Chương 18: Đám Giặc Cướp Xấu Xa
Võ Vô Vân
13/04/2023
Sau khi độ thành thạo 10 xuất hiện, đột nhiên Tô An Lâm cảm thấy lúc vung đao hoàn toàn khác hẳn. Lúc trước động tác của hắn có tiêu chuẩn đến mấy cũng hơi cứng nhắc hệt như người máy. Nhưng sau khi độ thành thạo tăng lên từng chút một, trong lòng hắn xuất hiện một số giác ngộ. Đao thuật cơ bản này, khi hắn vung chém càng nhanh nhẹn, chuẩn xác, vững vàng hơn! Ra tay cũng thuận lợi mượt mà, tuy vẫn chỉ là chút thành tựu nhỏ nhưng hắn cảm giác đã tiến bộ hơn rất nhiều.
“Soạt soạt soạt!”
Đao pháp nhanh chóng xuất kích, một lúc sau Tô An Lâm đổ mồ hôi đầm đìa. Cánh tay đang cầm đao khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy sưng mỏi, cơ bắp gồ lên, nảy lên từng chút một.
“Rõ ràng đã có tiến bộ.”
“Xem ra sau này phải luyện công pháp nhiều hơn nữa. Để tăng đẳng cấp công pháp, không chỉ hoàn toàn dựa vào giá trị kinh nghiệm, còn có thể thông qua độ thành thạo.”
Nét mặt Tô An Lâm lộ vẻ vui mừng. Cảm giác cảm nhận được sự tiến bộ này thật sự quá tuyệt vời. Bên ngoài sắc trời mờ tối, gió thu đìu hiu. Thời tiết quỷ quái này hơi se lạnh.
“Ca, ta xong rồi.”
“Ừm.”
Tô An Lâm hoàn hồn, cánh tay đã sưng mỏi, hiển nhiên không thể luyện tiếp để tránh tổn hại cơ thể. Lúc này hắn mới phát giác y phục đã bị mồ hôi thấm ướt. Hắn chuẩn bị tắm rửa nhưng bỗng dưng nơi hạ lưu cách đó khá xa lóe lên ánh lửa ngút trời.
“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô An Lâm giật mình, vội vàng chạy ra trước cửa.
“Keng keng keng...”
Phụ thân Hoàng Lệ Quyên là Hoàng Hữu Tài gõ chiêng đột nhiên từ trong nhà chạy ra:
“Tập hợp, tập hợp, thônlàng ở hạ lưu xảy ra chuyện rồi, rất nhiều giặc cướp kéo đến, thấy người là giết!”
“Cái gì, giặc cướp ư!”
“Ôi chao, nhà ở đó thật sự cháy rồi kìa.”
“Sao lại như vậy, thế đạo này giặc cướp làm đủ mọi chuyện xấu.”
“Sắp vào đông rồi, giặc cướp lại đến cướp bóc.”
Sắc mặt dân làng buồn phiền.
“Muội muội, ngươi chờ ở đây, ta đến nhà trưởng thôn xem thử.”
Tô An Lâm dặn dò một tiếng rồi đi về phía cửa nhà của Hoàng Hữu Tài. Vừa đi hắn vừa nhớ lại, mỗi năm trước khi vào đông giặc cướp trên núi sẽ kéo xuống cướp bóc một phen, vì đến khi đó tuyết lớn ngăn núi nên bọn chúng cần thực phẩm để trải qua mùa đông, chuyện này gần như đã trở thành thông lệ. Khu vực của bọn họ thuộc sự quản lý của giặc cướp núi Bao Đầu, nhưng bình thường chúng sẽ không giết người cũng không ép bọn họ vào chỗ chết, chỉ cần cho đủ lương thực bọn chúng sẽ bỏ qua cho các ngươi. Cho nên có quy định đó, dân làng cũng rất phối hợp, nhưng lần này thôn làng ở hạ lưu lại bị đốt cháy.
“Trưởng thôn, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải đã nói đưa lương thực sẽ không giết người sao?”
“Đúng vậy, sao chúng còn đốt nhà nữa.”
Nét mặt dân làng buồn phiền. Thôn làng ở hạ lưu cách chỗ bọn họ không xa, thậm chí có vài gia đình có mối quan hệ thân thích với dân làng ở nơi đó. Bây giờ bên kia bị đốt cháy như vậy, họ luôn có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
“Chuyện này tạm thời ta cũng không rõ, ngày mai ta sẽ đi nghe ngóng, bây giờ tập hợp mọi người lại là hi vọng mọi người cẩn thận một chút, nếu tối đến cảm thấy có gì đó không ổn, đừng để ý gì cả cứ chạy đi…”
“Hoàng Hữu Tài, nghe nói con gái ngươi đã vào võ quán, những đại nhân ở võ quán đều rất tài giỏi, có thể nhờ họ giúp không?”
Có một phụ nhân lên tiếng.
Hoàng Hữu Tài cầm ngọn đuốc cau mày:
“Ta cũng muốn nhưng chẳng phải chỉ vừa mới vào thôi sao, con gái ta vẫn chưa quen thân với người ta.”
Sau đó Hoàng Hữu Tài lải nhải nói rất nhiều, chính là lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải bỏ chạy ngay lập tức. Rất nhanh Tô An Lâm về nhà, kể lại mọi chuyện cho Tô Ngọc Ngọc nghe. Tô Ngọc Ngọc lòng đầy căm phẫn:
“Đám giặc cướp kia thật xấu xa.”
Sáng sớm hôm sau, Tô An Lâm thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên núi đi săn.
Hắn thử tính một chút, hết hôm nay nữa là có đủ tiền để trả, rồi sau này hắn sẽ tích tiền đi học võ.
Tô Ngọc Ngọc đã chạy qua cánh cửa sát vách từ sáng sớm, sau khi trở về thì nghe ngóng được chút tin tức. Hóa ra một gia đình ở thôn dưới có một đứa con trai, sau khi học võ về thì đắc tội với lão đại của đám cướp ngựa, vì vậy đêm hôm qua tên cướp ngựa đã mò tới rồi giết hết cả hộ gia đình đó. Đồng thời hắn còn nói với những người dân khác trong thôn rằng năm nay lương thực phải tăng gấp đôi, nếu không hắn sẽ giết hết tất cả mọi người.
Đang nói dở, trên con đường phía trước xuất hiện một nhóm quan binh từ phủ thành chủ chạy ra từ thôn dưới, có vẻ như đang thăm hỏi tình hình sự việc. Nhưng Tô An Lâm biết đám quan binh này nọ hoàn toàn vô dụng. Nạn trộm cướp ở Bao Đầu Sơn đã hoành hành hơn mười mấy năm, có thể giải quyết được thì đã giải quyết xong từ lâu rồi.
“Soạt soạt soạt!”
Đao pháp nhanh chóng xuất kích, một lúc sau Tô An Lâm đổ mồ hôi đầm đìa. Cánh tay đang cầm đao khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy sưng mỏi, cơ bắp gồ lên, nảy lên từng chút một.
“Rõ ràng đã có tiến bộ.”
“Xem ra sau này phải luyện công pháp nhiều hơn nữa. Để tăng đẳng cấp công pháp, không chỉ hoàn toàn dựa vào giá trị kinh nghiệm, còn có thể thông qua độ thành thạo.”
Nét mặt Tô An Lâm lộ vẻ vui mừng. Cảm giác cảm nhận được sự tiến bộ này thật sự quá tuyệt vời. Bên ngoài sắc trời mờ tối, gió thu đìu hiu. Thời tiết quỷ quái này hơi se lạnh.
“Ca, ta xong rồi.”
“Ừm.”
Tô An Lâm hoàn hồn, cánh tay đã sưng mỏi, hiển nhiên không thể luyện tiếp để tránh tổn hại cơ thể. Lúc này hắn mới phát giác y phục đã bị mồ hôi thấm ướt. Hắn chuẩn bị tắm rửa nhưng bỗng dưng nơi hạ lưu cách đó khá xa lóe lên ánh lửa ngút trời.
“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô An Lâm giật mình, vội vàng chạy ra trước cửa.
“Keng keng keng...”
Phụ thân Hoàng Lệ Quyên là Hoàng Hữu Tài gõ chiêng đột nhiên từ trong nhà chạy ra:
“Tập hợp, tập hợp, thônlàng ở hạ lưu xảy ra chuyện rồi, rất nhiều giặc cướp kéo đến, thấy người là giết!”
“Cái gì, giặc cướp ư!”
“Ôi chao, nhà ở đó thật sự cháy rồi kìa.”
“Sao lại như vậy, thế đạo này giặc cướp làm đủ mọi chuyện xấu.”
“Sắp vào đông rồi, giặc cướp lại đến cướp bóc.”
Sắc mặt dân làng buồn phiền.
“Muội muội, ngươi chờ ở đây, ta đến nhà trưởng thôn xem thử.”
Tô An Lâm dặn dò một tiếng rồi đi về phía cửa nhà của Hoàng Hữu Tài. Vừa đi hắn vừa nhớ lại, mỗi năm trước khi vào đông giặc cướp trên núi sẽ kéo xuống cướp bóc một phen, vì đến khi đó tuyết lớn ngăn núi nên bọn chúng cần thực phẩm để trải qua mùa đông, chuyện này gần như đã trở thành thông lệ. Khu vực của bọn họ thuộc sự quản lý của giặc cướp núi Bao Đầu, nhưng bình thường chúng sẽ không giết người cũng không ép bọn họ vào chỗ chết, chỉ cần cho đủ lương thực bọn chúng sẽ bỏ qua cho các ngươi. Cho nên có quy định đó, dân làng cũng rất phối hợp, nhưng lần này thôn làng ở hạ lưu lại bị đốt cháy.
“Trưởng thôn, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải đã nói đưa lương thực sẽ không giết người sao?”
“Đúng vậy, sao chúng còn đốt nhà nữa.”
Nét mặt dân làng buồn phiền. Thôn làng ở hạ lưu cách chỗ bọn họ không xa, thậm chí có vài gia đình có mối quan hệ thân thích với dân làng ở nơi đó. Bây giờ bên kia bị đốt cháy như vậy, họ luôn có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
“Chuyện này tạm thời ta cũng không rõ, ngày mai ta sẽ đi nghe ngóng, bây giờ tập hợp mọi người lại là hi vọng mọi người cẩn thận một chút, nếu tối đến cảm thấy có gì đó không ổn, đừng để ý gì cả cứ chạy đi…”
“Hoàng Hữu Tài, nghe nói con gái ngươi đã vào võ quán, những đại nhân ở võ quán đều rất tài giỏi, có thể nhờ họ giúp không?”
Có một phụ nhân lên tiếng.
Hoàng Hữu Tài cầm ngọn đuốc cau mày:
“Ta cũng muốn nhưng chẳng phải chỉ vừa mới vào thôi sao, con gái ta vẫn chưa quen thân với người ta.”
Sau đó Hoàng Hữu Tài lải nhải nói rất nhiều, chính là lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải bỏ chạy ngay lập tức. Rất nhanh Tô An Lâm về nhà, kể lại mọi chuyện cho Tô Ngọc Ngọc nghe. Tô Ngọc Ngọc lòng đầy căm phẫn:
“Đám giặc cướp kia thật xấu xa.”
Sáng sớm hôm sau, Tô An Lâm thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên núi đi săn.
Hắn thử tính một chút, hết hôm nay nữa là có đủ tiền để trả, rồi sau này hắn sẽ tích tiền đi học võ.
Tô Ngọc Ngọc đã chạy qua cánh cửa sát vách từ sáng sớm, sau khi trở về thì nghe ngóng được chút tin tức. Hóa ra một gia đình ở thôn dưới có một đứa con trai, sau khi học võ về thì đắc tội với lão đại của đám cướp ngựa, vì vậy đêm hôm qua tên cướp ngựa đã mò tới rồi giết hết cả hộ gia đình đó. Đồng thời hắn còn nói với những người dân khác trong thôn rằng năm nay lương thực phải tăng gấp đôi, nếu không hắn sẽ giết hết tất cả mọi người.
Đang nói dở, trên con đường phía trước xuất hiện một nhóm quan binh từ phủ thành chủ chạy ra từ thôn dưới, có vẻ như đang thăm hỏi tình hình sự việc. Nhưng Tô An Lâm biết đám quan binh này nọ hoàn toàn vô dụng. Nạn trộm cướp ở Bao Đầu Sơn đã hoành hành hơn mười mấy năm, có thể giải quyết được thì đã giải quyết xong từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.