Chương 45: Bắn Tên
Võ Vô Vân
13/04/2023
"Vút!"
Lại trúng.
Tô An Lâm vào nhà, lấy ra chuột đồng.
Thấy cảnh này, không ít người trong đội ngũ càng thêm sợ hãi than, sao Tống Lạc An có thể phát hiện được nó.
Cứ như vậy cả ddg đi, Tô An Lâm thông qua thanh máu bắt được không ít chuột đồng trốn ở trong góc. Vì ở chỗ này không có ai nên nơi này thành sân nhà của chuột đồng. Chỉ chốc lát sau trên tay hắn đã có hơn mười con chuột đồng.
Mấy lão thợ sặn ở sau hắn cũng bắt đầu cảm thấy bội phục Tô An Lâm. Âm thanh huyên náo truyền lên phía trước làm huynh muội Trương gia chú ý đến.
Đột nhiên Trương Xảo cảm thấy hơi buồn bực. Nàng đến lông chim cũng không săn được mà tên nhóc nhà nghèo kia lại lợi hại như vậy.
Bất tri bất giác, đã đến buổi tối.
tất cra mấy chục lửa trại đều đang nướng con mồi Tô An Lâm săn được.
“Tô huynh đệ, cảm ơn ngươi mời khách nhé.”
“Công phu của Tô huynh đệ tốt thật đấy, ngươi mới là người bắn không trượt phát nào.”
“Còn không phải sao, lúc đầu ta còn chuẩn bị không ít bánh nướng, lần này không cần đến rồi, hahaha…”
Tô An Lâm gặp một con Trác Nhãn Ưng, khóe mắt liếc qua chú ý tới hai bóng người đang đi đến chỗ hắn.
Là huynh muội Trương Tử An và Trương Xảo.
"Tiểu huynh đệ, thanh vũ khí này của ngươi gọi là gì, thật không tệ, có thể bán không?"
Giọng điệu Trương Tử An ôn tồn lễ độ.
Thiết Văn Đảm giới thiệu cho Tô An Lâm, Tô An Lâm biết rõ, đây là coi trọng nỏ của ta rồi?
"Cái này gọi nỏ, ta tự mình làm, nếu các ngươi muốn, trở về ta có thể làm cho các ngươi."
"Bao nhiêu bạc?"
Trương Xảo nói.
"Cái này à, phải xem vật liệu, đại khái mấy chục lượng đi."
Tô An Lâm thuận miệng đáp.
"Có thể cho ta sờ được không?"
Trương Xảo cảm thấy hứng thú đối với nỏ.
Tô An Lâm gật đầu.
Nhưng đột nhiên, Tô An Lâm giơ cao nỏ, ngắm bắn về hướng Trương Tử An.
Trương Tử An biến sắc:
"Làm gì?"
"Vút!"
Mũi tên lướt qua đầu Trương Tử An.
Bắn chết Trác Nhãn Ưng thành công, +10 điểm kinh nghiệm.
"Mọi người cảnh giới, Trác Nhãn Ưng xuất hiện."
Tô An Lâm hô to.
"Cái gì? Trác Nhãn Ưng!"
"Ở nơi nào, ở đâu?"
Mọi người giật mình, hoảng sợ.
Sau đó đã thấy sau lưng Trương tử An có một thi thể Trác Nhãn Ưng rơi xuống đất.
Trương Tử An hoảng sợ biến sắc, vừa nãy hắn ta không có chút phòng bị nào, nếu không có Tô An Lâm ra tay thì e là sau gáy hắn ta…
Nghĩ đến điều này, hắn sợ đến lạnh sống lưng, vội đội mũ lên rồi nói:
"Trác Nhãn Ưng xuất hiện, báo động, chú ý!"
"Đốt đuốc, trốn ở sau đống lửa."
Cả đội ngữ đều luống cuống.
"A..."
Có người không cẩn thận, bị mổ vài ở phía sau. May là khi xuất hành quần áo của mọi người đa số đều dày, nên vét thương trên người cũng nhẹ hơn.
“Sao lại có nhiều như vậy!” Tô An Lâm liếc mắt nhìn, phát hiện có hơn ba mươi thanh máu ở bên trong.
Vì trời tối nên một số người căn bản không nhìn thấy được, chỉ có thể trốn sau đống lửa.
Tô An Lâm dựa vào lưng vưới Lý Sinh, hắn nhắm bắn về bóng tối trước mắt. Những con Trác Nhãn Ưng này rõ ràng là có trí thông minh khá cao, cho nên mới to gan bay xuống đất vào trời tối.
Thế thì lại tiện cho Tô An Lâm.
"Vút!"
"Vút!"
"Vút!"
Mũi tên bắn ra từ nỏ không ngừng bắn trúng Trác Nhãn Ưng.
Mọi người xung quanh sợ ngây người, nhất là Trương Xảo cũng là cung thủ, nàng nói:
“Tên nhóc này có mắt tốt thật đấy, trước mắt vừa đen vừa tối, ta không nhìn được cái gì mà hắn cứ một mũi tên là bắn trúng một con…”
Bây giờ nhìn thấy tận mắt, nàng cũng coi như minh bạch. Tô An Lâm có thể bắn bách phát bách trúng như vậy không phải nhờ vũ khí mà là do mắt của hắn!
Nhìn thấy bây giờ, nàng xem như minh bạch.
Một lát sau, Tô An Lâm đã giải quyết mười con Trác Nhãn Ưng.
Sau khi mọi người đã ổn định đội ngũ thì đều giơ đuốc lên, đám Trác Nhãn Ưng còn lại bấy giờ mới không cam lòng mà rời đi.
“An toàn rồi."
Tô An Lâm hô. Hắn thấy thanh máu đã biến mất trên bầu trời.
"Tô huynh, may mắn là lúc nãy có ngươi, nếu không chỉ e là ta đã bị Trác Nhãn Ưng đánh lén, không chết cũng bị thương."
Trương Tử An nghĩ lại mà sợ nói.
"Chắc vậy."
Tô An Lâm thu lại nỏ, vừa lau chùi vừa nói.
“may mà lần này có Tô An Lâm cảnh báo trước.”
"Đúng vậy, Mắt tinh thật đấy."
“Quá là lợi hại rồi.”
Một số hộ vệ vui mừng.
Thiết VĂn Đảm vẫn hơi lo lắng, nhìn lên bầu trời nói:
“Trác Nhãn Ưng đã đi hết thật rồi sao?"
Tô An Lâm khẳng định nói: "Thị lực của ta tốt, dưới tình huống trời tối ta cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài thứ, nên cũng không thành vấn đề."
Lý Sinh xen vào:
"Thủ lĩnh, ngươi đã quên chuyện An Lâm phát hiện ra Yêu Phong Tử rồi sao, ta bảo mà, Mắt của hắn rất là tốt luôn."
Tô An Lâm ném một đống Trác Nhãn Ưng qua một bên, cười nói:
"Đã có cả đồ ăn ngày mai luôn rồi này.”
Lại trúng.
Tô An Lâm vào nhà, lấy ra chuột đồng.
Thấy cảnh này, không ít người trong đội ngũ càng thêm sợ hãi than, sao Tống Lạc An có thể phát hiện được nó.
Cứ như vậy cả ddg đi, Tô An Lâm thông qua thanh máu bắt được không ít chuột đồng trốn ở trong góc. Vì ở chỗ này không có ai nên nơi này thành sân nhà của chuột đồng. Chỉ chốc lát sau trên tay hắn đã có hơn mười con chuột đồng.
Mấy lão thợ sặn ở sau hắn cũng bắt đầu cảm thấy bội phục Tô An Lâm. Âm thanh huyên náo truyền lên phía trước làm huynh muội Trương gia chú ý đến.
Đột nhiên Trương Xảo cảm thấy hơi buồn bực. Nàng đến lông chim cũng không săn được mà tên nhóc nhà nghèo kia lại lợi hại như vậy.
Bất tri bất giác, đã đến buổi tối.
tất cra mấy chục lửa trại đều đang nướng con mồi Tô An Lâm săn được.
“Tô huynh đệ, cảm ơn ngươi mời khách nhé.”
“Công phu của Tô huynh đệ tốt thật đấy, ngươi mới là người bắn không trượt phát nào.”
“Còn không phải sao, lúc đầu ta còn chuẩn bị không ít bánh nướng, lần này không cần đến rồi, hahaha…”
Tô An Lâm gặp một con Trác Nhãn Ưng, khóe mắt liếc qua chú ý tới hai bóng người đang đi đến chỗ hắn.
Là huynh muội Trương Tử An và Trương Xảo.
"Tiểu huynh đệ, thanh vũ khí này của ngươi gọi là gì, thật không tệ, có thể bán không?"
Giọng điệu Trương Tử An ôn tồn lễ độ.
Thiết Văn Đảm giới thiệu cho Tô An Lâm, Tô An Lâm biết rõ, đây là coi trọng nỏ của ta rồi?
"Cái này gọi nỏ, ta tự mình làm, nếu các ngươi muốn, trở về ta có thể làm cho các ngươi."
"Bao nhiêu bạc?"
Trương Xảo nói.
"Cái này à, phải xem vật liệu, đại khái mấy chục lượng đi."
Tô An Lâm thuận miệng đáp.
"Có thể cho ta sờ được không?"
Trương Xảo cảm thấy hứng thú đối với nỏ.
Tô An Lâm gật đầu.
Nhưng đột nhiên, Tô An Lâm giơ cao nỏ, ngắm bắn về hướng Trương Tử An.
Trương Tử An biến sắc:
"Làm gì?"
"Vút!"
Mũi tên lướt qua đầu Trương Tử An.
Bắn chết Trác Nhãn Ưng thành công, +10 điểm kinh nghiệm.
"Mọi người cảnh giới, Trác Nhãn Ưng xuất hiện."
Tô An Lâm hô to.
"Cái gì? Trác Nhãn Ưng!"
"Ở nơi nào, ở đâu?"
Mọi người giật mình, hoảng sợ.
Sau đó đã thấy sau lưng Trương tử An có một thi thể Trác Nhãn Ưng rơi xuống đất.
Trương Tử An hoảng sợ biến sắc, vừa nãy hắn ta không có chút phòng bị nào, nếu không có Tô An Lâm ra tay thì e là sau gáy hắn ta…
Nghĩ đến điều này, hắn sợ đến lạnh sống lưng, vội đội mũ lên rồi nói:
"Trác Nhãn Ưng xuất hiện, báo động, chú ý!"
"Đốt đuốc, trốn ở sau đống lửa."
Cả đội ngữ đều luống cuống.
"A..."
Có người không cẩn thận, bị mổ vài ở phía sau. May là khi xuất hành quần áo của mọi người đa số đều dày, nên vét thương trên người cũng nhẹ hơn.
“Sao lại có nhiều như vậy!” Tô An Lâm liếc mắt nhìn, phát hiện có hơn ba mươi thanh máu ở bên trong.
Vì trời tối nên một số người căn bản không nhìn thấy được, chỉ có thể trốn sau đống lửa.
Tô An Lâm dựa vào lưng vưới Lý Sinh, hắn nhắm bắn về bóng tối trước mắt. Những con Trác Nhãn Ưng này rõ ràng là có trí thông minh khá cao, cho nên mới to gan bay xuống đất vào trời tối.
Thế thì lại tiện cho Tô An Lâm.
"Vút!"
"Vút!"
"Vút!"
Mũi tên bắn ra từ nỏ không ngừng bắn trúng Trác Nhãn Ưng.
Mọi người xung quanh sợ ngây người, nhất là Trương Xảo cũng là cung thủ, nàng nói:
“Tên nhóc này có mắt tốt thật đấy, trước mắt vừa đen vừa tối, ta không nhìn được cái gì mà hắn cứ một mũi tên là bắn trúng một con…”
Bây giờ nhìn thấy tận mắt, nàng cũng coi như minh bạch. Tô An Lâm có thể bắn bách phát bách trúng như vậy không phải nhờ vũ khí mà là do mắt của hắn!
Nhìn thấy bây giờ, nàng xem như minh bạch.
Một lát sau, Tô An Lâm đã giải quyết mười con Trác Nhãn Ưng.
Sau khi mọi người đã ổn định đội ngũ thì đều giơ đuốc lên, đám Trác Nhãn Ưng còn lại bấy giờ mới không cam lòng mà rời đi.
“An toàn rồi."
Tô An Lâm hô. Hắn thấy thanh máu đã biến mất trên bầu trời.
"Tô huynh, may mắn là lúc nãy có ngươi, nếu không chỉ e là ta đã bị Trác Nhãn Ưng đánh lén, không chết cũng bị thương."
Trương Tử An nghĩ lại mà sợ nói.
"Chắc vậy."
Tô An Lâm thu lại nỏ, vừa lau chùi vừa nói.
“may mà lần này có Tô An Lâm cảnh báo trước.”
"Đúng vậy, Mắt tinh thật đấy."
“Quá là lợi hại rồi.”
Một số hộ vệ vui mừng.
Thiết VĂn Đảm vẫn hơi lo lắng, nhìn lên bầu trời nói:
“Trác Nhãn Ưng đã đi hết thật rồi sao?"
Tô An Lâm khẳng định nói: "Thị lực của ta tốt, dưới tình huống trời tối ta cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài thứ, nên cũng không thành vấn đề."
Lý Sinh xen vào:
"Thủ lĩnh, ngươi đã quên chuyện An Lâm phát hiện ra Yêu Phong Tử rồi sao, ta bảo mà, Mắt của hắn rất là tốt luôn."
Tô An Lâm ném một đống Trác Nhãn Ưng qua một bên, cười nói:
"Đã có cả đồ ăn ngày mai luôn rồi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.