn thấy ba người Thích An cũng xuống xe không khỏi hồ nghi đánh giá họ, hỏi: "Mấy người ở đâu tới? Đến thôn chúng tôi làm gì?"
Triệu Nhất mặt không đổi sắc chỉ chỉ trong thôn: "Đến thăm thân thích, sao vậy?"
Cậu ta cười một tiếng: "Nhìn mấy người không giống có thân thích ở đây lắm nhỉ? Thân thích nhà ai vậy?"
Triệu Nhất cười hỏi: "Người anh em, cậu tra hộ khẩu chắc?"
Phi chủ lưu thấp giọng khịt một cái, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ không rõ xoay người đi vào thôn.
Thích An bọn họ đi đến bóng cây một bên nghỉ một lát mới chịu nhích người. Trước mắt cũng chỉ biết tình huống của Dương lão nhị lúc nói chuyện trên xe, bọn họ thương lượng một chút nếu vào thôn không phát hiện gì khác thì đến nhà họ Dương đang làm tang sự xem sao.
Tổ 3 thôn Dương Liễu chỉ là một tiểu đội được thôn trang phân ra, từ trước kia lúc còn chế độ công xã lưu lại, dân cư cũng không nhiều, ước chừng chỉ có hơn mười hộ, muốn tìm được nhà đang làm tang sự kia cũng thật dễ dàng.
Ba người vào thôn việc trước tiên là theo đường nhỏ đi một vòng. Thôn dân thấy họ lộ ra thần sắc tìm tòi nghiên cứu, cũng may không có ai tới hỏi. Thích An phát hiện thôn này phòng ở hầu như là kiểu phòng cũ lạc hậu, mái ngói tường đất trát bùn, chỉ có một nhà là phòng xây gạch đỏ. Trong đó còn có một nhà, hoặc nói đúng ra là một cái chòi dùng gậy trúc và cỏ tranh đắp thành. Lúc bọn Thích An đi qua đó thấy một người đàn ông ở bên trong đi ra, ông ta gầy chỉ có da bọc xương, đi đường run run rẩy rẩy không biết do đói ăn hay là do bị bệnh gì đó.
Tóm lại, căn cứ vào tình hình nhà cửa họ đã thấy, không khó để tưởng tượng chỗ này nghèo như thế nào.
Đi một vòng quanh thôn nhỏ xong ba người không phát hiện điều gì, quay đầu đi về phía nhà Dương lão nhị. Lễ tang ở Dương gia vẫn chưa xong, vẫn đang bật nhạc buồn, khu đất trống trước nhà còn bày đầy đồ dùng làm đám tang, còn có rất nhiều người đang ngồi đó đánh bài. Ba người rất nhanh đến nơi, giữa nhà họ Dương bày một cỗ quan tài, trước quan tài đặt ảnh chụp trắng đen, một phụ nữ trung niên mặc đồ tang đi lại, có mấy đứa trẻ đang vui cười đùa giỡn. Ngoài những người đó còn có một đôi vợ chồng trung niên tuy không mặc đồ tang nhưng tay có đeo miếng vải đen, người chết là Dương lão nhị nên người đàn ông đó hẳn là Dương lão đại.
Mấy người Thích An tạm không đến gần, đứng ở con đường nhỏ đi qua Dương gia nhìn trong chốc lát, ánh mắt đều dừng ở nhà xí. Nhà xí ở bên trái nhà vòng qua chuồng gà, cách phòng ở rất gần, ước chừng chỉ vài chục bước chân là đến. Ở khoảng cách đó đừng nói là tiếng kêu cứu của Dương lão nhị, chỉ cần rơi xuống phát ra tiếng vang người trong phòng cũng có thể nghe thấy. Vậy mà ông ta lại chết đuối trong đó, mãi tận sáng hôm sau mới được phát hiện.
Một lát sau, Triệu Nhất lên tiếng: "Qua đó xem thử đi?"
Anh ta dẫn đầu đi đến chỗ người phụ nữ mặc đồ tang, nói là ba người họ đi ngang qua đây thấy nhà làm đám tang, muốn thắp cho người mất nén hương, người phụ nữ đồng ý. Lúc mấy người họ vào linh đường liếc mắt một cái đã thấy quỷ hồn Dương lão nhị đứng cạnh quan tài, ông ta duy trì bộ dáng khi chết, toàn thân dính đầy nước phân ghê tởm, còn có rất nhiều giòi bọ to mọng lổm nhổm mấp máy. Kinh tởm hơn là miệng, lỗ mũi, thậm chí lỗ tai ông ta cũng có nước phân màu đen nhỏ ra, thật sự là nhìn một cái miễn ba ngày cơm luôn.
Triệu Nhất đối với quỷ hồn làm như không thấy, biểu tình bình tĩnh đi đến trước quan tài, rút ba nén hương châm vào ngọn lửa, cung kính vái ba vái, cắm vào lư hương. Thích An là người tiến lên thứ hai, cô châm nhang cúi đầu vái ảnh chụp. Mà ngay lúc cô vừa đứng thẳng lên chuẩn bị vái cái thứ hai bỗng nhiên xảy ra tình huống khiến mọi người bất ngờ: Tất cả âm thanh đều đã biến mất!
Tiếng nhạc buồn trong linh đường, tiếng nói chuyện đánh bài bên ngoài, tiếng trẻ con nô đùa, thậm chí tiếng cây cối xào xạc, cùng một lúc hoàn toàn biến mất! Giống như vào thời điểm cô ngẩng đầu lên bỗng nhiên biến thành người điếc.
Nhưng vấn đề lại không ở trên người cô, bởi vì cô rất nhanh đã phát hiện thôn dân cũng trở nên quỷ dị. Bọn họ như phút chốc đồng thời bị rút đi linh hồn, tất cả giống y người gỗ đôi mắt trống rỗng vô hồn đứng đó.
"Sao lại... Đột nhiên biến thành như vậy?" Triệu Nhất hiển nhiên cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như thế, trong mắt không chút nào che dấu kinh ngạc.
Thích An xoay người nhìn một vòng ngoài viện. Đám trẻ đang chạy đuổi nhau ngừng lại, cánh tay đang vung lên giờ mềm mại rũ xuống cạnh người. Những người đang đánh bài vẫn duy trì tư thế ngồi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía vốn dĩ là xấp bài cầm trên tay nay đều rơi rớt trên mặt bàn. Hai người phụ nữ đang tươi cười đầy mặt nói chuyện với nhau cũng biến mất ý cười, dùng đôi mắt vô thần nhìn nhau không chớp lấy một cái. Tất cả mọi thứ như bị ấn nút tạm dừng, không âm thanh, không động tác, thậm chí... giống như sinh mệnh cũng không có.
Triệu Nhất bước ra khỏi linh đường, đến chỗ người đứng gần nhất đưa ngón trỏ thăm dò dưới mũi ông ta, vài giây sau quay lại nói: "Còn thở, người hẳn là còn sống."
Trước mắt một màn quỷ dị đến cực điểm làm Thích An ngốc lăng, Triệu Nhất cất tiếng khiến cô hồi phục tinh thần cũng theo ra khỏi phòng kéo tay một người nâng lên cao ngang ngực, cô thả tay ra cánh tay anh ta lại rơi thõng xuống bên người. Dù còn hô hấp nhưng họ không hề giống người sống, mà giống như rối gỗ mặc người đùa nghịch.
Việc này thật sự quá quỷ dị, dù mặt trời đang chói chang trên cao Thích An cũng không khỏi nổi da gà.
"Rất kì quái phải không?" Triệu Nhất nhìn chằm chằm thôn dân trước mặt: "Vì sao chúng ta còn có thể cử động?"
Tùy Uyên là quỷ hồn, không bị ảnh hưởng còn nói được, nhưng Thích An và Triệu Nhất là người sống, vì sao thôn dân đều trở thành như vậy mà hai người họ lại hoàn toàn không việc gì?
Triệu Nhất nhìn Thích An một cái, mở miệng: "Có lẽ vì chúng ta không phải người trong thôn. Hiện tại thử đi xung quanh nhìn xem có phải tất cả mọi người đều bị vậy hay không, thuận tiện tìm xem Dương lão nhị đi đâu rồi."
Đúng vậy, quỷ hồn Dương lão nhị nguyên bản vẫn đứng cạnh linh đường đã không thấy đâu. Bởi vì tử trạng ông ta thật sự rất kinh tởm nên lúc dâng hương dù là Triệu Nhất, Thích An hay Tùy Uyên đều không nhìn ông ta. Ông ta rốt cuộc lúc nào và bằng cách nào biến mất bọn họ hoàn toàn không biết.
Dương gia nằm ở giữa tổ 3 thôn Dương Liễu, lẽ ra từ chỗ này phân làm hai đi sang hai bên tìm kiếm là tiết kiệm sức lực và thời gian nhất, nhưng dưới tình huống này mà chia nhau hành động thì không khác gì tặng không mạng người cho con lệ quỷ đang ẩn nấp kia.
Ba người trước hết tìm trong ngoài Dương gia một lần, không phát hiện ra gì cả. Thích An còn định nhìn thử xem có phải động vật cũng giống con người bị bất động không, nhưng đi đến chuồng lợn nhà họ Dương lại thấy bên trong rất sạch sẽ, giống như lâu rồi họ không nuôi lợn. Tóm lại ở đây không có thu hoạch gì cả, bọn họ liền đi về hướng cửa thôn.
Trên đường đi phàm là những thôn dân họ gặp đều đang bất động. Ba người họ như đi vào thế giới của những pho tượng, trừ bản thân ra, mọi người mọi thứ xung quanh đều biến thành pho tượng không thể động không thể nói.
Trong thôn tổng cộng chỉ có 18 hộ, nhưng mỗi căn nhà lại cách nhau khá xa, dù họ xuất phát từ nhà họ Dương ở chính giữa thôn, chỉ cần đi qua 8 nhà là đến đầu thôn nhưng khoảng cách này cũng không ngắn. Trong lúc đó họ lại còn phải vào từng nhà từng phòng kiểm tra một lần, tránh cho việc quỷ hồn đang ở trong nhà nào đó. Ngoại trừ Tùy Uyên không cảm giác được nóng lạnh, Thích An và Triệu Nhất đã nóng đến mồ hôi đầy đầu, mái tóc ướt sũng dán trên mặt, nhưng bọn họ không dám nghỉ ngơi, nếu không nhanh chóng tìm ra điểm dị thường thì rất có thể họ cũng sẽ bị biến thành giống thôn dân.
Triệu Nhất lau mồ hôi trên trán, vừa đi vừa nói: "Trời nóng như vậy, nếu các thôn dân vẫn giữ dáng vẻ đó chỉ sợ rất nhanh sẽ chết hết." Phơi đầu dưới nắng có khả năng sẽ bị cảm nắng, người ở trong phòng hoặc trong bóng râm cũng sẽ bị đói chết khát chết.
Thích An trầm mặc một lúc, mở miệng: "Chỉ có thể nhanh chóng tìm ra con quỷ kia, hi vọng đừng lâu quá."
Trong lòng cô không tự chủ được dâng lên một loại cảm giác tội lỗi nhàn nhạt, giống như vì một cái khấn vái của cô mà nơi này xảy ra chuyện. Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ thông, kì thật mặc kệ cô có tới đây hay không ở đây đều đang tồn tại một con lệ quỷ, sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện hôm nay. Ba người họ tới đây ít nhất còn có cơ hội xử lí con quỷ cứu thôn dân, nếu họ không tới, tương lai xảy ra loại chuyện này cả thôn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Nghe bọn họ đi đến tổ 3 thôn Dương Liễu, có người nghĩ nghĩ rồi nói: "Ồ, mấy người đi tổ 3? Vậy mấy người chắc là thân thích Dương gia hả?"
Triệu Nhất lấy một gói thuốc lá trong túi, rút ra một điếu đưa cho người đàn ông, mới cười hỏi: "Đúng vậy, sao đại thúc biết được?"
"Ai, chuyện này đơn giản mà," người đó nhận điếu thuốc kẹp trên vành tai: "Dương lão nhị không phải mới chết đấy sao, hôm qua cũng có mấy người từ bên ngoài tới đó."
Triệu Nhất và Thích An nhìn liếc nhau một cái, chậm rãi dò hỏi, rất nhanh đã biết Dương lão nhị tối hôm kia chết, nguyên nhân là nửa đêm đi wc rơi vào hầm cầu nhưng không ai phát hiện, vợ ông ta sáng sớm dậy đi vệ sinh mới nhìn thấy thi thể.
Nhưng mà... Nếu là kiểu chết thế này hẳn không có khả năng oán khí quá nặng mà biến thành lệ quỷ báo thù đi? Cho nên bọn họ rất nhanh khẳng định, nhiệm vụ lần này không phải Dương lão nhị, nhưng có khả năng ông ta bị lệ quỷ hại chết.
Lúc này xe lam đã ngồi đầy người chậm rãi dừng lại, người lái xe quay đầu kêu một tiếng: "Ngồi xích xích vào trong chút đi, có người lên đó!"
Thích An quay đầu nhìn ven đường, thấy một thanh niên trẻ đi tới, mái tóc xanh hồng trông y như pháo hoa phá lệ khiến người chú ý. Tùy Uyên chọc chọc cánh tay cô thấp giọng hỏi: "Người này vì sao giả trang như vậy? Hay đây là yêu quái trong núi sâu?"
"..." Thích An nhỏ giọng: "Anh không hiểu thời trang, đây người ta gọi là phi chủ lưu."
Phi chủ lưu lấy một tư thế tự nhận là tuấn tú vô song bước lên xe, ngồi xuống chỗ mọi người xích ra, lấy tiền đưa cho tài xế, vừa nhai kẹo cao su vừa nói: "Đến tổ 3 thôn Dương Liễu."
Nghe được lời này, Thích An không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Xe lam chở mọi người đi tiếp, dừng ở các cửa thôn khác nhau cho mọi người xuống, đến cuối cùng chỉ còn ba người Thích An cùng với phi chủ lưu nửa đường lên xe. Xóc nảy thêm vài phút nữa mới đến được tổ 3 thôn Dương Liễu. Phi chủ lưu xuống xe trước, nhìn thấy ba người Thích An cũng xuống xe không khỏi hồ nghi đánh giá họ, hỏi: "Mấy người ở đâu tới? Đến thôn chúng tôi làm gì?"
Triệu Nhất mặt không đổi sắc chỉ chỉ trong thôn: "Đến thăm thân thích, sao vậy?"
Cậu ta cười một tiếng: "Nhìn mấy người không giống có thân thích ở đây lắm nhỉ? Thân thích nhà ai vậy?"
Triệu Nhất cười hỏi: "Người anh em, cậu tra hộ khẩu chắc?"
Phi chủ lưu thấp giọng khịt một cái, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ không rõ xoay người đi vào thôn.
Thích An bọn họ đi đến bóng cây một bên nghỉ một lát mới chịu nhích người. Trước mắt cũng chỉ biết tình huống của Dương lão nhị lúc nói chuyện trên xe, bọn họ thương lượng một chút nếu vào thôn không phát hiện gì khác thì đến nhà họ Dương đang làm tang sự xem sao.
Tổ 3 thôn Dương Liễu chỉ là một tiểu đội được thôn trang phân ra, từ trước kia lúc còn chế độ công xã lưu lại, dân cư cũng không nhiều, ước chừng chỉ có hơn mười hộ, muốn tìm được nhà đang làm tang sự kia cũng thật dễ dàng.
Ba người vào thôn việc trước tiên là theo đường nhỏ đi một vòng. Thôn dân thấy họ lộ ra thần sắc tìm tòi nghiên cứu, cũng may không có ai tới hỏi. Thích An phát hiện thôn này phòng ở hầu như là kiểu phòng cũ lạc hậu, mái ngói tường đất trát bùn, chỉ có một nhà là phòng xây gạch đỏ. Trong đó còn có một nhà, hoặc nói đúng ra là một cái chòi dùng gậy trúc và cỏ tranh đắp thành. Lúc bọn Thích An đi qua đó thấy một người đàn ông ở bên trong đi ra, ông ta gầy chỉ có da bọc xương, đi đường run run rẩy rẩy không biết do đói ăn hay là do bị bệnh gì đó.
Tóm lại, căn cứ vào tình hình nhà cửa họ đã thấy, không khó để tưởng tượng chỗ này nghèo như thế nào.
Đi một vòng quanh thôn nhỏ xong ba người không phát hiện điều gì, quay đầu đi về phía nhà Dương lão nhị. Lễ tang ở Dương gia vẫn chưa xong, vẫn đang bật nhạc buồn, khu đất trống trước nhà còn bày đầy đồ dùng làm đám tang, còn có rất nhiều người đang ngồi đó đánh bài. Ba người rất nhanh đến nơi, giữa nhà họ Dương bày một cỗ quan tài, trước quan tài đặt ảnh chụp trắng đen, một phụ nữ trung niên mặc đồ tang đi lại, có mấy đứa trẻ đang vui cười đùa giỡn. Ngoài những người đó còn có một đôi vợ chồng trung niên tuy không mặc đồ tang nhưng tay có đeo miếng vải đen, người chết là Dương lão nhị nên người đàn ông đó hẳn là Dương lão đại.
Mấy người Thích An tạm không đến gần, đứng ở con đường nhỏ đi qua Dương gia nhìn trong chốc lát, ánh mắt đều dừng ở nhà xí. Nhà xí ở bên trái nhà vòng qua chuồng gà, cách phòng ở rất gần, ước chừng chỉ vài chục bước chân là đến. Ở khoảng cách đó đừng nói là tiếng kêu cứu của Dương lão nhị, chỉ cần rơi xuống phát ra tiếng vang người trong phòng cũng có thể nghe thấy. Vậy mà ông ta lại chết đuối trong đó, mãi tận sáng hôm sau mới được phát hiện.
Một lát sau, Triệu Nhất lên tiếng: "Qua đó xem thử đi?"
Anh ta dẫn đầu đi đến chỗ người phụ nữ mặc đồ tang, nói là ba người họ đi ngang qua đây thấy nhà làm đám tang, muốn thắp cho người mất nén hương, người phụ nữ đồng ý. Lúc mấy người họ vào linh đường liếc mắt một cái đã thấy quỷ hồn Dương lão nhị đứng cạnh quan tài, ông ta duy trì bộ dáng khi chết, toàn thân dính đầy nước phân ghê tởm, còn có rất nhiều giòi bọ to mọng lổm nhổm mấp máy. Kinh tởm hơn là miệng, lỗ mũi, thậm chí lỗ tai ông ta cũng có nước phân màu đen nhỏ ra, thật sự là nhìn một cái miễn ba ngày cơm luôn.
Triệu Nhất đối với quỷ hồn làm như không thấy, biểu tình bình tĩnh đi đến trước quan tài, rút ba nén hương châm vào ngọn lửa, cung kính vái ba vái, cắm vào lư hương. Thích An là người tiến lên thứ hai, cô châm nhang cúi đầu vái ảnh chụp. Mà ngay lúc cô vừa đứng thẳng lên chuẩn bị vái cái thứ hai bỗng nhiên xảy ra tình huống khiến mọi người bất ngờ: Tất cả âm thanh đều đã biến mất!
Tiếng nhạc buồn trong linh đường, tiếng nói chuyện đánh bài bên ngoài, tiếng trẻ con nô đùa, thậm chí tiếng cây cối xào xạc, cùng một lúc hoàn toàn biến mất! Giống như vào thời điểm cô ngẩng đầu lên bỗng nhiên biến thành người điếc.
Nhưng vấn đề lại không ở trên người cô, bởi vì cô rất nhanh đã phát hiện thôn dân cũng trở nên quỷ dị. Bọn họ như phút chốc đồng thời bị rút đi linh hồn, tất cả giống y người gỗ đôi mắt trống rỗng vô hồn đứng đó.
"Sao lại... Đột nhiên biến thành như vậy?" Triệu Nhất hiển nhiên cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như thế, trong mắt không chút nào che dấu kinh ngạc.
Thích An xoay người nhìn một vòng ngoài viện. Đám trẻ đang chạy đuổi nhau ngừng lại, cánh tay đang vung lên giờ mềm mại rũ xuống cạnh người. Những người đang đánh bài vẫn duy trì tư thế ngồi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía vốn dĩ là xấp bài cầm trên tay nay đều rơi rớt trên mặt bàn. Hai người phụ nữ đang tươi cười đầy mặt nói chuyện với nhau cũng biến mất ý cười, dùng đôi mắt vô thần nhìn nhau không chớp lấy một cái. Tất cả mọi thứ như bị ấn nút tạm dừng, không âm thanh, không động tác, thậm chí... giống như sinh mệnh cũng không có.
Triệu Nhất bước ra khỏi linh đường, đến chỗ người đứng gần nhất đưa ngón trỏ thăm dò dưới mũi ông ta, vài giây sau quay lại nói: "Còn thở, người hẳn là còn sống."
Trước mắt một màn quỷ dị đến cực điểm làm Thích An ngốc lăng, Triệu Nhất cất tiếng khiến cô hồi phục tinh thần cũng theo ra khỏi phòng kéo tay một người nâng lên cao ngang ngực, cô thả tay ra cánh tay anh ta lại rơi thõng xuống bên người. Dù còn hô hấp nhưng họ không hề giống người sống, mà giống như rối gỗ mặc người đùa nghịch.
Việc này thật sự quá quỷ dị, dù mặt trời đang chói chang trên cao Thích An cũng không khỏi nổi da gà.
"Rất kì quái phải không?" Triệu Nhất nhìn chằm chằm thôn dân trước mặt: "Vì sao chúng ta còn có thể cử động?"
Tùy Uyên là quỷ hồn, không bị ảnh hưởng còn nói được, nhưng Thích An và Triệu Nhất là người sống, vì sao thôn dân đều trở thành như vậy mà hai người họ lại hoàn toàn không việc gì?
Triệu Nhất nhìn Thích An một cái, mở miệng: "Có lẽ vì chúng ta không phải người trong thôn. Hiện tại thử đi xung quanh nhìn xem có phải tất cả mọi người đều bị vậy hay không, thuận tiện tìm xem Dương lão nhị đi đâu rồi."
Đúng vậy, quỷ hồn Dương lão nhị nguyên bản vẫn đứng cạnh linh đường đã không thấy đâu. Bởi vì tử trạng ông ta thật sự rất kinh tởm nên lúc dâng hương dù là Triệu Nhất, Thích An hay Tùy Uyên đều không nhìn ông ta. Ông ta rốt cuộc lúc nào và bằng cách nào biến mất bọn họ hoàn toàn không biết.
Dương gia nằm ở giữa tổ 3 thôn Dương Liễu, lẽ ra từ chỗ này phân làm hai đi sang hai bên tìm kiếm là tiết kiệm sức lực và thời gian nhất, nhưng dưới tình huống này mà chia nhau hành động thì không khác gì tặng không mạng người cho con lệ quỷ đang ẩn nấp kia.
Ba người trước hết tìm trong ngoài Dương gia một lần, không phát hiện ra gì cả. Thích An còn định nhìn thử xem có phải động vật cũng giống con người bị bất động không, nhưng đi đến chuồng lợn nhà họ Dương lại thấy bên trong rất sạch sẽ, giống như lâu rồi họ không nuôi lợn. Tóm lại ở đây không có thu hoạch gì cả, bọn họ liền đi về hướng cửa thôn.
Trên đường đi phàm là những thôn dân họ gặp đều đang bất động. Ba người họ như đi vào thế giới của những pho tượng, trừ bản thân ra, mọi người mọi thứ xung quanh đều biến thành pho tượng không thể động không thể nói.
Trong thôn tổng cộng chỉ có 18 hộ, nhưng mỗi căn nhà lại cách nhau khá xa, dù họ xuất phát từ nhà họ Dương ở chính giữa thôn, chỉ cần đi qua 8 nhà là đến đầu thôn nhưng khoảng cách này cũng không ngắn. Trong lúc đó họ lại còn phải vào từng nhà từng phòng kiểm tra một lần, tránh cho việc quỷ hồn đang ở trong nhà nào đó. Ngoại trừ Tùy Uyên không cảm giác được nóng lạnh, Thích An và Triệu Nhất đã nóng đến mồ hôi đầy đầu, mái tóc ướt sũng dán trên mặt, nhưng bọn họ không dám nghỉ ngơi, nếu không nhanh chóng tìm ra điểm dị thường thì rất có thể họ cũng sẽ bị biến thành giống thôn dân.
Triệu Nhất lau mồ hôi trên trán, vừa đi vừa nói: "Trời nóng như vậy, nếu các thôn dân vẫn giữ dáng vẻ đó chỉ sợ rất nhanh sẽ chết hết." Phơi đầu dưới nắng có khả năng sẽ bị cảm nắng, người ở trong phòng hoặc trong bóng râm cũng sẽ bị đói chết khát chết.
Thích An trầm mặc một lúc, mở miệng: "Chỉ có thể nhanh chóng tìm ra con quỷ kia, hi vọng đừng lâu quá."
Trong lòng cô không tự chủ được dâng lên một loại cảm giác tội lỗi nhàn nhạt, giống như vì một cái khấn vái của cô mà nơi này xảy ra chuyện. Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ thông, kì thật mặc kệ cô có tới đây hay không ở đây đều đang tồn tại một con lệ quỷ, sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện hôm nay. Ba người họ tới đây ít nhất còn có cơ hội xử lí con quỷ cứu thôn dân, nếu họ không tới, tương lai xảy ra loại chuyện này cả thôn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.