Chương 1: Thời Cổ Đại
Võ Vô Vân
08/04/2023
“Hì…”
“Hihihi…”
“Lại đây…”
“Hahaha…”
Một loạt âm thanh dập dờn đầy cám dỗ vang lên bên tai khiến đầu óc Tô An Lâm choáng váng.
Hắn mê man mở mắt ra, trước mắt là một khoảng không gian u ám mịt mù.
Chỉ có một tia sáng nhỏ nhoi từ ánh nến chập chờn, tia sáng bị bóp méo, xung quanh ẩm ướt lạnh lẽo, u ám kinh khủng.
Dường như bên cạnh còn có vài bóng người, tất cả đều mặc quần áo vải lanh thô, số ít trong họ lại mặc áo giáp da.
Trên tay những người này đều cầm kiếm, căng thẳng nhìn xung quanh.
Khi thấy một bức tượng Phật với cái đầu đã bị cắt rời, Tô An Lâm rút ra kết luận, đây là một ngôi miếu đổ nát.
Xung quanh cỏ dại mọc cao thành bụi, bức tường đổ nát, nóc nhà bị thủng, một cảnh tượng hoang vu vắng vẻ.
Đợi chút! Đây là thời cổ đại à?
Tô An Lâm rên lên một tiếng, dùng hết sức muốn duỗi chân đứng dậy, nhưng cả người không có tí lực nào.
“Thủ lĩnh, bốn tên kia đã chết rồi, xem ra thằng nhóc Tô An Lâm này cũng không còn thở, quăng hắn đi đi, dùng để trì hoãn tốc độ của Yêu Phong Tử một chút cũng được.”
“Đúng vậy, thừa dịp vẫn còn ấm, chờ khi xác hắn lạnh rồi Yêu Phong Tử sẽ không còn hứng thú nữa.”
Tay chân hai người đang nói chuyện run rẩy, đồng tử mở lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an nhìn ngó xung quanh, cứ như thể xung quanh họ đang cất giấu một con quái vật đáng sợ nào đó.
Tất cả đều đang nói với một người đàn ông mặc áo giáp da.
Người đó nuôi râu, nhìn qua trông khoảng bốn mươi tuổi, cường tráng và đầy kinh nghiệm, trong tay cầm một thanh khảm đao rộng đeo lưng.
Hắn quay đầu liếc Tô An Lâm một cái, bình tĩnh nói:
“Ừm, quăng hắn đi.”
Tô An Lâm sốc, hắn vừa mới nhớ ra tất cả. Bản thân xuyên qua đây, nguyên chủ cũng tên là Tô An Lâm. Vì nhà nghèo, hắn còn phải trả nợ, vì vậy hắn đã làm giúp việc cho một đội tiêu cục, khuân vác cho họ, không ngờ lúc đi thì tốt đẹp biết bao, lúc về thì về không được.
Trên đường gặp phải Yêu Phong Tử, không một ai biết Yêu Phong Tử chính xác là gì, nhưng nghe đồn chúng là tà ma quấn thân, Yêu Phong Tử giết người uống máu, núi rừng hoang vu, đáng sợ nhất là mấy thứ đồ chơi này. Vừa rồi toàn đội còn chưa tiến vào mà đã bị bắt mất bốn người, chết không toàn thây. Trong lúc chạy trốn, nguyên chủ chạy vội chạy vàng, ngã một cái chết tươi.
Cứ như vậy, hắn có mặt ở đây.
“Huyền huyễn: Lúc đầu ta bị Yêu Phong Tử ăn, ta kêu to ta vẫn còn có thể cứu được!”
Kiếp trước Tô An Lâm là một tác giả nghiệp dư, hắn vô tri nghĩ ra một cái tên như vậy.
Này là lúc nào rồi còn muốn viết sách!
Tô An Lâm vội trợn mắt:
“Thủ lĩnh, ta...ta vẫn chưa chết.”
“Tô An Lâm, mới vừa rồi không phải ngươi đã ngừng thở à?”
Một tên tiểu nhị sắp sửa quăng Tô An Lâm đi vội dừng tay.
Tô An Lâm ngồi dậy, cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu:
“Ngất xỉu một tí thôi.”
“Ngươi không sao là tốt rồi, đứng lên đi.”
Thủ lĩnh tên là Thiết Văn Đảm, là người áp tải rất nổi tiếng ở vùng lân cận.
Hắn là người mạnh nhất trong đội, một tay đao pháp không gì sánh được.
Chỉ là khi đối mặt với Yêu Phong Tử này nọ, cho dù là hắn thì cũng muốn né đi chỗ khác.
Trong lần chiến đấu vừa rồi hắn đã bị thương ở cánh tay và ngực, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương trắng bên trong, suýt chút nữa là đi chầu ông bà luôn.
Tô An Lâm đứng dậy, ổn định lại tinh thần rồi nói:
“Vừa rồi ta nghe thấy có người cười.”
“Đó là cách Yêu Phong Tử mê hoặc người ta, nó muốn dụ chúng ta ra ngoài.”
Thiết Văn Đảm nhìn xung quanh, nói:
“Bây giờ mọi người hãy bình tĩnh, đi kiểm tra cửa sổ xung quanh xem, các ngươi nhóm lửa mau lên, Yêu Phong Tử thích trốn trong bóng tối, có lửa sẽ tốt hơn nhiều.”
Mọi người tiến hành rất có trật tự.
“Hìhì…”
“Hihihi…”
“Tới đây nào…”
Âm thanh vui cười đầy quỷ dị truyền đến từ bốn phương tám hướng, mọi người vừa mới hành động đã bị dọa cho giật mình, lùi thành đoàn về phía sau.
“Chờ ngọn nến này tắt là chúng ta xong đời, nhanh cái tay lên!”
Thiết Văn Đảm quát.
“Phải phải!”
Mọi người vội di chuyển.
Tô An Lâm nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó chứ, thế giới này có quỷ à?
Trước kia hắn là một tác giả nghiệp dư, từng viết một xấp dày tiểu thuyết thần quái các thứ, nhưng hắn vẫn là một người rất kiên định tin vào chủ nghĩa vô thần.
Bây giờ mới biết, chắc là do tuổi hắn vẫn còn trẻ.
“Chỉ là…”
Hắn cẩn thận nhìn lại đám người xung quanh, nhận ra có cái gì đó sai sai.
Ví dụ.
Vừa rồi khi Thiết Văn Đảm đang nói, hắn đã nhìn chòng chọc Thiết Văn Đảm, và trên đầu hắn ta xuất hiện một hình vẽ cái máng màu vàng.
Trông hơi giống thanh máu, trong đó còn ghi mấy con số: 59/89.
Bên cạnh còn có mục “Kiểm tra tư liệu”.
“Danh tính: Thiết Văn Đảm.
Cấp bậc quá thấp, không thể hiển thị. (Nhắc nhở: giết quái có thể tăng cấp bậc).”
“Hihihi…”
“Lại đây…”
“Hahaha…”
Một loạt âm thanh dập dờn đầy cám dỗ vang lên bên tai khiến đầu óc Tô An Lâm choáng váng.
Hắn mê man mở mắt ra, trước mắt là một khoảng không gian u ám mịt mù.
Chỉ có một tia sáng nhỏ nhoi từ ánh nến chập chờn, tia sáng bị bóp méo, xung quanh ẩm ướt lạnh lẽo, u ám kinh khủng.
Dường như bên cạnh còn có vài bóng người, tất cả đều mặc quần áo vải lanh thô, số ít trong họ lại mặc áo giáp da.
Trên tay những người này đều cầm kiếm, căng thẳng nhìn xung quanh.
Khi thấy một bức tượng Phật với cái đầu đã bị cắt rời, Tô An Lâm rút ra kết luận, đây là một ngôi miếu đổ nát.
Xung quanh cỏ dại mọc cao thành bụi, bức tường đổ nát, nóc nhà bị thủng, một cảnh tượng hoang vu vắng vẻ.
Đợi chút! Đây là thời cổ đại à?
Tô An Lâm rên lên một tiếng, dùng hết sức muốn duỗi chân đứng dậy, nhưng cả người không có tí lực nào.
“Thủ lĩnh, bốn tên kia đã chết rồi, xem ra thằng nhóc Tô An Lâm này cũng không còn thở, quăng hắn đi đi, dùng để trì hoãn tốc độ của Yêu Phong Tử một chút cũng được.”
“Đúng vậy, thừa dịp vẫn còn ấm, chờ khi xác hắn lạnh rồi Yêu Phong Tử sẽ không còn hứng thú nữa.”
Tay chân hai người đang nói chuyện run rẩy, đồng tử mở lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an nhìn ngó xung quanh, cứ như thể xung quanh họ đang cất giấu một con quái vật đáng sợ nào đó.
Tất cả đều đang nói với một người đàn ông mặc áo giáp da.
Người đó nuôi râu, nhìn qua trông khoảng bốn mươi tuổi, cường tráng và đầy kinh nghiệm, trong tay cầm một thanh khảm đao rộng đeo lưng.
Hắn quay đầu liếc Tô An Lâm một cái, bình tĩnh nói:
“Ừm, quăng hắn đi.”
Tô An Lâm sốc, hắn vừa mới nhớ ra tất cả. Bản thân xuyên qua đây, nguyên chủ cũng tên là Tô An Lâm. Vì nhà nghèo, hắn còn phải trả nợ, vì vậy hắn đã làm giúp việc cho một đội tiêu cục, khuân vác cho họ, không ngờ lúc đi thì tốt đẹp biết bao, lúc về thì về không được.
Trên đường gặp phải Yêu Phong Tử, không một ai biết Yêu Phong Tử chính xác là gì, nhưng nghe đồn chúng là tà ma quấn thân, Yêu Phong Tử giết người uống máu, núi rừng hoang vu, đáng sợ nhất là mấy thứ đồ chơi này. Vừa rồi toàn đội còn chưa tiến vào mà đã bị bắt mất bốn người, chết không toàn thây. Trong lúc chạy trốn, nguyên chủ chạy vội chạy vàng, ngã một cái chết tươi.
Cứ như vậy, hắn có mặt ở đây.
“Huyền huyễn: Lúc đầu ta bị Yêu Phong Tử ăn, ta kêu to ta vẫn còn có thể cứu được!”
Kiếp trước Tô An Lâm là một tác giả nghiệp dư, hắn vô tri nghĩ ra một cái tên như vậy.
Này là lúc nào rồi còn muốn viết sách!
Tô An Lâm vội trợn mắt:
“Thủ lĩnh, ta...ta vẫn chưa chết.”
“Tô An Lâm, mới vừa rồi không phải ngươi đã ngừng thở à?”
Một tên tiểu nhị sắp sửa quăng Tô An Lâm đi vội dừng tay.
Tô An Lâm ngồi dậy, cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu:
“Ngất xỉu một tí thôi.”
“Ngươi không sao là tốt rồi, đứng lên đi.”
Thủ lĩnh tên là Thiết Văn Đảm, là người áp tải rất nổi tiếng ở vùng lân cận.
Hắn là người mạnh nhất trong đội, một tay đao pháp không gì sánh được.
Chỉ là khi đối mặt với Yêu Phong Tử này nọ, cho dù là hắn thì cũng muốn né đi chỗ khác.
Trong lần chiến đấu vừa rồi hắn đã bị thương ở cánh tay và ngực, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương trắng bên trong, suýt chút nữa là đi chầu ông bà luôn.
Tô An Lâm đứng dậy, ổn định lại tinh thần rồi nói:
“Vừa rồi ta nghe thấy có người cười.”
“Đó là cách Yêu Phong Tử mê hoặc người ta, nó muốn dụ chúng ta ra ngoài.”
Thiết Văn Đảm nhìn xung quanh, nói:
“Bây giờ mọi người hãy bình tĩnh, đi kiểm tra cửa sổ xung quanh xem, các ngươi nhóm lửa mau lên, Yêu Phong Tử thích trốn trong bóng tối, có lửa sẽ tốt hơn nhiều.”
Mọi người tiến hành rất có trật tự.
“Hìhì…”
“Hihihi…”
“Tới đây nào…”
Âm thanh vui cười đầy quỷ dị truyền đến từ bốn phương tám hướng, mọi người vừa mới hành động đã bị dọa cho giật mình, lùi thành đoàn về phía sau.
“Chờ ngọn nến này tắt là chúng ta xong đời, nhanh cái tay lên!”
Thiết Văn Đảm quát.
“Phải phải!”
Mọi người vội di chuyển.
Tô An Lâm nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó chứ, thế giới này có quỷ à?
Trước kia hắn là một tác giả nghiệp dư, từng viết một xấp dày tiểu thuyết thần quái các thứ, nhưng hắn vẫn là một người rất kiên định tin vào chủ nghĩa vô thần.
Bây giờ mới biết, chắc là do tuổi hắn vẫn còn trẻ.
“Chỉ là…”
Hắn cẩn thận nhìn lại đám người xung quanh, nhận ra có cái gì đó sai sai.
Ví dụ.
Vừa rồi khi Thiết Văn Đảm đang nói, hắn đã nhìn chòng chọc Thiết Văn Đảm, và trên đầu hắn ta xuất hiện một hình vẽ cái máng màu vàng.
Trông hơi giống thanh máu, trong đó còn ghi mấy con số: 59/89.
Bên cạnh còn có mục “Kiểm tra tư liệu”.
“Danh tính: Thiết Văn Đảm.
Cấp bậc quá thấp, không thể hiển thị. (Nhắc nhở: giết quái có thể tăng cấp bậc).”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.