Chương 715: Ta Cũng Không Biết Đâu
Võ Vô Vân
07/06/2023
Hắn ta ngạo nghễ đứng ở mép thuyền, thấy cái đỉnh trong tay Tô An Lâm, hắn ta tiếp tục nói:
“Điếc à? Mấy ngày nay ta vẫn một mực quan sát ngươi, ta rất thích cái đỉnh này của ngươi, bán cho ta, ta giữ lại một mạng cho ngươi!
…
“A!”
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều trở nên hoảng sợ.
Nam tử áo trắng từ từ rút chân lại.
Trên mặt hắn ta có một sự tái nhợt như bị bệnh vậy.
Hắn ta liếc mọi người một cái, hừ nhẹ một tiếng:
"Người không có phận sự thì cút ngay cho ta!"
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Thuyền trưởng vội vàng mang theo người chạy tới ân cần hỏi han:
“Nàng ta làm gì thất lễ với ngài sao?”
Bọn họ có vẻ biết thân phận của người trước mặt, cho dù người này giết người, nhưng cũng không ai dám hé răng nửa lời.
Nam tử áo trắng thản nhiên nói:
"Vừa rồi nàng ta muốn trộm đồ của ta, các người nói xem có nên giết hay không?"
"Nên giết, rất nên giết!" - Thuyền trưởng vội nói.
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng: "Quấy rầy ta nghỉ ngơi, có nên giết hay không?"
"Nên giết, rất nên giết!"
"Vậy có nên giết các ngươi không?"
"Nên...Nên giết, nên giết!”
Thuyền trưởng cắn răng một cái:
“Là bọn ta làm phiền đại nhân ngươi nghỉ ngơi, nhưng bọn ta còn phải lái tàu, xin đại nhân cho bọn ta một cơ hội!"
Nam tử áo trắng khẽ gật đầu:
"Ta không muốn lại có người quấy rầy ta, nếu không thì chết đi!"
Dứt lời, hắn ta quay đầu rời đi.
"Phù…”
Thuyền trưởng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta cởi chiếc mũ tròn to tướng trên đầu ra.
"Mẹ nó, tên ăn cắp này, sao dám trộm đồ của người kia chứ?"
Thuyền trưởng sờ cái đầu hói của mình, chửi bới.
"Bọn ta cũng không biết, bọn ta cũn đã nói với nàng ta rồi, có một số người không thể dây vào được!"
Một tiểu đệ sau lưng nói với vẻ mặt đau khổ.
"Thôi thôi, ném xác xuống biển cho cá ăn đi, đúng rồi, tiện thể lát nữa nấu một bát canh Ngư vương lớn, ta đích thân đưa cho đại nhân."
"Vâng!"
Nhìn một đám người rời đi, đám người mới dần dần giải tán.
Tô An Lâm hơi kinh ngạc:
"Người kia là ai vậy, uy nghiêm thật đó!
“Sao ta biết được? Lúc lên thuyền, ta cũng nhìn thoáng qua hắn một chút, lúc đầu bọn người thuyền trưởng cũng không thèm đặt hắn vào trong mắt, mãi cho đến khi hắn lấy ra một vật!"
Tô An Lâm hỏi:
"Thứ gì?"
“Vật này là...Oái, ta cũng không biết đâu.”
La Thiến Mẫn thiếu đòn lắc đầu, trong mắt lộ ra một ý cười.
Cứ như rất vui vì vừa khơi dậy được sự hiếu kỳ của Tô An Lâm.
Tô An Lâm không nói nên lời.
Nữ nhân này còn biết nhử mình.
“Ngươi không biết còn ra vẻ như mình biết rồi ấy?”
Tô An Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, rút tay đang xem bệnh cho nàng lại.
"Ta cũng chỉ suy đoán thôi, đại nhân vật có thể khiến cho chủ thuyền kiêng dè chắc chắn là đệ tử nào đó của phái Thanh Điền! Tóm lại, những người này không phải người mà chúng ta có thể đắc tội."
La Thiến Mẫn vuốt ve ống tay áo, tò mò:
"Bệnh của ta thế nào? Có khả năng thăng cấp không?"
"Cái này ấy hả, hừm, nếu ta đoán không lầm thì…”
"Cái gì? Cái gì?"
La Thiến Mẫn lập tức kích động.
Nàng đã mắc kẹt trong nội khí cảnh tầng bảy này rất lâu rồi.
Bất lực nhìn nhóm người trước đây không bằng nàng đều đang mạnh lên, mà nàng thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Cho nên vừa thấy Tô An Lâm giống như có cách thì nàng lập tức kích động.
“Hây, ta cũng không biết nữa.”
Tô An Lâm lắc đầu.
La Thiến Mẫn sửng sờ, chợt nhận ra.
"Ngươi học ta!"
"Khụ…khụ, ta không học ngươi, là thật đó!"
Tô An Lâm nhún vai.
Hắn cũng hết cách, đúng thật là hắn nhìn ra được La Thiến Mẫn có vấn đề nhưng thật sự là không có cách giải quyết.
Hắn cũng không phải thần, cái gì cũng biết.
"Nhưng…"
Những lời tiếp theo của Tô An Lâm đã cho La Thiến Mẫn hy vọng:
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng nếu Y Dược thuật của ta tiến bộ hơn thì có thể trị được.”
"Chẳng phải ngươi đang nói nhảm sao? Mấu chốt là làm sao để ngươi tiến bộ?"
La Thiến Mẫn lập tức chuyển từ hi vọng thành thất vọng, tâm trạng rất không vui, giọng điệu không khỏi có chút không khách khí.
"Như vậy đi, mấy ngày nữa ta sẽ đến xem cho ngươi thêm lần nữa. Nếu làm được, ngươi có thể đáp ứng với ta một yêu cầu không?"
“Yêu cầu gì?”
La Thiến Mẫn thấy lạ.
"Ta muốn vào Thanh Điền phái, ta thấy ngươi khá quen thuộc với Thanh Điền phái, đến lúc đó chỉ mong ngươi có thể giới thiệu ta một chút."
Tô An Lâm nói.
La Thiến Mẫn ngay lập tức đồng ý:
"Đây là chuyện nhỏ, thật ra cũng không dám giấu gì ngươi, dù ngươi không thể trị liệu cho ta, nếu ngươi muốn vào Thanh Điền phái thì ta cũng có thể giới thiệu cho ngươi nhưng có thành công hay không, cái này phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“Khó lắm sao?"
La Thiến Mẫn trợn tròn mắt:
"Đương nhiên là rất khó rồi!"
"Vậy ngươi tranh thủ thời gian nói cho ta một chút đi!"
La Thiến Mẫn đành giải thích cho hắn.
Từ hệ thống của Thanh Điền phái, cũng như các quy tắc về cách thu nhận đệ tử, nàng đều giải thích cặn kẽ.
Tô An Lâm khẽ gật đầu, có vẻ hiểu được khái quát rồi.
"Haiz, sao ta lại nói nhiều với ngươi như vậy nhỉ? Thôi thôi, có lẽ đêm nay ngủ không được nên ta đi nghỉ ngơi trước đây."
La Thiến Mẫn phất tay, rời đi trước.
Nàng vừa đi, Tô An Lâm cười một tiếng, thật ra tính tình nữ nhân này cũng không tệ.
Cũng không ngang ngược như tiểu thư con nhà giàu kia.
“Điếc à? Mấy ngày nay ta vẫn một mực quan sát ngươi, ta rất thích cái đỉnh này của ngươi, bán cho ta, ta giữ lại một mạng cho ngươi!
…
“A!”
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều trở nên hoảng sợ.
Nam tử áo trắng từ từ rút chân lại.
Trên mặt hắn ta có một sự tái nhợt như bị bệnh vậy.
Hắn ta liếc mọi người một cái, hừ nhẹ một tiếng:
"Người không có phận sự thì cút ngay cho ta!"
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Thuyền trưởng vội vàng mang theo người chạy tới ân cần hỏi han:
“Nàng ta làm gì thất lễ với ngài sao?”
Bọn họ có vẻ biết thân phận của người trước mặt, cho dù người này giết người, nhưng cũng không ai dám hé răng nửa lời.
Nam tử áo trắng thản nhiên nói:
"Vừa rồi nàng ta muốn trộm đồ của ta, các người nói xem có nên giết hay không?"
"Nên giết, rất nên giết!" - Thuyền trưởng vội nói.
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng: "Quấy rầy ta nghỉ ngơi, có nên giết hay không?"
"Nên giết, rất nên giết!"
"Vậy có nên giết các ngươi không?"
"Nên...Nên giết, nên giết!”
Thuyền trưởng cắn răng một cái:
“Là bọn ta làm phiền đại nhân ngươi nghỉ ngơi, nhưng bọn ta còn phải lái tàu, xin đại nhân cho bọn ta một cơ hội!"
Nam tử áo trắng khẽ gật đầu:
"Ta không muốn lại có người quấy rầy ta, nếu không thì chết đi!"
Dứt lời, hắn ta quay đầu rời đi.
"Phù…”
Thuyền trưởng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta cởi chiếc mũ tròn to tướng trên đầu ra.
"Mẹ nó, tên ăn cắp này, sao dám trộm đồ của người kia chứ?"
Thuyền trưởng sờ cái đầu hói của mình, chửi bới.
"Bọn ta cũng không biết, bọn ta cũn đã nói với nàng ta rồi, có một số người không thể dây vào được!"
Một tiểu đệ sau lưng nói với vẻ mặt đau khổ.
"Thôi thôi, ném xác xuống biển cho cá ăn đi, đúng rồi, tiện thể lát nữa nấu một bát canh Ngư vương lớn, ta đích thân đưa cho đại nhân."
"Vâng!"
Nhìn một đám người rời đi, đám người mới dần dần giải tán.
Tô An Lâm hơi kinh ngạc:
"Người kia là ai vậy, uy nghiêm thật đó!
“Sao ta biết được? Lúc lên thuyền, ta cũng nhìn thoáng qua hắn một chút, lúc đầu bọn người thuyền trưởng cũng không thèm đặt hắn vào trong mắt, mãi cho đến khi hắn lấy ra một vật!"
Tô An Lâm hỏi:
"Thứ gì?"
“Vật này là...Oái, ta cũng không biết đâu.”
La Thiến Mẫn thiếu đòn lắc đầu, trong mắt lộ ra một ý cười.
Cứ như rất vui vì vừa khơi dậy được sự hiếu kỳ của Tô An Lâm.
Tô An Lâm không nói nên lời.
Nữ nhân này còn biết nhử mình.
“Ngươi không biết còn ra vẻ như mình biết rồi ấy?”
Tô An Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, rút tay đang xem bệnh cho nàng lại.
"Ta cũng chỉ suy đoán thôi, đại nhân vật có thể khiến cho chủ thuyền kiêng dè chắc chắn là đệ tử nào đó của phái Thanh Điền! Tóm lại, những người này không phải người mà chúng ta có thể đắc tội."
La Thiến Mẫn vuốt ve ống tay áo, tò mò:
"Bệnh của ta thế nào? Có khả năng thăng cấp không?"
"Cái này ấy hả, hừm, nếu ta đoán không lầm thì…”
"Cái gì? Cái gì?"
La Thiến Mẫn lập tức kích động.
Nàng đã mắc kẹt trong nội khí cảnh tầng bảy này rất lâu rồi.
Bất lực nhìn nhóm người trước đây không bằng nàng đều đang mạnh lên, mà nàng thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Cho nên vừa thấy Tô An Lâm giống như có cách thì nàng lập tức kích động.
“Hây, ta cũng không biết nữa.”
Tô An Lâm lắc đầu.
La Thiến Mẫn sửng sờ, chợt nhận ra.
"Ngươi học ta!"
"Khụ…khụ, ta không học ngươi, là thật đó!"
Tô An Lâm nhún vai.
Hắn cũng hết cách, đúng thật là hắn nhìn ra được La Thiến Mẫn có vấn đề nhưng thật sự là không có cách giải quyết.
Hắn cũng không phải thần, cái gì cũng biết.
"Nhưng…"
Những lời tiếp theo của Tô An Lâm đã cho La Thiến Mẫn hy vọng:
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng nếu Y Dược thuật của ta tiến bộ hơn thì có thể trị được.”
"Chẳng phải ngươi đang nói nhảm sao? Mấu chốt là làm sao để ngươi tiến bộ?"
La Thiến Mẫn lập tức chuyển từ hi vọng thành thất vọng, tâm trạng rất không vui, giọng điệu không khỏi có chút không khách khí.
"Như vậy đi, mấy ngày nữa ta sẽ đến xem cho ngươi thêm lần nữa. Nếu làm được, ngươi có thể đáp ứng với ta một yêu cầu không?"
“Yêu cầu gì?”
La Thiến Mẫn thấy lạ.
"Ta muốn vào Thanh Điền phái, ta thấy ngươi khá quen thuộc với Thanh Điền phái, đến lúc đó chỉ mong ngươi có thể giới thiệu ta một chút."
Tô An Lâm nói.
La Thiến Mẫn ngay lập tức đồng ý:
"Đây là chuyện nhỏ, thật ra cũng không dám giấu gì ngươi, dù ngươi không thể trị liệu cho ta, nếu ngươi muốn vào Thanh Điền phái thì ta cũng có thể giới thiệu cho ngươi nhưng có thành công hay không, cái này phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“Khó lắm sao?"
La Thiến Mẫn trợn tròn mắt:
"Đương nhiên là rất khó rồi!"
"Vậy ngươi tranh thủ thời gian nói cho ta một chút đi!"
La Thiến Mẫn đành giải thích cho hắn.
Từ hệ thống của Thanh Điền phái, cũng như các quy tắc về cách thu nhận đệ tử, nàng đều giải thích cặn kẽ.
Tô An Lâm khẽ gật đầu, có vẻ hiểu được khái quát rồi.
"Haiz, sao ta lại nói nhiều với ngươi như vậy nhỉ? Thôi thôi, có lẽ đêm nay ngủ không được nên ta đi nghỉ ngơi trước đây."
La Thiến Mẫn phất tay, rời đi trước.
Nàng vừa đi, Tô An Lâm cười một tiếng, thật ra tính tình nữ nhân này cũng không tệ.
Cũng không ngang ngược như tiểu thư con nhà giàu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.